Hạ Mạn Thư cắn môi dưới cầu nguyện, năm trăm vạn lần người phụ nữ kia đừng nhận ra cô.
Ở đây đông người như thế, chắc chắn bà ấy sẽ không thể nào nhận ra cô được, gần hai năm rồi, chắc chắn là không thể nhận ra.
Tự trấn an tinh thần lại, cô lấm lét đưa mắt về phía sân khấu, Du Vũ Kỳ (mẹ kế Du của Thượng tướng vô sỉ của chúng ta đó) phát biểu một chút, sau đó là tràng vỗ tay.
Trần Ngọc Linh đứng bên cạnh ghé vào tai bà nói gì đó.
Ánh mắt của bà quét qua dãy bàn thứ tám phía xa kia (sảnh nhà hàng nõ sẽ xếp bàn theo dãy ngang, mỗi dãy có một số lượng bàn nhất định và những vị khách mời đến sẽ được ổn định vào bàn dãy nào đó thông qua thiệp mời), dừng lại một chút ở bàn của Hạ Mạn Thư rồi khẽ gật đầu.
Hạ Mạn Thư thấy ánh mắt lướt qua mình thì khẽ chột dạ, mím chặt môi quay mặt đi chỗ khác.
Du Vũ Kỳ đợi những tràng vỗ tay ngớt đi rồi mới nói tiếp:
– Mọi người cũng đã biết rằng tôi có một đứa con trai.
Và cũng là nó đã ngỏ lời bảo tôi tài trợ cho viện dưỡng lão này.
Trần Ngọc Linh cũng rất biết nắm bắt, đến đây cô nói:
– Vậy ngài ấy hôm nay có đến đây không ạ?
Cửa sảnh lớn nãy giờ đóng lại bỗng mở ra, một con người cao lớn lãnh đạm đi vào.
Gương mặt anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng, đứng giữa sảnh như một vị thần.
Hạ Mạn Thư giật nảy mình quay lại nhìn anh.
Anh..
về rồi!
Dương Lâm Bảo bước đến trước sảnh, nơi mà Trần Ngọc Linh và Du Vũ Kỳ đang đứng.
Tiếng bàn tân xôn xao nổi lên, những thiếu nữ u mê đắm chìm trong sự lịch lãm phong độ chết người này.
Hạ Mạn Thư nhìn anh không rời mắt.
Dương Lâm Bảo bước qua dãy bàn của cô, tỏ ra không quen nhau khiến tim cô quặn thắt
Anh..
không thấy mình.
Hốc mắt cay lên, vai Hạn Mạn Thư run lên một cái.
Cô đứng dậy, cúi đầu với mọi người trong bàn:
– Xin lỗi mọi người, em hơi chóng mặt, em ra ngoài một chút.
Nói xong cô kéo ghế bước qua hướng tay trái của mình, cố gắng tỏ như mình ổn.
Ra phía ngoài một lúc thì có một đám đang ông đi đến, cô nhận ra vài người trong đó thì liền gọi:
– Trần Diệc, Dương Nguyên.
Năm người đàn ông bước vào cửa khách sạn nghe tiếng gọi bỗng dừng lại.
Dương Nguyên thấy cô thì tươi cười:
– Ủa chị Hạ? Em sao ở đây? Không phải ở trong kia hay sao?
Hạ Nguyên đi đến:
– Sao anh biết em ở đây?
Dương Nguyên hoang mang không biết trả lời thế nào thì Trần Diệc nói đỡ:
– Tụi anh nghe bảo là sinh viên thực tập từ Thành đô về sẽ được mời đến đây.
Chắc chắn là có em rồi.
Hạ Mạn Thư gật đầu không hỏi nữa, vì cô biết có Dương Lâm Bảo đến thì chắc chắn sẽ có hai con người này.
Cô quay lại cúi chào:
– Anh Lăng Thành, sao anh về rồi?
Hoắc Cố Lăng Thành đẩy cặp kính gọng bạc lên trả lời:
– Ờ phải về chứ.
Anh chuyển đề tài, chỉ qua hai người đàn ông anh tuấn bên cạnh:
– Đây là chí cốt của chồng em, Hồ Thanh Phong và La Nhất Long.
Hạ Mạn Thư quay người lại cúi đầu:
– Chào hai anh, nghe tên đã lâu, giờ mới được gặp.
Em là Hạ Mạn Thư.
– Người đàn ông có mái tóc màu hạt dẻ mặc bộ vest màu xanh nhạt đưa tay ra vẫy chào:
– Chào chị dâu, anh là Hồ Thanh Phong.
Em thật đáng yêu đó nha.
La Nhất Long là một con người lịch thiệp, đưa tay phải ra:
– Anh là La Nhất Long, rất vui được gặp em.
Hạ Mạn Thư đưa tay ra bắt tay anh một cái.
Hoắc Cố Lăng Thành hỏi:
– Sao em ra ngoài này? Chồng em không phải ở trong đó sao?
Hạ Mạn Thư thoáng buồn, cúi đầu nhìn xuống đất:
– Ừ thì anh ấy ở trong đó.
Cô xốc lại tinh thần:
– Các anh vào đi, chút nữa em vào sau.
Trần Diệc gật đầu:
– Vậy tụi anh vào trước.
Hồ Thanh Phong định đưa tay xoa đầu Hạ Mạn Thư nhưng bị cô ngiêng đầu né tránh, bàn tay giơ vào hư không, anh cười nói:
– Đừng ở đây lâu quá đấy nhé!
La Nhất Long đứng phía trước nhíu mày nói:
– Cậu lại đi bắt nạt người khác à? Nhanh cái chân lên.
Hồ Nhất Thiên cười hề hề đi vào:
– Nhìn nhỏ nhỏ đáng yêu, không kìm lòng được mà muốn sờ đầu một cái.
Hoắc Cố Lămg Thành không quay đầu lại, cất tiếng:
– Nhỏ nhỏ đáng yêu nhưng không tầm thường.
Hạ Mạn Thư đợi năm người kia vào sảnh một lúc rồi mới đi vào.
Cô đứng ở phía ngoài khá lâu, mãi đến khi có tiếng nhạc du dương cất lên cô mới đi vào, đúng là mọi người đang khiêu vũ.
Những cặp đôi đang cùng bắt cặp ở giữa sảnh khiêu vũ theo điệu nhạc nhẹ nhàng.
Cô định bụng trở về bàn của mình ăn uống một chút rồi đi về chứ giờ cũng đã hơn 10 giờ.
Dãy số 8 của cô ở phía trong, là phải đi ngang qua dãy số 3 và số 4 mới đến được.
Cô thở dài bước qua một cách bình thản.
Vương Thảo đang ngồi bàn trong dãy số 3 thấy cô đi ngang qua thì khẽ ngáng chân cô một cái.
Hạ Mạn Thư bị ngáng chân ngã xuống đất, hai đầu gối đập xuống nền đá một cái thật mạnh.
Mọi người đều ngừng lại nhìn cô, một cô gái xinh đẹp mà ngã ở dưới sàn, còn là ngay bàn của khách mời lớn.
Mấy chiêu trò này ai cũng đã quá quen thuộc rồi, muốn ôm đùi kim chủ thì trò gì mà chẳng dám làm, ai cũng bàn tán mỉa mai.
Vương Thảo ngồi đó giả vờ hốt hoảng rời ghế tiến tới:
– Ai da Mạn Thư, nào đứng dậy đi.
Hạ Mạn Thư chống hai tay gượng người dậy.
A Tương thấy cô đi vào thì định đi lại, mới đi được vài bước rời khỏi bàn thì thấy cô ngã một cái rõ kêu.
Vội vã đi đến đỡ cô:
– Mạn Thư, sao bất cẩn thế này, có sao không?.