Nam sinh chào hỏi Trạm Vi Quang kia tên là Từ Phong Vấn, là học sinh cấp 3 cùng trường bọn họ, trước khi Trạm Vi Quang tốt nghiệp cả hai đều thuộc đội bóng rổ của trường.
Trạm Vi Quang gật đầu với y, nói: “Đã lâu không gặp.”
Từ Phong Vấn cười hỏi: “Chơi bóng không à?”
Trạm Vi Quang nói: “Đúng vậy.”
Từ Phong Vấn chỉ vào mấy người bạn phía sau, nói: “Muốn chơi cùng không? Chúng ta vừa vặn có sáu người.”
Trạm Vi Quang nhìn thoáng qua mấy người kia, nói: “Thôi bỏ đi, tôi chơi cùng em trai mình.”
Từ Phong Vấn hơi ngạc nhiên nhìn sang, bởi vì Trạm Vi Dương vẫn luôn trốn ở phía sau Bùi Khánh, y lúc này mới chú ý tới Trạm Vi Dương ở chỗ này, vì thế cười cười, nói: “Bỏ đi, mọi người chơi đi.”
Nói xong, Từ Phong Vấn quay trở lại sân ban đầu, Tạ Linh cũng lập tức quay đi, tiếp tục chơi bóng.
Trạm Tụ Tùng đang bắt bóng, hắn có hơi phấn khích, vẫn luôn thúc giục mọi người chạy nhanh một chút.
Bùi Khánh cảm thấy Trạm Vi Dương đang nắm chặt vạt áo anh, liền quay đầu lại hỏi: “Muốn bắt đầu sao?”
Trạm Vi Dương nhỏ giọng nói: “Muốn.”
Bùi Khánh nói: “Vậy em muốn buông anh ra trước hay không?”
Trạm Vi Dương lưu luyến thả ngón tay ra.
Bùi Khánh lập tức nói với Trạm Tụ Tùng và Trạm Vi Quang: “Anh cùng một đội với Dương Dương.”
Trạm Tụ Tùng nghe vậy lập tức nói: “Được, em với anh Quang cùng một đội!” Hắn chủ yếu là sợ mình cùng Trạm Vi Dương cùng một đội.
Trạm Vi Dương nghe vậy, cũng vội vàng nói: “Được thôi.”
Trạm Tụ Tùng chưa từng chơi bóng rổ với Trạm Vi Dương, hắn đến gần Trạm Vi Quang, thấp giọng nói: “Đợi chút có muốn giữ sức không?”
Trạm Vi Quang ngồi xổm xuống đem dây giày buộc chặt, nghe vậy liếc hắn một cái: “Em giữ lại cái sức gì?”
Trạm Tụ Tùng nói: “Em sợ bắt nạt Trạm Vi Dương quá nhiều, anh ấy lại trở về cáo trạng em.”
Trạm Vi Quang đứng lên, nói: “Nó cáo trạng em khi nào?”
Trạm Tụ Tùng bĩu môi: “Hừ!”
Sau đó Trạm Vi Quang nói: “Đừng lo lắng, em không nhất định thắng được nó.”
Trạm Tụ Tùng không thèm tin: “Không có khả năng!” Hắn lấy lực lớn ném quả bóng rổ lên không trung, nói: “Đến!”
Kết quả chờ đến thật sự tới, Trạm Tụ Tùng mới biết được Trạm Vi Quang thật sự không phải thuận miệng nói bậy, Trạm Vi Dương không chỉ có thể chơi bóng rổ, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt.
Bùi Khánh chơi bóng cũng rất lợi hại, nhưng không phô trương, giống như tính cách của anh, động tác sạch sẽ lưu loát không lắt léo nhưng rất thực dụng.
Đáng sợ nhất chính là anh và Trạm Vi Dương phối hợp rất ăn ý, gần như anh bắt được bóng đều sẽ tìm cơ hội truyền cho Trạm Vi Dương, Trạm Vi Dương ném rổ rất chuẩn, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi khi ghi được một bàn thắng đều sẽ cười tìm kiếm Bùi Khánh, cố chấp nhất định phải vỗ tay chúc mừng với anh.
Đối mặt đối thủ như vậy, cho dù có Trạm Vi Quang ngăn cơn sóng dữ, Trạm Tụ Tùng cũng bị đánh cho mất bình tĩnh.
Hơn nữa bởi vì hắn béo, chơi hơn mười phút đã thở hồng hộc, chạy cũng chạy không nổi, cuối cùng ngồi ở dưới giá bóng rổ mở nắp chai Coca uống một ngụm lớn.
Trạm Vi Quang đứng ở bên cạnh, nói: “Nếu không thì bỏ đi.”
Trạm Tụ Tùng không phục, thở hổn hển nói: “Anh chờ em nghỉ một lát, nghỉ xong rồi tiếp tục.”
Lúc này, ba người ở sân bóng đối diện rời đi, những người còn lại cũng không chơi nữa.
Từ Phong Vấn ôm một quả bóng rổ đứng bên cạnh họ để xem trận đấu.
Trạm Vi Quang quay đầu lại nhìn thấy Từ Phong Vấn, Từ Phong Vấn vẫy tay với hắn, vì thế cúi hắn đầu nhìn Trạm Tụ Tùng, nói: “Hay là em qua một bên nghỉ ngơi một lát, anh gọi đồng đội cũ của anh tới.”
Trạm Tụ Tùng nói: “Không, em muốn đánh!” Hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt, “Không thì anh gọi hai người tới, chúng ta 3V3?”
Lúc này, Bùi Khánh đi đến dưới giá bóng rổ, cúi người lấy một chai nước, đứng thẳng người mở nắp bình, Trạm Vi Dương cũng đi tới.
Anh vươn tay đưa chai nước cho Trạm Vi Dương.
Nhưng Trạm Vi Dương lại hiểu lầm ý mình, không đưa tay nhận lấy chai nước, mà trực tiếp hé miệng cắn miệng chai, sau đó nhìn Bùi Khánh chờ anh đút cho mình.
Động tác của Bùi Khánh dừng một chút, sau đó đành phải hơi nghiêng chai nước, từ từ cẩn thận mà đem đút tới trong miệng Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương ngẩng đầu lên, yết hầu nhòn nhọn trên cần cổ trắng nõn chuyển động lên xuống theo động tác nuốt xuống.
Bùi Khánh đột nhiên động một chút tâm tư, vẻ mặt bình tĩnh hơi nâng cánh tay lên, thấy miệng chai nước sắp rời khỏi môi Trạm Vi Dương, Trạm Vi Dương vội vàng kiễng chân muốn vươn tay, nhưng vẫn để cho một ít nước chảy ra, dọc theo cằm rơi xuống.
Cậu vội vàng đẩy ra nửa bước, Bùi Khánh cũng thu tay lại.
Trạm Vi Dương giơ cánh tay lên, lau nước trên mặt, nói: “Ah, bị tràn ra rồi.”
Bùi Khánh thu lại chai nước, biểu tình không chút để ý mà uống một ngụm, nói: ” Sao em lại không cẩn thận vậy chứ?”
Trạm Vi Dương cảm thấy xấu hổ, nói: “Em xin lỗi.”
Bùi Khánh đóng nắp chai lại, đặt chai nước lại dưới giá bóng rổ, đi về phía rìa sân đấu, anh nhìn Trạm Vi Dương đi theo sau, khẽ nói với cậu: “Lần sau uống nước nhất định phải nhận cẩn thận.”
Trạm Vi Dương vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Bùi Khánh đưa tay ôm vai cậu, không nhịn được cười nhẹ nói: “Dương Dương ngốc.”
Trạm Vi Dương nhìn anh một cái, có hơi ngượng ngùng, lại cúi đầu xuống.
Khi bọn họ vẫn chưa chú ý tới, Tạ Linh đạp xe đạp dừng lại ở bên cạnh Từ Phong Vấn nói chuyện với y.
Trạm Tụ Tùng nhìn thấy, nói với Trạm Vi Quang: “Gọi bọn họ cùng nhau chơi đi.”
Trạm Vi Quang hơi do dự, nhưng vẫn đi về phía bọn Từ Phong Vấn, hỏi: “Phải đi rồi sao?”
Từ Phong Vấn ngữ khí tựa hồ có chút tiếc nuối: “Bọn họ không muốn chơi nữa.”
Trạm Vi Quang mời y và Tạ Linh: “Các cậu có muốn tham gia cùng bọn tôi không?”
Từ Phong Vấn còn chưa trả lời, Tạ Linh đột nhiên hỏi: “Anh là anh trai của Trạm Vi Dương?”
Trạm Vi Quang liếc hắn một cái, cảm thấy hắn không lễ phép, trầm mặc một chút mới nói: “Đúng vậy, cậu là?”
Tạ Linh không trả lời hắn, mà chỉ tiếp tục hỏi: “Tôi nghĩ anh ấy chơi bóng rổ rất tốt.”
Trạm Vi Quang ngữ khí lạnh nhạt, nói: “Đúng, vậy thì sao? Có muốn tới thử không?”
Từ Phong Vấn đối với tính cách của hai người đều hiểu biết, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện của họ, hỏi Tạ Linh: “Có muốn chơi thêm một lúc không?”
Tạ Linh gật đầu.
Trạm Vi Quang lập tức quay đám người Bùi Khánh, hét lớn: “Khánh ca, bạn của em cũng muốn chơi cùng có được hay không?”
Bùi Khánh còn chưa trả lời, Trạm Vi Dương đã nắm chặt cổ tay Bùi Khánh, nói: “Không thể.”
Trạm Tụ Tùng từ dưới giá bóng rổ giá đứng lên, hào hứng nói: “Có thể, có thể!”
Mọi người đều chờ Bùi Khánh trả lời.
Bùi Khánh nhìn vẻ mặt lo lắng của Trạm Vi Dương, sau đó lại nhìn bàn tay của cậu đang nắm chặt tay mình, bởi vì nắm quá chặt nên các khớp xương ngón tay đều hơi trắng, anh nói với Trạm Vi Quang: “Dương Dương không thoải mái, nếu không thì bốn người các em chơi đi, anh đi nghỉ ngơi cùng em ấy một chút.”
Trạm Vi Quang chau mày, đi về phía bọn họ, thấy sắc mặt Trạm Vi Dương thật sự rất xấu, liền hỏi: “Em lại làm sao vậy?”
Trạm Vi Dương cũng không trả lời hắn.
Bùi Khánh nói: “Anh đưa em ấy lên xe ngồi.”
Trạm Vi Quang nhìn Trạm Vi Dương một hồi lâu, xác định thân thể cậu không có vấn đề gì lớn, mới nói: “Đi đi, có việc nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Bùi Khánh vỗ vai Trạm Vi Dương: “Đi thôi.”
Trạm Vi Dương vội vàng đi theo phía sau Bùi Khánh, bước chân có vẻ hoảng loạn và vội vã.
Bên này Trạm Vi Quang đi về phía đám người Từ Phong Vấn, nói: “Em trai tôi không thoải mái, nó và anh họ tôi đi trước, mọi người còn chơi không?”
Từ Phong Vấn nói: “Tôi chơi.” Nói xong nhìn về phía Tạ Linh, giống như không xác định được ý kiến của hắn.
Không nghĩ tới, Tạ Linh nói: “Có thể, chơi đi.”
Bùi Khánh quay lại xe, mở tất cả các cửa sổ ra, lại mở một chai nước mới cho Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương cầm chai nước, uống từng ngụm nhỏ.
Bùi Khánh đột nhiên nói: “Dương Dương, em còn nhớ hồi mới khai giảng em đã viết một thư tình cho một người, kết quả thư tình lại bị cô ấy vứt bỏ sao?”
Mặt Trạm Vi Dương tái nhợt, có chút hoảng sợ nhìn anh.
Bùi Khánh hỏi cậu: “Hiện tại em còn thích người kia không?”