Lão gia nói không sai, sau trận chiến này thiên hạ sẽ có thể ổn định, đội quân của Bát vương gia tập kích Giang Nam, đánh hạ toàn bộ giang sơn.
Nhạc lão gia cười hề hề đến nhà báo tin vui, Hạo nhi và Mãn Trụ thủ thành đã thu hút phần lớn quân địch, có công rất lớn trong trận chiến này. Tướng quân nói sẽ bẩm báo đúng như sự thật lên Vương gia, luận công để nhận thưởng.
Mãn Trụ chính là đệ đệ ngốc nhà ta, cuối cùng cũng dốc hết sức lực, gầy dựng được một phần gia sản.
Có một ngày phu nhân đến tìm mẹ ta ba lần, đợi đến chạng vạng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mới hỏi:
“Nhà bà lúc nào mới đến cầu hôn vậy?”
Làm cho mẹ ta giật mình đến ngã ngửa, cầu hôn, cầu hôn ai chứ?
Phu nhân giậm chân nói:
“Nhà người ta gả con gái đi đều ngẩng cao đầu đầy tư thái, sao tới con gái ta còn phải chính miệng đến nói vậy?”
Lúc này mẹ ta mới hiểu ra, thì ra là phu nhân vừa ý Mãn Trụ, nên muốn gả tiểu thư cho Mãn Trụ nhà ta.
Mẹ ta vội vàng xua tay nói:
“Không được, không được, tiểu thư là thần tiên cành vàng lá ngọc, sao có thể gả đến nhà nông hộ bọn ta, trèo cao đến tận trời luôn rồi.”
Phu nhân sầm mặt lại:
“Chẳng lẽ con gái ta không xứng với con gái nhà bà sao? Hay là Mãn Trụ đủ lông đủ cánh nên đã thích thiên kim nhà khác rồi?” Mãn Trụ đúng lúc vừa bước vào cửa, nghe thấy phu nhân nói như vậy, đệ ấy lắp bắp muốn trả lời, nghẹn đến mức đổ mồ hôi đầy đầu cũng không nói rõ ràng ra được rốt cuộc là có suy nghĩ thế nào.
Cha nóng giận, quát con trai:
“Con muốn đầu quân, muốn giành được một xuất thân tốt hơn không phải là để sau này có thể cưới được tiểu thư hay sao?”
Cuối cùng vẫn phải đến lúc Nhạc lão gia tới, gọi đệ ấy ra bên giếng nước ép hỏi chuyện, mới khiến Mãn Trụ chính miệng thừa nhận đã thích tiểu thư từ lâu, còn hứa hẹn sẽ đối xử tốt với tiểu thư trọn đời trọn kiếp, lúc này mới thúc đẩy mối hôn sự này.
Nam nhi bảy thước mà nghe đến chuyện chung thân đại sự của mình lại xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Mọi người đều rất hào hứng, tuy rằng tấu chương luận công lao để nhận thưởng vẫn chưa ban xuống, nhưng phu nhân nói, bà coi trọng lòng trung hậu của Mãn Trụ, ngàn vàng khó mua được sự thành thật, chỉ cần hai vợ chồng có thể hòa thuận vui vẻ, tất cả mọi thứ còn lại không cần quan tâm.
Buổi tối nằm trong chăn, ta hỏi tiểu thư có thật lòng muốn gả cho Mãn Trụ không? Có phải là vì ta hoán đổi để cứu nàng ra, vì báo ơn nên mới gả cho nhà ta hay không?”
Tiểu thư thở dài nói:
“Đồng Nhi à, ngươi có biết không, năm đó lúc ở trong lao tù, ta thật sự rất sợ, ta sợ ta sẽ c.h.ế.t một cách không rõ ràng. Sau đó khi cha đưa ta về quê, đêm nào ta cũng gặp ác mộng, lúc thì sợ quan binh đến bắt ta đi, lúc thì sợ cha mẹ và ca ca sẽ bị phán tội chết. Những khi đó Mãn Trụ đã đứng canh ở trước cửa phòng, thổi sáo đưa ta vào giấc ngủ. Sau này, nghe nói thế đao loạn lạc, Mãn Trụ lại sợ truy binh tìm đến, bọn ta đã trốn trong huyện, tuy cuộc sống rất khó khăn, nhưng hắn thà ăn cơm thô cũng không cắt bớt cơm áo cho ta, hắn vất cả làm thợ mộc kiếm ít tiền để chi trải cuộc sống, nhưng vẫn muốn mua trâm cài cho ta. Ta nghĩ, người chồng tốt nhất không gì hơn thế này nữa.”
“Đồng Nhi, về sau đừng gọi ta là tiểu thư nữa, được không? Ngươi hãy gọi ta là Nguyệt Nhi giống như cha mẹ gọi vậy, dù mạng của ta là do ngươi đổi lấy, nhưng ta ở bên Mãn Trụ là thật lòng, ta thật lòng muốn trở thành người nhà của mọi người, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu.”
Bữa tiệc thành thân được tổ chức sôi nổi trong viện nhà, phu nhân nhà tướng quân chải đầu vấn tóc cho Nguyệt Nhi, khăn đỏ trùm đầu đã được đội lên đầu tân nương, đôi tân nhân bái đường.
Cha mẹ ta cười không khép được miệng, liên tục đỡ tay Nguyệt Nhi đứng lên không cho nàng quỳ, lão gia phu nhân đưa tay kéo lại, nói chúng ta là bậc cha mẹ, đã sinh ra và nuôi nấng con cái nên đáng nhận bái lạy này.
Mãn Trụ vui mừng hí hửng nắm tay tân nương đi vào phòng tân hôn.
Thiếu gia vẫn chưa khỏe hẳn, hắn ngồi trên xe lăn ngồi bên cạnh phu nhân. Phu nhân nhìn con trai, rồi lại nhìn sang ta, trên gương mặt khẽ mỉm cười.