Đồng Hoa

Chương 12



Thiên hạ đã thực sự được dẹp yên, dân chúng đều tất bật lao vào kiếm sống, khắp nơi đều là cảnh tượng bộn bề, hai tỷ muội bọn ta đi thẳng xuống phía nam, đến tới Phúc Tuyền Châu.

Sở dĩ nơi đây tên Phúc Tuyền Châu chính bởi vì trong mảnh đất này được bao bọc bởi một nguồn suối, nước chảy qua bao thế hệ phù hộ cho nhân dân một phương, thế nên người dân đặt tên là Phúc Tuyền.

Ngay cả gió thổi ở nơi này cũng êm dịu hơn, thoáng chốc lại khiến bọn ta nhớ đến về phủ Quảng Nam,Thái Âm lên tiếng giục:

“Hay là chúng ta ở lại nơi này, đi cả đoạn đường dài cũng hơi mệt rồi.”

Lời này cũng vừa hay rất hợp ý ta, thế là bọn ta thuê một gian nhà nhỏ bên cạnh con suối, ngôi nhà tổng cộng có hai tầng, bên dưới có thể làm mặt tiền buôn bán, bên trên có thể ngủ nghỉ lại, thế là bọn ta quyết định yên phận ở lại đây.

Ta thương lượng với Thái Âm, dù sao ở đây cũng rảnh rỗi, chi bằng vừa ở vừa làm chút kinh doanh nhỏ, kiếm ít ngân lượng cũng tốt hơn là cứ ăn không ngồi rồi.

Thái Âm ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị bán điểm tâm, trước đây lúc còn trong phủ, Lý ma ma từng dạy đám nha hoàn làm điểm tâm. Công việc này tiền vốn ít lại nhẹ nhàng, nhất là ta, ta làm điểm tâm rất ngon!

Trong lòng ta thầm tính toán, cũng nghĩ đây là ý kiến hay. Bọn ta có suy nghĩ khớp với nhau, nói làm là làm, cửa hàng điểm tâm cứ thế ra đời.

Nhưng lúc nghĩ đến đặt tên ta lại sầu não, dù bọn ta đã đi theo tiểu thư học được ít chữ, nhưng để viết một dòng chữ nghiêm túc thực sự có hơi khó.

Đang lúc khó xử, ông chủ nhà đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy hai cô nương đang ngồi ngây ngốc trước bèn đề nghị để con trai ông ấy giúp nghĩ ra tên cửa hàng.

Trước khi chiến tranh loạn lạc diễn ra, công tử đã đậu tú tài, hiện giờ đang làm giáo dụ trong nha môn, khoảng cách mười dặm tám thôn đều nghe đến tiếng tăm.

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà, có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp trước mắt.

Thái Âm vội vàng bưng ra một đ ĩa bánh thỏ mới làm ra cho ông ấy nếm thử, sau đó lại nhờ ông ấy mời công tử đến giúp đặt một cái tên hay. Ông chủ nhà cười hề hề đồng ý, vừa ăn vừa khen:

“Tay nghề thật sự rất tốt, nhìn bên ngoài đã đẹp mắt, ăn vào trong miệng có vị ngọt, bán bên cạnh con suối này thích hợp cho khách du xuân đến nghỉ chân thưởng trà, vậy chẳng phải sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát sao!”

Tối đến, quả nhiên công tử đã đến, chẳng qua chỉ suy tư một lát sau đó vung bút lên đề ba chữ: Thanh Hoan Ký.

Hương vị thanh khiết, ăn vào vui vẻ, đúng là hương vị của nhân gian. Đây thực sự là một cái tên hay.

Ta và Thái Âm vội vàng đi tìm thợ đúng khung, chuẩn bị ngày mốt sẽ chính thức khai trương.

Công việc kinh doanh diễn ra tốt đẹp đúng như mong đợi, trải qua những đợt cải tiến của ta và Thái Âm, bọn ta đã giảm bớt phần đường, thêm vào dầu vừng đặc trưng của Phúc Tuyền Châu, may mà đã được mọi người ưa thích.

Hơn nữa số lượng bán ra cũng không nhiều, chủ yếu là do hai người cũng không thể làm ra quá nhiều nên cửa hàng thường mở vào buổi trưa, trước khi mặt trời lặn sẽ bán xong.

Sau chuyện đặt tên, quan hệ giữa nhà chủ nhà và bọn ta cũng dần quen thuộc hơn, công tử xong việc cũng thường đến quán ngồi lại.

Như vậy cũng tốt, ta và Thái Âm dẫu sao cũng là người ngoài tỉnh, còn là nữ tử yếu đuối, có phía chủ nhà quan tâm, công tử còn là người của nha môn, vì vậy đám du côn cũng không dám đến gây khó dễ. Hôm nay, mọi người đang ngồi tán gẫu, công tử bèn nói:

“Trong nha môn có một vị Tổng đốc mới đến, là người Thánh thượng bổ nhiệm đến phương nam làm việc, bởi vậy nên mọi người đều làm việc chăm chỉ hơn thường ngày, sợ làm sai gì đó sẽ bị quan mới nhậm chức loại bỏ ngay để ra uy.”

Thái Âm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của công tử, bèn hỏi:

“Ngươi có biết làm vậy là có chuyện gì không?”

Công tử hạ thấp giọng nói:

“Nghe nói đã được thánh thượng ban cho Thượng phương bảo kiếm, muốn xuống phía Nam diệt bọn quan tham! Nếu như ta cũng có thể được như người đó thì hay biết mấy, tuổi còn trẻ mà đã có tinh thần to lớn thế kia, có thể làm được rất nhiều chuyện muốn làm mà không thể làm.”

Thái Âm trêu đùa nói hắn là kiến càng muốn lay cành cao.

Công tử cũng không tức giận:

“Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, ta đọc sách thánh hiền, bồi dưỡng ý chí ngay thẳng bất khuất, quyết lập công lớn!”

Hắn vừa nói, đại nương chủ nhà đã cầm theo hộp thức ăn đi vào.

Thì ra là do chủ nhà thấy hai cô nương bọn ta bận rộn không ngơi tay nên đã bảo đại nương đến giúp đỡ, có thêm một tay cũng có thể làm ra nhiều điểm tâm hơn.

Chủ nhà còn nói, hiện tại điểm tâm đang bán chạy là do mọi người đang yêu thích những kiểu dáng mới mẻ, có lẽ nửa năm nữa đã chán ngán, chi bằng nhân lúc này kiếm tiền nhiều hơn.

Ta, Thái Âm và đại nương ở trong bếp bận rộn tới lui nhưng rất vui vẻ.

Nữ nhân tụ lại cùng nhau thường thích kể nhau nghe những việc nhà việc cửa trong nhà.

Đại nương hỏi lai lịch xuất thân của bọn ta, ta chỉ nói ta và Thái Âm là biểu tỷ muội, quê nhà ở phủ Quảng Nam, bởi vì chiến tranh loạn lạc nơi đã lưu lạc đến phương Bắc, bây giờ thiên hạ ổn định nên hai tỷ muội cùng đồng hành đi về hướng phủ Quảng Nam tìm người thân.

Đại nương chậc lưỡi, nói tình cảm tỷ muội hai ta thật tốt, lại hỏi có hôn phối hay chưa?

Thái Âm xấu hổ đỏ mặt, ta chỉ cười cười không nói.

Công tử thích ăn nhất là bánh hạnh nhân Thái Âm làm, cắn vào một cái đã giòn tan trong miệng, đây là mặt hàng thường bán chạy nhất trong tiệm, không thừa lại một cái nào.

Thái Âm xòe tay bảo hắn trả tiền, hắn ngẩng mặt không biết xấu hổ nó là đang giúp bọn ta cải tiến hương vị, chọc cho Thái Âm tức giận rượt theo muốn đánh hắn.

Những lúc thế này ta thường đi ra rất xa, bởi vì Thái Âm đi theo phu nhân cũng học được một vài thế võ, không thể xem thường tỷ ấy được.

Dù mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ là thế, nhưng Thái Âm vẫn sẽ chuẩn bị đầy đủ bánh hạnh nhân, công tử không đến, tỷ ấy cũng không bán.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.