Đêm đã khuya nhưng Jessica lại không hề buồn ngủ. Có lẽ vì ban ngày đã ngủ đủ, hiện tại cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
Giường Jessica đã được phu nhân Pomfrey hạ màn xuống nên cô không thể quan sát xung quanh, cũng như thấy Snape ở giường bên cạnh. Nhưng cô đoán chắc hẳn anh cũng đã ngủ say. Vừa nãy, lúc pha chế dược, anh đã tốn nhiều công sức thế cơ mà.
Nghĩ như vậy, Jessica lặng lẽ vươn tay xốc một góc màn lên. Nương ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô quan sát Snape. Đêm nay trăng bị mây che khuất, chỉ có ánh sáng lấp ló nên Jessica cũng chẳng thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Snape.
“Nếu Jones tiểu thư đã ngắm đủ thì mời cô buông màn xuống và đi ngủ. Thiết nghĩ, sau vụ này, chắc cô đã hiểu rõ được tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi.” Đột nhiên, Snape quay đầu về lại và lên tiếng khiến cô bị dọa nhảy dựng. Trong giọng anh không chút che giấu nào tia châm chọc.
“Thật xin lỗi!” Jessica theo bản năng giải thích rồi nhanh chóng thu tay về, hạ tấm màn ngăn giữa hai người. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, cô lại xốc nó lên, thậm chí còn mở ra một khoảng to hơn trước.
“Snape, anh vẫn chưa ngủ sao?”
“Cho dù có là một con gấu lớn cũng sẽ bị động tác vừa rồi của cô làm tỉnh.” Snape trào phúng nói.
“Thật sự rất xin lỗi…” Jessica không nhìn rõ biểu tình trên mặt Snape, giọng nói có chút uể oải. Hình như anh bị cô đánh thức nên tức giận.
“… Thôi quên đi, dù sao tôi cũng chưa ngủ.” Snape do dự một chút, không đành lòng thấy Jessica áy náy liền nhẹ giọng trả lời.
“Anh không buồn ngủ sao?” Jessica cẩn thận nói. Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương. Chắc vì đây là lần đầu tiên cô tâm sự đêm khuya với Snape.
“Nếu Jones tiểu thư muốn nói gì thì xin mời.” Snape trầm mặc vài giây, cuối cùng trả lời một cách không tình nguyện.
“Ừm… Thực ra, em chỉ muốn nói cho anh biết hôm đấy em không cố ý nằm lên anh…” Jessica quyết định nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm với Snape.
“Lúc đấy em buồn ngủ quá chỉ theo bản năng tìm chỗ ấm để nằm.”
“Tch… Vậy nên tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?” Có tiếng xoay người từ phía Snape truyền sang, hình như thiếu niên tóc đen đã ngẩng người dậy, giọng nói của anh cũng đã trở lên rõ hơn.
Trong bóng đêm, Jessica bất mãn bĩu môi, giọng nói cũng thêm phần bất đắc dĩ: “Sao anh không thể nói chuyện một cách dễ nghe với em vậy? Còn có, anh còn chưa giải thích với em đâu đấy.”
“Giải thích?”
“Đúng vậy, giải thích.” Jessica nhổm lên, vén màn rộng thêm để có thể nhìn rõ mặt Snape.
“Tuy em rất biết ơn anh vừa rồi anh đã tốn công giúp pha chế thuốc cho em nhưng chuyện gì phải ra chuyện đấy. Anh vẫn phải giải thích lý do tại sao hôm đấy anh lại thô bạo với em như vậy.”
“Hừ.” Snape hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
“Anh Snape!” Jessica bất mãn với thái độ của thiếu niên tóc đen, chống hai tay nhổm sang chỗ Snape.
“Vậy đây chính là hành động của Jones tiểu thư sao? Bắt một người bị lộ những chuyện riêng tư phải giải thích cho người đã rình trộm mình sao?”
Dường như Snape cũng có chút tức giận, lập tức xoay người ngồi dậy, hoàn toàn không để ý cảm giác vô lực trong người.
“… Thế nên anh mới giận sao?” Jessica ngẩn người, lập tức ủy khuất thì thào.
“Cũng đâu phải do em tự đi theo anh đâu, là anh bắt em theo mà…”
“Vậy thì thật xin lỗi quý cô đây rồi. Là do tôi rảnh rỗi tự xen vào chuyện của cô.” Snape tức đếm bật cười, không thèm quan tâm nữa mà lại xoay ngườ nằm xuống chuẩn bị ngủ.
“Này, anh Snape, anh sẽ không thực sự vì thế mà giận em chứ?” Jessica gãi gãi đầu, bật hỏi.
“Nếu không thì anh cũng biến hình đi rồi em ôm anh về phòng ngủ. Thế là chúng ta hòa nhau rồi.”
“Cô lại nổi điên gì vậy!” Snape lập tức xốc chăn ngồi dậy. Không cần nhìn cũng biết, lúc này chắc chắn anh đã nổi giận rồi.
“Em không có nổi điên. Không phải như thế thì sẽ công bằng sao?” Nhìn thấy Snape như vậy, Jessica cũng không cam lòng bị yếu thế, lập tức lên giọng.
“Cô…”
Không đợi Snape kịp nói gì, cả bệnh thất đột nhiên sáng đèn. Đèn sáng, hai người lập tức nhìn thấy phu nhân Pomfrey mặc áo ngủ giận dữ đi ra.
“Hai trò có biết bây giờ là mấy giờ đêm rồi không!” Phu nhân Pomfrey đen mặt nhìn Snape rồi lại nhìn sang Jessica.
“Bây giờ, hai trò cần nghỉ ngơi chứ không phải ở đây cãi nhau. Nếu hai trò không muốn bị bắt uống dược im lặng thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại và đi ngủ ngay!”
Một khi nữ vương bệnh thất đã tức giận thì ngay cả hiệu trưởng Dumbledore cũng không đánh lại được, chứ đừng nói gì đến hai học sinh như Snape và Jessica. Vì thế, Jessica vội vàng xin lỗi phu nhân Pomfrey và hứa sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Còn Snape vẫn nhắm mắt nằm im, dùng hành động thể hiện quyết tâm của mình.
Snape và Jessica đều không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Tuy không vén tấm màn lên nhưng cả hai đều biết người giường bên cạnh cũng không ngủ.
“Thật xin lỗi.”
“Thật xin lỗi.”
Trong không khí áp lực đến không thể thở nổi, giọng nói của hai người cùng lúc vang lên trong không gian Bệnh thất im ắng. Cả hai ngây ra một lúc rồi có tiếng cố nhịn cười vang lên.
“Này Snape, em không có giận anh.” Jessica lại vén rèm lên, nương ánh sáng bên ngoài để nhìn về phía Snape.
“… Thế nên tôi cần cảm ơn cô sao?” Snape nghiêng người nhìn Jessica “Hay tôi phải khách sáo nói không tức giận?”
“Như này là tốt nhất, chúng ta đều hòa nhau.”
Biết rằng người trước mặt không thể thấy rõ biểu tình của mình nhưng Jessica vẫn cười thật tươi “Hình như chúng ta cũng làm bạn với nhau được hai năm rồi đúng chứ?”
“Hừ.”
“Em có thể gọi anh là Severus chứ?”
“… Tch.” Snape từ chối cho ý kiến.
“Em quyết định rồi. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, từ nay về sau em sẽ gọi anh là Severus. Đương nhiên, có qua thì phải có lại, anh cũng có thể gọi em là Jessica.”
Nếu hiện tại Snape để ý, anh nhất định sẽ phát hiện ra đôi mắt xanh lam của Jessica lóe lên vẻ giảo hoạt khi thực hiện được âm mưu.
“Tôi thật thắc mắc vì sao mũ phân viện không cho cô vào Gryffindor… Phải biết rằng, hành động tự chủ trương lúc này của cô giống ý hệt đám sư tử ngu ngốc đấy.”
Snape co rúm khóe miệng, không thể quen với việc Jessica tự dưng thay đổi xưng hô, gọi tên thánh của anh. Nhưng thực ra, trong lòng Snape lại không cảm thấy phản cảm mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, như vốn dĩ phải thế. Nếu Jessica lịch sự hỏi xin sự đồng ý của anh thì cô không còn là cô nữa rồi.
“Nếu em mà vào Gryffindor thì chắc hẳn bây giờ chúng ta sẽ không được như thế này đâu.” Jessica xoay người nằm sấp trên giường, tựa cằm lên gối.
“Em cũng không muốn kết bạn thôi mà phải khó khăn đến mức chỉ có thể gửi thư cho nhau.”
“…” Snape im lặng không biết nói gì hơn.
“Ê, anh Severus, anh còn chưa nói rõ ràng đâu. Rốt cuộc anh có đồng ý hay không.”
“… Tùy cô, Jones.”
“Không, là Jessica!” Jessica sửa lại xưng hô cho Snape.
“Đọc theo em này, Jes-si-ca.”
“…” Snape bĩu môi, quyết định không nhìn Jessica nữa.
Thiếu niên tóc đen nghiêng người, nhắm hai mắt lại “Phu nhân Pomfrey nói đúng, chúng ta đều cần phải nghỉ ngơi. Vậy nên, ngủ ngon… Jessica.”
Một đêm này, hai người đều ngủ rất ngon bởi cả Jessica hay Snape đều rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi. Jessica là vì gần đây cố sức quá, còn Snape là vì cố gắng thi lên Độc dược sư cấp B nên hà khắc giảm bớt thời gian ngủ. Nhưng hiện tại thì đã tốt hơn rồi, Jessica đã được bỏ hình phạt, Snape cũng vì vừa pha chế độc dược xong nên rất mệt. Cho nên, tạm thời vào lúc này, bất cứ ai cũng không thể ngăn họ nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, khi phu nhân Pomfrey đi vào Bệnh thất, hai ngưỡi vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp, không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Mỉm cười vén màn ra, nữ vương Bệnh thất rất hài lòng khi hai người thành thật nghỉ ngơi. Lúc này, hai người mới thực sự giống những đứa nhỏ, không bị những kiến thức nặng nề của các môn học hay áp lực cuộc sống đè ép, khiến sức khỏe không ổn định.
Những tia nắng mặt trời xuyên qua khung cửa kính, chiếu vào trong làm cả Bệnh thất như sáng bừng hẳn lên. Tỉnh dậy chưa kịp quen với ánh sáng, thiếu niên tóc đen liền nhíu mày.
“Chào buổi sáng, trò Snape. Tinh thần trò hôm nay tốt hơn hẳn rồi đấy.” Phu nhân Pomfrey mỉm cười kéo Snape đến trước của sổ, không quan tâm sự kháng cự của anh mà búng trán anh và cẩn thận quan sát.
“Cũng không tệ lắm. Ta nghĩ trò có thể rời khỏi đây trong ngày hôm nay. Nhưng không phải ngay lúc này. Dù trò có tình nguyện hay không thì cũng phải ngoan ngoãn ở lại đây đến trưa cho ta.”
Snape trầm mặc thể hiện sự kháng nghị của bản thân. Nhưng đáng tiếc, phu nhân Pomfrey lại không trúng chiêu này của anh. Là một nữ phù thủy có kinh nghiệm phong phú trong việc chữa bệnh, bà sớm đã nắm rõ các cách để đối phó với những đứa trẻ cứng đầu trong lòng bàn tay.
Rời ánh mắt từ chỗ Snape sang phía Jessica đang ngủ say, bà cười tủm tỉm, quan sát gương mặt đang say ngủ của cô. Tia nắng chiếu qua khung cửa sổ soi vào gương mặt ngủ đỏ bừng ngủ say hết sức đáng yêu của cô.
“Trò Jones! Xin lỗi vì đã đánh thức nhưng ta cần phải kiểm tra lại cho trò một lần nữa.” Nhẹ nhàng gọi Jessica dậy, phu nhân Pomfrey rút đũa phép ra đo lường lượng phép thuật trong người cô.
Câu thần chú đo lường này không tạo cho người được kiểm tra bất cứ cảm giác khó chịu nào nên Jessica vẫn còn mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ, chưa kịp nhớ lại mình đang ở đâu.
“Rất tốt. Xem ra hiệu quả của độc dược khá tốt. Bây giờ chỉ cần chờ thầy Dumbledore đến xóa Cổ ngữ Runes trên người trò nữa là được.” Không chờ Jessica kịp tỉnh ngủ, phu nhân Pomfrey đã hoàn thành xong quy trình kiểm tra.
“Các trò có thể dùng tạm phòng vệ sinh trong Bệnh thất. Một lát nữa, gia tinh sẽ đưa bữa sáng đến cho các trò.” Nói xong, phu nhân liền rời khỏi phòng bệnh, tiếp tục công việc của mình.