Cơ thể không thể động đậy, mắt lại không thể nhìn thấy gì, trong lòng Jessica không ngừng sợ hãi và tuyệt vọng. Thiếu nữ không dám lên tiếng, chỉ ngơ ngác đứng đó, hiện tại trong đầu cô spam đầy câu nói: “Hôm nay cô sẽ chết ở đây”. Cô ngày càng cảm thấy khó thở.
Lỗ tai động đậy, Jessica đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào thính giác để nhận diện những âm thanh xung quanh và phán đoán nguy hiểm. Nhưng, nếu thực sự có nguy hiểm xảy ra thì sao? Hiện tại, cô không thể động đậy, cũng không thể nhìn thấy gì, căn bản không thể tránh né hay phản công khi có người hay thứ gì đó tiến đến.
Lúc này, tiếng bước chân soàn soạt vang lên, đặc biệt rõ ràng trong khu rừng yên tĩnh. Jessica thở gấp, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trái tim như ngừng đập, các cơ quan trên người không ngừng co quắp vì sợ hãi.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Jessica càng cảm thấy tuyệt vọng. Cô không thể xác định người đến là có ý tốt hay ý xấu, là người qua đường hay là… người tạo ra bẫy.
Một bước, hai bước,… Tiếng bước chân ngày càng gần hơn nữa, Jessica gần như ngừng hít thở, cố gắng nghe rõ tiếng bước chân hơn.
Nhưng đến khi bước chân dừng ở trước mặt Jessica, cô đột nhiên bình tĩnh tĩnh trở lại. Không hiểu vì điều gì, rõ ràng không không thể nhìn thấy, nhưng trong lòng cô lại an tâm đến lạ thường, giống như biết rằng người đang đứng trước mặt chắc chắn sẽ không làm hại mình.
“… Severus, là anh sao?” Giọng nói của Jessica có chút run run nhưng lại khẳng định chắc chắn.
“Tch…”
Âm thanh quen thuộc phát ra từ đối diện Jessica khiến cô hoàn toàn thả lỏng, nước mắt cuối cùng cũng không thể kìm nén được, trút xuống như vỡ đê.
“Jessica, làm sao vậy?” Snape kinh ngạc nhìn thiếu nữ yếu đuối trước mặt. Do dự một chút, anh đặt tay lên vai cô để trấn an cảm xúc nhưng không nghĩ rằng lại khiến cô khóc to hơn.
“Em, em, không thể nhìn thấy gì cả…” Jessica nức nở nói, giống như đứa bé tìm được cha mẹ, không cần quan tâm điều gì, kể ra những điều làm mình sợ hãi cùng bất an.
Nghe thấy lời Jessica nói, Snape kinh hãi, vội vàng ngả đầu cô ra sau. Một tay anh đỡ đầu cô, một tay nhấc mí mắt cô lên quan sát.
Tham lam ngửi mùi độc dược thoang thoảng trên người Snape, Jessica cảm thấy cảm xúc của bản thân đã ổn định hơn. Tuy rằng vẫn không thể nhìn thấy hay động đậy gì nhưng cô tin chắc Snape sẽ có cách.
Nhìn đôi mắt xanh lam quen thuộc, tâm trạng đang treo trên cao của Snape thoáng thả lỏng được một chút. Đối mắt không có vấn đề gì, anh đã kiểm tra không có vết thương, có thể chữa khỏi được.
“Mắt của em không sao, sẽ chữa được thôi.” Thiếu niên tóc đen trầm giọng kết luận. Tuy nhiên, không giống giọng điệu bình thản, từ đuôi lông mày hay khóe mắt anh đều toát ra vẻ nguy hiểm.
“Hiện tại, tiểu thư Jessica đã có thể cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra được chưa?” Buông đầu Jesscara, Snape ôm khửu tay đứng trước mặt cô. Tuy biết rằng cô gái trước mặt hiện tại không thể nhìn thấy gì nhưng anh vẫn theo thói quen nhíu mày và mím môi.
Nghe được lời kết luận của Snape, Jessica nhẹ nhàng thở ra. Cô tin Snape sẽ không lừa mình, dù ràng câu nói vừa nãy khá giống lời nói dối an ủi. Cho nên, nếu anh nói không có chuyện gì thì chắn chẵn sẽ không có chuyện gì. Cô vẫn có thể thấy lại ánh sáng!!
Hít thở sâu, Jessica ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh lại rồi kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Snape. Sau đó, cô chỉ yên lặng ở bên, đợi anh đưa ra kết luận.
Snape cẩn thận ngồi xuống, kiểm tra xung quan Jessica và phát hiện xung quanh có một ít Cổ ngữ, xem xét chữ viết cùng dấu vết để lại, có thể thấy đây không phải là cái bẫy tạo ra từ lâu. Như vậy, tất cả đã rõ ràng, hiển nhiên, đây là một cái bẫy nhắm vào nhà Navernader… Hoặc có thể nói, cái bẫy này nhắm vào Jessica Jones.
Nghĩ đến đây, thiếu niên tóc đen lộ ra ánh mắt nguy hiểm, tay phải lấy ra một cây đũa phép cũ và cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau khi xác nhận xung quanh thật sự an toàn, anh mới chậm rãi đi về phía Jessica.
“Hiện tại em phải làm cái gì bây giờ?” Bởi vì bên cạnh có bạn bè tin tưởng, Jessica đã bình tĩnh trở lại. Tuy vẫn không thể nhìn thấy nhưng nó cũng không gây trở ngại cho cô tự hỏi “Anh có thể giúp em giải trừ bùa Hóa đá này được không?”
Snape thử niệm vài câu thần chú giúp Jessica có thể di chuyển nhưng lại kinh ngạc phát hiện, dù anh có dùng câu thần chú nào cô vẫn bất động tại chỗ, không thể di chuyển.
Snape tiếc nuối lắc đầu, rồi mới nhớ tới Jessica không thể nhìn thấy nên vội vàng mở miệng: “Chỉ sợ không được… Hình như bùa chú này không chỉ chứa sức mạnh của Cổ ngữ Runes mà còn kèm theo hậu quả ma chú.”
“…Anh cứ để em lại đây đi.” Jessica trầm mặc một lúc, miễn ng mở miệng, giọng nói của cô có chút run run.
“Không thể cứ để hai người ở lại chỗ này được… Thiết nghĩ, anh có thể đi tìm người đến giúp. Em có thể chờ ở đây…”
Nói đến đây, Jessica cố gượng nở một nụ cười thật khó coi, sau đó tiếp tục nói với Snape: “Trên đường đi, em không thấy có thú dữ hoang dã gì. Em nghĩ, em có thể kiên trì đến khi anh tìm được người đến giúp… Anh sẽ trở lại, đúng không?”
“Sẽ không!” Câu trả lời của Snape nghe thấy rõ sự tức giận.
Trước khi Jessica đặt câu hỏi tại sao, thiếu niên tóc đen lạnh lùng mở miệng: “Bởi vì tôi sẽ không rời đi!”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc xen lẫn khó hiểu của Jessica, Snape cảm thấy nóng lòng, nóng ruột, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, biểu tình trên khuôn mặt càng thêm âm trầm.
“Động bộ não sắp bị liệt của cô đi, Jessica Jones! Nếu lần tập kích vừa rồi không bị trượt thì cô đã…” Snape cố hạ thấp giọng nhưng Jessica vẫn có thể nghe ra anh đang rít gào.
“Tôi sao có thể để cô một mình ở lại đây được chứ! Hiện tại cô không thể động đậy, không thể nhìn thấy, một hòn đá tùy tiện rơi xuống cũng có thể đè chết cô!”
“Tch…” Jessica mấy máy môi, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp. Cô cao hứng khi biết Snape không chịu để cô lại mọt mình nhưng cũng có chút ủy khuất, vì điều cô vừa nói là phương pháp giải quyết duy nhất hiện nay.
Không cho cô cơ hội giải thích, thiếu niên tóc đen nói như gió, thần sắc nghiêm nghị: “Đừng khiến tôi cảm thấy chỉ số thông minh của cô đã bị Gryffindor đồng hóa, Jessica! Nếu cô không thể đưa ra một lời đề nghị phù hợp vậy xin hãy ngậm miệng lại, thành thật đứng đó chính là cách tốt nhất!”
Nếu nói tự hiểu lấy mình là ưu điểm thứ nhất của Jessica thì nghe lời là ưu điểm thứ hai của cô. Vì thế, thiếu nữ liền lẳng lặng đứng đó chờ thiếu niên tóc đen đang đi qua đi lại trước mặt nghĩ cách.
Vì không thể nhìn thấy gì, Jessica cảm thấy cảm quan của mình trở nên linh mẫn không ít. Cô có thể dẽ dàng nghe thấy tiếng bước chân của Snape đang ở xa hay ở gần, đang dẫm nên cỏ hay đang đặt lên những nhánh cây nằm ngổn ngang. Chậm rãi chuyển động cổ, Jessica hơi ngửa đầu, cảm nhận gió mát trong rừng cây ngày hè.
Trờ dần tối đen, Snaoe lúc này cũng đã kiếm được không ít củi khô. Dọn sạch đống lá khô rơi khắp nơi, thiếu niên tóc đen rút đũa phép ra, nhẹ nhàng niệm thần chú: “Lacarnum Inflamari!”
Một quả cầu lửa bắn ra từ đầu đũa phép, hướng tới đống lá khô đã được gom lại một góc, phát ra tiếng vang “đùng”, ngẫu nhiên còn phát ra vài tia lửa.
“Này, Snape, anh không thể dùng phép thuật ở ngoài trường!” Đương nhiên Jessica có nghe thấy câu thần chú. Cô không khỏi lo lắng cho Snape.
“Bộ Pháp thuật sẽ gửi thư phạt cho anh mất.”
“Xì.” Snape cười nhạo bên môi.
Thiếu niên tóc đen trầm thấp nói, không giống giọng điệu lo lắng ban chiều của anh: “Yên tâm, bọn họ chẳng thể tìm được tôi đâu. Đây là đũa phép cũ, tôi mua thông qua cách thức phi pháp.”
“Em cũng muốn có một cái!”
Snape kinh ngạc liếc nhìn thiếu nữ vẫn đứng đó từ chiều rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, cho một nhánh cây vào ngọn lửa, bên môi không thể che dấu nụ cười.
Thật là một câu trả lời thú vị. Đúng là Jessica Jones, mạch não lúc nào cũng khác với người thường.
Snape tùy ý ngồi xuống, dựa vào tảng đá sau lưng, luôn nhìn hướng về phía Jessica, không để cô ra khỏi tầm mắt, mà cây đũa phép vẫn được thủ sẵn trên tay anh. Vuốt ve chiếc đũa phép không biết chủ nhân tiền nhiệm, ánh mắt Snape như sâu dần. Từ trước tới giờ anh không phải là người tuân thủ pháp. Đối với những người luôn chạy trong bóng đêm như anh, việc có thêm cây đũa phép không đũa phép là bình thường.
“Jessica, cô hẳn biết, mọi cây đũa phép đều phải được đăng kí. Kể cả là cây đũa phép thứu hai cũng không phải ngoại lệ.” Giọng điệu của thiếu niên tóc đen bình tĩnh, như đang kể về một câu chuyện không có liên quan gì đến bản thân.
“Mọi phù thủy đều phải đăng kí cho chiếc đũa phép của mình. Nếu cô mua đũa phép từ tiệm đũa phép Ollivander thì ông ấy sẽ giúp đăng kí với Bộ Pháp thuật. Nếu cô mua đũa phép từ cửa hàng đồ cũ thì chủ tiện có nghĩa vụ phải quyền sở hữu chiếc đũa phép cũng sẽ được chuyển nhượng sang cho cô…”
“Hừm… Vậy có nghĩa anh mua chiếc đũa phép này từ Chợ đen sao?” Jessica suy nghĩ một lúc, động động cổ, làm động tác như đã khẳng định được đáp án.
Snape lé mắt nhìn bức tượng thịt người – Jessica Jones, không chút sợ hãi cô sẽ kể chuyện này ra với những người khác. Đôi khi, chỉ có những người sống ở tầng chót xã hội như họ, mới hiểu rõ được con đường của nhau.
Mà những người không lo ăn mặc, chưa từng bị bắt nạt, vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là hắc ám. Giống như Lily vậy. Có lẽ cuộc sống của cô chỉ có ánh nắng mặt trời mà thôi…
“Không sai lắm. Nó là một loại chợ đen của các phù thủy hắc ám.” Snape thản nhiên trả lời nhưng cũng không nói rõ tên của chợ đen đó ra. Trong thâm tâm, anh không hy vọng Jessica sẽ tiếp xúc nhiều với nơi đấy nên mới tra lời giản lược.
“Bị Bộ Pháp thuật phát hiện dùng đũa phép không đăng kí sẽ bị chịu phạt. Cho nên, Jessica vẫn còn muốn một cây đũa phép như thế nữa không?”
“Em muốn!” Jessica trả lời như chém đinh, chặt sắt.
“So với an toàn giả tạo trong vòng pháp luật bù nhìn, có thể tự bảo vệ mình trong thời khắc mấu chốt vẫn quan trọng hơn.”
“Tch…” Tuy ngoài miệng Snape toàn nói lời khinh bỉ nhưng dưới ánh lửa bập bùng, vẫn có thể nhìn thấy nụ cười thoải mái trên mặt anh.
– —————————
Từ điển phù thủy
1. Lacarnum Inflamari
– Cách đọc: la-KAR-num in-flah-MAR-ee
– Ý nghĩa: Bắn ra một quả cầu lửa nhỏ để đốt cháy giấy tờ hoặc quần áo. Bùa này có sát thương thấp, lan rộng nhanh. Có thể dùng để nhóm lửa