Edit: A Uyển
Lúc lão Viên và Lê Nhan trao đổi, Lục Lâm đã có được thông tin mình muốn từ chủ nhiệm Dương Toàn.
Lão Viên gọi Lê Nhan đến phòng giáo viên cũng không phải đã xảy ra chuyện gì, mà là vì đề cử thi đua cho trường.
Sau khi rời khỏi, Lê Nhan không đề cập, hắn cũng không hỏi. Hai người một trước một sau trở về lớp, giống như chưa có gì xảy ra.
Chỉ là…
Hứa Sở Thiều ở bên cạnh nghiên đầu len lén nhìn Lục Lâm, biểu cảm ngỡ ngàng như nhìn thấy sinh vật lạ.
“Ôi má ơi anh Lục, anh…bị cái gì kích thích hả?” Hứa Sở Thiều liếc trộm lần nữa, giọng điệu muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nữa, nhân lúc thầy xoay người lên bảng, chọt chọt cánh tay Lục Lâm.
“Có phải lúc nãy anh lên phòng giáo viên tìm Lê Nhan bị chủ nhiệm kéo lại lải nhải không thả người đúng không?”
Cũng không hợp lý lắm, trước kia Lục Lâm cũng không phải chưa từng bị khiển trách, lúc nào cũng vào tai này ra tai kia, thế thì tại sao đột nhiên hôm nay anh Lục lại hăng máu lên học tập vậy?
“Đang bận, đừng nói chuyện với tao.” Lục Lâm miễn cưỡng nâng ánh mắt, thanh âm trầm thấp có hơi khó chịu, nhưng cây bút đen trên tay không ngừng động, là đang… nghiêm túc chép bài?!
Hứa Sở Thiều len lén thò đầu qua xem thử, nhìn thấy trên giấy chằng chịt chữ viết của Lục Lâm, hai con mắt mở lớn hết cỡ.
(⊙o⊙)
Bạn học Hứa không nhịn được tự nhéo đùi một cái, đau thật mà.
Lúc trước Lục Lâm cũng có thay đổi đôi chút, nhưng chỉ giới hạn ở việc không cúp học mà thôi, lên lớp ngủ gật hay chơi game ở dưới bàn chứ chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng cả. Nhưng mà bây giờ ——
Lục Lâm đang nghe giảng sao?
Còn chăm chỉ ghi chép!!!
Hứa Sở Thiều: “…” Hạng chót toàn khối người ta đã bắt đầu học tập rồi, vị trí thứ hai từ dưới đếm lên của hắn hình như khó mà giữ nổi rồi.
“Nhìn tao làm gì, nhìn bảng kìa.” Lục Lâm khẽ dừng bút, ánh mắt đánh giá nhìn Hứa Sở Thiều.
Quả nhiên, ánh mắt ngạc nhiên của người kế bên lập tức liền xìu xuống.
Trên bục giảng, âm thanh giảng bài vẫn còn tiếp tục, thật ra Lục Lâm nghe chữ được chữ mất, nhưng chép lại nội dung trên bảng vào vở cũng không phải là quá khó. Dừng bút lại vài giây, chấm một chấm trên giấy trắng, Lục Lâm không tự chủ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lê Nhan, mâu quang màu nâu sâu thêm một chút.
Hắn cảm thấy bản thân trong phút chốc lo lắng cho Lê Nhan bị lão Viên hùng hổ mắng là chuyện ngu ngốc cỡ nào.
Lê Nhan và hắn không giống nhau.
Người ta đường hoàng là học bá, là con ngoan trò giỏi của các thầy cô. Học sinh như vậy, thầy cô cưng như trứng, sao mà nỡ la mắng gì chứ?
Cuộc thi đó, là cuộc thi toán quốc tế, Lục Lâm nghe lão Dương nói Lê Nhan muốn tham gia để tranh giải.
Lục Lâm cho dù là một học tra chính hiệu, hắn cũng biết đây không phải là một cuộc thi bình thường.
Với hắn mà nói là toán học là một lĩnh vực huyền bí mà hắn vĩnh viễn không chạm tới.
Lục Lâm đột nhiên ý thức được hắn và Lê Nhan là người không cùng một thế giới.
Nếu nói Lê Nhan là con nhà người ta, thì hắn chính là hố đen kéo chân sau của lớp.
Giữa bọn họ, chênh lệch thật lớn.
Lục Lâm chậm rãi rũ mi, che lại ánh mắt không rõ ưu tư.
Chống cằm, Lục Lâm có chút khó chịu trong lòng.
Trước kia hắn không cảm thấy hành động của hắn có gì không đúng, khi còn bé ở Lục gia không ai quản, lớn lên đến trường để giáo viên răn dạy, nhưng dĩ nhiên, trường học cũng dạy không nổi.
Hắn thích làm gì thì làm nấy, chẳng thèm ngó ngàng đến việc học hành.
Nhưng hắn bây giờ không muốn sống như vậy nữa.
Thắng thua cũng được làm phiền cũng tốt, hắn chỉ cần không bị Lê Nhan bỏ rơi thật xa.
Loại cảm giác này…
Thật làm người ta phiền não.
– ——————————————
Editor: anh Lục bắt đầu tự ti về bản thân òi, muốn cố gắng để đứng cạnh Nhan Nhan ó ><
Chúc mọi người Giáo Sinh vui vẻ nè, up chương mới làm quà nha chứ toi lại lặn tiếp đây:(