Edit: A Uyển
“……”
Cảm giác bị đùa giỡn là cảm giác kì khôi gì đây?
Lê Nhan sắc mặt tối sầm, ngữ khí lãnh đạm, nói thẳng không nể mặt: “Tôi từ chối.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu có nghe qua “xấu cự” là gì chưa?” (“xấu cự” là từ lóng mạng, ý nói “Cậu quá xấu xí và tôi từ chối nói chuyện với cậu”)
Liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, Lê Nhan đành bất lực nhắm mắt dưỡng thần. Tỏ vẻ không muốn để ý đến cậu nữa.
Thực chất, trong đầu Lê Nhan đang diễn một vở kịch, nam chủ Lục Lâm lẽo đẽo đi theo cô, thân mật gọi Lê Nhan dài Lê Nhan ngắn…
Hình ảnh “thật đẹp”, xin cảm ơn, Lê Nhan không dám tưởng tượng tiếp.
Nghe đến 2 chữ đó, Lục Lâm liền thành thật giơ tay đánh giá khuôn mặt của bản thân, sau đó lại đối chiếu trong điện thoại một phen.
Ừm, hắn không hề hại mắt người nhìn nha.
Lục Lâm khẽ nhếch khóe môi, quay sang lại nhìn thấy Lê Nhan đã nhắm mắt dưỡng thần, Lục Lâm tâm tình tốt cũng học theo, nhích nhích lại gần nghỉ ngơi một lát.
Không cho gọi thì thôi.
Cùng lắm thì không gọi trước mặt là được chứ gì, len lén gọi thì Lê Nhan cũng đâu có biết đâu.
Lẩm nhẩm hai chữ “Nhan Nhan” một lần nữa, Lục Lâm không nhịn được mỉm cười.
…..
Mười lăm phút sau, xe đã tới nhà hàng.
Nhà hàng này rất nổi tiếng, lại là giữa trưa nên có không ít thực khách ra vào.
Không quan trọng lắm bởi vì Lê Thanh Yến đã đặt trước một phòng, lúc này liền có nhân viên nhà hàng dẫn bọn họ lên lầu hai.
Cầm menu chọn vài món, Lê Thanh Yến còn hỏi ý kiến của Lê Nhan và Lục Lâm, gọi thêm mấy món.
Tốc độ lên món của nhà hàng khá nhanh, nhưng vẫn cần chờ một lát. Trong lúc đó, thực khách sẽ được phục vụ thức uống mát lạnh. Lê Thanh Yến chọn cho mình một ly nước có ga đơn giản, Lê Nhan gọi một ly nước ép bưởi, còn Lục Lâm chọn vị dưa hấu.
Lúc chờ thức ăn chế biến, Lê Thanh Yến chậm rãi gõ mặt bàn, nhìn Lê Nhan ở đối diện, khuôn mặt thành thục trầm ổn mang vài tia quan tâm.
“Nhan Nhan, chuyện du học hồi trước cha mẹ con đã nói, con tính toán như thế nào rồi? Cậu có thể giúp con liên hệ mấy trường đại học bên đó, nếu con muốn, trễ nhất là sang năm có thể làm xong thủ tục.”
Đưa Lê Nhan qua nước ngoài là chuyện Lê gia đề cập qua mấy lần, cha mẹ Lê sự nghiệp đều ở nước ngoài, nếu Lê Nhan qua đó, gia đình có thể đoàn tụ, hơn nữa bọn họ cũng hy vọng Lê Nhan có thể nhanh chóng tiếp quản gia nghiệp.
Chỉ là Lê Nhan vẫn không đồng ý, năm lớp 10 còn cố ý chuyển sang trường Thất trung.
Bây giờ Lê Thanh Yến nhắc lại chuyện này cũng là vì lần trước cùng chị gái nói chuyện, muốn hỏi rõ ý Lê Nhan một chút.
Nói tới việc xuất ngoại, Lê Thanh Yến không biết cảm giác của mình có đúng hay không, nhưng không gian trong phòng có phần trầm mặc.
Lục Lâm không lên tiếng, nhưng ngón tay cầm ly nước ép chậm rãi nắm chặt, không kiếm được cắn chặt ống hút trong miệng.
“Cậu, con bây giờ chưa muốn du học, cám ơn cậu trợ giúp, nếu về sau con có ý định, con sẽ nói với cậu.”
Lê Nhan thái độ trước sau như một, thanh âm trong trẻo không nhanh không chậm, như cũ biểu hiện là hiện tại bản thân không muốn đi du học.
Bên tai vang lên câu trả lời của Lê Nhan, Lục Lâm mới thả lỏng, tuy trên mặt không chút gợn sóng, nhưng bàn tay đã chậm rãi buông ra.
“Vậy cũng được. Thực ra ở trong nước cũng rất tốt, bây giờ cũng không thiếu trường đại học tốt, dù sao thì chúng ta cũng chiều theo ý của con.” Lê Thanh Yến biết được thái độ của Lê Nhan, cũng cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, thần sắc như trước ôn hòa.
Vừa lúc hai cậu cháu thảo luận xong, thức ăn cũng được lần lượt đưa lên.
Sau khi dùng cơm, cả ba người ngồi lại một lát, gần tới tiết học buổi chiều, Lê Thanh Yến liền đưa Lê Nhan và Lục Lâm về lại trường học, sau đó mới trở về công ty.
Sau buổi chiều nóng như lò thiêu, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ, Lục Lâm thình lình mở miệng hỏi một câu.
“Lê Nhan… Mày có ý định rởi khỏi Thất trung phải không?”
Editor: Ý Lê Nhân chê Lục Lâm cứ lẽo đẽo xong gọi Nhan Nhan thì xấu hổ muốn chết, xong anh giai này tưởng Lê Nhan chê ổng xí trai =)))) còn đi check lại nhan sắc, bó tay luôn =))))