Còn một chút thời gian trước khi dạ hội bắt đầu, mọi người xung quanh còn đang bận rộn hàn huyên. Việc Quý Hựu Ngôn ngồi cùng bàn với Cảnh Tú mà trong giới giải trí không có địa vị hay thế lực như Cảnh Tú biến cô trở thành tâm điểm bàn luận sốt xình xịch được mọi người chú ý.
Đời trước thì năm nay là năm Quý Hựu Ngôn bị đóng băng hoạt động, vậy nên chẳng có cơ hội tham gia buổi tiệc này. Cô đoán nếu không nhờ Cảnh Tú thì dù có được mới đến cũng chưa chắc đã được ngồi vào cái bàn này.
Cảnh Tú lúc nào cũng lạnh lùng xa cách nên không nhiều bạn bè, có điều các mối quan hệ thì chẳng tệ chút nào. Cứ một lúc lại có người ghé qua chào hỏi Cảnh Tú, hoặc hỏi thăm tình hình sức khỏe hoặc rủ cô khi nào rảnh cùng ra ngoài, thân mật hơn thì có người tới yêu cầu chụp ảnh chung.
Quý Hựu Ngôn ngắm Cảnh Tú selfie cùng người khác thành thử lòng cũng rục rà rục rịch. Cô táu gẫu được vài câu với Hứa Lê – nữ diễn viên nổi bật trong năm ngồi kế bên mới thấy Cảnh Tú xong việc, thế nên cô lập tức tranh thủ ghé lại gần hỏi, “Cô giáo Cảnh này, chúng ta cũng cùng chụp một tấm được không?”
Cảnh Tú khá ngạc nhiên. Cô đã không còn nhớ lần cuối mình chụp ảnh với Quý Hựu Ngôn là từ khi nào.
Cô nhận thấy Quý Hựu Ngôn lộ vẻ mong chờ, thấy luôn cả Hứa Lê ngồi bên Quý Hựu Ngôn đang hóng hớt, cuối cùng quyết định gật đầu, coi như giữ thể diện cho Quý Hựu Ngôn, “Được.”
Quý Hựu Ngôn cười tươi rạng rỡ, dịch lại gần sát Cảnh Tú.
Trong giây lát, hương thơm thoang thoảng dễ chịu từ người cô tản ra, quấn quanh cánh mũi Cảnh Tú. Cảnh Tú thậm chí còn có thể hồi tưởng lại hình ảnh mỗi lần Quý Hựu Ngôn xức nước hoa. Từ tay, đến sau tai, xuống cổ… Cổ họng Cảnh Tú rung lên ở một độ khó lòng phát hiện, cô mím môi.
Quý Hựu Ngôn chưa hề phát giác. Cô mở camera trước, nâng điện thoại lên tìm kiếm góc phù hợp.
Cảnh Tú hoàn hồn, phối hợp ngẩng đầu nhìn về phía khung hình. Đột nhiên toàn bộ khả năng tập trung của cô bị thu hút bởi khung vuông nho nhỏ tiết lộ bức ảnh mới nhất được lưu về máy Quý Hựu Ngôn nằm bên góc phải màn hình điện thoại.
Quý Hựu Ngôn để ý thấy Cảnh Tú buông tầm mắt xuống, theo bản năng cũng dõi theo xem đối phương nhìn cái gì. Chỉ trong một giây tiếp theo đầu óc cô nổ bùm bùm, phản xạ có điều kiện rụt di động về, luống cuống bấm chụp vội một bức hòng thay thế.
Hứa Lê ngồi bên theo sát toàn bộ quá trình liền thắc mắc, “Cô Quý sao thế?”
Quý Hựu Ngôn cũng biết mình phản ứng quá đà. Cô lúng túng, cổ họng đặc nghẹn, cố gắng lấy lại bình tĩnh để nghiêm giọng đáp, “Vừa rồi không biết ống kính lia đến cái gì mà tự dưng màn hình trông kỳ quặc lắm, khiến tôi giật cả mình.”
Hứa Lê cứng nhắc quay đầu nhìn về phía sau lưng Quý Hựu Ngôn, nuốt nước bọt ừng ực, bán tín bán nghi. Cảnh Tú nghe cô bịa chuyện mà vừa mất tự nhiên lại vừa buồn cười.
Quý Hựu Ngôn qua loa tường thuật lại với Hứa Lê thêm hai câu mới liếm môi nhỏ giọng giải thích cùng Cảnh Tú, “Ảnh ban nãy… là do tôi thấy đáng yêu quá nên mới nhịn không nổi.”
Vừa rồi góc phải màn hình điện thoại hiển hiện bức ảnh Quý Hựu Ngôn chụp trộm Cảnh Tú lúc ngủ trên máy bay, không chối vào đâu được.
Cảnh Tú không mặn không nhạt đáp, “Xóa đi.”
Quý Hựu Ngôn không nỡ, có điều Cảnh Tú lại nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô, không hề có ý định thỏa hiệp. Quý Hựu Ngôn đành phải mở lại camera, ấn mở bức ảnh ấy rồi lựa chọn xóa bỏ.
Có điều chẳng ai ngờ được rằng vừa mới xóa tấm hình này thì màn hình tự động chuyển đến bức ảnh kế tiếp – chính là tấm hình Cảnh Tú đeo lắc tay mà Quý Hựu Ngôn giữ như báu vật. Không những thế phần tay đeo lắc còn được nhấn mạnh bằng đường vẽ đỏ rực bắt mắt.
Lần này đến phiên Cảnh Tú khó xử rồi.
Quả nhiên Quý Hựu Ngôn thấy Cảnh Tú sửng sốt hai giây, sau đó nâng ly lên nhấp rượu, nhìn theo hướng khác. Trên mặt cô không biểu lộ cảm xúc, nhưng tai lại bắt đầu ửng hồng.
Khóe môi Quý Hựu Ngôn liền cong lên, thực lòng muốn trêu chọc Cảnh Tú.
“Đeo có vừa vặn không?” Quý Hựu Ngôn hỏi thẳng.
Động tác thưởng rượu của Cảnh Tú khựng lại. Cô phát hiện ý đùa của Quý Hựu Ngôn, tay giữ ly siết lại, thản nhiên đáp, “Cũng vừa.”
Quý Hựu Ngôn bèn được voi đòi tiên, “Tôi cũng thấy thế, có điều lần sau trước khi đặt, cậu cho tôi đo qua được không?”
Cảnh Tú im lặng, dùng mắt dò xét Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn lập tức ung dung đối diện. Cảnh Tú trầm mặc vài giây rồi lảng sang chuyện khác, “Cậu bảo tôi cậu đã tìm đến Slyvia, là do cô ấy thiết kế à?”
“Không, là tôi thiết kế đấy.” Quý Hựu Ngôn cảm giác bầu không khí đã tốt hơn nhiều. Cô chợt nhớ tới sáu năm hoài phí đã trôi qua, vẻ mặt chợt ảm đạm vài phần, “Từ một bản thiết kế tôi bắt đầu từ hai năm trước, dạo gần đây mới hoàn thiện.”
Cảnh Tú nhìn chằm chằm Quý Hựu Ngôn, nhíu mày hỏi, “Dạo gần đây?” Nếu đã gác lại lâu như thế, sao còn tự dưng lôi ra hoàn thành nốt làm gì?
“Ừ, khoảng hai, ba tháng trước mới lật lại bản thiết vẽ.” Quý Hựu Ngôn thản nhiên đáp, “Sao thế?”
Ánh đèn đột nhiên tối sầm, biểu thị dạ hội chính thức bắt đầu. Quý Hựu Ngôn không thấy rõ gương mặt Cảnh Tú, chỉ nghe được ngữ khí cô như có điều nghĩ suy, “Không có gì, tôi hỏi vậy thôi.”
*
Sau khai mạc, nội dung đêm nay được chia làm ba phần, phần đầu là các màn biểu diễn đến từ khách quý, tiếp theo mới là tiết mục chính của buổi dạ hội – phiên bán đấu giá.
Các món đồ được đem đến đây đấu giá gồm kỷ niệm hồi đầu của các ngôi sao màn ảnh, sản phẩm có giá trị thương mại, những tác phẩm tâm đắc của giới nghệ sĩ. Vì thế cho nên sau khi phần ca hát nhảy múa kéo dài nửa tiếng kết thúc, bộ tem của Cố Linh Phong trở thành món đồ đầu tiên mở màn xuất trận.
Cố Linh Phong nói khó có việc gì mười phân vẹn mười, chỉ cần chín phần mười thôi cũng đã là một điều tuyệt vời. Buổi từ thiện này cũng thế, có tâm, có cố gắng là được, không cần cố quá sức hay khắt khe với bản thân. Bởi thế cho nên ông định giá cho bộ tem khởi điểm là mười chín vạn.
Quý Hựu Ngôn còn nhớ lời dặn của Ngụy Di Chân, trở thành người đầu tiên giơ bảng, tăng thêm hai mươi vạn.
Người chủ trì đứng dưới thông báo, “Quý Hựu Ngôn ba mươi chín vạn.”
Khi Cố Linh Phong nhìn về phía Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn liền khẽ mỉm cười, Cố Linh Phong gật đầu, xem như chào hỏi.
Người trong hội trường rì rà rì rầm, nhanh chóng xuất hiện người tăng giá, người chủ trì hỏi, “Bên kia có người nâng bảng rồi. Là Phương San phải không ạ? Bao nhiêu thế?”
“Phương San năm mươi chín vạn.” Một người chủ trì khác hồ hởi thông báo.
Quý Hựu Ngôn nhíu mày. Cô nghĩ đến việc Phương San cũng đã biết trước chuyện Kỷ Vũ Mê sắp sửa rời khỏi giới giải trí. Chắc đây là hành động lấy lòng rồi.
Cô vừa định nâng bảng lần thứ hai thì nữ chủ trì bên dưới hào hứng nói, “Hàng sau, tiên sinh Vương Lôi hàng sau tăng một trăm vạn ư? Vâng, bây giờ đã là một trăm năm mươi chín vạn. Còn ai không ạ?”
Quý Hựu Ngôn nhớ mang máng Vương Lôi chính là người yêu Kỷ Vũ Mê. Đây coi như hành động xin lỗi à? Quý Hựu Ngôn nhịn đau nâng bảng, tiếp tục tăng hai mươi vạn.
“Vâng, Quý Hựu Ngôn một trăm bảy mươi chín vạn, còn ai nữa không ạ?” Nam chủ trì bên dưới còn chưa kịp dứt lời, Phương San đã tăng giá, “Một trăm chín mươi chín vạn.”
Ngụy Di Chân đột nhiên không biết từ đâu chui ra, khiến người chủ trì phải thông báo, “Miss Ngụy Di Chân hai trăm mười chín vạn.”
Tim Quý Hựu Ngôn dâng cao tận cổ, cô quay đầu tìm kiếm vị trí Ngụy Di Chân. Chị ấy định bảo mình trả hay tự chị ấy trả vậy?!
May thay Vương Lôi nhanh chóng hào phóng tăng tiếp mức giá, “Ba trăm mười chín vạn.”
Quý Hựu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vương Lôi quyết chiến tới cùng. Có lẽ chị Ngụy đoán trước được tình thế nên mới cố tình giúp mình ghi thêm điểm trong mắt Cố Linh Phong.
Lượt đấu giá đến giai đoạn gay cấn, Phương San vẫn cố gắng vùng vẫy, “Ba trăm ba mươi chín vạn.”
Vương Lôi: “Ba trăm tám mươi chín vạn.”
Phương San: “Bốn trăm linh chín vạn.”
Vương Lôi: “Bốn trăm hai mươi chín vạn.”
Phương San tuyệt vọng. Cuối cùng một búa đập chết ruồi, Vương Lôi cống hẳn bốn trăm hai mươi chín vạn để giành về bộ tem.
Quý Hựu Ngôn vẫn còn choáng váng, mau lẹ gửi tin nhắn qua WeChat cho Ngụy Di Chân, “Chị bất thình lình xuất hiện làm em hết hồn.”
Ngụy Di Chân lạnh lùng hồi đáp, “Sợ cái gì? Ban nãy không phải lúc nhờ vả tổng giám đốc Đào mạnh mẽ, quyết liệt, hào phóng lắm ư? Thế mà chút tiền vốn bỏ ra vì suất phim điện ảnh cũng xót à?”
Quý Hựu Ngôn lén nhìn trộm Cảnh Tú, đuối lý gửi Ngụy Di Chân một sticker ngoan ngoãn nhận lỗi.
Sau Cố Linh Phong còn vài vật phẩm của hai đạo diễn với một ca sĩ, kế tiếp mới tới phiên <Xuân Dã> của Cảnh Tú.
Tên Cảnh Tú vừa vang lên, khán đài khu vực hậu phương lập tức reo hò thanh âm những người hâm mộ. Hứa Lê còn thì thầm đùa giỡn với Quý Hựu Ngôn, “Lực lượng Cô Cảnh hùng hậu thật đó.”
Quý Hựu Ngôn còn đang dán mắt nhìn lên sân khấu, nơi xuất hiện bóng dáng xinh đẹp lộng lẫy của Cảnh Tú. Cô vừa nghe thấy Hứa Lê chọc ghẹo liền chợt học tập những fan hâm mộ đằng sau, vừa vỗ tay, vừa nhịp nhàng phối hợp tiết tấu, nhỏ giọng gọi, “Cảnh Tú, Cảnh Tú, Cảnh Tú…”
Hứa Lể sửng sốt một chút rồi bật cười, sau đấy cũng ngồi thẳng lưng vỗ tay cùng Quý Hựu Ngôn. Bọn họ coi như cũng chỉ nhanh hơn người khác vài giây, không lâu sau đấy toàn hội trường ai cũng vỗ tay.
Không ai nhận ra Quý Hựu Ngôn là người khởi xướng, càng không ai chú ý tới việc Quý Hựu Ngôn gọi tên Cảnh Tú nhiều hơn tất cả những người còn lại. Giữa hội trường huyên náo, Quý Hựu Ngôn như nghe được tiếng cánh cửa sắt trong trái tim mình hoàn toàn rộng mở.
Thứ giam cầm nàng có lẽ chưa bao giờ là ánh mắt người đời, mà là sự nhút nhát, thiếu tự tin của chính bản thân.
Cảnh Tú vừa bước lên sân khấu đã hơi khom lưng, hai tay lễ phép tiếp nhận tác phẩm hội họa nhân viên mang tới, sau đó bình tĩnh nhìn xuống bên dưới.
Người chủ trì lên tiếng giới thiệu, “Cảnh Tú là khách quen của đêm từ thiện rồi, nhiều năm trôi qua cô ấy vẫn luôn ủng hộ hoạt động của chúng tôi, năm ngoái vì lý do sức khỏe nên cô ấy không đến dự, vậy mà vẫn quyên góp một đoàn xe cứu thương đấy.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Cảnh Tú khiêm tốn đáp lời, “Cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi ạ.”
“Hôm nay cô đích thân mang đến một tác phẩm hội họa do mình chắp bút ư> Có muốn giới thiệu qua cho chúng tôi nghe không?”
Cảnh Tú cười đáp, “Thật ra lúc mang tranh đến, trong lòng tôi cũng nơm nớp lo sợ, dù gì thì bên dưới cũng có rất nhiều họa sĩ lão làng đang ngồi mà.”
Người chủ trì phụ họa, “Không có đâu, tôi đánh giá bức tranh này cực kỳ cao, tuyệt đối không hề tầm thường chút nào.”
Dưới đài vang lên tiếng cười, Cảnh Tú khiếm nhường trả lời, “Xin đừng quá khen tôi, tôi ngại lắm. Có điều người bình thường có hạnh phúc của người bình thường thôi.”
“Tôi vẽ bức tranh này vào quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Bởi thế nên tôi mang nó đến đây, hy vọng sẽ có cơ hội chia sẻ niềm vui mình từng sở hữu cho nhiều người khác nữa.”
Cô ấy nói đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời cô ấy. Quý Hựu Ngôn ở dưới ngước nhìn Cảnh Tú, khi nói câu ấy, ý cười của Cảnh Tú thật nhạt nhòa khiến cổ họng cô đắng chát.
Bắt đầu đấu giá, Quý Hựu Ngôn nhìn về phía Đào Hành Nhược ở phía xa. Cô nghĩ nếu như Đào Hành Nhược không nâng bảng thì cùng lắm ngày mai cô nhảy lên hot search thôi, dù sao cũng phải ôm được bức họa về nhà.
May thay người chủ trì vừa dứt lời, Đào Hành Nhược bèn nâng bảng thật cao.
“Bên này, là một mỹ nhân, xin hỏi xưng hô thế nào đây ạ?” Người chủ trì vừa hỏi xong, một nữ chủ trì khác đã lên tiếng, “Tổng giám đốc Đào của Nhiễm Văn, Đào Hành Nhược.” Vậy nên lập tức có người thông báo, “Tổng giám đốc Đào của Nhiễm Văn hai mươi vạn.”
Ngay tức khắc có người tăng giá, “Johanna chủ biên tờ Vivi bốn mươi vạn.”
“Tiên sinh mặc vest lam ngồi đằng sau giơ bảng đúng không ạ?” Người chủ trì thắc mắc, thành thử toàn hội trường nhìn về phía đằng sau tìm người.
Quý Hựu Ngôn cũng ngoái lại theo, tâm trạng nhất thời xuống dốc.
Là Tống Văn Ngạn.
“Tổng giám đốc Tống đó sao? Tổng giám đốc Tống sáu mươi vạn ạ?” Nữ chủ trì phụ trách phía dưới mau chóng tiến lại gần.
Tống Văn Ngạn nhìn chằm chằm về phía Cảnh Tú trên sân khấu, ghé sát lại gần micro ngữ khí mạnh mẽ, “Một trăm bốn mươi vạn.”
Quý Hựu Ngôn hoảng hốt quay lại nhìn Cảnh Tú, tầm mắt Cảnh Tú đang đặt lên người Tống Văn Ngạn, không biết tâm trạng cảm xúc thế nào. Năm ngón tay Quý Hựu Ngôn siết chặt lại.
Johanna chủ biên tờ Vivi tiếp tục tăng giá, một trăm sáu mươi vạn, Đào Hành Nhược theo sát, mỗi lần đều tăng thêm một trăm vạn, đã hai trăm sáu mươi vạn rồi. Tống Văn Ngạn không cam lòng yếu thế, trực tiếp bứt phá lên ba trăm sáu mươi vạn.
Mọi người trong hội trường thì thầm bàn luận, dò hỏi lẫn nhau xem hai người họ Tống họ Đào kia thân phận thế nào, Quý Hựu Ngôn kẹp giữa mà đứng ngồi không yên.
Người chủ trì trên sân bắt đầu hỏi lần hai, “Ba trăm sáu mươi vạn lần một, có ai tăng nữa không ạ?”
Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú, cắn răng, đang định nâng bảng thì Đào Hành Nhược rốt cuộc cũng phục sinh, “Bốn trăm sáu mươi vạn.”
Toàn hội trường vỡ òa. Đối với một tác phẩm hội họa với giá trị không quá lớn của Cảnh Tú thì bốn trăm sáu mươi vạn đúng là một con số khổng lồ.
Cảnh Tú nhìn xuống dưới, hơi nhíu mày. Quý Hựu Ngôn sốt sắng nhìn về phía Tống Văn Ngạn, nỗ lực suy đoán xem liệu anh ta có định theo nữa chăng. Không biết có phải ảo giác không, lúc Quý Hựu Ngôn nhìn Tống Văn Ngạn, cô cảm giác Tống Văn Ngạn cũng nhìn về phía mình, thậm chí còn nở nụ cười?
Khiêu khích ư? Mà kể cả khi có khiêu khích cũng không nên nhằm vào mình chứ?
Ngoài dự đoán, sau khi Tống Văn Ngạn mỉm cười thì lập tức anh ta dừng cuộc chiến. Không còn ai tăng giá, Đào Hành Nhược đập bốn trăm sáu mươi vạn vào bức tranh của Cảnh Tú. Quý Hựu Ngôn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Bốn trăm sáu mươi vạn lần ba. Vâng, xin mời tổng giám đốc Đào Hành Nhược lên chụp kiểu ảnh kỷ niệm ạ. Quá nể mặt, đa tạ, đa tạ.” Người chủ trì kích động nói.
Dưới ánh mắt của hàng vạn người khắp cả nước, Đào Hành Nhược bước lên sân khấu, tiến tới đứng bên Cảnh Tú. Cô bắt tay Cảnh Tú, quay sang nhìn Cảnh Tú mà mày lại hơi nhíu khiến Cảnh Tú không khỏi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Cô giữ lấy tay Đào Hành Nhược, dịu dàng nói, “Có thể nhượng bức tranh cho một người xinh đẹp như thế này là vinh hạnh của tôi.”
Đào Hành Nhược nhận lấy micro từ người chủ trì, giọng nói vừa lạnh nhạt lại vừa từ tính, “Có thể giành được nó cũng là vinh hạnh của tôi.”
Cô ngưng một chút mới nói tiếp, “Người yêu của tôi là fan hâm mộ phim của cô giáo Cảnh. Tôi nghĩ lúc mà người yêu tôi nhận được bức tranh chắc sẽ vui lắm. Hơn nữa người yêu tôi vẫn luôn một lòng hướng thiện, hôm nay vì người yêu tôi không thể cùng tôi tới đây nên tôi thay mặt cả hai quyên góp thêm một trăm vạn cho chương trình, nhờ mọi người giúp tôi gửi gắm tấm lòng hảo tâm đến những người cần giúp đỡ.”
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú, ánh mắt nhu hòa, đột nhiên cô hâm mộ Đào Hành Nhược khủng khiếp, ước mong có thể giống như cô ấy, quang minh chính đại nói lên tiếng yêu của mình.
Sau khi Cảnh Tú rời khỏi sân khấu xong trở về chỗ ngồi, Hứa Lê dựa sát Quý Hựu Ngôn bảo với cả hai người, “Đây là thức ăn cho cún ngon nhất tôi ăn dạo gần đây đấy.”
Không biết Cảnh Tú nghĩ tới gì mà cười nhạt trả lời, “Tổng giáo đốc Đào vì người yêu mà vung tiền như rác.”
Quý Hựu Ngôn nhận ra vẻ mặt Cảnh Tú như có điều tán thưởng thì ánh mắt lại ảm đạm.
Trước có Tống Văn Ngạn theo đuổi, sau có Đào Hành Nhược so sánh, Quý Hựu Ngôn cắn môi, sớm cho Cảnh Tú biết điều bất ngờ.
Cô gửi tin nhắn qua WeChat cho Cảnh Tú, “Là tôi nhờ tổng giáo đốc Đào đấu giá thay tôi đấy.”
Cảnh Tú cúi xuống đọc WeChat rồi nghiêng đầu nhìn Quý Hựu Ngôn.
Ánh mắt Quý Hựu Ngôn sáng rực khiến Cảnh Tú tự dưng nhớ đến Lông Vàng nhà cô nuôi tại Pháp. Mỗi lần bắt được đĩa xong chạy về chờ cô vuốt lông, nó đều trưng ra vẻ mặt y hệt vậy.
Cảnh Tú nhịn cười, giả vờ bình tĩnh hỏi Quý Hựu Ngôn, “Thật vậy sao?”
Quý Hựu Ngôn gật đầu.
“Nhưng tôi thấy chị ấy không có ý định đưa nó cho cậu đâu.” Cảnh Tú rũ mi hờ hững nói.
Quý Hựu Ngôn nhíu mày, không thể nào?
Có điều sau khi Cảnh Tú nói thế thì Quý Hựu Ngôn càng nghĩ càng bất an. Cô vội vã gửi tin nhắn qua WeChat cho Đào Hành Nhược cốt dò hỏi, “Cảm ơn tổng giám đốc Đào hỗ trợ, kết thúc buổi lễ tôi sẽ chuyển khoản cho chị.”
Đào Hành Nhược nhanh chóng hồi âm, “Không cần cảm ơn.”
“Mà chính ra tôi còn nên cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cô đã đề cử bức tranh này. Tôi nghĩ Ninh Vi mà thấy nhất định sẽ rất vui.”
???
!!!
Quý Hựu Ngôn cố gắng tiêu hóa luồng thông tin đến từ ba mẩu tin.
Mấy giây sau, Cảnh Tú liếc nhìn, trông thấy Quý Hựu Ngôn sa sầm mặt mũi.