Nguyễn Tri Mộ ngồi trên chiếc xe màu trắng của La Giang, đợi xe rẽ rồi mới nói: “Hôm trước đồng nghiệp nói với tôi, có một nhiếp ảnh gia rất trẻ rất lợi hại đến livestream, tôi không ngờ là Nghiêm Việt.”
La Giang: “Tôi biết.”
Nguyễn Tri Mộ: “Cậu biết á?”
La Giang thở dài: “Nên nói là, chỉ cần là người quan tâm một chút tin tức xã hội ở thành phố S, đều biết hắn.”
Hắn ta sớm biết chuyện này không giấu được, đốt tạp chí chỉ là vô ích, tác phẩm và tuyên truyền của Nghiêm Việt tràn ngập khắp nơi, chỉ dựa vào sức mình hắn ta đâu thể ngăn cản được.
Ba năm trước, hắn ta và Nguyễn Tri Mộ vô tình gặp lại nhau tại một quán ăn khuya ở thành phố S. Sau đó bọn họ thân thiết hơn, thành bạn bè, cũng chăm sóc nhau ở thành phố lớn này.
Lúc tiền nong thiếu thốn, chán nản cũng từng uống chung một chai bia, không gì không tâm sự.
Vốn dĩ mối liên hệ giữa hắn ta và Nguyễn Tri Mộ chỉ có mình Nghiêm Việt, điều kỳ lạ là, Nguyễn Tri Mộ tuyệt nhiên không nhắc đến lý do rời thành phố A, bị hắn ta hỏi những chuyện liên quan đến Nghiêm Việt, cũng ậm ờ cho qua chuyện.
Hắn ta đoán bọn họ xảy ra chuyện không vui, về sau biết tính hướng của Nguyễn Tri Mộ, cũng lờ mờ đoán được chút.
Hắn ta cũng không phải là người thích hóng hớt, tò mò chuyện riêng tư của người khác.
Nguyễn Tri Mộ không nói, hắn ta cũng không hỏi.
Nhưng là bạn bè của nhau, chuyện bắt buộc phải nhắc nhở, hắn ta cũng không thể giả vờ không biết.
La Giang bật đèn xi nhan: “Tôi không muốn can thiệp vào chuyện của anh nhưng mấy hôm trước đọc trên báo, Nghiêm Việt và bạn gái của hắn đi hẹn hò bị chụp được, chính ở cửa khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.”
Nguyễn Tri Mộ vốn đang bần thần nhìn xe cộ qua lại trên đường, nghe thấy câu này, ánh mắt cứng đờ.
Anh miễn cưỡng cười một cái: “Không ngờ đấy, cậu còn xem cả mấy tin giải trí.”
La Giang hơi chê bôi: “Em gái tôi đu thần tượng, ngày ngày gửi tôi mấy tin giải trí vớ vẩn. Bảy ngày thay một bạn trai, một tháng thay một chồng.”
Nguyễn Tri Mộ: “Không phải em ấy muốn đầu bạc răng long với diễn viên đóng phim cổ trang ngược luyến gì đó hả?”
La Giang hừ lạnh: “Mấy hôm nay bắt đầu gọi chồng Nghiêm Việt rồi.”
Thấy vẻ mặt nén giận của La Giang, có lẽ không vui với việc em gái hắn ta lại là fan của đối thủ một mất một còn thời học sinh của mình.
Nguyễn Tri Mộ muốn cười, vừa nhếch miệng đã thấy khoé miệng đau.
Cho nên lại ngậm vào.
Thời tiết mùa thu khô hanh, dễ bị nhiệt.
——
Nguyễn Tri Mộ đi làm lại đã được một tuần.
Buổi livestream với Nghiêm Việt nóng hơn bao giờ hết, công ty rất hài lòng, Hoàng Đức Lượng trịnh trọng hứa năm sau sẽ tăng phần trăm cho anh, vỗ vai bảo anh làm tốt công việc.
Nguyễn Tri Mộ thầm nghĩ chỉ là công ty hứa suông, tăng lương có nghĩa là cướp thịt từ trong tay bọn tư bản, đâu phải chuyện dễ dàng.
Nhưng anh vẫn cười khiêm tốn, cảm ơn công ty cất nhắc.
Tố chất cần thiết của người lớn là phải hiểu lợi ích là trên nhất, nguỵ trang cảm xúc của bản thân, thể hiện thái độ phù hợp tại bất kỳ thời điểm nào.
Thứ 4, Nguyễn Tri Mộ nhận được mail hội cựu sinh viên trường đại học A, nói dự tính cuối tuần sau tổ chức một cuộc hội họp ở một khách sạn tại thành phố A, mời anh đến tham dự.
Nguyễn Tri Mộ bình thường sẽ từ chối mấy kiểu mời mọc này, thành phố A và đại học A chứa đựng quá nhiều hồi ức của anh, lúc đầu anh cũng quyết tâm gạt bỏ tất cả mới đổi số điện thoại đến thành phố S để bắt đầu lại.
Nhưng anh nghe ngóng được, buổi họp mặt cựu sinh viên lần này có sự tham gia của một số người có nhiều mối quan hệ, trong đó có người trong giới truyền thông, nếu có thể làm quen, có lẽ sẽ giúp đỡ cho sự nghiệp của anh.
Anh vốn tránh trở về thành phố A, cũng sợ bắt gặp Nghiêm Việt.
Nhưng hiện giờ đã gặp lại rồi, Nghiêm Việt cũng bài xích ghét bỏ anh, chắc là không cần phải trốn tránh nữa.
Giống như lúc trước anh chuẩn bị thi cuối kỳ, trước khi thi luôn run rẩy như bước trên băng mỏng, sau khi thi xong, biết mình thi trượt rồi thì không còn lo lắng nữa.
Nguyễn Tri Mộ đắn đo vài ngày rồi quyết định tham dự.
Đến ngày hôm đó, Nguyễn Tri Mộ vô cùng thất vọng.
Nghe nói cựu sinh viên đều rất bận rộn công việc, mấy người quan trọng đều không đến, còn có những người không bao giờ tham dự, ban tổ chức sợ không ai đến nên cố tình tung tin như vậy.
Người tổ chức buổi gặp gỡ cựu sinh viên là Lý Kính Nghĩa, là bạn của anh trong câu lạc bộ thiên văn ở trường đại học.
Lý Kính Nghĩa, người này là ai chứ.
Là người có thể tung tin đồn khắp trường rằng sao chổi Halley sắp đáp xuống trái đất vì sự phát triển của câu lạc bộ.
Lý Kính Nghĩa cười hihi vỗ vai anh: “Hôm nay cậu là người nổi tiếng giỏi giang nhất rồi, dẫn chương trình có tiếng, đàn anh đẹp trai, lát nữa phải chia sẻ kinh nghiệm với các đàn em nhé.”
Nguyễn Tri Mộ cầm cốc Long island iced tea, dựa vào cửa sổ hóng gió: “Tôi có kinh nghiệm gì chứ.”
Lý Kính Nghĩa: “Cậu là đối tượng tin đồn của đại minh tinh Đông Lan, sao lại không kinh nghiệm chứ, câu đàn ông cũng là một môn học!”
Nguyễn Tri Mộ suýt nữa nghẹn rượu.
Ho hai tiếng, mắng anh ta: “Rảnh rỗi thì lượn chỗ khác đi.”
“Mà cũng phải kể.” Lý Kính Nghĩa đột nhiên nghiêm mặt: “Thực ra lần này tôi có mời Nghiêm Việt, nhưng cậu ta mãi không trả lời, có lẽ không có thời gian đâu.”
Nguyễn Tri Mộ không lên tiếng.
Nghiêm Việt thực sự giữ lời hứa thi đại học A, trở thành bạn học của anh, hôm livestream anh xem tư liệu mới phát hiện ra.
Lúc đó tâm trạng phức tạp, có rất nhiều lời nghẹn ứ trong lòng nhưng không biết nói từ đâu.
Nguyễn Tri Mộ: “Cậu quen… Nghiêm Việt?”
Lý Kính Nghĩa: “Không quen mới là lạ, cậu ta vừa vào đại học A đã nổi rần rần, đẹp trai tính cách lạnh lùng lại còn biết chụp ảnh, vừa vào trường đã đoạt mấy giải nhiếp ảnh trẻ, về sau đi đào tạo ở châu Âu đó.”
“Tôi xem cậu livestream với Nghiêm Việt lần trước rồi, vợ tôi tặng cái gì mà mật ong hoàng kim, 800 tệ một chai, đau lòng chết tôi mất… Không phải trước đây hai người quen nhau à? Trông lại có vẻ không thân vậy.”
“Có điều lúc Nghiêm Việt thi đỗ cậu cũng tốt nghiệp rồi, cậu lại không thi nghiên cứu sinh, không quen cũng là điều bình thường.”
Nguyễn Tri Mộ không có gì để đáp, chỉ đành cười: “Đúng vậy.”
Anh muốn cố gắng hết sức để tránh nhớ lại những chuyện đã qua nhưng Lý Kính Nghĩa lại đề cập đến, ký ức ùa về như thuỷ chiều dâng trào, anh bỗng không thể kiềm chế được bản thân.
Anh từng hứa hẹn với Nghiêm Việt rằng cùng hắn học đại học, nhưng quãng thời gian đó cuối cùng trở thành một khoảng trống không, một đoạn thiếu sót.
Không kiềm chế được cảm giác muốn chuộc lỗi, muốn hỏi, muốn biết nhiều hơn.
Lông mi của Nguyễn Tri Mộ hơi run lên, nói: “Cậu ấy thời đại học… như thế nào?”
“Haiz, cũng không khác bây giờ lắm.” Lý Kính Nghĩa lấy miếng bánh cupcake rồi bỏ vào miệng: “Kiệm lời ít nói, mặt lạnh, không để ý người khác, chảnh cực kỳ. Lúc đó khoa vũ đạo có mấy em gái xinh đẹp theo đuổi cậu ta, chặn ở trên đường tỏ tình, Nghiêm Việt còn chả thèm chớp mắt, lách người đi thẳng, khiến con gái người ta tức muốn khóc.”
“Có điều mặc dù tính cách cậu ta lạnh lùng nhưng lại thích hoạt động của các câu lạc bộ, lúc đó phải tham gia ít nhất mười câu lạc bộ ấy, thiên văn truyện tranh hí khúc gì đó… Tôi nghe người của câu lạc bộ nói, lần nào có hoạt động cậu ta đều đến, nhưng chỉ ngồi đằng sau, không nói lời nào như lãnh đạo vậy.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Vì sao lại trùng hợp đến thế.
Những câu lạc bộ đó… anh đều từng kể cho Nghiêm Việt, hồi trước anh cũng từng tham gia.
Để cổ vũ hắn thi đại học nên anh kể rất nhiều chuyện thú vị về hoạt động câu lạc bộ, vỗ vai hắn nói “Đợi thi đỗ, mấy thứ vui đó đều đang chờ cậu”.
Lý Kính Nghĩa: “Còn có chuyện kỳ lạ này, quần áo giày dép trên người hắn đều không rẻ, máy ảnh cũng xịn, nhưng tôi nghe bạn cùng phòng nói, hình như hắn không lấy tiền sinh hoạt của gia đình, toàn bộ đều tự mình đi làm thêm kiếm tiền.”
Nguyễn Tri Mộ: “… Làm thêm?”
“Ừ, hồi đại học cậu ta hay chụp ảnh cho người khác kiếm tiền, vẻ ngoài bình thường nhưng chụp lên lại rất đặc biệt, có mấy tấm còn nổi ầm ầm trên weibo một thời gian, nhiều con gái trong và ngoài trường đều tìm cậu ta chụp ảnh. Có điều hình như cậu ta không dành thời gian nhiều cho việc này, kiếm đủ tiền sinh hoạt là dừng.”
“Còn một chuyện nữa.” Lý Kính Nghĩa bỗng nhiên nhớ ra: “Cậu ta cũng từng l@m tình nguyện ở thư viện, thực tế thư viện khó tuyển người vì không có lương nên chỉ tính số giờ tình nguyện rồi kiếm tín chỉ thôi. Nhưng tôi nghe nói, cậu ta l@m tình nguyện ở thư viện suốt hai năm, cho đến khi du học vào năm ba mới thôi.”
……
Nguyễn Tri Mộ im lặng lắng nghe những thông tin ấy, về quãng thời gian bỏ lỡ giữa anh và Nghiêm Việt, bốn năm trời.
Thông qua những lời kể ngắn gọn này, từng chút từng chút ghép lại thành Nghiêm Việt lúc còn là sinh viên.
Hắn kiệm lời, lạnh lùng nhưng sẽ tham gia các hoạt động tập thể, buổi đêm sẽ ngắm sao trên tầng thượng.
Sẽ chụp ảnh cho các bạn dưới cây long não rậm rạp tươi tốt.
Sẽ đăng ký thẻ thư viện cho sinh viên, sắp sách đi sắp sách lại.
Cửa sổ đang mở toang, gió thổi mát lạnh nhưng Nguyễn Tri Mộ lại cảm thấy hơi khó thở.
Anh đặt cốc rượu xuống, lấy cớ đi vệ sinh, Nguyễn Tri Mộ chào Lý Kính Nghĩa, ra khỏi nhà hàng.
Hành lang không đông người, mặt đất được trải thảm đỏ, rất mềm rất dày, dù có chạy cũng không gây ra tiếng động lớn.
Nguyễn Tri Mộ đi chầm chậm, đang cúi đầu nghiên cứu hoa văn màu vàng trên thảm, đột nhiên một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt.
Anh ngẩng đầu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Việt.
Nguyễn Tri Mộ không biết phải nói gì, ấp úng: “Cậu… sao cậu cũng đến tham gia vậy?”
Nghiêm Việt mặc bộ vest công sở màu đen, giày monk strap tiêu chuẩn, tóc hơi rối, dưới mắt có quầng thâm do làm việc quá sức, trông dáng vẻ hoàn toàn không giống đi tham gia họp cựu sinh viên, mà như vội vàng đến đây sau khi mới hoàn thành công việc.
Nguyễn Tri Mộ cúi đầu nhìn đôi giày thể thao và áo hoodie màu xanh của mình.
Nhưng Nghiêm Việt nói không chút cảm xúc: “Ngủ trưa tỉnh dậy bỗng phát hiện có mail, nghe nói giáo sư cũng đến nên tiện qua xem.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Sao anh không nghe nói có giáo sư đến vậy.
Cái kiểu người chém gió như Lý Kính Nghĩa cũng không bảo có giáo sư đến, có lẽ sẽ không có tin đồn như thế.
Hơn nữa thành phố S cách xa thành phố A, ít nhất mất ba tiếng lái xe… làm sao lại “tiện qua xem” được.
“Không ngờ lại chạm mặt anh.”
Nghiêm Việt bổ sung một câu.
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Được thôi, anh đang đi đàng hoàng trên đường lại làm vướng mắt nhiếp ảnh gia Nghiêm.
Anh cũng khó chịu nói: “Không ngờ lại chạm mặt tôi phải không, vậy không may rồi, tôi quả thực được mời đến đây với tư cách là đại diện cựu sinh viên xuất sắc, nếu cậu không phục thì tìm Lý Kính Nghĩa để phản đối.”
Anh vừa nói vừa đi ra ngoài: “Dù sao cũng đến giờ rồi, tối công ty tôi còn có việc, đi trước đây, cậu đi…”
Vừa bước được một bước, tay phải đột ngột bị túm chặt.
Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn chủ nhân đôi tay ấy.
Nghiêm Việt cũng sững sờ.
Dường như đó là phản ứng trong tiềm thức, cơ thể phản ứng trước não, nắm chặt cổ tay anh.
Nguyễn Tri Mộ câm nín: “Cậu…”
Biểu cảm của Nghiêm Việt trông rất phức tạp.
Như thể hắn đang tự đấu tranh.
Biểu cảm thì rất chán ghét, ánh mắt khinh miệt, đôi môi mím chặt, dường như không muốn có tiếp xúc cơ thể với anh.
Nhưng tay lại không nghe lời, không biết bị dính keo 502 hay phát sinh đột biến gen, toát cả mồ hôi mà không có cách buông, vẫn nắm chặt cổ tay anh, thậm chí còn có xu hướng nắm chặt hơn.
Nguyễn Tri Mộ lại lo lắng mình không nhịn nổi, muốn đi vệ sinh.
Anh do dự một lát, cẩn thận rút tay lại: “Vào trong chào hỏi mọi người đi, bọn Lý Kính Nghĩa, còn rất nhiều đàn em, đều muốn gặp cậu.”
“Còn anh?” Nghiêm Việt đột nhiên hỏi câu không đầu không cuối.
Ánh mắt không chút gợn sóng, không nhìn ra đang có tâm trạng gì.
Nguyễn Tri Mộ ngây ra.
Lát sau, rũ mắt, nhỏ tiếng đáp: “Tôi đi… vệ sinh đã.”
Hết chương 54.