Nguyễn Tri Mộ mê man đổ bệnh mấy ngày liền.
Theo lý mà nói, không có triệu chứng bệnh nghiêm trọng nhưng lại từng đợt từng đợt như một cơn mưa mùa thu dai dẳng, mãi không tốt lên.
Lúc đầu còn chê thuốc đắng không chịu uống, sau đó Nghiêm Việt đưa ngón tay vào miệng anh, bắt há miệng mới miễn cưỡng đút được nước thuốc màu nâu sẫm.
Uống thì uống được nhưng năm, sáu giây sau lại nôn ra nguyên vẹn.
Nghiêm Việt không dám ép anh uống nữa vì sợ làm tổn thương cổ họng.
Thế là Nguyễn Tri Mộ lại thiếp đi.
Lúc con người ta bị bệnh, nhận thức về thời gian rất trì trệ, Nguyễn Tri Mộ cảm giác như mình đã ngủ cả thế kỷ, sau đó bỗng nghe thấy có người thì thầm vào tai mình: “Anh Nguyễn, anh Nguyễn, còn ngủ nữa sẽ biến thành bé heo đó.”
Nguyễn Tri Mộ mở mắt, thấy một gương mặt năm năm chưa gặp.
… Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên lo lắng nghiêng người nhìn anh. Cậu ta mặc sơ mi trắng rộng thùng thình, quần jean xanh, dung mạo gần như giống hệt năm mười bảy tuổi, chỉ là từ thẹn thùng thanh tú trở nên xinh đẹp hơn, tóc dài đến vai, tóc mai vén sau tai, thoạt nhìn không thể phân biệt được nam nữ, như một cô gái xinh xắn.
Thấy anh tỉnh, mắt Bạch Xuyên sáng lên: “Tỉnh rồi à!”
Bên trái giường có tiếng bước chân nặng nề, có người nhìn anh chăm chú rồi một giọng nói khàn khàn vang lên: “Tôi đi lấy thuốc.”
Nguyễn Tri Mộ hơi mơ màng, mất sức quay đầu ra nhìn, chỉ thấy bóng lưng của La Giang.
“Sao các cậu…”
Anh đang nằm mơ ư.
Cùng lúc gặp hai người quen, đột nhiên cảm giác như trở lại năm năm trước, tất cả đều chưa từng thay đổi.
Bạch Xuyên sốt ruột lấy khăn lau mặt anh, đút nước cho anh: “Biết anh bị ốm, em vội đến đây đó. Thực ra lúc trước em biết anh ở thành phố S, nhưng đợt đấy nhiều bài tập quá, không đến thăm anh được.”
“La Giang gọi điện tìm anh có chuyện, lúc anh ngủ không ai nghe, Nghiêm… Hừm… Em nghe hộ anh. Cậu ta biết anh bị bệnh nên rất lo lắng, em đưa địa chỉ cho nên cậu ta vội chạy tới.”
Thực ra có một chuyện giấu không nói cho anh nghe.
La Giang chạy tới, nhìn thấy Nguyễn Tri Mộ ốm yếu như không còn sự sống, tức giận đến mức đánh Nghiêm Việt ngay tại chỗ.
Nghiêm Việt đứng đó, không tránh cũng không động đậy.
Hắn như một chiếc vỏ bị đánh mất linh hồn, trong mắt không còn cảm xúc, chỉ như cái máy nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Mộ đang hôn mê.
Như thể nhìn thêm một giây, anh sẽ khoẻ lại.
Sau đó vẫn là Bạch Xuyên ngăn La Giang lại.
Bạch Xuyên mắng hắn ta không biết nặng nhẹ, giờ việc quan trọng đương nhiên là giúp Nguyễn Tri Mộ mau chóng hồi phục, đánh đấm có tác dụng đếch gì, thấy chưa đủ loạn à.
La Giang lạnh lùng, miễn cưỡng thu lại nắm đấm.
Giờ người đã tỉnh, Bạch Xuyên với La Giang luôn chân luôn tay, cho anh uống nước, uống thuốc, nấu cháo, đắp khăn, xoa bóp.
Lúc anh tỉnh táo hơn, Bạch Xuyên sợ anh lại lịm đi, bắt đầu trò chuyện với anh, từ ký ức thời cấp ba đến cuộc sống đại học, từ nền kinh tế thành phố S đến thu nhập của người nổi tiếng trên mạng, từ thơ ca đến triết lý sống.
Bạch Xuyên xúc động nhớ lại: “Nhớ không anh Nguyễn, trước đây em đã nói với anh, gà thái miếng ở căng tin là ngon nhất…”
La Giang đột nhiên lên tiếng: “Một bát chỉ có năm miếng thịt mông gà.”
Bạch Xuyên: “…”
Bạch Xuyên lại cảm khái: “Mấy ngày trước em đi ăn một quán rất ngon, ở đó bán cá rán miếng, đợi anh khỏi ốm, chúng ta đi ăn…”
La Giang: “Người mới khỏi bệnh đâu ăn được đồ dầu mỡ?”
Bạch Xuyên: “…”
Bạch Xuyên cắn răng: “Còn có, mấy ngày nay anh không livestream, trên mạng nhiều fans lo cho anh lắm, đợi anh khỏi sẽ…”
La Giang bĩu môi: “Dốc sức cả ngày đêm cũng chỉ kiếm được từng ấy, còn chẳng bằng đến nhà hàng tôi lấy lãi.”
Bạch Xuyên cả giận nhìn hắn ta: “Tôi nói chuyện với anh Nguyễn, cậu chen mồm cái gì.”
La Giang: “Tôi nói chuyện với cậu à?”
Bạch Xuyên: “Tôi vừa nói xong cậu đã chêm vào một câu, còn không phải chen mồm?”
La Giang: “Tôi nói chuyện với anh Nguyễn, liên quan đếch gì đến cậu.”
…
Thế là hai người cãi nhau như hai đứa trẻ học tiểu học.
Nguyễn Tri Mộ dở khóc dở cười.
Mặc dù ồn ào, đầu hơi đau nhưng không khí trong phòng cũng vui vẻ hơn, tinh thần anh cũng tốt lên, như trở về năm năm trước vô lo vô nghĩ, là những thanh niên trẻ rạng rỡ, tràn đầy sức sống, mọi thứ đều ở dáng hình tốt nhất.
Đang cười nhìn hai người cãi nhau, anh đột nhiên cảm thấy có bóng người lướt qua ngoài cửa.
Nguyễn Tri Mộ giật mình, sau đó mới nhận ra, là Nghiêm Việt.
Vừa rồi bọn họ nói chuyện, cho anh ăn cháo uống thuốc… Nghiêm Việt vẫn im lặng quan sát bên ngoài.
Nghiêm Việt sẽ cảm thấy thế nào khi đứng trong góc nhìn bọn họ cười nói.
Nguyễn Tri Mộ dùng tay trái che mu bàn tay phải, móng tay cắm sâu vào da thịt, ấn vào một vết đỏ tạo thành hình bán nguyệt.
Nhưng nỗi đau trên da thịt dường như vẫn không thể che đậy được nỗi đau trong lòng.
Mỗi lần anh cố gắng vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ không nhìn thấy hắn, giả bộ thoải mái rộng lượng… cơ thể anh sẽ nhảy ra phản đối, trừng phạt sự mâu thuẫn đó bằng nỗi đau tự ngược đãi.
Con người là sinh vật giảo hoạt nhất thế gian, giảo hoạt đến mức có thể nói dối tất cả mọi người.
Chỉ không thể lừa dối bản thân.
——
Khi hai đứa trẻ tiểu học cãi nhau ầm ĩ, Nguyễn Tri Mộ cũng cảm thấy khoẻ hơn.
Trong quãng thời gian đó, Bạch Xuyên nói phải về quê, có một người cao tuổi trong nhà qua đời, phải về dự tang.
Lúc trở lại, Bạch Xuyên vô cùng bùi ngùi: “Thực ra em cũng không thân với ông ấy lắm, chỉ là lúc nhỏ ông ôm em mấy lần. Có năm em làm mất lì xì, khóc ầm lên, ông ấy ôm em dỗ rất lâu, người khác rủ đi đánh bài ông cũng không đi.”
“Không ngờ lúc gặp lại, lại là lần vĩnh biệt.”
“Trên chuyến bay trở về, em nghĩ, cuộc đời thật ngắn ngủi, có một số người, một số việc, nếu bỏ qua sẽ là bỏ lỡ cả đời.”
“Đời này con người chỉ sống được nhiều nhất hơn 30 nghìn ngày, ngắn thì chỉ có hơn 20 nghìn ngày thôi.”
“Ví dụ có người, rõ ràng yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau, rõ ràng nhớ nhau nhưng lại không chịu nói ra… Đợi đến già mới hối hận, thì quá muộn rồi.”
La Giang trừng mắt nhìn cậu ta.
Bạch Xuyên giả vờ không thấy, hỏi Nguyễn Tri Mộ: “Anh Nguyễn, anh thấy sao?”
Cậu ta biết mình thể hiện hơi quá nhưng cậu ta cũng rất sốt ruột mà.
Mỗi lần bọn họ cười nói vui đùa, Nghiêm Việt ngồi gõ máy tính một mình ở phòng khách.
Thực ra Nguyễn Tri Mộ cũng lơ đễnh, ngoài mặt thì có vẻ đang nghe họ nói chuyện nhưng ánh mắt lại hay liếc về phòng khách.
Hai người cứ làm mình làm mẩy thế này, Bạch Xuyên thấy mà sầu.
Buổi tối, Bạch Xuyên phải về trường, La Giang cũng phải về nhà hàng đốc thúc công việc.
Hai người cùng đứng trong thang máy, La Giang ngậm điếu thuốc, tay phải xỏ túi quần, nhìn Bạch Xuyên một cách suy tư.
Bạch Xuyên phát cáu: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à.”
La Giang cau mày, ngậm điếu thuốc, không lên tiếng.
Ra khỏi thang máy, La Giang dùng chiếc bật lửa màu trắng bạc châm một điếu thuốc, dùng thân hình như bức tường đồng chặn cậu ta ở hành lang, cười lạnh nói: “Không phải quá rõ ràng sao?”
Bạch Xuyên ngẫm một lúc mới nhận ra, hắn ta nói đến việc “ẩn dụ” vừa rồi.
Bạch Xuyên nhìn dáng người hắn, thấy hơi rén.
Ngay lập tức, tất cả những ký ức về việc bị bắt nạt ở trường như bị ép mua đồ ăn, lấy nước, bị chép bài ùa về trong tâm trí.
Nỗi sợ hãi La diêm vương thời cấp ba đã khắc sâu vào xương tuỷ cậu ta.
Bạch Xuyên giả bộ bình tĩnh: “Tôi làm sao, tôi chỉ nói thật…”
La Giang cắt ngang: “Nghiêm Việt đưa cậu bao nhiêu tiền, sao lại giúp hắn?”
Bạch Xuyên hỏi ngược: “Vì sao tôi chỉ có thể giúp Nghiêm Việt mà không thể giúp anh Nguyễn?”
La Giang hơi sững người.
Bạch Xuyên nhìn hắn ta: “Tôi không tin cậu không nhìn ra… bao lần rồi, chúng ta nói chuyện trong phòng, ánh mắt anh Nguyễn lại trôi dạt ra phòng khách. Cậu thân anh ấy hơn tôi, anh ấy có tình cảm gì với Nghiêm Việt, chẳng phải cậu cũng rõ hơn sao.”
“Còn về Nghiêm Việt… không cần tôi nói, đến cái đinh ốc trên ghế đẩu trong nhà cũng nhìn ra được tấm lòng của cậu ấy.”
La Giang không đáp lại.
Bạch Xuyên chần chừ một lúc, quyết định cố gắng kết đồng minh: “Cậu không biết, năm năm nay Nghiêm Việt khổ thế nào đâu, có khoảng thời gian dài hút thuốc, uống rượu, sống lờ đờ cả ngày, ba ngày không ăn cơm, suýt nữa đã…”
La Giang cao giọng cắt ngang cậu ta.
“Vậy cậu có biết, Nguyễn Tri Mộ bị chứng mất ngủ lâu năm như thế nào không? Thỉnh thoảng đang ngủ bật dậy gọi tên Nghiêm Việt, mỗi lần thế đều khóc ướt đẫm gối.”
Thực ra hắn ta vốn không biết chuyện này, nhưng có lần đến tìm Nguyễn Tri Mộ thương lượng việc nhà hàng, vì quá muộn nên Nguyễn Tri Mộ ngủ một tối trên sô pha trong cửa hàng.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Nguyễn Tri Mộ khóc tỉnh hai lần.
Sau khi tỉnh dậy nắm chặt tay hắn ta, nước mắt chảy dài, tim đập loạn nhịp.
Đó là lý do vì sao bấy lâu nay hắn ta vẫn cho rằng Nghiêm Việt là một tên cặn bã, đã phụ lòng Nguyễn Tri Mộ.
Cho nên lần trước nhìn thấy Nghiêm Việt ở bãi đậu xe, hắn ta mới lạnh lùng như thế.
Bạch Xuyên kinh ngạc.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng lá lướt xuống sàn nhà.
Hai người quay đầu nhìn, thấy Nghiêm Việt đứng hồi lâu trong góc tối, toàn thân mặc đồ đen, không rõ biểu cảm.
Hết chương 62.