Đứa Trẻ Hư

Chương 64: C64: Động lòng



Nguyễn Tri Mộ không dám cử động, ánh mắt hoảng loạn, cúi đầu nhìn mặt đất.

Nghiêm Việt im lặng nắm tay anh một lúc.

Lát sau, hắn rút tay ra.

Nghiêm Việt lùi sau hai bước, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngủ ngon.”

Chỉ vì sự tiếp xúc chưa đầy một phút, rất đỗi ngắn ngủi này mà Nguyễn Tri Mộ đã mơ một giấc mơ hoang đường.

Giấc mơ hỗn loạn, mây mù dày đặc, quyến rũ đ ộng tình, toàn thân mềm nhũn vô lực, trước mắt anh là Nghiêm Việt với vầng trán đẫm mồ hôi, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mím chặt, cơ ngực săn chắc và hông không ngừng nhấp nhô.

Nguyễn Tri Mộ cảm giác như mình đang bồng bềnh trên mặt nước, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ chìm nổi lên xuống.

Khi tỉnh dậy đã là 6 giờ sáng, toàn thân mệt mỏi, cảm thấy lười biếng, không thể vực dậy tinh thần.

Nguyễn Tri Mộ: “…”

Hình như từ khi tốt nghiệp cấp ba đến nay, anh chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Nguyễn Tri Mộ thay quần áo bẩn, ở trong phòng tắm giặt qu@n lót.

Vừa giặt vừa nhớ đến giấc mơ đêm qua, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nghiến răng nghiến lợi, dùng tay chà mạnh hơn.

Nguyễn Tri Mộ ơi là Nguyễn Tri Mộ, mày có thể có lý trí một chút không!

Chẳng qua là năm năm không có bạn trai, tại sao mới chạm tay một lúc mà đã hưng phấn đến mức nằm mơ việc ân ái.

Xấu hổ quá là xấu hổ!

Nguyễn Tri Mộ cực kỳ phỉ nhổ bản thân, đến khi đánh răng rửa mặt vẫn mặt đỏ bừng bừng.

——

Hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm.

Khoảng 10 giờ sáng, Nguyễn Tri Mộ ra ga tàu đón Nguyễn Nghệ.

Năm nay Nguyễn Nghệ đã 15 tuổi, gầy hơn bạn bè đồng trang lứa một chút, mặt quần jeans màu xanh đậm và áo len mỏng hoạt hình, vẻ ngoài thanh tú và dễ thương, trắng trẻo giống mấy cậu trai ngoan ngoãn trong phim thanh xuân vườn trường.

Lần này cậu bé đến, là cố ý tìm Nguyễn Tri Mộ.

Mấy hôm trước Nguyễn Tri Mộ đổ bệnh, bố mẹ Nguyễn ngày nào cũng chầu chực kênh livestream mà không thấy bóng dáng anh đâu, nghe người ta giải thích là bị bệnh vặt nhưng vẫn không yên tâm. Tuy nhiên, vì công việc bận quấn thân nên đành bảo Nguyễn Nghệ đến thăm anh.

Nguyễn Nghệ đứng ở cửa ga tàu, khuôn mặt xị ra, đôi vai chùng xuống khi bị chiếc ba lô đè nặng.

Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên giúp cậu xách đống đồ trong ba lô: “Cái gì vậy, sao nặng thế.”

Nguyễn Nghệ thở dài: “Em nói với mẹ gửi hàng mà mẹ không yên tâm, sợ trên đường bị đổ vỡ nên bảo em tự vác đến… Đây, củ cải khô, cá muối, thịt xông khói, lạp xưởng tự nhà làm… Mấy ngày trước mẹ vô tình mua được kem lạc ở một cửa hàng ngon lắm, còn định nhét cả lạc vào, may không nhét được…”

Nguyễn Tri Mộ phì cười: “Mang thế này đi tàu dễ không qua lắm nhỉ?”

Nguyễn Nghệ ủ rũ: “Trên đường đi em bị kiểm tra ba lần, chắc họ nghĩ em giấu thi thể trong ba lô.”

Cậu quan sát kỹ Nguyễn Tri Mộ: “Anh, anh gầy đi nhiều quá.”

Nguyễn Tri Mộ thoải mái nhún vai: “Bệnh vặt, giờ khỏi hẳn rồi.”

Nguyễn Tri Mộ gửi ba lô nặng trịch về nhà, đưa Nguyễn Nghệ đi ăn cơm.

Dáng vẻ của Nguyễn Nghệ hiện tại không khác biệt lắm so với lúc 10 tuổi, có phần quá đáng yêu và thanh tú so với một cậu bé, nhưng tính cách thì dè dặt và hướng nội hơn nhiều so với năm 10 tuổi, cũng không thể hiện nhiều cảm xúc, dù gì cũng là đứa trẻ lớn.

Nguyễn Tri Mộ đưa cậu đến một nhà hàng Tứ Xuyên nơi anh hay ăn, hỏi cậu muốn ăn gì, có kiêng gì không, Nguyễn Nghệ chỉ lạnh lùng nói “tuỳ”.

Kết quả vừa ăn một miếng thịt luộc, lông mày đã nhăn tít lại.

Nguyễn Tri Mộ bật cười: “Giờ vẫn tuỳ hả?”

Nguyễn Nghệ cắn răng: “… Chỉ cay một chút thôi, không có gì, em đường đường là nam tử hán, bình thường ăn mỳ cay ở trường còn cay hơn thế này.”

Nguyễn Tri Mộ cười khanh khách.

Cậu trai tuổi dậy thì vừa làm màu vừa ngốc nghếch một cách dễ thương.

Tuy nhiên, ngay cả người vừa cứng miệng vừa giả vờ ngầu như Nguyễn Nghệ, khi đi ngủ buổi tối vẫn ôm gối vào phòng anh trai như năm 10 tuổi.

Nguyễn Tri Mộ trêu cậu: “Không phải nói đường đường là nam tử hán à? Sao lại ngủ cùng anh, sợ tối hả?”

Nguyễn Nghệ: “Không sợ tối.”

Nguyễn Tri Mộ: “Vậy sợ ma?”

Nguyễn Nghệ: “Cũng không phải.”

Nguyễn Tri Mộ ra vẻ đăm chiêu: “Vậy thì… nhớ anh?”

Nguyễn Nghệ hừ một tiếng: “Nghĩ hay quá, một năm anh không về nhà quá ba lần, em nhớ anh làm gì?”

Nguyễn Tri Mộ than vãn: “Không nhớ thật à? Vậy tháng sau anh không về nhà ăn Tết nữa… Dù sao em cũng không nhớ anh, anh về chỉ làm phiền em thôi…”

Nguyễn Nghệ hơi hoảng.

Lát sau, hắng giọng, như không có chuyện gì: “Được thôi, có nhớ một chút…”

Nguyễn Tri Mộ cười hì hì vô cùng vui vẻ.

Ngoài mặt thì Nguyễn Nghệ rụt rè với kín đáo hơn rất nhiều nhưng bản chất vẫn là cậu bé rạng rỡ thích bám người.

Bị anh trêu cả buổi tối, dần dần cũng không còn câu nệ nữa.

Trước khi ngủ, thậm chí còn nén sự xấu hổ xuống, nghiêm túc nói với anh: “Được rồi, ban nãy em ngại nói thật, thực ra em và bố mẹ rất nhớ anh, nhưng sợ làm phiền anh làm việc nên không để em gọi cho anh nhiều.”

“Lần nào anh livestream cũng ngồi xem, còn kéo em xem cùng. Em nói em phải làm bài, bố mẹ nói xem xong rồi làm, ai bảo em làm chậm thế.”

“Bố mẹ còn thích xem tin giải trí nữa, thấy người ta mắng anh, họ cũng cãi luôn với người ta, hai đánh một, lần nào cũng thắng, hihi.”

“Em vốn không định nói mấy lời này… nhưng mà nghĩ nhà mình vì hiểu lầm mà chia cách bao năm nay. Em không muốn để lỡ nữa, muốn anh hiểu rõ lòng mình nên mới nói ra.”

“Em đã thẳng thắn lắm rồi, nếu anh chê cười em, em sẽ giận đấy.”

Nguyễn Nghệ nói xong, hình như hơi xấu hổ, bĩu môi nhìn hình lá sen trên chăn, như thể anh dám chế giễu cậu, anh sẽ lật mặt cãi nhau ngay lập tức.

Nguyễn Tri Mộ cười, véo mũi cậu, sau đó đột nhiên nhớ đến điều gì, hơi sững người.

“Sao vậy?” Nguyễn Nghệ lo lắng nhìn anh: “Em nói thế khiến anh không vui à?”

Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn.

“Không đâu.” Anh cười: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”

——

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Nghệ đòi đi tháp XX chơi.

Tháp XX là một kiến trúc tiêu biểu của thành phố S, nằm giữa trung tâm, khách du lịch nào đến nơi đây chơi cũng phải đến tháp này check in.

Dù sao hôm nay Nguyễn Tri Mộ cũng không có việc gì nên đồng ý.

Đến tháp XX, Nguyễn Nghệ hưng phấn chạy tới chạy lui, chụp ảnh khắp nơi, còn nhiệt tình giúp đỡ các ông các bà của đoàn du lịch chụp ảnh.

Chơi đến mức mệt lả, tóc trên trán đẫm mồ hôi.

Nguyễn Tri Mộ bất đắc dĩ: “Có cần phải thích thú đến vậy không.”

Nguyễn Nghệ chế nhạo anh: “Ông già như anh, chân tay già cả không chạy nổi, đương nhiên không biết tại sao lại vui rồi.”

Nguyễn Tri Mộ nghiến răng: “Em không muốn ăn ramen sườn bò cao cấp nữa phải không.”

Nguyễn Nghệ kêu ca cả dọc đường vì trên mạng thấy cái gì mà “Ramen sườn bò hải sản cao cấp hoàng đế”, nhìn thịt bò với tôm hùm Âu trong ảnh mà ch ảy nước miếng đến mức phải lôi anh đi ăn bằng được.

Nguyễn Nghệ bị anh bắt thóp, vội nịnh bợ: “Anh, em sai rồi, anh là người đang ở thời kỳ đỉnh cao, khí lực dồi dào, em mắt mù không thấy Thái Sơn.”

Nguyễn Tri Mộ: “Khí lực dồi dào dùng như thế à?”

Nguyễn Nghệ giả ngốc: “Dao báu không tuổi cũng được.”

Hai người đấu khẩu một cách ngốc nghếch, Nguyễn Tri Mộ không để ý xung quanh, bỗng không chú ý đụng phải người bên trái.

“Xin lỗi…”

Nguyễn Tri Mộ nói xong, trông thấy mặt đối phương liền sững người.

Nghiêm Việt mặc quần áo thoải mái, đội mũ lưỡi trai đen, tay cầm máy ảnh, hình như cũng kinh ngạc khi gặp họ ở đây, ánh mắt có chút ẩn ý, không lập tức lên tiếng.

Vành mũ của hắn quá thấp, nếu Nguyễn Tri Mộ không nhìn kỹ sẽ không nhận ra hắn.

Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn, lúng túng chào hỏi hắn: “Em trai tôi đến chơi, tiện đưa nó đến tháp xem…”

Nghiêm Việt gật đầu, đáp đơn giản: “Tôi đến chọn cảnh.”

Lý do này rất xác đáng, tháp XX là một địa điểm tham quan nổi tiếng thường xuất hiện trong các tác phẩm lớn của nhiếp ảnh gia.

Nhưng mà, không biết vì sao, chỉ mình hắn đến, Từ Xán và trợ lý khác không thấy đâu.

“Vậy à…” Nguyễn Tri Mộ gãi đầu, tự than thở rằng không hổ là người thành công, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi: “Vậy cậu tiếp tục đi, chúng tôi không làm phiền nữa…”

“Không sao.” Nghiêm Việt nói: “Tôi cũng vừa làm xong rồi.”

Nguyễn Nghệ đột nhiên nhìn Nghiêm Việt nói: “Em nhận ra anh, anh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, Nghiêm…”

Lời còn chưa dứt, một cặp đôi phía trước bên trái dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, bỗng quay lại, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Việt.

Lát sau, một tiếng hô kinh ngạc cùng kích động vang lên: “Anh là… Nghiêm Việt?”

Xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, mọi ánh mắt từ mọi phía đều hướng về đây.

Nghiêm Việt lộ ra vẻ mặt “má nó” bất đắc dĩ, đột nhiên nắm cổ tay Nguyễn Tri Mộ, chen qua đám người, vội vàng kéo anh chạy biến.

Nguyễn Tri Mộ bị hắn kéo, loạng choạng chạy theo, khó hiểu: “Sao, sao vậy?”

“Chạy thoát thân.” Nghiêm Việt nhàn nhạt đáp: “Em trai anh gây hoạ, anh bù đắp đi, mời tôi ăn trưa nhé?”

——

Nửa tiếng sau, quán ramen.

Nguyễn Tri Mộ bị bắt mời ba bát “Ramen sườn bò hải sản cao cấp hoàng đế”, nửa ngày lương đi tong, đau lòng không thôi.

Nhưng cũng hết cách, chuyện này cũng do Nguyễn Nghệ gây ra, anh cũng thấy áy náy với Nghiêm Việt.

Lần đầu tiên Nguyễn Nghệ gặp minh tinh, hiếu kỳ không thôi, hỏi đông hỏi tây Nghiêm Việt, gì mà một ngày minh tinh kiếm được bao nhiêu tiền, chụp ảnh cho người nổi tiếng có phải mệt lắm không, thường xuyên được fans tặng quà phải không, có yêu đương trộm không, blabla.

Nguyễn Tri Mộ nghe mà hết hồn, lần đầu tiên anh biết em trai mình có tiềm năng trở thành paparazzi đến thế.

Mấy điều này đều là việc cá nhân của Nghiêm Việt, anh đang muốn ngăn Nguyễn Nghệ thì Nghiêm Việt bỗng lên tiếng.

“Nhớ không, hồi nhỏ anh từng bế em đấy.”

Đây là câu nói điển hình mà người lớn tuổi thường nhắc đến trong dịp Tết, vậy mà lại do Nghiêm Việt nói ra, hắn mới hơn hai mươi tuổi, hiệu quả như phim kinh dị.

Nguyễn Nghệ ngẩn người: “Hả?”

Năm năm trước, Nguyễn Nghệ mới mười tuổi, chỉ nhớ mang máng hồi còn ở nhà anh trai có gặp một người anh khác, nhớ sao nổi là Nghiêm Việt.

Nguyễn Tri Mộ chỉ đành giải thích cho cậu từ đầu đến cuối.

Nguyễn Nghệ vỡ lẽ: “Thì ra là anh!”

Nghiêm Việt: “Giờ mới nhớ ra à? Anh còn đưa em đi làm đồ gốm thủ công…”

Nghệ Nghệ lắc đầu quầy quậy: “Không phải chuyện này, năm năm trước anh em có về nhà một lần, đưa em một hộp bánh quy nhờ giữ hộ, nói một người bạn gửi ở đây.”

Nguyễn Tri Mộ bất chợt nhớ ra điều gì, muốn ngăn lại thì Nguyễn Nghệ đã nói tiếp.

“Em tưởng trong đấy chứa vật gì giá trị như vòng cổ đá quý, em chưa mở nó ra lần nào. Sau đó, khi đang chuyển đồ thì không cẩn thận làm rơi vỡ mất, đồ trong đó rơi ra, phát hiện đều là thứ linh tinh, căn bản không có gì giá trị, cuốn sổ nháp này, khăn mặt bị ố vàng này, dây giày bị đứt này… trên bìa cuốn sổ nháp có ghi một chữ ‘Nghiêm’, chắc là của anh nhỉ?”

Không khí trên bàn ăn đột nhiên đặc quánh lại.

Nguyễn Tri Mộ không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.

Nguyễn Nghệ vẫn vui vẻ nói: “Hì, cũng không biết anh gửi mấy thứ đó cho anh em giữ hộ làm gì, có phải sớm biết mình sẽ trở thành minh tinh, sau bán lấy tiền không?”

Bàn ăn lặng ngắt như tờ.

Lát sau, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nghiêm Việt: “… Ồ? Vậy sao, đồ của tôi, luôn gửi ở chỗ anh à?”

Nguyễn Nghệ liếc nhìn anh trai, cuối cùng nhận ra có gì đó sai sai: “Có phải em không nên nói…”

Nguyễn Tri Mộ: “…”

Ông trời cho anh một đứa em trai quá là hiếu thuận, anh thật cảm động rơi nước mắt.

Lúc đầu sợ Nghiêm Việt phát hiện, chỉ dám lấy trộm mấy thứ vô dụng này giữ làm kỷ niệm, nhưng không dám giữ chúng bên mình vì sợ nhìn vật nhớ người, cuối cùng gửi ở chỗ Nguyễn Nghệ.

Không thể ngờ rằng, năm năm sau, em trai tốt của anh trực tiếp vạch trần anh trước mặt Nghiêm Việt.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.

Hết chương 64.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.