Nguyễn Tri Mộ mở trừng mắt, mặt đỏ bừng, vội vàng rời môi.
Giây phút tách ra, trong xe vang lên tiếng dính dớp đầy ám muội.
Hành vi bi3n thái bị bắt quả tang, Nguyễn Tri Mộ xấu hổ muốn độn thổ.
Nghiêm Việt vẫn nằm im không động đậy, đôi mắt cụp xuống, lông mi dài và đôi môi ẩm ướt, cổ áo hơi rộng mở, nhìn hắn trông có chút mong manh và đáng thương sau khi bị cưỡng ép.
Nguyễn Tri Mộ càng cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi…” Anh không biết phải giải thích thế nào: “Ban nãy tôi, tôi cũng không biết mình bị sao nữa…”
Thực ra anh có thể tìm mấy lí do để giải thích, ví dụ không ngồi vững, bất cẩn ngã lên người hắn, môi vô ý chạm phải; hoặc mình cũng đang ngủ, mộng du nên mới làm thế.
Nhưng dáng vẻ mi mắt cụp xuống của hắn khiến anh thấy tội lỗi bất an, cảm thấy mình đang “bắt nạt” Nghiêm Việt, quả thật là tội không thể tha.
Nghiêm Việt trầm giọng nói: “Ban nãy anh, cưỡng hôn tôi.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Nghiêm Việt tiếp tục vạch trần: “Nhân lúc tôi ngủ say, không chút phòng bị, cưỡng hôn tôi.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Nghiêm Việt: “Không phải tôi bất ngờ tỉnh dậy, có phải anh còn định làm chuyện gì khác không?”
Tội ngày càng to.
Nguyễn Tri Mộ vội vàng thanh minh: “Không phải, tôi chỉ nhất thời hồ đồ, không định làm gì khác…”
“Tôi không tin.” Nghiêm Việt dời ánh mắt: “Anh đã làm chuyện đấy với tôi, tôi dựa vào đâu mà tin anh chứ.”
Nguyễn Tri Mộ hết lời biện bạch.
Trong lòng càng thấy vô liêm sỉ hơn, thấy mình thực sự trở thành một ác bá bắt nạt một cậu bé ngoan.
Nguyễn Tri Mộ bảo đảm với hắn: “Về sau sẽ không thế nữa.”
Nghiêm Việt ngước mắt lên, con ngươi đen láy nhìn anh chằm chằm: “Vậy lần này coi như bỏ qua à?”
Nguyễn Tri Mộ cũng hết cách: “Thế theo cậu, cậu muốn giải quyết thế nào, tôi chắc chắn sẽ phối hợp…”
Trong đầu anh lờ mờ hiện lên tia nghi hoặc, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Rõ ràng, mấy ngày trước Nghiêm Việt còn bắt nạt anh nhiều hơn thế này, sao hiện giờ lại thành người bị bắt nạt…
Nhưng người như Nghiêm Việt, sinh ra đã có hào quang quanh mình, được người khác yêu mến vô điều kiện. Một cái chau mày nhẹ cũng sẽ khiến người khác vô thức chú ý đến hắn, muốn dỗ hắn vui vẻ.
Tóm lại bốn chữ – Thấy sắc mất trí.
Năm năm trước, Nguyễn Tri Mộ luôn không thể phản kháng trước sự nũng nịu, giả bộ đáng thương của hắn. Năm năm sau càng nghiêm trọng hơn, Nghiêm Việt chỉ hơi nhíu mày cũng khiến anh mềm lòng.
Mấy ngày trước hai người xảy ra chiến tranh lạnh, không biết anh phải tốn bao nhiêu công sức mới miễn cưỡng tỏ ra lạnh lùng, nhẫn tâm như thế.
Nguyễn Tri Mộ bị sắc đẹp làm cho mê muội, trơ mắt nhìn người con trai trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Nghiêm Việt hơi cau mày: “Là tự anh nói nhé.”
Nguyễn Tri Mộ: “Ừ.”
Nghiêm Việt: “Tôi nói gì anh cũng nghe theo?”
Nguyễn Tri Mộ: “… Hả, ừ.”
Giây sau, Nghiêm Việt bất ngờ rướn người sang, hôn lên môi anh.
Nguyễn Tri Mộ: “Ưm ưm… ưm!”
Nụ hôn của Nghiêm Việt đến một cách mãnh liệt, Nguyễn Tri Mộ vô thức lùi về sau nhưng lập tức bị cánh tay rắn chắc của hắn tóm lấy, kéo vào trong lòng.
Tay trái của Nghiêm Việt vòng qua eo anh, tay phải nắm cằm anh, ép anh ngẩng đầu, mở miệng đón nhận nụ hôn của hắn.
Đây là nụ hôn nồng ấm, cuồng nhiệt mà chưa từng xảy ra trước đây.
Nguyễn Tri Mộ bị hôn đến choáng váng, sau lưng bị vuốt v e, cọ xát mạnh mẽ, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hôn kịch liệt trong xe, cơ thể càng lúc càng nóng, càng lúc càng mềm, như thể bị chết đuối trong vòng tay hắn.
“Nghiêm, Nghiêm…”
Vừa hé miệng, lời nói đã bị nụ hôn của Nghiêm Việt nuốt chửng.
Nguyễn Tri Mộ hơi sợ, ú ớ không thốt nên lời, nhưng do anh bắt nạt người ta trước, nên giờ không có cớ để phản kháng.
… Mê trai hại người mà!
Trong lúc đó, điện thoại của Nguyễn Tri Mộ bỗng đổ chuông.
Nguyễn Tri Mộ muốn nghe điện thoại nhưng cổ tay bị Nghiêm Việt bắt lấy.
Nghiêm Việt dường như sắp mất kiểm soát, đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc mãnh liệt trào dâng.
Cho nên Nguyễn Tri Mộ lại mềm lòng.
Anh buông điện thoại ra, để nó trượt xuống nền xe.
Lại một nụ hôn say đắm.
Cả xe vang lên tiếng hôn, nụ hôn của Nghiêm Việt vừa tình tứ, vừa mang lại sự khát khao chiếm hữu mãnh liệt, như muốn nuốt chửng anh.
Nguyễn Tri Mộ mặt đỏ phừng phừng, người co rúm lại.
Hai người đang hôn nhau đến mê mẩn không thể tách rời thì đột nhiên có người gõ vào cửa sổ xe.
“Mở cửa nhanh lên.” Nguyễn Nghệ vừa ăn khoai lang nướng vừa bất mãn nói: “Chả có người lớn nào như bọn anh, điện thoại của em cũng không nghe…”
Nguyễn Tri Mộ giật mình, vô thức đẩy Nghiêm Việt ra, không chú ý, cắn lên môi hắn.
Nghiêm Việt hừ một tiếng, buông anh ra.
Hai người đều lập tức tỉnh táo.
Nguyễn Tri Mộ hoảng hốt chỉnh lại quần áo, thầm mừng vì cửa xe đều dán miếng chống nhìn trộm.
Nghiêm Việt ngây người trong chốc lát rồi mới hoàn hồn, không nói gì, cúi đầu cài cúc áo.
Nguyễn Tri Mộ nhìn máu trên môi hắn, trong lòng thấy tội lỗi, rút giấy giúp hắn thấm lại, lúng túng nói: “Xin lỗi, nãy tôi…”
Nghiêm Việt trầm mặc một lúc rồi đáp: “Không sao.”
Nguyễn Tri Mộ như ngồi trên chông, muốn giải thích gì đó nhưng Nghiêm Việt đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Sắp đến giờ tàu chạy rồi, đưa Nguyễn Nghệ đi thôi.” Nghiêm Việt nói: “… Lúc nãy, mượn cớ bù đắp của anh, tôi lại mất khống chế, làm chuyện quá đáng, người nên xin lỗi là tôi.”
Nguyễn Tri Mộ ngơ ngác nhìn hắn.
Nghiêm Việt dời mắt: “Về sau… thực sự sẽ không thế nữa.”
Sẽ không cưỡng ép anh.
Sẽ không khiến anh sợ hãi tôi nữa.
——
Sáng thứ hai diễn ra cuộc họp định kỳ, một số tin đồn về việc sa thải nhân viên đã nhanh chóng lan truyền trong công ty. Người ta nói rằng doanh số bán hàng của công ty trong quý này không tốt bằng năm ngoái, cơ cấu cần được điều chỉnh và tối ưu hoá, một số nhân viên không đạt hiệu quả và không đủ kỹ năng sẽ có nguy cơ bị sa thải.
Nhược Nhược và Miêu Miêu thấp thỏm lo lắng, hai người đều thuộc bộ phận kinh doanh, làm việc chưa lâu, nếu công ty muốn cắt giảm nhân sự, có lẽ họ sẽ là nhóm đầu tiên bị đào thải.
Ngược Nhược hâm mộ, nói với Nguyễn Tri Mộ: “Anh, có sa thải cũng không sa thải anh, anh có năng lực như vậy, giờ có tiếng trong giới MC rồi.”
Miêu Miêu thút tha thút thít: “Huhu, bị sa thải chắc chắn là bọn em rồi, cả ngày sáng đến tối hết ăn rồi lại tám chuyện, nuôi heo còn có ích hơn bọn em, ít nhất còn nướng được xiên thịt ba chỉ khi đói…”
Nguyễn Tri Mộ an ủi họ cả buổi sáng, nói hiện giờ còn trẻ, còn nhiều cơ hội, chỉ là một công việc thôi, đâu ra kiểu đòi sống đòi chết như thế.
Ba ngày sau, danh sách sa thải được đưa ra, mọi người đều chết lặng.
Người đầu tiên bị sa thải chính là Nguyễn Tri Mộ.
Miêu Miêu không hiểu, Nhược Nhược không hiểu, mọi người đều không hiểu.
Nguyễn Tri Mộ cũng không hiểu.
Vì thế anh cầm danh sách sa thải đi hỏi Hoàng Đức Lượng.
Tuy anh luôn khiêm tốn, thận trọng, nhưng anh không hề cảm thấy mình thua kém, ngược lại anh hiểu rõ năng lực của mình.
Anh cho rằng năng lực của mình chắc chắn thuộc top ba người dẫn chương trình của công ty, vô duyên vô cớ bị đào thải, anh không phục.
Lúc đầu Hoàng Đức Lượng còn cười lảng tránh, sau thấy anh cố chấp mãi, biết không nói sự thật anh sẽ không đi, thở dài, chỉ đành ngửa bài với anh:
“Tôi nói thật với cậu vậy, đây là ý của Đông Lan.”
“Tôi không biết giữa hai người có khúc mắc gì, nhưng từ lúc bên công ty Đông Lan bác bỏ tin đồn, quan hệ của hai người cũng xấu đi, tôi nói đúng không? Đông Lan cũng không đến livestream nữa, lần trước phải tuyên truyền sản phẩm mới, cậu ta chỉ đích danh cậu, trừ cậu ra, ai cũng được.”
“Cậu ta là đại diện nhãn hàng, muốn sa thải một người dẫn chương trình thì mở miệng là xong, chắc cậu sẽ hiểu nhỉ?”
Nguyễn Tri Mộ câm nín.
Lúc đó Đông Lan tỏ tình với anh, vì để cắt đứt tâm tư của hắn, lời nói cũng hơi ác ý một chút nhưng trong lòng anh thực sự hi vọng họ vẫn có thể làm bạn.
Về sau Đông Lan không liên lạc với anh nữa, anh cũng tưởng anh ta bận, hoặc đã từ bỏ nên không nghĩ nhiều.
Không ngờ Đông Lan hận anh đến thế, hận đến mức phải buộc anh thôi việc.
Nói cách khác… mẹ Đông Lan nói không sai.
Đông Lan đích thực là một đứa trẻ không biết tha thứ người khác, bị chiều đến hư hỏng.
Hoàng Đức Lượng thấy anh ngây người, hình như thấy cũng không nỡ, nói:
“Cậu nói cậu, bình thường rất thông minh, sao chuyện này lại hồ đồ thế.”
“Chuyện của Đông Lan thì cũng thôi đi, thực ra cậu có quan hệ tốt với Nghiêm Việt, cậu ta chống lưng cho cậu, công ty cũng sẽ không làm gì được.”
“Nhưng cậu xem, rõ ràng lúc trước thân thiết với Nghiêm Việt thế, Nghiêm Việt trực tiếp đến nói chuyện với lãnh đạo, đề nghị thăng chức tăng lương cho cậu, về sau không hiểu vì sao lại thôi, nói không muốn can thiệp vào công việc của cậu nữa.”
“Tôi không hiểu, rốt cuộc hai người đã ngủ với nhau chưa?” Hoàng Đức Lượng nói câu này không phải để sỉ nhục anh mà thực sự không thể hiểu được: “Nếu ngủ rồi mà cậu ta còn lật lọng đòi lại thứ đã cho thì đúng là không ra gì.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Đương nhiên anh biết rõ nguyên nhân.
Là anh tự nói với Nghiêm Việt, không hi vọng hắn nhúng tay vào công việc của anh, không hi vọng hắn cho anh quá nhiều lợi lộc, Nghiêm Việt mới thu tay.
Nguyễn Tri Mộ hít sâu một hơn, nói với Hoàng Đức Lượng: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Tôi thu dọn chút rồi rời đi ngay.”
——
Ôm hộp đồ đạc đứng trên đường, Nguyễn Tri Mộ thấy hơi hoang mang.
Lần trước anh rơi vào tình cảnh này là vì Đông Lan, lần này cũng vậy.
Anh không biết vì sao anh lại xui như thế, được người khác thích cũng là lỗi của anh, anh từ chối người khác, cũng là lỗi của anh.
Dù sao những sai lầm của thế giới này, luôn phải trả giá bởi những người vô quyền vô thế.
Nguyễn Tri Mộ mang đồ về nhà, muốn tìm ai đó nói chuyện để xả một chút.
Tuy chán nản nhưng anh không phải loại người hay bi quan, oán trời trách đất, nếu không trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng này, anh đã bị trầm cảm từ lâu rồi.
Tìm ai nói chuyện đây…
Người đầu tiên nghĩ đến, lại là Nghiêm Việt.
Không phải muốn mượn quyền thế của hắn để đoạt lại công việc, chỉ là người đầu tiên anh muốn nói chuyện khi chán nản chính là Nghiêm Việt.
Từ cái lần bị mất khống chế trong xe, đã mấy ngày liền hai người không liên lạc với nhau.
Nguyễn Tri Mộ cũng hơi ngại.
Nghiêm Việt… chắc do bận công việc.
Nguyễn Tri Mộ chủ động gửi mấy tin nhắn, nhưng Nghiêm Việt cư xử rất lịch sự và lạnh lùng, Nguyễn Tri Mộ ngại không gửi nữa sợ quấy rầy công việc của hắn.
Hiện giờ đột nhiên có lý do liên lạc với hắn, Nguyễn Tri Mộ lại thấy có chút hào hứng.
Nghĩ đến có lý do chính đáng để trò chuyện với Nghiêm Việt khiến lòng anh chộn rộn, mong chờ.
Nguyễn Tri Mộ vừa phỉ nhổ bản thân không biết xấu hổ, vừa mau chóng soạn tin, gửi Nghiêm Việt: [Có đó không, có chút việc muốn tìm cậu nói chuyện.]
Rất lâu sau đó đối phương mới hồi âm: [Xin lỗi, tôi sắp lên máy bay rồi, phải tắt máy đây.]
Nguyễn Tri Mộ sững sờ: [Đi đâu?]
Nghiêm Việt: [Tây Tạng.]
Trả lời nốt câu cuối thì không còn liên lạc nữa, có lẽ đã để chế độ máy bay1.
Nguyễn Tri Mộ hơi thấy mất mát nhưng tự cổ vũ mình, không sao, đợi tối liên lạc, cũng vậy thôi, giờ Nghiêm Việt đang bận, chắc chắn không rảnh để trả lời.
Đợi đến tối, Nguyễn Tri Mộ lại gửi tin nhắn, một lần nữa như đá chìm đáy biển.
Anh ôm điện thoại ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy mới thấy Nghiêm Việt trả lời bốn chữ: [Đến Tây Tạng rồi.]
Bốn chữ lạnh lùng không mang bất kỳ cảm xúc nào.
Sự hào hứng của Nguyễn Tri Mộ cuối cùng cũng dần lắng xuống sau một đêm.
Mọi thứ trở nên hơi kỳ lạ, nhưng có vẻ hợp lý.
Nguyễn Tri Mộ biết, chuyện lần trước, sau khi Nghiêm Việt hoàn hồn, nhất định rất tức giận.
Năm đó anh không từ mà biệt, năm năm sau gặp lại, biết Nghiêm Việt còn thích anh mà vẫn một mực giả ngốc, dùng lý do nhảm nhí “mọi người đều có một tương lai tốt đẹp riêng” để bao biện cho mình.
Sau đó Nghiêm Việt hôn anh, ôm anh, anh vẫn luôn tỏ thái độ chống đối.
Về sau không lời giải thích, không sự chuẩn bị, nhân lúc Nghiêm Việt ngủ say, hôn trộm hắn.
Bất cứ ai nhìn thấy, đều sẽ cho rằng anh trêu đùa người ta một cách vô tâm.
Nghiêm Việt nghĩ lại sẽ thấy tức giận, là điều dễ hiểu.
Nguyễn Tri Mộ bỗng lo lắng.
Anh muốn giải thích ngay lập tức nhưng hiện giờ Nghiêm Việt ở Tây Tạng, cụ thể ở đâu anh cũng không rõ, anh bay sang đó cũng không phải cách hay.
Gọi điện nói, anh sợ không rõ ràng, đến lúc đó lại hiểu lầm thì càng rắc rối.
Nguyễn Tri Mộ do dự một lúc, gửi tin nhắn cho Nghiêm Việt: [Mấy ngày nữa cậu có rảnh không, tôi muốn gặp…]
Nghiêm Việt rất lâu sau mới trả lời: [Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bận lắm.]
Quả nhiên, đang giận dỗi đây mà…
Sợ Nghiêm Việt thấy anh phiền nên Nguyễn Tri Mộ cũng ngại không gửi tin nhắn nữa.
Vậy phải làm sao.
Còn có cách gì nữa…
Nguyễn Tri Mộ lăn tăn nữa lăn tăn mãi, đột nhiên nhớ ra nguồn gốc của mọi chuyện, rõ ràng anh bị sa thải.
Bây giờ chỉ nghĩ đến Nghiêm Việt, thậm chí quên luôn một chuyện đáng buồn như vậy.
Nguyễn Tri Mộ dở khóc dở cười, cảm thấy lăn lộn quá nhiều trong xã hội khiến anh da thô thịt dày hơn, không có gì có thể lay động suy nghĩ của anh.
… Có lẽ, chỉ trừ cậu nhóc tên Nghiêm Việt đó.
——
Tối thứ tư, Nghiêm Việt nhận cuộc điện thoại từ Bạch Xuyên.
Khi đó hắn đang lắp đặt máy ảnh trên đài quan sát của dãy núi tuyến, thở ra một hơi nóng, ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng bạt ngàn, chuẩn bị lấy công việc để thoát khỏi những phiền não trong đầu.
Năm năm nay, hắn luôn dùng cách này để tránh suy nghĩ về những chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Mộ.
Chỉ là dạo gần đây, cách này không còn tác dụng nữa.
Hắn cũng biết mình chưa bao giờ lý trí và bình tĩnh khi đối mặt với anh, khi nhìn thấy anh, tâm chí hắn quay cuồng, được anh hôn mà chỉ muốn lao đến ôm chặt anh vào lòng mình, giống như một kẻ liều lĩnh và ngu ngốc.
Lần trước bị mất khống chế, hắn buồn phiền không thôi, rõ ràng đã thề thốt mà không kiềm chế được.
Hắn lo lắng mình sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn, cho nên mấy nay cố gắng tránh né hết sức, nhận được tin nhắn của Nguyễn Tri Mộ không dám trả lời ngay lập tức, chỉ dám đáp lại vài chữ lịch sự, lạnh lùng.
[Ừ.]
[Được.]
[Tôi biết rồi.]
Hắn biết mình biểu hiện thế này rất bất thường nhưng cũng không có cách nào khác.
Lúc đối diện với anh, hắn luôn vụng về, nhếch nhác không nhìn nổi.
Khi nhận điện thoại từ Bạch Xuyên, hắn dường như rơi vào trạng thái trống rỗng đánh mất bản thân.
Hắn tuỳ ý nhấc máy.
Sau đó lời nói của Bạch Xuyên khiến hắn lập tức bóp nát bông tuyết trong tay.
“Có chuyện gì vậy, anh Nguyễn sắp rời thành phố S à? Anh ấy nói mệt mỏi, muốn về quê nghỉ ngơi, tối mai tổ chức tiệc sinh nhật kèm chia tay… gì hả, cậu không được mời à?”
Hết chương 66.