Đức Dương Quận Chúa

Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình



“Hoàng thượng, Ân lão phu nhân và Ân gia đại tiểu thư đến rồi, đang ở ngoài điện.”

Hoàng đế nhìn Phó Dịch cùng Ân Bác Văn quỳ gối ở dưới, lạnh giọng “Cho tiến vào, trẫm ngược lại muốn xem nữ nhi tốt này của Ân gia như thế nào.”

Phó Dịch quý thẳng tắp nghe vậy liền chấn động. Thái giám cùng cấm vệ quân tới quá nhanh, hắn không kịp thăm dò chuyện gì xảy ra đã bị mang đến ngự thư phòng. Sau khi đi vào còn chưa kịp hành lễ thì hoàng đế đã nổi trận lôi đình ném chén trà vào chân, bắt hắn quỳ xuống.

Sau hắn thì Ân Bác Văn cũng bị như vậy.

Hắn lúc đầu còn cảm thấy không có khả năng là chuyện của hắn và Bạch Tuyết. Hắn cùng Bạch Tuyết vẫn luôn rất cẩn thận, không thể bị phát hiện, mà bây giờ nghe được thái giám nói hắn cơ hồ có thể xác định. Chỉ là phụ hoàng vì sao lại biết chuyện này, là Ân Trường Hoan nói hay là…

Phó Dịch dùng ánh mắt còn lại dò xét Diệp Hoàn ngồi ở bên cạnh cúi đầu uống trà, sắc mặt hơi trầm xuống.

Diệp Hoàn ở chỗ này làm gì, hắn là lấy thân phận gì ngồi ở chỗ này.

“Dạ.”

Tiểu Cao công công thối lui đến ngoài điện, thấy hai tổ tôn đầy mồ hôi liền ngoài cười nhưng trong không cười nói “Hoàng thượng cho mời.”

Ân Bạch Tuyết đỡ lão phu nhân vào trong điện, tiểu Cao công công nhìn bóng lưng bọn họ bỗng nhiên cười một tiếng, rất tốt bụng nhắc nhở “Đoan vương gia cùng Ân quốc công đều ở đây, hai vị không cần lo lắng.”

Toàn thân hai người run lên, lão phu nhân đã lớn tuổi, bà ta quay đầu lại nói “Đa tạ công công nhắc nhở.”

Tiểu Cao công công nhíu mày cười, rất cung kính nói “Lão phu nhân khách khí.”

“Lão thân bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ân Bạch Tuyết bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ân Bạch Tuyết và lão phu nhân quỳ gối sau Phó Dịch cùng Ân Bác Văn.

Hoàng đế nhìn về phía Trịnh thái hậu ngồi dưới hắn, Trịnh thái hậu nhàn nhạt mở miệng “Miễn lễ, ban ngồi.”

Lão phu nhân cung kính “Đa tạ thái hậu nương nương.”

Lão phu nhân đứng dậy, ngồi vào cái ghế bên trên, không dám nhiều ngồi, chỉ ngồi một phần ba ghế, Ân Bạch Tuyết bên cạnh.

Một bạch thân(*) ở trong ngự thư phòng không xứng có vị trí ngồi.

(*)Bạch thân: người dân thường, không có địa vị gì trong xã hội.

Tim lão phu nhân như đánh trống, ân cần thăm hỏi Trịnh thái hậu “Đã lâu không thấy thái hậu, thái hậu vẫn khoẻ chứ?”

Trịnh thái hậu cùng Triệu thái hậu không giống nhau, bà luôn thâm cư không ra ngoài, có thể tới Từ Ninh cung bái kiến bà có rất ít người, nhưng không có bất kỳ người nào dám bởi vậy mà khinh thị bà, hoàng đế coi trọng ai thì đều quan trọng.

“Còn tốt ” Trịnh thái hậu giống như cười mà không phải cười “Chí ít có thể che chở Trường Hoan của ai gia không bị người khác bắt nạt.”

Nụ cười của lão phu nhân cứng đờ, cười theo nói “Trường Hoan của chúng ta có thái hậu nương nương yêu thương là phúc khí của Trường Hoan.”

“Trường Hoan là ngoại tôn nữ của ai gia, ai gia thương nó là đương nhiên.” Trịnh thái hậu một tay bưng chén trà, một tay dùng nắp trà hớt bớt hơi nóng, tựa như lơ đãng nói “Chỉ là không biết ngươi có đau hay không yêu cháu gái Trường Hoan này không.”

Lão phu nhân không còn dám ngồi, đứng lên nói “Trường Hoan là tôn nữ của lão thân, lão thân yêu thương con bé như trân bảo.”

“Có đúng không ” Trịnh thái hậu giương mắt kiểm nhìn Ân lão phu nhân, ngữ khí vừa nhẹ lại nhạt “Vậy đích trưởng tôn nữ Ân Bạch Tuyết của ngươi và Đoan vương Phó Dịch có tư tình, ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?”

Mắt lão phu nhân hơi co lại, thật sự là chuyện này.

“Ngươi hẳn là đã biết, dù cho trước đó không biết thì trên đường tiến cung Ân Bạch Tuyết hẳn đã nói với ngươi.”

Lão phu nhân quỳ xuống, bờ môi run run lại không nói gì được.

Bà ta có dám nhận sao? Bà ta không dám. Bà ta dám thừa nhận sao, lại không dám.

Ân Bạch Tuyết quỳ bên cạnh lão phu nhân.

Trịnh thái hậu không bảo bọn họ đứng lên, cũng không nhìn bọn họ, ánh mắt rơi trên người Phó Dịch “Ngươi có lời gì muốn nói?”

Nếu là Phó Dịch có thể sớm nhận được tin tức, hắn có lẽ có thể chuẩn bị một chút, nhưng bây giờ hắn ngoại trừ thẳng thắn thì không có lựa chọn nào khác.

“Là tôn tử có lỗi với Trường Hoan.”

Trịnh thái hậu nhìn Phó Dịch, ngữ khí bình tĩnh “Ai gia nhớ lúc ngươi đính hôn với Trường Hoan thì ai gia hỏi ngươi có thể che chở Trường Hoan cả đời không lo không, ngươi lúc đó chém đinh chặt sắt nói cho ai gia ngươi có thể làm được.”

Phó Dịch dập đầu “Phó Dịch hổ thẹn.”

“Ngươi không cần hổ thẹn ” Trịnh thái hậu thản nhiên nói “Nghiêm túc tính ra đây cũng không phải là lỗi của ngươi, đều là ai gia nghĩ xấu.”

Hoàng đế không đồng ý nói “Mẫu hậu.”

Hắn nhìn Phó Dịch, chén trà vừa được bưng lên lần nữa ném tới chỗ Phó Dịch, mảnh vỡ lướt qua mặt Phó Dịch, tạo ra một vết máu, hắn nổi giận nói “Nghiệt tử.”

Phó Dịch cúi đầu không nói, Ân Bạch Tuyết run rẩy, nàng biết nàng xong rồi.

Ân Trường Hoan khóc nức nở “Không phải ngoại tổ mẫu nghĩ xấu, là Trường Hoan không tốt.”

Trịnh thái hậu ôn nhu nhìn Ân Trường Hoan, khẽ lắc đầu “Ai gia không nên để cháu chọn trong mấy biểu huynh, bọn họ sẽ đồng ý không phải là bởi vì quan tâm cháu mà là vì ai gia, vì vị trí ai gia trong lòng hoàng đế.”

Bà quay đầu, nhìn về phía phù điêu kim long long ỷ “Bọn hắn cuối cùng là vì cái long ỷ này.”

Một câu nhẹ nhàng làm cho tất cả mọi người chấn động.

Ân Trường Hoan sùng bái nhìn thái hậu, chỉ muốn nói một câu ngoại tổ mẫu uy vũ.

Sắc mặt hoàng đế tái xanh. Trong lòng của hắn biết là một chuyện, nhưng bị nói ra lại là một chuyện. Nhưng hắn không giận Trịnh thái hậu, hắn thấy, đều là bởi vì Phó Dịch làm Trịnh thái hậu quá thương tâm mới có thể nói lời này.

Phó Dịch lại dập đầu “Tôn tử không dám.”

Trịnh thái hậu hỏi Ân Trường Hoan “Trường Hoan, cháu muốn xử lý thế nào?”

Ân Trường Hoan giương mắt nhìn thẳng hoàng đế, không chút do dự nói “Cháu muốn giải trừ hôn ước.”

“Nếu sau khi thành thân Đoan vương nói muốn cưới trắc phi nạp thiếp thì cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn không nên trước khi chúng ta thành thân làm những việc này, người này lại càng không nên là Ân Bạch Tuyết.”

“Ân Bạch Tuyết ” Ân Trường Hoan đứng lên hỏi nàng “Ta hỏi ngươi, chuyện ngươi và Đoan vương gia là trước hay sau khi ta đính hôn?”

Nếu là sau đính hôn, vậy bọn họ là có lỗi với Ân Trường Hoan, nếu là trước đính hôn, vậy bọn họ chính là cố ý, là cố ý tính toán Ân Trường Hoan, mà nguyên nhân là lời mà Trịnh thái hậu nói.

Ân Bạch Tuyết run giọng trả lời “Là sau đính hôn.”

Lão phu nhân thở phào một cái, may mắn.

“Xùy ” Ân Trường Hoan cười lạnh một tiếng “Ta dù không có chứng cứ chứng minh, nhưng ta nghĩ các ngươi là trước khi đính hôn đã có quan hệ.”

“Không có.” Thần sắc Ân Bạch Tuyết kinh hoàng, không còn nửa phần phong phạm của mỹ nhân kinh thành “Không phải, thật sự là sau đính hôn.”

“Ngươi không cần vội vàng phủ nhận, ta dù không thế nào hiểu rõ ngươi cùng Đoan vương, nhưng về phán đoán thì ta vẫn có.” Ân Trường Hoan nói “Nhưng mà ngươi yên tâm, ta không có chứng cứ có thể chứng minh điểm này.”

“Nghiệt tử ” khiển trách Phó Dịch, hoàng đế lại xụ mặt nói với Ân Bác Văn “Ân Bác Văn, trẫm nghe nói ngươi coi cô cháu gái này như thân nữ, ngươi chính là dạy bảo nàng ta như vậy, trẫm hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, giáo dưỡng của Ân gia các ngươi quả nhiên không tầm thường, một rồi lại một nữ nhi đều rất lợi hại.”

Ân Bác Văn dập đầu “Vi thần xấu hổ.”

“Ngươi đương nhiên phải xấu hổ.” Hoàng đế trầm mặt “Trẫm nhìn ngươi sau khi xuống dưới làm sao có thể gặp Gia Di.”

“Sẽ không ” Trịnh thái hậu phong đạm vân khinh nói “Ai gia đã quyết định đem phần mộ của Gia Di dời ra khỏi mộ tổ của Ân gia, táng nhập nghĩa trang hoàng gia.”

Công chúa là người hoàng thất, nguyên bản sau khi qua đời đều là muốn táng nhập nghĩa trang hoàng gia, nhưng trước khi qua đời Gia Di trưởng công chúa nói hi vọng được táng tại mộ tổ Ân gia.

Lão phu nhân kinh ngạc nhìn về phía Trịnh thái hậu, nếu thật sự làm vậy, đó không phải là nói cho toàn kinh thành biết Ân gia bị Trịnh thái hậu chán ghét mà vứt bỏ sao.

“Như vậy cũng tốt.” Hoàng đế nói “Trường Hoan, cháu có thể nghĩ lại, thật muốn giải trừ hôn sự với Phó Dịch?”

Ân Trường Hoan gật đầu, thần sắc kiên định “Vâng, Trường Hoan đã nghĩ kỹ.”

“Đã như vậy ” hoàng đế thở dài một tiếng, trong lòng có chút đáng tiếc Trường Hoan không thể trở thành con dâu “Vậy trẫm sẽ hạ chỉ giải trừ hôn sự của các ngươi.”

Ân Trường Hoan hạ thấp người hành lễ “Đa tạ hoàng cữu cữu.”

Sau khi chuyện này lộ ra ánh sáng thì Phó Dịch đã biết sẽ có kết quả như vậy, Ân Trường Hoan là người kiêu ngạo, không thể nhịn xuống chuyện này, nhưng mà nghe được hoàng đế nói ra câu nói này hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng vắng vẻ.

Hắn nhớ tới ngày đó ánh mặt trời toả ra ấm áp, Ân Trường Hoan đến hỏi hắn có nguyện ý cưới nàng không.

Vẻ mặt nàng không có nửa điểm ngượng ngùng, đôi mắt trong sáng còn có chút ngây thơ.

Hắn lúc ấy nghĩ hắn mặc dù có lỗi với nàng nhưng nhất định sẽ coi nàng là thân muội muội mà yêu thương, sẽ bảo hộ nàng cả đời.

Hôm qua nghe được Thẩm phụ tá đề nghị, hắn cảm thấy xin lỗi Bạch Tuyết đồng thời trong lòng vậy mà…

Phó Dịch nhắm mắt, cất giấu suy nghĩ trong lòng “Nhi thần cẩn tuân mệnh cha.”

“Trường Hoan, cháu lui xuống trước đi.” Hoàng đế nói.

Ân Trường Hoan rời khỏi ngự thư phòng, lúc đi ngang qua Diệp Hoàn thì nhìn Diệp Hoàn một cái

Sau đó sẽ là xử trí Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết, Diệp Hoàn tiếp tục ở lại sẽ không thích hợp, mặc dù Diệp Hoàn ngay từ đầu đac không thích hợp rồi.

Diệp Hoàn cáo từ, hắn đứng dậy chắp tay “Vi thần cáo lui.”

Hoàng đế gật đầu “Ngươi thay trẫm an ủi Trường Hoan.”

“Vi thần tuân mệnh.”

Diệp Hoàn lại nghiêng người vái chào Trịnh thái hậu rồi mới rời khỏi.

Ân Trường Hoan chờ ở ngoài ngự thư phòng, thành công giải trừ hôn ước làm nàng thấy thật nhẹ nhõm, khóe mắt đuôi lông mày đều là vui mừng.

Nhìn thấy Diệp Hoàn ra nàng hỏi “Huynh bây giờ đi đâu?”

Diệp Hoàn cười nhạt “Xuất cung về nhà, quận chúa đi đâu?”

“Ta cũng xuất cung về nhà.” Ở nhà chờ thánh chỉ giải trừ hôn ước, ở lại trong cung khẳng định sẽ có người lấy danh nghĩa hỏi thăm đi chê cười nàng, nàng vẫn là nên về phủ quận chúa đóng cửa, Thiên vương lão tử tới cũng không gặp được nàng.

“Vậy tại hạ tiễn quận chúa một đoạn.”

Ân Trường Hoan không quen để người khác tiễn, chính nàng có võ, cũng không cần người khác đưa, đang muốn cự tuyệt nàng nghĩ đến đây chẳng phải là cơ hội tốt để gặp riêng Diệp Hoàn sao?

“Vậy làm phiền Diệp đại nhân rồi.” Nàng cười tủm tỉm, hai mắt cong lên như hai vầng trăng non.

Diệp Hoàn mỉm cười “Quận chúa khách khí.”

Lúc Ân Trường Hoan ngồi lên xe ngựa thấy có Diệp Hoàn ở đây, cảm thấy ngồi xe ngựa không ổn nên Ân Trường Hoan liền lấy ngựa của hộ vệ, cho hộ vệ ngồi xe ngựa về.

“Hình như đây là lần đầu ta nhìn thấy Diệp đại nhân cưỡi ngựa ” Ân Trường Hoan ngồi trên ngựa quay đầu nhìn Diệp Hoàn “Ta vừa rồi còn lo Diệp đại nhân không biết cưỡi ngựa.”

Diệp Hoàn ôn hoà nói “Cưỡi ngựa bắn tên thần vẫn biết, chỉ là muốn động thủ thì lại không được. ” Hắn nghiêng đầu “Quận chúa, thần có thể mạo muội hỏi một chuyện không?”

Ân Trường Hoan gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng “Huynh cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy.”

Diệp Hoàn cười một tiếng “Quận chúa là lúc nào biết chuyện vương gia cùng Ân đại tiểu thư?”

“Hôm nay.” Ân Trường Hoan đem lời mà nàng nói với hoàng đế nói lại.

“Quận chúa hình như không thương tâm.” Phía trước có một bà lão qua đường, Diệp Hoàn kéo dây cương để con ngựa dừng lại.

Ân Trường Hoan cũng dừng lại, quay đầu lại nghiêm túc nói “Ta rất thương tâm, thật đấy, ta chỉ là không thích lộ sự thương tâm ra ngoài, ta bình thường là một người hay thương tâm một mình.”

Diệp Hoàn: Nàng có thể trước thu liễm một chút nụ cười trên mặt không?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.