Đương nhiên chỉ mỗi Du Nguyệt Minh thấy nhảm nhí, những người khác đều muốn xem kế tiếp còn trò gì hay giống Hà Cạnh.
Kiều Kiều trốn dưới cánh Cù Như, nước mắt vẫn rơi lã chã.
Cù Như nghiến răng ken két, hắn thầm nhủ nếu tóm được kẻ hãm hại Kiều Kiều thì hắn nhất quyết ăn thịt lẫn uống máu kẻ đó để trả mối hận này.
Lâm Lộc Vũ bắt đầu thẩm vấn Lý Trường Uy.
Lý Trường Uy trả lời tường tận mọi việc.
“…Kẻ uy hiếp chúng ta là một yêu thú có ngoại hình giống rắn. Nó nói tiếng người, còn biết phun lửa nữa.” Lý Trường Uy hoảng sợ kể, “Ngọn lửa nó phun ra nhỏ xíu nhưng thừa sức đốt sạch mọi thứ trong phạm vi trăm thước.”
Vương Cẩn không nhớ mình đắc tội một con yêu thú khi nào.
Hơn nữa con yêu thú này có đam mê đặc biệt: núp trong hang động để rình coi ông ta ân ái với Kiều Kiều.
Lâm Lộc Vũ tức khắc nói, “Vương chưởng môn ghét cái ác như kẻ thù, chắc hẳn hồi xưa giao chiến với yêu thú kia rồi bị nó ôm hận trong lòng. Vụ này là kế hoạch trả thù.”
Dứt lời, ông ta vuốt chòm râu dê và tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với kết luận trên.
Ai dè Lý Trường Uy lại là tên đầu gỗ, ông phản bác chứ chẳng chịu đồng tình, “Không không không! Con yêu thú có chủ! Nhìn…nhìn nó hơi kém thông minh. Mọi chuyện đều do mẹ nó sai bảo!”
Con yêu thú luôn miệng nhắc tới mẫu thân nó nên Lý Trường Uy muốn ngó lơ cũng khó.
Mẹ của yêu thú?
Vương Cẩn hoang mang gấp bội.
Làm gì có chuyện ông ta sinh ra nợ trăng hoa với mẹ yêu thú!
Lâm Lộc Vũ đang tìm cách giải thích khác thì vị đệ tử tên Dương Minh bất chợt hỏi, “Lý động chủ, yêu thú kia có màu xanh lá toàn thân, to cỡ ngón cái, và trông na ná cả rắn lẫn thằn lằn đúng không?”
Lý Trường Uy gật đầu lia lịa, “Đúng! Đúng!”
Vương Cẩn nhìn chằm chặp đứa đệ tử đứng trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, đây là kẻ mà ngày thường ông ta chả bao giờ để ý. Vương Cẩn chất vấn, “Dương Minh, sao ngươi biết?”
Dương Minh thọc tay vào túi chứa đồ, hắn lấy ra một viên đá Lưu Ảnh rồi khom lưng trình lên.
Hắn giấu ý cười sâu trong đáy mắt, khiêm nhường đáp, “Đệ tử không dám giấu giếm chưởng môn. Đệ tử từng bắt gặp yêu thú này mấy lần tại con đường trước động phủ của nhị sư tỷ. Do sợ nhị sư tỷ gây hại cho sư môn nên đệ tử âm thầm dùng đá Lưu Ảnh ghi chép việc này. Nào ngờ…nhị sư tỷ lại hại chưởng môn mang tiếng bất nghĩa!”
Chỉ dăm ba câu đã phán tội cho Sở Nhược Đình.
Nội tâm hắn thở dài.
Hắn đâu muốn làm vậy.
Song Sở Nhược Đình lừa hắn thê thảm, bất kể thế nào thì hắn cũng chẳng nuốt trôi cục tức này.
Người sống trên đời phải trả giá đắt cho việc mình đã làm.
Một tháng qua, hắn ẩn mình trong bóng tối để quan sát nhất cử nhất động của Sở Nhược Đình. Sở Nhược Đình bế quan nên không ra ngoài nhưng con rắn xanh thì cứ ba ngày sẽ ra một lần, sau đó lên núi săn bắt. Hắn có một suy đoán táo bạo sau khi xâu chuỗi việc này với những nhận xét từ người trong sư môn về Sở Nhược Đình. Sở Nhược Đình hiện tại không phải Sở Nhược Đình chân chính, mà là một tu sĩ nào đó cướp xác trùng sinh.
Con người không thể đột ngột thay đổi tính cách.
Dương Minh cúi đầu, sự kích động vô danh đâm chồi nơi đáy lòng. Hắn sẽ lột mặt nạ của Sở Nhược Đình, để xem bên trong nàng là người hay quỷ!
Đá Lưu Ảnh là chứng cứ vô cùng chân thật.
Vương Cẩn giấu bàn tay run rẩy vào trong tay áo, ông ta tán thưởng nhìn Dương Minh, “Làm tốt lắm!”
Quá tốt ấy chứ!
Thế này thì ông ta vẫn là chưởng môn đức cao vọng trọng của Thanh Kiếm Tông, Kiều Kiều cũng là đồ đệ ngoan ngoãn thuần khiết.
Sở Nhược Đình phải giúp ông ta gánh chịu mọi nỗi oan.
Vương Cẩn kìm nén niềm vui điên cuồng để vung phất trần và lạnh nhạt ra lệnh, “Tuân Từ! Mau lôi Sở Nhược Đình đến Lăng Tiêu Điện cho ta!”
Cả người Tuân Từ cứng đờ. Đầu hắn cúi gằm còn tay siết chặt chuôi kiếm, chân hắn như mọc rễ dưới đất.
Chỉ mình hắn biết quan hệ giữa Vương Cẩn với Kiều Kiều là thật.
Nhưng hắn không thể nói ra.
Một khi hắn xác nhận thì tiểu sư muội lẫn Vương Cẩn sẽ bị hủy hoại, cơ nghiệp trăm năm của Thanh Kiếm Tông cũng chấm dứt!
“Tuân Từ! Ngươi còn thất thần gì nữa?” Vương Cẩn gầm thét.
Dương Minh ung dung ra mặt tố cáo với Vương Cẩn, “Chưởng môn hãy nhìn kỹ đá Lưu Ảnh. Đêm nào đại sư huynh cũng quanh quẩn ngoài động phủ của nhị sư tỷ, huynh ấy muốn vào nhưng không dám. Chậc chậc, thật xứng với câu thơ ‘mạc đạo thế giới chân ý thiểu, tự cổ nhân gian đa tình si’[1]!”
Tuân Từ ngẩng phắt đầu lên, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Minh.
Dương Minh đời nào chịu yếu thế, hắn cũng trừng mắt lại. Ánh mắt hai bên giao nhau, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Giờ Vương Cẩn mới nhận ra đại đệ tử đáng tự hào của mình đã thích Sở Nhược Đình tự lúc nào! Ông ta hận mình rèn sắt không thành thép bèn vung tay áo rồi sai hai đệ tử của Giới Luật Đường bắt Sở Nhược Đình lại đây.
Hai đệ tử tuân lệnh, bọn họ rời Lăng Tiêu Điện chưa bao lâu đã lảo đảo quay về.
Mặt mũi hai người bị đánh bầm dập, mắt miệng méo xệch hết cả.
Vương Cẩn nhíu mày, “Các ngươi bị sao thế?”
Một trong hai đệ tử che mắt trái xanh tím, hắn nghiến răng chịu đau mà oán hận chỉ ra ngoài cửa, “Tạ Tố Tinh đứng ở ngoài ngăn cấm chúng con tìm nhị sư tỷ!”
“Tiểu Tinh Tinh về rồi à!” Kiều Kiều mở to đôi mắt đẫm lệ, nàng ta nhón chân ngó bên ngoài điện.
Cù Như nổi cơn ghen, hắn bóng gió bảo, “Không biết Sở Nhược Đình dụ dỗ thằng nhãi họ Tạ kiểu gì nữa. Vài ngày trước, hắn cản trở ta giết Sở Nhược Đình rồi đánh với ta ba ngày ba đêm.”
Tu vi của Tạ Tố Tinh kém hơn Cù Như song hắn mà đã đánh lộn thì y hệt con chó điên thoát khỏi xích sắt; đao kiếm có chém trúng da thịt cũng chẳng thấy đau.
Cù Như không điên bằng hắn.
Chưa kể hắn đâu dám tung đòn hiểm, ngộ nhỡ Tạ Tố Tinh bị hắn giết thì chắc chắn Kiều Kiều sẽ khổ sở.
Kiều Kiều không tin nổi, nàng ta cắn môi và đờ đẫn cúi đầu, “…Sao có thể chứ? Tiểu Tinh Tinh sao có thể bảo vệ nhị sư tỷ của ta? Không thể nào, Cù Như, chàng hiểu lầm rồi!”
Cù Như khịt mũi, “Hắn ngăn cản mọi người gây sự với Sở Nhược Đình mà nàng còn chưa hiểu à?” Có lẽ thái độ của Kiều Kiều chọc tức Cù Như nên hắn vỗ cánh bay lên rồi ghen ghét tuyên bố, “Ta sẽ đi trói gô thằng nhãi kia lại cho đỡ chướng mắt!”
Chẳng mấy chốc, ngoài điện truyền đến tiếng giao đấu ầm ĩ.
Hà Cạnh cầm một vốc hạt linh quả, ông dùng răng cửa gặm chúng trong lúc tán gẫu với Du Nguyệt Minh, “Cháu nói xem Sở Nhược Đình là thần thánh phương nào mà khiến nhiều chàng trai khom lưng như vậy?”
Du Nguyệt Minh cảm thấy đống hạt linh quả bốc mùi, hắn dịch ghế ra sau và cau mày bảo, “Không liên quan đến ta.”
Mọi người trong điện ngẩng cổ chờ kết quả.
Lâm Lộc Vũ không muốn người khác hiểu lầm Kiều Kiều, ông ta đứng dậy rồi chắp tay nói, “Thôi, để ta đưa người tới đây!”
Vương Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Lộc Vũ mà ra tay thì Sở Nhược Đình có chạy đằng trời.
Đúng lúc ấy, một giọng nói sang sảng bỗng vang lên ngoài cửa, từng câu từng chữ đều rành rọt và tràn đầy khí phách, “Sở mỗ đã đến tận cửa, Lâm chưởng sự cần gì phải đi mời!”
Mọi người đồng thời nhìn về hướng phát ra tiếng nói để dõi theo một nữ tử khoan thai tiến vào điện.
Mái tóc bồng bềnh tựa mây được búi lỏng, nàng mặc bộ trang phục xanh nhạt giản dị nhất có thể nhưng vẫn chẳng giấu nổi khuôn mặt đẹp tuyệt trần.
Nữ tử thong dong sải bước, nhan sắc nàng áp đảo như ánh trăng ngời ngời trên trời cao và chiếu sáng toàn bộ Lăng Tiêu Điện.
Nỗi khiếp sợ lan tỏa khắp mắt Tuân Từ, hắn giơ kiếm chặn nàng lại rồi khàn khàn hỏi, “Ta đã truyền âm nhắn muội rời đi mà? Muội cứ khăng khăng đến đây làm gì?”
Sở Nhược Đình có nhận được bùa truyền âm của Tuân Từ.
Chính vì vậy nàng mới quyết không bỏ đi.
Nếu để Vương Cẩn cùng Kiều Kiều lấp liếm cho qua vụ này thì phải đợi dịp khác, nhưng đấy là cơ hội xa vời.
Sở Nhược Đình ngẩng đầu, hai tay chắp trước người, đôi mắt đen láy cực kỳ oai vệ. Nàng nhìn đằng trước và nhả từng chữ một, “Ta tới đây để vạch trần bộ mặt gian phu dâm phụ của cặp thầy trò loạn luân này trước cả thiên hạ!”
Mọi người có mặt đâu ngờ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Sở Nhược Đình!” Gân xanh giật giật trên mặt Vương Cẩn, ông ta nâng phất trần chĩa thẳng vô nàng. “Sao ngươi lại vu oan cho chưởng môn và sư muội của mình? Bao năm qua, Thanh Kiếm Tông có lỗi gì với ngươi?”
Vương Cẩn không thích Sở Nhược Đình.
Dù nàng nghe theo Sở Hoán mà vào môn phái của ông ta nhưng lâu nay nàng chả bao giờ gọi ông ta là “sư phụ”. Tương tự, ông ta cũng chưa từng coi nàng là đệ tử chính thống.
Hai người đều ngầm hiểu mối quan hệ này khá tế nhị, song Vương Cẩn không nghĩ sẽ có ngày bọn họ thật sự đối đầu.
Sở Nhược Đình cười khẩy, “Chẳng lẽ ta có thể giả mạo nội dung đá Lưu Ảnh?” Nàng liếc Kiều Kiều, ngấm ngầm công kích, “Trong Phù Quang Giới, chỉ ba vị lão làng sắp phi thăng đủ sức làm giả đá Lưu Ảnh. Ta đâu quen biết Lâm Thành Tử tiền bối, Côn Luân lão tổ, hay Thấp Hải ma quân!”
Ồ!
Những lời này vừa cất lên là các tu sĩ trong điện lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Ngoại trừ Lâm chưởng sự thì nơi đây có mỗi Kiều Kiều của Thanh Kiếm Tông là dính líu đến ba vị kia.
Lâm Lộc Vũ nghe vậy liền lắc đầu, ông ta khịt mũi khinh bỉ, “Nói như ngươi thì Kiều Kiều cố tình phỉ báng chính mình chắc?”
“Sao ngươi dám khẳng định đấy là phỉ báng!” Sở Nhược Đình chẳng hề sợ hãi khi đôi co với tu sĩ Nguyên Anh kỳ. “Bọn họ loạn luân là thật còn gì?”
Lâm Lộc Vũ chỉ đá Lưu Ảnh trong tay Dương Minh, “Ngươi giải thích thế nào về việc uy hiếp động chủ của Bát Thần Động?”
“Sao phải giải thích? Đệ tử Thanh Kiếm Tông không thể bị lừa dối mãi. Thầy trò loạn luân thì cần thông báo toàn thiên hạ, để bọn họ chịu cảnh ngàn vạn người chỉ trỏ thóa mạ!”
Vương Cẩn lẫn Kiều Kiều cũng phải gánh lấy mọi lời chửi bới mà nàng từng chịu đựng.
Lâm Lộc Vũ hững hờ bật cười, “Biết đâu ngươi cấu kết với Thấp Hải ma quân để làm giả đá Lưu Ảnh và vu khống bọn họ.”
Sở Nhược Đình hoàn trả nguyên vẹn mấy lời này, “Biết đâu Kiều Kiều cấu kết với Lâm Thành Tử để làm giả đá Lưu Ảnh và vu khống ta?”
“Phụt.”
Hà Cạnh xem trò vui mà bất giác phì cười.
Ông vừa gặm linh qua[2], vừa húc Du Nguyệt Minh bằng cùi chỏ, “Miệng lưỡi nữ tu này thật sắc bén, là cao thủ đấu khẩu đấy.”
Ai dè ngay sau đó gương mặt tuấn tú của Du Nguyệt Minh sa sầm, hắn đứng dậy vỗ bàn, “Lâm chưởng sự! Ta biết ngươi có quan hệ cá nhân với Kiều đạo hữu nên không chấp nhận nàng ta gặp oan ức. Nhưng ngươi là trưởng bối mà cứ thiên vị thì không thấy mình bất công à?”
Hà Cạnh há hốc mồm.
Trời ơi cháu ta, cháu tham gia diễn kịch chi vậy!
Ông túm tay áo Du Nguyệt Minh, nhỏ giọng cảnh cáo, “Nguyệt Minh, đừng gây sự, mau ngồi xuống ăn dưa.”
Du Nguyệt Minh không dao động.
Khoảnh khắc này, mắt hắn chỉ in bóng nữ tử đang đứng thẳng lưng trong điện.
Hắn lén phái người lục tung Tây Giang với Bắc Lộc nhưng chẳng tìm thấy tán tu nào tên Sở Nhược. Du Nguyệt Minh biết rõ mình nên quên Sở Nhược, có điều nỗi nhung nhớ hệt cỏ dại mọc tràn lan và tra tấn hắn hàng đêm, khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Hắn đã tưởng tượng bao lần ngày gặp lại Sở Nhược. Tại rừng hoa đào, hay hồ nước sáng như gương, hoặc ngọn núi thần tiên giăng đầy sương mù cùng mây trôi nào đó, hắn sẽ nắm tay nàng để bày tỏ niềm thương nhớ ngày đêm. Hắn nào ngờ mình lại tái ngộ nàng ở Lăng Tiêu Điện của Thanh Kiếm Tông.
Giọng nói quen thuộc khiến Sở Nhược Đình sửng sốt. Mí mắt nàng thoáng giật khi thấy biểu cảm trên mặt Du Nguyệt Minh, nàng thờ ơ dời mắt như thể chẳng quen biết hắn.
Mọi người vốn thấy Lâm Lộc Vũ nói năng kỳ lạ, nhờ Du Nguyệt Minh chỉ điểm mà bọn họ lập tức vỡ lẽ. Những ánh mắt ném về phía Lâm Lộc Vũ dần trở nên soi mói.
“Hóa ra Lâm chưởng sự nghiêng hẳn về một phe…”
“Ta phát hiện từ khuya rồi nhưng ngại nói thẳng.”
“Ông ta gần như là sư phụ của Kiều Kiều nên đảm bảo sẽ bênh Kiều Kiều.”
Nội tâm Lâm Lộc Vũ bốc hỏa nhưng đối phương là thiếu chủ Bắc Lộc Du thị, có cho vàng ông ta cũng chả dám đụng tới hắn.
Giác quan thứ sáu của tu sĩ cấp cao rất chính xác.
Ông ta nhìn Sở Nhược Đình đứng trước mặt mình mà luôn cảm giác nếu nàng tồn tại thì sẽ thành mối nguy đối với Kiều Kiều.
Nghĩ đến đây, Lâm Lộc Vũ đưa mắt ra hiệu cho Vương Cẩn.
Vương Cẩn muốn ra tay nãy giờ nhưng lo ngại Lâm Lộc Vũ cùng Hà Cạnh nên ráng nhẫn nhịn. Được Lâm Lộc Vũ ngầm cho phép, ông ta đột nhiên vung phất trần. Đòn phép thuật hung hãn với tầng tầng lớp lớp sát khí đánh thẳng vào lưng Sở Nhược Đình.
Sở Nhược Đình muốn né nhưng nàng mới kết đan, áp lực từ tu sĩ Nguyên Anh trói gô thân thể làm nàng như chìm trong vũng bùn và không thể động đậy.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bay đến rồi dùng cánh tay dài ôm chầm lấy nữ tử. Hắn che kín nàng bằng cơ thể mình, chặn đứng đòn trí mạng từ Vương Cẩn.
“Tuân Từ!”
Sở Nhược Đình biến sắc, “Ngươi làm gì thế?”
Kiều Kiều “a” một tiếng, nàng ta che miệng khóc lóc, “…Đại sư huynh.”
Tuân Từ bị thương làm máu trào ngược, miệng hắn liên tục phun máu và nhuộm đỏ vạt áo.
Sở Nhược Đình ôm hắn vào lòng, tay nàng luống cuống lau máu ở khóe miệng hắn. Nàng run rẩy mắng, “Ngươi điên à? Ai mướn ngươi chắn giùm? Ta không cần ngươi bố thí ân huệ!”
“Nhược Đình…” Tuân Từ giơ tay vuốt má Sở Nhược Đình, ánh sáng dịu dàng lập lòe trong mắt hắn. “Ta nói rồi, ta ở phía sau muội… Bất kể muội từng trải qua hay hứng chịu cái gì, ta mãi mãi ở phía sau muội.”
Sở Nhược Đình giật mình.
Nàng và Tuân Từ là thanh mai trúc mã, ký ức lớn lên bên nhau thuở thiếu thời của kiếp trước lẫn kiếp này ùn ùn kéo đến.
Mũi nàng cay cay, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống.
Kiều Kiều vừa khóc vừa chạy lại gần, nàng ta móc ra một viên đan dược, “Đại sư huynh mau ăn đi, đây là đan dược Lâm Thành Tử tiền bối cho ta!”
Sở Nhược Đình hoàn hồn, nàng cạy miệng Tuân Từ rồi đút đan dược cho hắn.
Chí ít Kiều Kiều luôn sở hữu đan dược chất lượng tốt.
“Tiểu sư muội.” Tuân Từ nhắm mắt mà cảm nhận vị đắng chát của đan dược, hắn nghẹn ngào tố cáo, “Kỳ thật ta đã sớm biết quan hệ giữa muội và sư phụ. Có lần ta chứng kiến muội với sư phụ…làm tình phía sau kệ sách tại Tàng Thư Các!”
“Nam nữ ân ái không đáng trách, thầy trò tằng tịu lại phá hủy luân thường đạo lý.”
“Sư phụ mặt người dạ thú, vì sao muội cũng chẳng biết xấu hổ là gì?”
Tuân Từ phun máu, hắn đã đưa ra lựa chọn sau cùng.
Danh tiếng của Thanh Kiếm Tông, ơn dưỡng dục của Vương Cẩn, tình nghĩa huynh muội với Kiều Kiều đều chẳng sánh bằng Sở Nhược Đình của hắn.
Nếu thời gian quay ngược về thời niên thiếu, hắn tuyệt đối sẽ không coi nhẹ nàng. Hắn muốn du ngoạn sơn thủy cùng nàng, dẫn nàng dạo chơi chợ tu chân phồn hoa, ngắm nhìn hết thảy phong cảnh hữu tình và núi cao sông dài. Hắn sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở cũng như dốc sức cất giấu.
Tuân Từ không lớn tiếng nhưng mọi người đều nghe thấy.
Kiều Kiều chôn chân tại chỗ, mắt nàng ta đong đầy sự ngỡ ngàng.
Sở Nhược Đình cũng ngẩn ngơ.
“Tuân Từ! Thằng chó sủa bậy!” Cù Như không biết quay lại lúc nào, tay hắn còn xách theo một Tạ Tố Tinh bị đánh tàn tạ.
Da thịt Tạ Tố Tinh bong tróc, Cù Như dùng pháp khí xích sắt trói hắn ba vòng nên nhìn hắn y chang cái bánh ú.
Hắn nghe Tuân Từ nói mà hoảng hốt nhìn về phía Kiều Kiều, “Thật sao?”
Kiều Kiều cắn môi chứ chả dám nhìn Tạ Tố Tinh, nàng ta gào khóc, “Không phải!” Sau đó chạy đến chỗ Cù Như và co quắp trốn dưới cánh hắn.
Mọi người mang những biểu cảm khác nhau, trong lòng âm thầm bình luận.
Du Nguyệt Minh coi thường Vương Cẩn với Kiều Kiều, hắn thấy hai người dơ bẩn tột độ. Hắn mỉa mai, “Nhìn là biết ngay ai đúng ai sai.”
Lâm Lộc Vũ phản bác, “Tuân Từ ái mộ Sở Nhược Đình nên giúp ả vu oan giá họa thì sao?” Ông ta nhìn Sở Nhược Đình rồi phóng ra uy lực khiến người ta kinh hãi. “Tất cả đều do ả gây nên! Loại người đi ngược đạo lý và phản bội sư môn cần phải bị xóa sổ!”
Tạ Tố Tinh nhe răng, hung ác trừng trộ ông ta, “Ngươi dám à!”
Sở Nhược Đình ôm Tuân Từ đang thở thoi thóp, Du Nguyệt Minh lẫn Tạ Tố Tinh tranh cãi thay nàng nên cục diện nhất thời lâm vào bế tắc.
Dương Minh đứng ở góc tối, ánh mắt lạnh băng lướt qua mấy nam tử này. Bọn họ đều sở hữu diện mạo khôi ngô cùng tài năng xuất chúng, nhưng chẳng hiểu sao hắn thấy cả đám thật đáng ghét!
Hắn muốn xem Sở Nhược Đình giấu gì dưới lớp da kia mà khiến đầu óc những kẻ này choáng váng rồi chết mê chết mệt nàng.
“Chà chà chà, khó xử quá! Bên nào cũng bảo đối phương lừa dối rồi phỉ báng…” Dương Minh thong thả bước ra, hắn dùng ngón trỏ gõ trán rồi chợt đề xuất, “A! Hay chúng ta lục soát linh hồn đi!”
Sở Nhược Đình chẳng có chút ấn tượng nào về Dương Minh, nàng không biết mình đắc tội hắn bao giờ mà hắn cứ chĩa mũi dùi vào nàng một cách quái đản.
Có người phản đối, “Dương Minh, làm vậy kỳ lắm. Sưu Hồn Thuật[3] quá…quá…”
Quá bỉ ổi.
Sưu Hồn Thuật bới móc ký ức sâu nhất trong cuộc đời tu sĩ, đấy có thể là tình yêu hay thù hận. Người thi triển phải từ Nguyên Anh trung kỳ trở lên, nếu không kiểm soát tốt sức mạnh thì người bị xem linh hồn sẽ chết vì gân cốt vỡ vụn. Tu sĩ chính đạo như bọn họ chẳng mấy khi lục soát linh hồn, chỉ có đám tà ma ngoại đạo mới dùng Sưu Hồn Thuật để tra tấn người khác.
Du Nguyệt Minh nhìn từ trên cao xuống, hắn phe phẩy quạt trong lúc lườm Dương Minh và lãnh đạm nói, “Ngươi là tu sĩ chính đạo mà sao nghĩ ra thủ đoạn ti tiện thế?”
Dương Minh cung kính cúi đầu chắp tay, “Tại hạ chỉ muốn tìm chân tướng thôi.” Đôi mắt hoa đào ngước nhìn, “Phải chăng Du thiếu chủ bao che nhị sư tỷ vì tình riêng…”
Du Nguyệt Minh đứng phắt dậy, Hà Cạnh ngăn hắn lại rồi cuống quýt khuyên nhủ, “Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
Dương Minh xoay người, đôi mắt sáng quắc nhìn chòng chọc Sở Nhược Đình, “Sao vậy? Nhị sư tỷ sợ hả?”
Mặt Sở Nhược Đình lạnh tanh, “Ta không làm gì sai thì sao phải bị kiểm tra linh hồn.”
Lâm Lộc Vũ đập bàn, phẫn nộ quát, “Còn dám biện hộ!” Ông ta nhanh chóng đến trước mặt Sở Nhược Đình rồi dùng uy lực trấn áp và giơ tay đè đầu nàng. “Hôm nay ta sẽ khám xét mọi ngóc ngách linh hồn ngươi, dù ngươi có cả một bụng toan tính thì cũng hết đường che giấu!”
Sở Nhược Đình giãy giụa nhưng thất bại.
Nàng quỳ gối trước Lâm Lộc Vũ, ông ta ấn đầu nàng như giẫm đạp một con kiến.
Người trong điện nín thở chờ xem kịch vui.
“Lâm Lộc Vũ, ngươi cứ thử động vào nàng xem.” Du Nguyệt Minh mở quạt xoèn xoẹt, sắc mặt hắn giá rét.
Lâm Lộc Vũ chưa kịp đáp trả thì Dương Minh đã mở miệng, “Du thiếu chủ tìm mọi cách ngăn cản có phải vì chột dạ không?”
Kỹ năng xem mặt đoán ý của Dương Minh thật sự lợi hại. Hắn kiệm lời nhưng lần nào lên tiếng cũng trúng trọng tâm và khơi mào rắc rối.
Những ánh mắt hoài nghi đồng loạt dò xét Du Nguyệt Minh.
Du Nguyệt Minh lo hắn sẽ khiến Sở Nhược Đình bị chỉ trích nên không thể tiếp tục bênh vực. Hắn tức giận khép quạt rồi nhấc bổng Hà Cạnh đang ngồi kế mình, “Biểu thúc! Lục soát hồn Kiều Kiều đi!”
Hà Cạnh sợ tới mức đánh rơi dưa.
“???”Chú thích
[1] Dịch nghĩa: Người ta nói thế gian nào có chân tình, nhưng người đời vẫn luôn tự mình đa tình.
[2] Qua là dưa. Tác giả đang chơi chữ ở đây và ở câu cảnh cáo Du Nguyệt Minh của Hà Cạnh, vì ăn dưa còn mang nghĩa hóng chuyện trong tiếng Trung.
[3] Thuật lục soát linh hồn.