Giọng nói của Tống Yếm nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe được, vì thế nên những người khác gần như không biết tại sao Hạ Chi Dã vốn đang êm đẹp lại bắt đầu ngã lên trên vai Tống Yếm cười đến run rẩy cả người, thậm chí còn thiếu chút nữa là thở không nổi.
Mà Tống Yếm thì cứng đờ đứng đó, đội mũ lưỡi trai che kín khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi và xương hàm căng thẳng.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã cười được một hồi lâu, mới cứng rắn ném ra một câu: “Cậu mà cười nữa thì tôi sẽ đánh cậu.”
“Được được được, tôi không cười.” Hạ Chi Dã nỗ lực kìm nén tiếng cười kiêu ngạo của mình, nghẹn cười ngẩng đầu, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy ý cười không thể che giấu.
Rốt cuộc việc này có chỗ nào vui mà cười?
Mọi người chung quanh thật sự không nhịn được, hỏi: “Hạ gia, rốt cuộc là cậu đang cười cái gì vậy?”
“Không có gì.” Hạ Chi Dã ôm lấy bả vai của Tống Yếm, toàn bộ cơ thể lười biếng dựa vào cậu, cười đến nỗi vẻ mặt như gió xuân nhộn nhạo, “Không có gì, chỉ là đạt được hạng ba, cao hứng.”
Mọi người: “???”
Không phải là đang trêu tôi đấy chứ?
Lúc trước đạt được hạng nhất cũng đâu có thấy cậu cao hứng như vậy đâu?
Vẻ mặt của mọi người đầy vẻ không tin.
Hạ Chi Dã thuận miệng nói: “Thế nào, bộ dạng này của mấy cậu cứ như là không quá vừa lòng với thành tích của tôi thì phải?”
“Không có không có tuyệt đối không có!”
Mọi người vốn mang vẻ mặt hồ nghi lập tức lắc đầu điên cuồng.
Trong hoàn cảnh như vậy mà Hạ Chi Dã vẫn đột phá vòng vây anh dũng giàng được hạng ba, lấy về tám điểm, đám phế vật không da.s lên sân khấu như bọn họ còn có cái gì mà không hài lòng nữa chứ!
Tức khắc quên luôn chuyện Hạ Chi Dã không hiểu ra sao bỗng dưng cười như thằng khùng, bắt đầu điên cuồng thổi rắm cầu vồng.
“Hạ gia chính là thiên thần hạ phàm!”
“Không hổ là ngươi từng chạy Marathon!”
“Quà thật là tài sắc vẹn toàn!”
“Giỏi văn giỏi võ!”
“Lực eo bền bỉ!”
“…”
Mọi người nhìn về phía tiểu Béo, tiểu Béo đúng lý hợp tình: “Làm sao! Trong lực eo bền bỉ có chữ nào không phải là thật à?”
Điều này cũng đúng.
Vì thế mọi người bắt chước tiểu Béo ngay ngắn hò hét: “Hạ gia, lực eo bền bỉ!”
“…”
Ngu ngốc.
Hạ Chi Dã đã quen với thao tác ngáo ngơ của đám người ngốc nghếch này rồi, cười cười mắng một câu nhưng cũng không để trong lòng, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm: “Yếm cưa của chúng ta không khen tôi vài câu à?”
Khen cái đít.
Nhìn thấy Hạ Chi Dã vẫn còn có thể náo loạn, Tống Yếm đoán Hạ Chi Dã thực sự không sao, nhét chai nước điện giải mình đang cầm trong tay vào tay của hắn, quay đầu rời đi.
Hạ Chi Dã ở đằng sau vội vàng cười cười đuổi theo: “Cậu chờ tôi với, hiện giờ tôi rất mảnh mai, cậu đi chậm một chút.”
Cậu mảnh mai cái cục cớt!
Trong lòng Tống Yếm nhịn không được mắng người nào đó thật sự không biết xấu hổ, nhưng lại không tự giác mà thả chậm bước chân.
Hạ Chi Dã được vòi đòi tiên gác tay lên vai cậu, nghoẹo đầu, tiến đến bên tai của Tống Yếm, thấp giọng cười nói: “Ý vừa nãy của Yếm cưa nhà chúng ta có phải là trong mắt chỉ nhìn thấy một mình tôi thôi đúng không?”
Mới vừa vận động xong nên hô hấp của hắn vô cùng nóng bỏng, lại còn kèm theo mùi mồ hôi đầy hormone trong hơi thở của thiếu niên.
Tống Yếm bỗng dưng cảm thấy như có một ngọn lửa thổi phừng lên ngay bên tai cậu, chỉ bùng một chút mà đã thiêu đốt cả người của cậu đến nóng ran.
Muốn đẩy Hạ Chi Dã ra nhưng mà cậu có thể cảm nhận được rằng Hạ Chi Dã thật sự rất mệt, không có sức lực, sợ đẩy một cái thì sẽ khiến hắn bị thương nên chỉ có thể chịu đựng cơn nóng, lạnh như băng nói: “Đừng có tự mình cảm động, chỉ là cổ vũ theo lễ tiết thôi.”
“Ồ, thế à.” Hạ Chi Dã cười tỏ vẻ nhìn thấu nhưng không nói, “Cũng đúng, dù sao chỉ cần Yếm cưa chịu nói chuyện với tôi là được, nếu không mấy ngày nữa…”
“Anh Dã! Mau tới đây! Chuẩn bị lãnh thưởng nè!”
Còn chưa nói xong, phía sau đã truyền đến một tiếng hô rất to.
Hạ Chi Dã chỉ đành quay đầu lại đáp lời, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu của Tống Yếm: “Tôi đi lãnh thưởng trước nhé, có gì thì nói sau.”
Nhờ có Hạ Chi Dã giành được hai giải nhất và một giải ba nên lớp 11-1 đạt được hạng nhất về tổng điểm mà chẳng có chút hồi hộp nào cả.
Một đám người ôm cúp diễu hành trong sân trường, khoe khoang đến nỗi đuôi sắp vểnh tận lên trời, ngay cả lúc trước khi lên lầu cũng phải đi từ đầu hàng lang bên này sang đầu bên kia của hành lang, sau khi lên lầu thì lại từ đầu bên kia của hành lang đi qua đầu hành lang bên này, lúc bước lên cầu thang lại đi ngoằn ngoèo trùng trùng điệp điệp, cứ như là sợ lớp nào đó bỏ sót không nhìn thấy không bằng.
Nói ngắn gọn là cực kỳ ngứa đòn.
Cuối cùng Nguyễn Điềm nhìn không được nữa, đuổi đám nam sinh đầu óc không bình thường này về như gà mái già lùa gà con, vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười: “Các em có thể hiểu chuyện xíu được không, khiêm tốn một chút, mấy em có thấy Hạ Chi Dã người ta kiêu ngạo không? Nào, bạn học Hạ Chi Dã, em có thể tự tuyên bố tin vui rồi đó.”
Mọi người không cho là đúng: “Ngay cả cúp quán quân mà chúng ta cũng đoạt được rồi, không cần tuyên bố nữa đâu ạ.”
“Không phải cái này, là tin vui khác cơ.”
“Tin vui khác ạ?”
“Ừm.” Nguyễn Điềm nhìn bộ dáng chẳng chút để ý nào Hạ Chi Dã thì biết hắn không định tự mình nói ra, vì thế cười cười thông báo, “Bạn học Hạ Chi Dã của chúng ta đã đạt thành tích tốt giành được giải nhất tỉnh trong vòng sơ khảo của cuộc thi Toán học được tổ chức vào tháng tám năm nay, tháng sau sẽ đại diện cho trường của chúng ta tham gia vòng chung kết quốc gia và tuyển chọn đội tuyển tập huấn toàn quốc, chúng ta hãy vỗ tay hoan hô cho bàn ấy nào!”
Tiếng nói vừa dứt, đám người vốn đang ồn ào nhốn nháo bỗng hoàn toàn bùng nổ.
“Đù má! Anh Dã trâu bò vãi! Là người đạt giải nhất tỉnh đầu tiên của trường chúng ta trong mấy năm gần đây phải không?
“Thế mà bây giờ mới lộ ra! Anh Dã khiêm tốn quá rồi đó!”
“Nếu tao mà đạt giải nhất tỉnh thì ngày nào tao cũng dán giấy chứng nhận lên trán luôn ấy.”
“Đúng đó, anh Dã không định mời khách ăn một bữa cơm à?”
Trong đám đông đang ồn ào, chỉ có Tống Yếm là hơi sửng sốt.
Tuy rằng cậu định đi theo con đường thi đại học như bình thường rồi cố giành được học bổng của thủ khoa nhưng vẫn có hiểu biết nhất định với hệ thống thi học sinh giỏi.
Trại đông cho trận chung kết của cuộc thi Toán học hình như đều kéo dài trên dưới một tuần, mà trước khi tham gia trận chung kết vẫn có rất nhiều nơi sẽ sắp xếp tổ chức cho học sinh đi tập huấn, đa số đều khoảng hai tuần, nói cách khác, nếu Hạ Chi Dã đi thì ít nhất phải cỡ hai mươi ngày.
Nhất thời Tống Yếm không nói nên lời được cảm giác đang ở trong lòng của mình là gì.
Có chút giận Hạ Chi Dã, cảm thấy tại sao hắn không chịu nói sớm với mình.
Lại có hơi giận bản thân, rõ ràng mỗi ngày đều dính ở bên cạnh Hạ Chi Dã mà cái gì cũng không biết.
Cuối cùng lại sinh ra một chút không vui bởi vì Hạ Chi Dã phải đi xa trong một khoảng thời gian dài như vậy.
Tóm lại là tâm tình không được tốt lắm, buồn bực ngồi vào chỗ của mình.
Hạ Chi Dã ý bảo tiểu Béo ngồi vào chỗ của hắn, còn hắn thì ngồi bên cạnh Tống Yếm, thấp giọng nói: “Thế nào, không vui à.”
“Không.
Chúc mừng cậu.”
Câu chúc mừng này thật ra rất chân thành thật lòng.
Dù sao với điều kiện gia đình như thế này mà Hạ Chi Dã vẫn giành được giải nhất tỉnh, ít nhất cũng chứng tỏ Hạ Chi Dã không có cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng như vẻ bề ngoài.
Nhưng mà rốt cuộc người này lén lút đạt giải nhất tỉnh như thế nào vậy.
Hạ Chi Dã giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, giải thích: “Vòng loại năm nay được tổ chức sớm, lúc thi đấu thì cậu vẫn chưa chuyển đến Nam Vụ, thời gian cụ thể của trận chung kết thì tôi cũng mới biết hồi sáng thôi.
Còn chuyện lúc trước không kể với cậu là do tôi cảm thấy đây cũng không phải việc gì lớn lao lắm nên mới không nói.”
Cạch —
Ngòi bút bị gãy.
Hắn nói xong câu đó, Tống Yếm còn chưa có phản ứng gì, Triệu Duệ Văn ngồi phía sau đã dùng sức ấn gãy ruột của một cây bút chì 2B.
Không phải việc gì lớn lao?!
Giải nhất tỉnh mà không phải việc gì lớn lao?!
Nghe thử xem đây mà là tiếng người đấy à?!
Triệu Duệ Văn ném bút chì, ngửa đầu tự ấn huyệt nhân trung, miễn cưỡng khiến bản thân không bị làm tức chết.
Tống Yếm liếc mắt thoáng nhìn về phía sau, nhẹ nhàng nói: “Thế nên vẫn là anh Dã của chúng ta lợi hại, suốt ngày không thèm học tập cũng có thể đạt giải nhất tỉnh.”
Giọng điệu khi nói câu anh Dã của chúng ta quả thật giống y như đúc với cái câu Yếm cưa của chúng ta mà ngày thường Hạ Chi Dã hay kêu.
Học cái kiểu giọng điệu cổ quái này khi nào đấy?
Hạ Chi Dã chống đầu, nhìn về phía Tống Yếm: “Ai nói với cậu là tôi không học bài?”
Tống Yếm: “Dùng mắt nhìn.”
Hạ Chi Dã: “?”
“Mỗi lần tôi thấy cậu thì không phải cậu cứ chơi suốt à?”
“Vậy cậu cảm thấy lúc cậu học bài thì tôi đang làm gì?”
“…”
Tống Yếm cảm thấy lời nói của Hạ Chi Dã hình như cũng rất có lý.
Mà nếu nói như vậy, đột nhiên cậu nhận ra rằng bản thân cũng chẳng biết nhiều về Hạ Chi Dã, tuy rằng mỗi ngày luôn ở bên nhau nhưng đa số thời gian đều là Hạ Chi Dã hiểu cậu, nhân nhượng cậu, ngoại trừ những chuyện mà Hạ Chi Dã bày ra trước mắt thì cậu cũng không có chủ động hỏi hắn.
Cho nên rất nhiều việc liên quan đến Hạ Chi Dã, cẩn thận suy xét, hóa ra cậu gần như hoàn toàn không biết gì cả.
Hạ Chi Dã thích thời tiết gì, thích món gì, thích màu gì, thích làm việc gì, giỏi về chuyện gì, tương lai muốn làm cái gì, cậu cũng không biết.
So với sự chiếu cố chu đáo về mọi mặt của Hạ Chi Dã đối với cậu, thì có vẻ cậu giống như một con quỷ ích kỷ chỉ biết đòi hỏi.
Tống Yếm nghĩ như vậy, tâm tình có hơi không tốt mà mím môi.
Hạ Chi Dã lại không hề biết cái đầu nhỏ của cậu đang suy nghĩ mấy thứ kỳ kỳ quái quái này, chỉ cho rằng cậu còn chưa dám vứt bỏ mặt mũi làm hòa với mình.
Vì thế hơi cong mắt, thấp giọng dỗ dành: “Thứ sáu là tôi phải xuất phát đi tập huấn rồi, suốt hai mươi mấy ngày không gặp mặt, cậu thật sự nhẫn tâm muốn chiến tranh lạnh với tôi hửm?”
Tống Yếm phục hồi tình thần, nghe thấy lời này của hắn, lấy bài thi ra, giọng điệu cực kỳ cao ngạo: “Ai rảnh mà khi không lại chiến tranh lạnh với cậu.
Bao lớn rồi, còn chơi mấy trò này, có ấu trĩ không chứ.”
Phảng phất cứ như người giận dỗi ban đầu không phải là cậu vậy đó.
Hạ Chi Dã: “…”
Sau một lúc lâu, cúi đầu cười một tiếng.
Được rồi, là hắn ấu trĩ, Tống Yếm Đại Hỉ nhà bọn họ là người thành thục ổn trọng bao dung dịu dàng thông tình đạt lý nhất.
Biết lời này của Tống Yếm chính là muốn kết thúc kế hoạch chiến tranh lạnh, Hạ Chi Dã mới vừa lòng đổi vị trí với tiểu Béo, lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn tin nhắn mà Chu Tử Thu gửi đến.
Autumn: Cái cây nhà tụi mày hôm nay đã nở hoa cho mày rồi à?
Hạ Chi Dã lười nhác dựa vào lưng ghế, một bên nghe Nguyễn Điềm đứng trên bục giảng nói về những điều cần chú ý sau đại hội thể thao và sắp xếp cho cuộc thi sau khi cuối kỳ, một bên nhanh tay gõ chữ.
Wild: Không có nở, chỉ là cho đám trai thẳng độc thân như tụi mày thấy rõ cuộc sống hạnh phúc của nam sinh cấp ba đương đại là như thế nào.
Wild: Mày có người mua trà sữa cho mày không? Mày không có.
Wild: Mày có người mua món Nhật hơn một ngàn tệ cho mày không? Mày không có.
Wild: Mày có người đứng sau vạch đích rồi nói sẽ chờ mày không? Mày không có.
Wild: Cho nên đừng có hâm mộ, cũng đừng ghen ghét.
Chu Tử Thu cười nhẹ một tiếng, vừa định nhắc nhở thằng bạn đắc ý vênh váo huênh hoang của mình rằng trước mắt nó vẫn còn đang nằm trong giai đoạn tương tư đơn phương mà thôi thì góc trái phía trên đã hiện lên một con số 1.
Chờ đến khi nhấn vào tin nhắn xem người gửi là ai, Chu Tử Thu nhịn không được hới nhướng mày — đời này vẫn có lúc Tống Yếm chủ động nhắn tin cho hắn ta à?
Thật là sống lâu cái gì cũng thấy.
Phải biết rằng sau khi kết bạn Wechat theo phép lịch sự, ngoài trừ tin nhắc nhở tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn và bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện của hệ thống thì bọn họ chưa từng nói với nhau một câu, ngay cả tin nhắn gửi hàng loạt trong ngày lễ ngày tết cũng chẳng có.
Cho nên đột nhiên Tống Yếm gửi cho mình một chữ ở làm gì vậy?
Nhờ vào lòng hiếu kỳ, Chu Tử Thu làm lơ Hạ Chi Dã, gửi tin nhắn trả lời cho Tống Yếm: Có ở, sao vậy?
YAN: Không sao cả, chỉ là muốn hỏi cậu một việc liên quan đến Hạ Chi Dã, chẳng hạn như sở thích, sở trường đặc biệt và những chuyện đã trải qua.
Autumn:?
YAN: Đừng hiểu lầm, không có ý gì khác cả, chỉ là có một người bạn nhờ tôi hỏi giúp thôi, cậu ấy tò mò.
Trên thế giới luôn có rất nhiều người bạn kỳ diệu như vậy đấy.
Chu Tử Thu cong môi cười một cái, chụp màn hình gửi cho Hạ Chi Dã: Chúc mừng.
Nói xong thì lên Baidu tìm một tấm ảnh cây vạn tuế ra hoa gửi cho Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã nhấn mở hai tấm ảnh ra xem, lại ngẩng đầu liếc nhìn người nào đó đang ngồi chơi điện thoại ở phía bên phải đằng trước, sau đó cười trả lời Chu Tử Thu: Cậu ấy hỏi cái gì thì mày cứ đáp cái đó, nhưng mà đừng có chọc cậu ấy, cậu ấy da mặt mỏng, không cho mày trêu.
Autumn: Mày yên tâm, tao cũng không dám chọc cậu ấy, dù sao tao vẫn chưa muốn tuổi xuân mà đã chết sớm.
Hạ Chi Dã nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một câu: Cơ mà cậu ấy có chút hiểu lầm về tình trạng kinh tế của tao, cho nên tạm thời mày đừng có nói chuyện nhà tao cho cậu ấy nhé.
Autumn:?
Wild: Giải thích thì tương đối phức tạp, dù sao mày cứ miễn bàn là được, không cần cố ý lừa cậu ấy.
Autumn: Ok.
Gửi xong, Chu Tử Thu không trả lời nữa, mà Hạ Chi Dã nhấn vào tấm ảnh chụp cây vạn tuế ra hoa kia nhìn vài giây, như là chợt nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu cười một tiếng.
Sau đó nhấn lưu ảnh, đổi thành avatar, lại click mở khung chat cửa hàng bán hoa.
Wild: Chị gái, tiệm của chị có chậu cây vạn tuế nhỏ như thế này không ạ.
Cửa hàng bán hoa: Có, vạn tuế cục tròn có rất nhiều, chị còn mới mua một đống chậu nhỏ trông đẹp lắm, nếu em muốn thì đến đây chọn đi.
Vừa lúc Nguyễn Điềm cũng nói xong hết những việc cần chú ý, ra lệnh một tiếng, tuyên bố hôm nay không cần phải học tiết tự học buổi tối, rồi cho cả lớp tan học.
Vì thế Hạ Chi Dã nhắn cho Tống Yếm một tin Wechat tôi đi xử lý chút việc, cậu về ký túc xá trước đi nhé, buổi tối chờ tôi về cùng nhau đi ăn cơm”, thì đeo cặp sách nhanh chóng bước ra khỏi phòng học.
Tống Yếm vừa định hỏi Hạ Chi Dã có bị khùng không, ngồi ở đằng sau rồi mà còn nhắn tin Wechat, kết quả vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái avatar màu xanh lục xấu hoắc kia.
Tại sao Hạ Chi Dã lại nhẫn tâm sử dụng cái avatar mà ngay cả người trung niên và người già cũng ghét bỏ được vậy?
Cơ mà nhớ lại khiếu thẩm mỹ bao năm qua của Hạ Chi Dã, Tống Yếm cũng bình thường trở lại, dù sao với cái khiếu thẩm mỹ đã nhìn trúng cậu thì có thể là khiếu thẩm mỹ tốt đẹp gì được chứ.
Nghĩ thế, Tống Yếm cũng chầm chậm thu dọn cặp sách đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi, Nguyễn Điềm đứng trên bục giảng đã vội vàng gọi cậu: “Tống Yếm, em từ từ.”
Tống Yếm dừng chân lại, Nguyễn Điềm đạp giày cao gót chạy chậm đến đây, ngẩng đầu nhìn cậu: “Chính là chuyện diễn thuyết Tiếng Anh mà cố nói với em lúc trước ấy…”
“Em không có hứng thú cho lắm.”
Tống Yếm từ chối thật sự quyết đoán.
“Nhưng mà Hạ Chi Dã phải tham gia tập huấn, thầy cô thật sự không tìm ra ứng viên nào khác phù hợp hơn nữa.
Em cũng biết mà, khẩu âm của học sinh khối chúng ta không được tốt lắm, em mà không đi thì nhất định lần này trường học của chúng ta sẽ không có hy vọng.
Nếu không em cứ xem thử tài liệu tuyên truyền của cuộc thi diễn thuyết này trước nhé?”
Nguyễn Điềm ôm một tia hy vọng cuối cùng đưa tài liệu tuyên truyền cho Tống Yếm.
Tống Yếm vốn chỉ muốn lễ phép nhận lấy tài liệu tuyên truyền xem một chút rồi lễ phép từ chối thêm lần nữa mà thôi.
Nhưng mà khi vừa mới mở ra trang thứ nhất, liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh chụp đại diện học sinh quen thuộc kia, đốt ngón tay lại khựng đứng ngay tại chỗ.
Sau đó khép tài liệu tuyên truyền lại, ngẩng đầu, trả cho Nguyễn Điềm, nhạt nhẽo nói: “Em đi!”.