Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 46: Tình Thân (1)



“Chỉ cần nhìn tên bệnh thì ngay cả một người không có kiến ​​thức y khoa cũng biết rằng đó là một căn bệnh nan y.”

– ———————————-

Biên Thành dòm bản đồ hồi lâu mới tìm được địa chỉ trên tin nhắn.

Dòng chữ đó giống như một mật mã để hẹn nhau: Số 23 đường Bảo Nguyên, cánh cửa sắt xám sau tấm rèm gần sông.

Anh đang đứng trước một căn nhà được xây trái phép, tra tới kiểm lui. Đúng là gần sông thật, nhưng sông nhỏ chẳng khác gì con mương được mở rộng. Nước sông màu xanh lá đậm, cái màu khả nghi thế mà vẫn có người đang giặt quần áo gần đó. Ven sông quả thực có một cái cổng tò vò đang được che bởi chiếc rèm thủng lỗ chỗ, vén lên, đằng sau là một cánh cửa sắt thô sơ.

Biên Thành nhìn tấm rèm rách rưới, cảm thấy ý nghĩa tồn tại của nó chỉ là bảng chỉ đường.

Không thấy chuông nên anh giơ tay gõ cửa, ngay sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên: “Đến đây!”

Cánh cửa mở rầm, lộ ra khuôn mặt trắng bóc với đôi mắt đen láy như bi ve nhưng lại chẳng có thần thái. “Là anh.”

Biên Thành chẳng hề có chút tình anh em: “Mẹ đâu?”

“Mẹ đang nấu cơm!” Giang Vũ chìa đôi dép ra, “Anh mau mang dép vào đi!”

Biên Thành ngửi thấy mùi thơm của ớt xanh và thịt thái lát, hương thơm của thức ăn nhà vẫn luôn khiến con người hoài niệm. Biên Thành đi dép, bước vào nhà. Sàn nhà là xi măng nên thật ra không cần đổi giày nhưng đồ dùng trong nhà vô cùng gọn gàng, sàn cũng sạch bong, chứng tỏ chủ nhà rất thích sạch sẽ. Nhà tuy nhỏ nhưng chủ nhân căn nhà luôn chú tâm lau dọn.

“Tới rồi hả?” Một giọng nói vang lên từ trong bếp, “Cơm sẽ xong sớm thôi, ngồi vào bàn đợi xíu nhé.”

“Không cần,” Biên Thành cao giọng, “Nói chuyện xong tôi sẽ đi.”

“Tới tận đây rồi thì sao không thể ngồi ăn một bữa?” Giang Vân Nhược bưa đĩa ra ngoài, mùi thơ, biến thành một làn sương trắng hữu hình bốc lên. Cô có tô son và đây cũng là huyết sắc duy nhất trên gương mặt cô.

Giang Vũ đã chạy tới bên cạnh Biên Thành từ nãy, kéo ghế ra, ngồi thẳng lưng. Nhóc quay đầu mở to mắt nhìn Biên Thành, anh do dự mốt lúc rồi cũng ngồi xuống cạnh nhóc, nhưng không hề động đũa.

“Không ngờ cậu lại đến sớm như vậy,” Giang Vân Nhược xới cơm, cái bát trước mặt Biên Thành đầy ự, giống như một quả cầu tuyết, “Chắc cậu đã đi từ sớm nhỉ, chắc chắn bây giờ đã đói rồi.”

Quả thực Biên Thành đang đói, nhưng đã nhận thì phải cho, Giang Vân Nhược mời anh tới chắc là có chuyện muốn nhờ, anh sẽ không để bị dụ dỗ.

“Cũng chưa đói lắm, ” Anh nói, “Cô nói có chuyện vô cùng quan trọng, nhất định phải nói trực tiếp nên tôi mới tới. Nói cho xong chuyện trước đã.”

Giang Vân Nhược đặt thìa cạnh bát, lau tay vào tạp dề rồi nói với Giang Vũ: “Mẹ và anh muốn nói chuyện riêng, con vào phòng xem hoạt hình ăn cơm nhé.”

Giang Vũ không hỏi gì cả, nhóc ngoan ngoãn cầm đĩa, lấy mỗi thứ một ít rồi vui vẻ chạy vào phòng. Giang Vân Nhược đi đến tủ đồ trong phòng khách, lấy ra một túi hồ sơ từ ngăn kéo, đặt nó lên bàn, đẩy cho Biên Thành. Anh lấy tài liệu ra, trên giấy A4 viết “Thỏa thuận ủy thác quyền nuôi con”.

Biên Thành nhìn hàng chữ màu đen bắt mắt, vẻ kinh hãi hiếm có xuất hiện trên mặt anh: “Đây là ý gì?”

Giang Vân Nhược liếc cửa phòng ngủ, xác định rằng nó đã đóng rồi mới lấy ra một tờ giấy từ trong túi văn kiện – giấy chứng nhận chẩn đoán. Chỉ cần nhìn tên bệnh thì ngay cả một người không có kiến ​​thức y khoa cũng biết rằng đó là một căn bệnh nan y.

Anh nhớ về ông ngoại đang trong bệnh viện và người cha trong ICU mấy năm trước. Thời gian thấm thoắt trôi, anh đã tới cái tuổi nghênh đón cái chết. Mặc dù người phụ nữ này không có quan hệ máu mủ với anh nhưng trước tờ giấy chứng nhận chẩn đoán lạnh lùng này, anh vẫn kinh hãi vì sự tàn nhẫn của sinh mệnh.

“Còn bao lâu?” Biên Thành hỏi.

“Khoảng ba tháng,” Giang Vân Nhược cười yếu ớt, “Trước khi đi thì tôi phải tìm được một căn nhà mới cho thằng bé.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Nói thật thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác,” Giang Vân Nhược nói, “Cậu cũng biết thái độ bố cậu rồi đấy, tôi tuyệt đối sẽ không giao con cho ông ta… Tôi cũng không còn người thân, nếu gửi thằng bé vào trại mồ côi, với cái tính này thì chắc chắn nó sẽ bị bắt nạt…” Cô ngừng nói một lúc lâu, khẩn khoản nhìn Biên Thành, “Tôi và cậu không thân nhau nhưng ngày đấy ở bệnh viện khi cậu và thằng bé đã nói chuyện với nhau trông rất vui, nó cũng rất thích cậu, tôi nghĩ… chắc cậu cũng không bài xích nó tới vậy, nếu cậu có thể…”

“Xin lỗi,” Biên Thành trả lại tờ giấy, “Tôi không đồng ý.”

Anh từ chối vô cùng dứt khoát, không hề do dự vì căn nhà đơn sơ, vì tờ giấy chẩn đoán, dù chỉ một giây.

Tay cầm thìa của Giang Vân Nhược ngừng giữa không trung, run nhè nhẹ mà mắt thường không thể thấy, “Tôi đã chuẩn bị hết rồi, ” Cô nhanh chóng nói, “Tiền tiết kiệm và tiền cấp dưỡng Biên Hoài Viễn đưa mấy năm nay, tổng cộng cũng có hơn mấy triệu, ở hết trong cái thẻ này…” Cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Biên Thành nhưng đối phương lại không hề động đậy.

“Vấn đề không phải là tiền,” Biên Thành nói, “Tôi không thích trẻ con, cũng không phù hợp để làm người giám hộ. Tôi rất bận, ít khi về nhà, cũng không giao tiếp với người khác, hơn nữa càng hy vọng không có ai quấy rầy cuộc sống của tôi.”

“Thằng bé không kén ăn, không ồn ào, rất hiểu chuyện,” Giang Vân Nhược nói, “Chỉ cần cậu bảo nó đừng làm phiền cậu thì nó sẽ không…”

“Xin lỗi,” Biên Thành lặp lại, “Tôi không thể đồng ý.”

Trong mắt Giang Vân Nhược lập tức xuất hiện tuyệt vọng. Biên Thành có hơi sợ, sợ cô đột nhiên làm ra mấy hành vi khó xử. Không phải là vì làm vậy thì anh sẽ đồng ý, anh sẽ không bao giờ đồng ý, anh chỉ lo đối phương đánh cược tôn nghiêm nhưng chẳng thu được gì.

Nhưng Giang Vân Nhược không làm gì cả. Sau khi nản lòng thì cô cúi đầu, thở ra một hơi thật dài rồi nói: “Vậy thôi, ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”

Biên Thành nói: “Thôi, tôi phải nhanh chóng về bệnh viện.” Từ chối một yêu cầu quan trọng như vậy, anh cảm thấy mình không có tư cách ăn cơm ở đây.

“Cứ ăn xíu đi, đói bụng sẽ dễ bị say xe, ” Giang Vân Nhược nói, “Nhiều đồ ăn thế này mẹ con tôi cũng không ăn hết được.”

Chủ nhà đã nói như vậy thì Biên Thành cũng không khách sáo nữa. Anh liền cầm đũa gắp một ít rau xanh, không biết có phải vừa được hái không mà rau vô cùng tươi ngon.

“Ăn thêm thịt đi,” Giang Vân Nhược gắp mấy lát thịt xào ớt xanh vào bát anh, “Đây là món sở trường của tôi đấy, cậu ăn thử xem.”

Biên Thành nhìn chằm chằm ớt xanh và thịt trên cơm một lúc rồi mới cầm đũa lên ăn.

“Ăn ngon không?” Giang Vân Nhược hỏi: “Tôi nghe bố cậu bảo cậu rất thích món này nên tôi xào nhiều một chút.”

“Tôi ghét ớt xanh nhất,” Biên Thành nói. “Tôi thấy chúng có vị đắng rất kỳ lạ.”

Tay gắp thức ăn của Giang Vân Nhược cứng đờ rồi nhanh chóng rút về. “Quả nhiên.” Cô nói.

“Quả nhiên gì?”

“Mới nãy thôi tôi đã muốn dùng đạo đức để ép buộc cậu, bắt cậu đồng ý, ” Giang Vân Nhược nói, “Quỳ xuống đất, kéo tay cậu, khóc lóc thảm thiết, nói thằng bé là em trai cậu, đầu óc lại không tốt, trừ cậu thì nó chẳng còn ai, đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ chết không nhắm mắt…”

“Vậy tại sao cô không làm gì?”

Cô lắc đầu nhìn cái bát còn nguyên đồ ăn của mình. “Một người mắc bệnh nan y nấu cho cơm cho cậu mà cậu còn chê dở thì làm mấy hành động đấy cũng vô ích mà thôi, ” Cô nói, “Hơn nữa tôi không hy vọng cậu bị ép nên mới nuôi thằng bé. Sao tôi phải giao đứa con yêu dấu của tôi vào tay người không muốn nuôi nó chứ?”

Biên Thành im lặng một lúc rồi nói: “Cảm ơn.”

“Cậu ăn món khác đi.” Giang Vân Nhược nói.

Họ ăn xong bữa cơm trong im lặng, tập tài liệu lặng lẽ nằm bên cạnh, cất giữ số phận chưa được giải quyết của gia đình này. Sau khi dọn mâm, Giang Vân Nhược cất nó vào ngăn kéo và khóa lại cẩn thận. Vừa làm xong thì Giang Vũ đi ra từ phòng ngủ, cái bát và đĩa trên tay nhóc đã trống trơn.

Nhóc đặt bát đĩa vào bồn rửa rồi chạy vào phòng và lấy ra một cuốn sổ bìa cứng lớn.

“Lại muốn ra bờ sông hả?” Giang Vân Nhược hỏi.

Giang Vũ gật đầu.

“Cẩn thận đừng tới gần sông quá.”

Giang Vũ lại gật đầu và chạy ra khỏi cửa.

Biên Thành đứng dậy, chào tạm biệt chủ nhà và cảm ơn cô đã chuẩn bị bữa trưa.

“Khổ cho cậu phải chạy tới đây một chuyến, ” Giang Vân Nhược nói, “Vốn dĩ cậu có thể để tôi gọi điện.”

“Cô nói vô cùng nghiêm túc như thể đó là chuyện liên quan sống chết nên tôi thấy tôi phải tới đây nói chuyện trực tiếp, ” Biên Thành ngừng lại, rồi nói tiếp, “Quả đúng là chuyện liên quan sống chết.”

“Tôi có chút ích kỷ, nếu cậu thấy thằng bé…” Cô nhìn về phía cửa, “Có lẽ cậu sẽ thích nó.”

Rồi cô im lặng.

“Tôi đi đây,” Biên Thành đứng dậy, “Giữ gìn sức khỏe.”

Giang Vân Nhược gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”

Biên Thành bước ra khỏi cổng sắt và đi men theo con đường mình đã tới. Lúc tới ngã tư trồng hai cây Hông thì anh thấy Giang Vũ ngồi xổm trên bãi cỏ. Thằng nhóc đang tỉ mỉ tìm kiếm gì đấy, cuốn sách bìa cứng được đặt bên cạnh, trong đó dán rất nhiều lá cây, có vẻ đó là sách sưu tầm tiêu bản.

Giang Vũ cảm nhận được ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên, giọng điệu có chút mất mát: “Anh phải đi ạ?”

“Ừ.” Biên Thành hỏi, “Nhóc đang tìm cái gì vậy?”

“Cỏ bốn lá.”

Vốn Biên Thành muốn nói “Chăm sóc mẹ nhóc kỹ vào”, nhưng yêu cầu này quá khắc nghiệt đối với một cậu bé.

Sau đó anh lại ý thức được một vấn đề. Gia đình này chỉ có hai người, một là bệnh nhân mắc bệnh nan y, một là đứa trẻ bị rối loạn phát triển trí tuệ, lỡ phát sinh tình huống khẩn cấp gì đấy…

Anh ngồi xổm xuống và hỏi cậu nhóc: “Nhóc biết gọi điện thoại không?”

Nhóc nhìn điện thoại, gật đầu: “Em biết.”

“Gọi cho tôi xem xem.”

Trên tay Giang Vũ là một chiếc đồng hồ trẻ em. Nhóc bấm vào màn hình, nhấn và giữ phím 1, đồng hồ bắt đầu tự động quay số: 120.

Trước khi cuộc gọi được kết nối thì Biên Thành đã nhấn dừng. Giang Vân Nhược đã nghĩ đến điều này, hơn nữa còn dạy thằng bé cách gọi số khẩn cấp.

Biên Thành nắm tay nhóc, nhấn số 2. Đúng như dự đoán, số được gọi là “Mẹ”. Biên Thành bấm vào cài đặt và nhập số của chính mình. “Nhấn số 3 thì có thể nói chuyện với tôi, ” Anh nói, “Nếu có chuyện khẩn cấp thì gọi điện cho tôi, hiểu không?”

Cậu nhóc suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.

Biên Thành đứng dậy và đi về phía đường phố.

Anh còn phải trở về bệnh viện, thăm một người mà sinh mạng sắp đi tới điểm cuối.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.