“Cho dù anh chọc em tức, em cũng sẽ không đi xa.”
– ———————————-
Sau khi nhận được tin dữ về căn nhà, Văn Địch giằng co với những lựa chọn khó khăn trong vài ngày, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Chẳng phải ở Bắc Kinh vẫn còn bạn học cũ sao?
Tưởng Nam Trạch – ở cách cậu chưa đầy hai cây – hắt xì.
Trong sự kiện bạo lực học đường kia, Văn Địch khẳng định có “bạn làm truyền thông”, đây trái lại không hề là lời nói vu vơ.
Sau khi trở về Trung Quốc, có lẽ vì gặp khó khăn trong lúc kiếm việc, muốn thay đổi tâm trạng nên Tưởng Nam Trạch đã mở tài khoản trên các mạng xã hội lớn, chăm chỉ cập nhật các video phổ cập kiến thức và truyện cười ngắn, còn thường xuyên phát sóng trực tiếp. Bởi vì chủ đề thú vị, người nói lại đẹp trai, còn là sinh viên tài năng của hai đại học đứng đầu cả nước nên lượng theo dõi tăng kinh hồn, nhanh chóng trở thành ngôi sao mới trong khu phổ biến kiến thức. Không cần biết hắn có chí hướng với mảng này không nhưng có thể nghiêm túc sản xuất video đồng nghĩa với việc hắn đã bò dậy khỏi đáy vực cảm xúc của bản thân nên Văn Địch vô cùng hài lòng với chuyện này.
Trong khi đang hài lòng thì cậu cũng cho rằng nếu bạn thân bận rộn với sự nghiệp thì trong nhà cần có một người chăm chút, mình vừa chăm chỉ vừa chịu khó, chính là sự lựa chọn tốt nhất cho bạn cùng nhà kiêm bảo mẫu.
Tuy nhiên khi Tưởng Nam Trạch vừa mở cửa, Văn Địch đã nghe thấy tiếng bong bóng vỡ.
Quần áo bừa bộn, chủ nhà sa sút tinh thần, hộp đựng đồ ăn vặt đã không còn nữa. Sàn nhà sáng loáng, đồ đạc gọn gàng, trong góc còn có đĩa ăn và ổ mèo…
Ổ mèo?
Một con mèo Xiêm bước ra từ phòng ngủ, duỗi người. Tưởng Nam Trạch bế nó lên, gãi cằm nó: “Thợ đào than nhà mình tới rồi.”
Văn Địch há hốc mồm hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể đưa tay chạm vào con mèo.
Mùa xuân lành lạnh, hệ thống sưởi đã ngừng hoạt động, nhưng Tưởng Nam Trạch lại mặc một chiếc áo vest quây, để lộ cả hai cánh tay. Văn Địch không biết đây là kiểu phối hợp thời trang gì, may là mặt đẹp gánh còng lưng cái style.
Tưởng Nam Trạch ngồi xuống tấm thảm trước ghế sofa, mềm oặt người. Con mèo nhảy ra khỏi vòng tay hắn, dựng đuôi và cao ngạo bước đi.
Văn Địch cảnh giác đi tới ngồi ở bên cạnh hắn, cách hắn một khoảng: “Gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Nhà ông có thể ở được, chuyện này không bình thường.”
“Tiếc thật đấy, nhà tôi có thành viên mới, không thể dọn dẹp một chút hả?” Tưởng Nam Trạch cầm một túi khoai tây chiên ném cho cậu, “Trái lại là ông đấy, tôi còn chưa hỏi cuộc sống tân hôn của ông thế nào đâu.”
Hồi tết bọn họ có nói chuyện qua mạng, Văn Địch tiện đà kể hắn nghe về cuộc hôn nhân chớp nhoáng ở Las Vegas. Tưởng Nam Trạch gửi hơn chục biểu tượng cảm xúc shock bay màu khiến Văn Địch cảm thấy bất ngờ. Cậu đã tiết lộ mọi chuyện cho bạn trai cũ biết, đáng lý ra nhóm bạn cũ cấp ba ai ai cũng phải biết rồi chứ. Kết quả Tưởng Nam Trạch nói không ai biết hết, còn cười cậu ngây thơ: “Ban đầu là nó bỏ ông, cái tin này mà nổ ra thì sẽ giống như ông cắm sừng nó, nó sẽ không đi kể cái chuyện mất mặt này đâu”
Khi đó Văn Địch còn cho rằng bạn thân là phải kể drama cho nhau nghe nhưng bây giờ đột nhiên có hơi hối hận vì đã kể cho cậu ta biết, nếu không cậu cũng không bị nã pháo một đống câu hỏi cảm xúc sau khi kết hôn là gì.
Văn Địch vắt chéo chân, đối phó qua loa: “Tạm được, tạm được.” Sau đó cậu quyết định đổi sang chủ đề có lợi cho cậu: “Không nói chuyện này nữa, tôi muốn trao đổi với một vấn đề nghiêm túc.”
Cậu giải thích chi tiết về vấn đề chỗ ở của mình, nhìn bạn thân bằng ánh mắt chờ mong như đang nhìn Đấng Cứu Thế khoác thánh quang.
Sau đó Tưởng Nam Trạch tàn nhẫn lạnh lùng từ chối: “Không được.”
“Tôi có thể giúp ông chăm mèo.” Văn Địch nói: “Tôi còn có thể giúp ông biên tập video.”
Tưởng Nam Trạch nhướng mày: “Ông biết biên tập hả?”
“Hồi trước Lưu già mở một tài khoản tự truyền thông, tôi biên tập, làm hậu kỳ và quản lý nhóm người hâm mộ.”
Cậu đã nói đến mức này rồi nhưng Tưởng Nam Trạch lại chẳng hề động lòng trước sự đa tài ấy. “Sao không sống với chồng ông đi?” Hắn nói, “Ngay đối diện luôn, chẳng cần dọn hành lý.”
Văn Địch mơ hồ cảm thấy lời này có gì đó là lạ.
Cậu vừa vô thức nhặt khoai tây chiên trên bàn lên, vừa tìm hiểu nguyên nhân khiến mình cảm thấy bồn chồn. Là do Vu Tĩnh Di từng nói hả?
Đột nhiên cậu lóe lên linh cảm, lập tức ngừng nhai, nhìn thẳng về phía Tưởng Nam Trạch.
“Sao vậy?” Tưởng Nam Trạch mất tự nhiên, cử động.
“Sao ông biết tụi tôi là hàng xóm?”
Tưởng Nam Trạch trầm mặc hai giây, nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải là do ông nói tôi biết hả?”
“Không có.” Văn Địch đặt khoai tây chiên xuống, nụ cười trên mặt biến mất: “Tôi chưa từng nói anh ấy sống ở đối diện nhà tôi.”
Tưởng Nam Trạch dời mắt, nhìn về thi thể côn trùng trong chụp đèn. Văn Địch nhìn biểu tình lảng tránh của hắn, đột nhiên nghĩ tới vài chuyện.
Nói chính xác, là vài chuyện trùng hợp.
Biên Thành và mình tình cờ gặp nhau trong một nhà hàng Nhật Bản ở Trung Quan Thôn.
Biên Thành và mình tình cờ gặp bạn trai cũ của mình trong khách sạn.
Mình tình cờ gặp được em trai Biên Thành ở trường trung học mình thực tập – chỗ này là do Tưởng Nam Trạch giới thiệu.
Bây giờ nghĩ lại, nửa năm vừa qua số lần vô tình gặp nhau thực sự quá nhiều.
Văn Địch lại nhớ tới chuyện khác. Tưởng Nam Trạch từng thấy Biên Thành năm năm trước đây nhưng trong buổi họp lớp ngày đó, cậu ta lại ra vẻ như mới gặp lần đầu.
Văn Địch đứng dậy, đi đến trước mặt Tưởng Nam Trạch, cúi người nhìn hắn chằm chằm: “Ông đã biết tôi và anh ấy là hàng xóm từ khi nào?”
Tưởng Nam Trạch khó chịu gãi mũi: “Sớm hơn ông một xíu.”
“Sớm bao lâu?”
“Hơn nửa năm?”
“Đó còn không phải là biết ngay từ lúc đầu à!” Văn Địch nắm lấy vai hắn, “Sao ông không nói tôi biết từ sớm?!”
Học kỳ trước Văn Địch vừa chửi hàng xóm vừa mê thầy với cậu ta nhưng cái tên này đã biết hai người đó là một từ trước đó?
“Chờ đã,” Văn Địch cảm thấy sự tình có thể nghiêm trọng hơn, “Ông biết tôi kết hôn từ bao giờ?”
“Ờm…” Tưởng Nam Trạch nhìn về phía khác, “Sớm hơn cái lúc tôi biết hai người là hàng xóm.”
Văn Địch nghẹn ngào. Vậy là Tưởng Nam Trạch đã biết toàn bộ sự thật từ lâu. Vậy đứng từ góc nhìn của cậu ta thì mấy tháng nay mình đang làm khùng làm điên cái gì vậy? Người bị mất trí nhơ vừa chửi rủa vừa theo đuổi người chồng đã kết hôn năm năm của mình?
Cái chết xã hội gì tầm này! Cho cậu một cây xẻng, cậu có thể ngay lập tức đào tới tận nước Mỹ luôn.
“Sao ông không nói với tôi sớm hơn!”
“Tôi đang định nói nhưng ai mà ngờ hai người từ hàng xóm thành kẻ thù chứ, lúc đó mà nói thì cũng không tốt lắm, ” Tưởng Nam Trạch nói xong đột nhiên mỉm cười: “Sau đó chuyện càng lúc càng thú vị, nói thẳng ra thì lại mất vui.”
Hay thật, cái tên này một bên làm bà mai, một bên làm quần chúng cắn hạt dưa xem trò vui!
Văn Địch lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng. Sao Tưởng Nam Trạch biết được Giang Vũ học trường nào? Nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, nếu không có thông tin của Biên Thành thì không thể làm được.
“Ông,” Văn Địch lấy tay giữ mặt hắn, híp mắt lại nhìn hắn chằm chằm, “Còn có đồng bọn đúng không? Là ai?”
Tưởng Nam Trạch không hề có chút tự giác của tội phạm nào, thái độ nhận tội vô cùng hời hợt: “Ông không đoán được hả?”
Đúng vậy, Văn Địch nghĩ, chẳng phải Biên Thành có một người bạn tên Tống Vũ Trì sao?
“Ông quen Tống Vũ Trì?” Văn Địch hỏi, “Quen từ bao giờ?”
“Năm ngoái,” Tưởng Nam Trạch nói, “Năm thứ năm tiến sĩ anh ấy sang Mỹ trao đổi, chúng tôi tình cờ gặp nhau.”
Lúc đó là trước khi Văn Địch chuyển vào khu chung cư của giảng viên.
Tưởng Nam Trạch vỗ tay: “Tụi tôi phải mất hai tháng mới biết người bạn bị cướp ở Las Vegas của tôi chính là người kết hôn chớp nhoáng với bạn nối khố của anh ấy. Vừa hay tôi biết ông sắp vào Hà Thanh Uyển ở, anh ấy biết phó giáo sư Biên muốn nuôi em trai nên phải dọn nhà. Anh ấy nói có thể khiến hai người ở gần nhau hơn một chút, như vậy thì hai người có thể gặp mặt, sống cùng nhau, từ từ bồi dưỡng tình cảm. Ai mà ngờ không những không gặp nhau mà còn trở mặt thành thù. Tôi thấy hai người vẫn mãi dây dưa chẳng có tiến triển nào, ông còn thẳng thể nhớ nổi chuyện năm đó, nghĩ chắc phải cho hai người thêm chút kí.ch thích từ bên ngoài nên tôi mới hẹn Hà Văn Hiên tới khách sạn hồi sinh nhật ông…”
“Nhà hàng Nhật thì sao?” Văn Địch ngạc nhiên trước mạng lưới quan hệ rộng rãi của hắn, “Nhà hàng Nhật là do Vưu Quân chọn mà, ông còn biết cô ấy nữa hả?”
“Tống Vũ Trì biết,” Tưởng Nam Trạch nói, “Cô ấy là chủ tịch câu lạc bộ phim vi mô, Tống Vũ Trì là diễn viên dưới quyền cô ấy. Nếu ông có xem danh đề của “Hoa Mã Lan nở”…”
Hồi ức đang ngủ say của Văn Địch bỗng nhiên thức tỉnh. Đúng rồi, người đó chính là người đóng vai Đặng Gia Tiên năm đấy.
Cậu khoanh tay thở dài. Hai người này không đi đường tắt mà kiểu gì cũng phải huy động mọi mối quan hệ của bản thân, tận dụng triệt để mọi cơ hội để cậu và Biên Thành gặp nhau, đúng là tấm gương của thú vui nhân gian.
Tưởng Nam Trạch còn đang vui vẻ hồi tưởng lại việc làm ông mai của mình: “Ngày nào ông cũng online mắng chửi người ta, offline rắc thính anh cả một hồ. Mười năm qua tôi còn chưa thấy chuyện nào hề như thế này ha ha ha há há há…”
Hắn dựa vào ghế sofa cười nghiêng ngả, cười bể bụng, cười muốn tắt thở. Ánh mắt Văn Địch lạnh như băng, hồi lâu sau mới hỏi: “Thành tích chạy nước rút 50m của ông là bao nhiêu?”
“Mười giây ba?”
“Chết mày rồi con.”
Cậu nắm lấy cổ áo Tưởng Nam Trạch, khi đối phương nhận ra cậu thật sự muốn làm gỏi hắn liền vội vàng bỏ chạy, quẳng ghế làm chướng ngại vật rồi tháo chạy về phía cửa. Văn Địch dí sát hắn, chơi trò “mày trốn tao đuổi” trong hành lang.
“Cái tên khốn nạn thích hóng drama chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn này, ” Văn Địch tóm lấy cánh tay Tưởng Nam Trạch, “Còn cười trên nỗi đau của người khác nữa chứ!”
Cậu đang định nhân danh công lý trừng phạt ác quỷ thì chợt có một cánh tay duỗi ra gạt tay cậu xuống, sau đó kéo Tưởng Nam Trạch ra sau mình, tách hai người ra.
“Đàn em à, ” Tống Vũ Trì mỉm cười chắn trước mặt Tưởng Nam Trạch, “Có gì thì nói với anh nè.”
Tưởng Nam Trạch vẫn đang mặc cái áo vest cay mắt đó, Tống Vũ Trì cởi áo khoác ra khoác lên người hắn, bọc lấy hai cánh tay trần kia.
Văn Địch nhìn cảnh tượng buồn nôn này, lửa giận trong lòng lên tới đỉnh điểm: Hay lắm, còn lấy hai đánh một, đồ hèn ăn gian!
“Anh!” Văn Địch chỉ vào y, “Sao anh có thể bán đứng bạn bè vậy!”
“Chúng ta cùng phân tích vấn đề này nào, ” Tống Vũ Trì nói, “Tụi anh chỉ sắp xếp cho hai người gặp nhau vài lần thôi, những chuyện sau đấy hoàn toàn do hai người mà.”
“Hai người không nói thẳng với tôi được hả!”
“Chà, hai người thực sự quá thú vị…” Tống Vũ Trì thấy Văn Địch trừng mình bèn đổi giọng, “Tụi anh xin lỗi hai người.”
“Tôi xin lỗi.” Tưởng Nam Trạch ló đầu ra từ phía sau Tống Vũ Trì và nói.
Văn Địch hừ lạnh một tiếng, đút hai tay vào túi quần, lần lượt liếc hai người với ánh mắt lên án nhưng chủ yếu tập trung vào Tống Vũ Trì bởi vì người này có vẻ là kẻ chủ mưu.
“Trời lạnh, đừng đứng bên ngoài, vào nói chuyện đi,” Tống Vũ Trì nói, “Anh sẽ đền bù cho cậu.”
Văn Địch mím môi cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất tò mò sao mà hai người này lại đến được với nhau, cuối cùng bị Tưởng Nam Trạch dụ dỗ đẩy vào cửa.
“Ngồi đi,” Tống Vũ Trì còn trông giống chủ nhà hơn cả Tưởng Nam Trạch, “Cậu muốn uống gì?”
Văn Địch lắc đầu, từ chối lời mời của kẻ địch, ngẩng cao đầu đi ngang qua đôi chồng chồng cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi ngồi xuống ghế sofa xa bọn họ nhất: “Không cần.”
Cậu nhìn hai người còn lại đang ngồi sát rạt vào nhau, nghiến răng: “Anh định nói thế nào với bạn thân anh đây?” Văn Địch nhìn Tống Vũ Trì, “Anh không sợ anh ấy sẽ đoạt tuyệt quan hệ với anh à?”
“Không đâu, ” Tống Vũ Trì nói, “Tính tình nó khá tốt.”
Văn Địch và y nhìn nhau một lúc: “Anh đang nói Biên Thành của đại học T?”
“Đúng vậy,” Tống Vũ Trì nói, “Mặc dù miệng nó hỗn nhưng tâm nó lành.”
“Còn không phải do những người bị anh ấy chọc đều tức đến chết à?”
Tống Vũ Trì bật cười: “Thật đấy, cho dù cậu có cho lớp nó một điểm thì nó vẫn sẽ viết thư giới thiệu cho cậu. Học kỳ trước nó tưởng rằng cậu dùng nó để chọc tức bạn trai cũ nhưng nó cũng không giận cậu gì hết.”
Văn Địch ngàn lần không ngờ tới còn có cái khía cạnh kỳ quặc này. Cậu nhớ lại cuộc cãi vã trước đây: “Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn giận đó thôi, tại sao lại vậy?”
“Chỉ là nó có hơi đau lòng, ” Tống Vũ Trì nói, “Đó là lần duy nhất trong đời nó phát huy vượt mức bình thường, tổ chức một đám cưới mà chính nó cũng thấy lãng mạn nhưng kết quả là cậu chẳng nhớ gì.”
Văn Địch hừ một tiếng, bắt chéo chân, hai tay ôm lấy đầu gối. Con mèo Xiêm dựng thẳng lỗ tai đen của nó chạy tới cọ ống quần cậu khiến Văn Địch bình tĩnh lại một cách thần kỳ, bất tri bất giác lửa giận của Văn Địch đã được dập tắt hơn nửa.
Cậu nhìn đôi tình nhân đối diện, nhận ra được sự ngăn nắp của căn nhà đến từ đâu: “Hai người sống chung à?”
Tống Vũ Trì kiêu ngạo gật đầu: “Anh mới chuyển đến gần đây, mặt dày xin xỏ lâu lắm mới được đồng ý đấy.”
“Được rồi,” Văn Địch nói, “Xem ra tôi phải tìm nhà khác để ở thôi.”
“Nhà gì cơ?”
Văn Địch kể y nghe chuyện đàn anh về nước, sau đó Tống Vũ Trì nhướng cao mày như một con sóc chuột.
“Sao không sống với chồng cậu đi?” Y nói, “Ngay đối diện luôn, chẳng cần dọn hành lý.”
“Hai người là NPC à!”
Hai người đối diện đồng loạt nhìn cậu, đồng thời lộ ra vẻ khó hiểu.
Văn Địch lắc đầu không nói nên lời, chợt nhận ra mình còn giống NPC hơn, bị bọn họ đặt đâu ngồi đấy.
“Tôi nghĩ tụi tôi không hợp ở chung lâu dài với nhau đâu, ” Văn Địch giải thích với bọn họ, “Dễ cãi nhau lắm.”
Tống Vũ Trì từng chứng kiến cuộc chiến kia, gật đầu đồng ý. “Nhưng mà, ” Y nói, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Sao anh biết được.”
“Nó bị khuyết tật cảm xúc, ” Tống Vũ Trì chỉ trích bạn nối khố của mình không thương tiếc, “Nhưng nó thích em nhiều lắm, đôi khi nó cũng không ý thức được điểm này.”
“Thật ư?” Văn Địch không có biểu hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong, “Sao anh lại biết?”
Tống Vũ Trì gãi tai và thở dài: “Đó là một câu chuyện dài.”
Sau khi tình trạng của cha anh ổn định, Biên Thành quay về Mỹ. Ngoài dự đoán của Tống Vũ Trì, anh mua vé bay tới Las Vegas.
“Đừng nói là ông muốn quay về tìm em ấy đấy?” Tống Vũ Trì nói, “Đã qua mấy ngày rồi, chắc chắn em ấy đã đi rồi!”
“Tôi biết.” Biên Thành nói.
Cho dù có một phần triệu cơ hội là người đó vẫn còn ở kia, cho dù mong manh tới đâu thì anh cũng phải thử một lần.
Cho dù người đã đi nhưng chắc sẽ để lại tin nhắn ở quầy lễ tân, có lẽ có thể hỏi được đầu mối từ khách sạn.
Khiến người ta thất vọng chính là người đó không hề để lại lời nhắn hay số điện thoại. Mà khách sạn lại bảo không thể tiết lộ thông tin khách trọ, ngay cả khi Biên Thành đã đưa rất nhiều “tips”.
Anh đến quán bar nơi họ gặp nhau lần đầu, tới khách sạn họ từng đặt gói hôn lễ nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Anh cẩn thận nhớ lại từng câu nói trong cuộc hội thoại khi đó, cố gắng moi móc chút ít thông tin về thân phận người đó nhưng thứ thu về quá ít. Anh chỉ nhớ được ngày sinh trên hộ chiếu và tỉnh cấp hộ chiếu.
Tuy nhiên chỉ vì tỉnh cấp là Bắc Kinh không có nghĩa là người đó sống ở Bắc Kinh. Ngay cả khi sống ở đấy thì Bắc Kinh có hàng chục triệu cư dân, diện tích là 16.000 km2, đối với tìm người mà nói thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.
“Thôi bỏ đi, ” Tống Vũ Trì nói, “hy vọng quá mong manh.”
Biên Thành gật đầu, dường như đã từ bỏ ý định này. Nhưng sau đó, các sự kiện kỳ dị lần lượt xuất hiện.
Lần đầu tiên là khi hai người đi ăn tối ở Tam Lý Đồn. Đang ăn dở thì Biên Thành bỗng đứng dậy đi ra ngoài.
“Sao thế?” Tống Vũ Trì mờ mịt.
“Hình như tôi đã thấy em ấy.” Biên Thành chỉ vào hàng dài người đang xếp hàng trước cửa hàng.
Thế nhưng người đó không có ở đây.
Lần thứ hai, Tống Vũ Trì mời anh đi trượt băng trong sân trượt băng mới xây ở Đại học T. Đang mang giày được một nửa thì Biên Thành bỗng đứng lên đi ra ngoài.
“Lại sao nữa?” Tống Vũ Trì cảm thấy mệt mỏi.
“Hình như tôi đã thấy em ấy.” Biên Thành chỉ vào đám sinh viên đang đứng trước tủ đồ.
Thế nhưng người đó không có ở đây.
Lần thứ ba, Tống Vũ Trì mang sản phẩm chăm sóc sức khỏe đến thăm ông ngoại Biên Thành. Cửa vừa hé thì Biên Thành bỗng…
“Hầy,” Tống Vũ Trì nói, “Lần này lại thấy ở đâu?”
Biên Thành chỉ vào một văn phòng trên một tòa nhà chọc trời nào đấy cách đây hai cây số.
“Ông đừng có mà quá đáng!” Tống Vũ Trì giận dữ hét lên, “Cái tường kính đó là kính phản quang đấy! Ông thấy được ai chứ!”
“Thật sự rất giống mà.” Biên Thành nói.
Tống Vũ Trì thở dài, vỗ vai anh: “Nếu tôi là ông trời thì chắc chắn tôi sẽ sắp xếp để hai người được gặp lại nhau.”
Đáng tiếc, chẳng những tìm người trong thủ đô chục triệu người này là mò kim đáy bể mà ngay cả trong khuôn viên hàng chục nghìn người của Đại học T, họ cũng phải đi ngang qua nhau không biết bao nhiêu lần mới gặp được nhau.
Sau khi kể lại những câu chuyện cũ dở khóc dở cười này, đôi tình nhân lại bắt đầu một đợt thở dài mới. Văn Địch chào bọn họ, trầm tư đi ra hành lang, nhìn bầu trời thủ đô.
Bầu trời trong xanh hiếm có, mây trắng bồng bềnh trên cao, mang lại cảm giác thư thái của việc thoát khỏi dòng chảy thời gian.
Cậu lấy điện thoại ra và gọi.
Biên Thành nhanh chóng nghe máy.
“Chúng ta gặp nhau đi.” Văn Địch nói, “Em có chuyện muốn thảo luận với anh.”
Người bên kia lập tức hỏi: “Em ở đâu? Anh đến đón em.”
Văn Địch nói tên chung cư. Lúc cậu tản bộ tới lề đường thì chiếc Cadillac quen thuộc đã tới.
Cậu nhìn Biên Thành bước xuống từ ghế lái: “Nhanh thế?”
“Vừa khéo anh cũng muốn gặp em.” Biên Thành nói.
Biên Thành bảo cậu ngồi xuống ghế phụ, cậu mở cửa xe, thấy một tập tài liệu trên ghế. Bình thường cậu sẽ cho rằng đó là tập tài liệu của Biên Thành nhưng trên tập tài liệu có dán tờ giấy nhớ viết tên cậu.
Cậu cầm lên, hơi nặng: “Đây là gì vậy?”
“Tài liệu anh muốn đưa cho em, ” Biên Thành nói, “vừa mới sắp xếp xong.”
Trên mặt Văn Địch tràn đầy nghi vấn. Cậu cần tài liệu nào từ Biên Thành hả?
“Đừng nói đây là thỏa thuận tài sản sau hôn nhân của tụi mình nha?” Cậu hỏi đùa.
Biên Thành kinh ngạc nhìn cậu khiến cậu đành phải giải thích đây chỉ là nói đùa, sau đó tò mò mở tập tài liệu ra: “Vậy rốt cuộc nó là…”
Cậu ngừng tay.
Trên đầu tài liệu viết: Tổng quan về các hướng phân tích định lượng của Shakespeare, ở dưới là mục lục, từ thân phận tác giả và các tác phẩm của ông ấy, phong cách tác phẩm và đặc trưng ngôn ngữ cho đến chủ đề cảm xúc, mạng lưới nhân vật, lịch sử và bối cảnh văn hóa, mỗi phương hướng đều có chỉ mục liệt kê các luận văn có tính tiêu biểu, tài liệu tham khảo dài xấp xỉ 16 trang, đủ để viết một bài luận văn tiến sĩ.
Văn Địch nhìn tài liệu, không hề nhúc nhích, như thể có người đột nhiên nhấn nút tạm dừng cho cậu.
Biên Thành vẫn luôn chờ cậu nêu cảm nghĩ, chờ mãi không thấy bèn lấy xấp tài liệu lại, lấy từ trong đó ra một cái USB: “Đây là bản điện tử.”
Văn Địch nhìn chằm chằm vào miếng kim loại nhỏ đó, như thể phải tốn rất nhiều công sức mới hiểu được nó là gì.
“Cách đây không lâu anh đã nói chuyện với một giáo sư Khoa học Máy tính. Năm 2016, một cuốn tiểu thuyết do AI viết ra đã vượt qua vòng tuyển chọn sơ bộ cho Giải thưởng Ngôi sao mới, ông ấy vô cùng hứng thú, cũng đang sử dụng dữ liệu lớn để phân tích các tác phẩm văn học. Đề tài phân tích văn bản định lượng lên báo cũng khá dễ, tốc độ xuất bản luận văn cũng rất nhanh. Anh thấy đó cũng là một phương hướng tốt nên đã sưu tầm một số tài liệu. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là một đề xuất thôi.”
Văn Địch nuốt nước miếng mấy lần, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: “Vì sao anh lại sưu tầm tài liệu giúp em?”
“Em muốn vào các trường đại học mà?” Biên Thành nói, “Nếu em đã quyết định vào thì đương nhiên nền tảng càng cao càng tốt. Hơn nữa đây là phương hướng giao thoa giữa nghệ thuật và văn học, Đại học Pennsylvania đã liệt ngành Ngôn ngữ học tính toán vào khoa Khoa học Máy tính rồi, coi như đây là một hình thức đổi ngành đi.”
Văn Địch cầm lấy USB, cất nó và những tài liệu khác rồi đặt trên đùi. Một lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh.”
“Thật ra anh không hiểu lắm, ” Biên Thành hỏi, “Em có nền tảng khoa học tự nhiên, trong lúc nghiên cứu văn học thì sao không nghĩ tới việc phân tích định lượng từ sớm?”
“Người hướng dẫn của em không theo hướng này, ông ta không hiểu, ” Văn Địch nói, “Em cũng không hiểu, từ khi lên đại học em đã chẳng còn đụng vào toán nữa rồi.”
Biện Thành ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Khả năng học tập của em tốt thế này chắc chắn không có vấn đề. Nếu như gặp khó khăn thì anh có thể dạy em.”
Văn Địch mỉm cười. Cậu vẫn thích lớp học của thầy Biên lắm.
Tập tài liệu trong tay cậu không hề nặng nề nhưng Văn Địch biết trọng lượng của nó. Một người vô cùng ghét Shakespeare nhưng lại hao tâm tổn sức nghiên cứu về Shakespeare, đọc hàng trăm tài liệu chỉ để làm ra bài tổng hợp này cho cậu.
Cậu lại cảm ơn lần nữa: “Anh vất vả rồi.”
“Không sao, tốc độ đọc luận văn của anh cũng khá nhanh, ” Biên Thành nhớ tới ý định gọi điện ban đầu của cậu, “Đúng rồi, nãy em gọi anh bảo có chuyện cần thảo luận, là chuyện gì vậy?”
Ồ đúng rồi, bị tài liệu cắt ngang, suýt chút nữa quên mất chuyện chính. Văn Địch ngồi thẳng người.
“Đàn anh cho em thuê nhà sắp về rồi, ” cậu nói, “Em có mâu thuẫn với bạn cùng phòng ở ký túc xá nghiên cứu sinh, nhưng giá thuê nhà ở Bắc Kinh đắt quá”.
Cậu thầm đếm trong đầu: Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây.
Sau đó Biên Thành nói: “Em thiếu bao nhiêu tiền?”
Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Được rồi, sau bao nhiêu thử thách, cậu đã hiểu được bí quyết giao tiếp với Biên Thành, không được đi đường vòng, dù chỉ là nửa độ.
Cậu thở dài, nói: “Em không cần tiền.”
Biên Thành trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng điệu thăm dò hỏi: “Em có muốn dọn sang ở với anh không?”
Văn Địch thở phào nhẹ nhõm. Trước đây người này phải mất ba tháng mới có được đáp án chính xác, nhưng lần này chỉ mất nửa phút, quả thực là trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.
“Vừa rồi anh muốn hỏi câu đó.” Biên Thành giải thích, “Nhưng anh sợ em giận.”
“Tại sao?” Văn Địch không hiểu, “Sao em lại giận anh khi anh cho em chỗ ở chứ?”
“Không phải em từng nói mỗi lần chúng ta ở bên nhau quá mười hai tiếng anh sẽ nói sai, rồi em sẽ tức giận sao, ” Biên Thành nói: “Nếu chúng ta ở cùng nhau, anh lo anh chọc em điên lên bỏ của chạy lấy người.”
Văn Địch lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Có hai câu không bao giờ sai.”
“Câu gì?”
“Anh rất nhớ em,” Văn Địch nói, “Anh thích em.”
Biên Thành nhìn cậu.
“Yên tâm đi,” Văn Địch nói, “Cho dù anh chọc em tức, em cũng sẽ không đi xa.”
Cậu nắm tay Biên Thành.
“Em sẽ ở đó chờ anh đuổi kịp.” Cậu nói: “Đến lúc đó, anh chỉ cần nói hai câu này với em là được.”
~~~~