*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Triều Ca không nhớ rõ mẹ của Cố Ngôi trông như thế nào.
Nghe bảo bà ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và cũng rất nhẹ nhàng. Bởi vì chồng bà là một con ma men, mỗi khi uống say thì lại động tay động chân với người trong gia đình. Điều đó làm cho mẹ Cố không chịu được nữa, nên bà luôn tìm cơ hội trốn thoát.
Năm đó, Cố Ngôi chỉ mới bốn tuổi, cậu bé cả ngày ngồi xổm trước cửa nhà. Ánh mắt mờ mịt, trống rỗng nhìn phía trước.
Cậu bé chờ từ mùa đông sang mùa hè, vẫn không thể chờ để gặp lại được mẹ mình. Sau đó đầu ngõ có một hộ gia đình ba người chuyển đến, bọn họ thân tình tặng quà gặp mặt cho từng nhà. Ngày đó Cố Ngôi vẫn như mọi hôm ngồi thẩn thờ ở cửa, anh nhìn thấy một cặp vợ chồng mặc quần áo giản dị nắm tay một bé gái mặc quần yếm đi đến. Từ sâu trong ngõ nhỏ bước đến, dừng ở trước mặt cậu.
Đây là lần đầu tiên Chúc Triều Ca và Cố Ngôi gặp mặt.
Cô bé Chúc Triều Ca có mái tóc đen như mực nhìn rất mềm mượt, tròng mắt đen nhánh của cô bé lấp lánh tựa như ngâm trong hồ nước. Cố Ngôi bị ánh mắt sạch sẽ của cô bé buộc phải đứng lên, cậu nhanh chóng giấu đôi tay dơ bẩn của mình ra phía sau lưng. Trong lòng có một loại cảm giác áp lực và bối rối rất khó tả.
Bố Chúc và Mẹ Chúc hỏi dò Cố Ngôi, họ hỏi trong nhà có người lớn hay không. Sau khi cậu bé lắc đầu, bọn họ mỉm cười đưa vại dưa muối cho cậu còn bảo Chúc Triều Ca gọi cậu một tiếng anh trai.
Bàn tay của cô bé đỡ lấy khuôn mặt bầu bĩnh của mình, đôi mắt cong cong như biết cười: “Xin chào, anh trai.”
Âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng. Đầu lưỡi cứng đờ của Cố Ngôi giống như nếm được một chút vị ngọt.
……
Mười mấy năm sau, hai người họ cùng nhau quấn chăn ngồi ngắm bầu trời đêm trước cửa sổ khách sạn.
Thời gian đã khuya, sao băng cũng đã ngắm xong rồi, nhưng cả hai đều không muốn đứng dậy.
Đêm khuya rất lạnh, Cố Ngôi cảm giác được cô gái bên cạnh mình run lên bần bật, vì vậy anh lấy chăn bọc cô chặt thêm chút nữa. Cô dựa gần vào anh, cảm giác nửa người dưới bị cộm đến khó chịu, thì giãy dụa trách móc: “Anh cứng quá à.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả hai đều ngây người.
Chúc Triều Ca mơ hồ, cảm thấy hình như lời nói của mình có gì không đúng, nhưng cô không rõ là chỗ nào không đúng. Cô nhanh chóng bổ sung: “Xương cốt quá cứng, làm em bị cộm không thoải mái.”
Yết hầu của Cố Ngôi lăn lộn, trầm giọng ừ một tiếng.
“……Em buồn ngủ quá.” Chúc Triều Ca không chịu được bầu không khí kì quái này nên tìm cách đứng lên trước, cô làm bộ thoải mái nói: “Trễ rồi, mai còn phải đi học nữa.”
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ xíu.
Cô vân vê ngón tay, lúc này mới cảm thấy trong lòng mình có chút khẩn trương.
Thực tế là, đã hơn một năm rồi Chúc Triều Ca và Cố Ngôi không có nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Cô có cuộc sống của mình, mà Cố Ngôi lại học trường nội trú, anh rất ít khi về nhà. Vô tình gặp nhau trong ngõ nhỏ thì cũng chỉ gật đầu chào hỏi một cái.
Quan hệ giữa người với người chính là kỳ quái vậy đó. Rõ ràng trước đây đã từng sớm chiều chung đụng rất nhiều năm với nhau, nhưng giờ lại có thể vì thời gian mà trở nên lạ lùng xa cách. Không nhìn ra vách ngăn giữa hai người họ, vậy nên cả hai càng lúc càng xa nhau.
Cho đến tận hôm nay, khi Chúc Triều Ca khổ sở ngồi khóc lóc thảm thiết ở đầu phố. Cô vừa khóc vừa mở danh bạ điện thoại, không biết vì sao lại chạm vào tên của Cố Ngôi. Cô không biết bản thân tại sao lại muốn tìm anh, thậm chí ngay khoảnh khắc điện thoại được kết nối, cô còn có ý định dập máy.
Cố Ngôi ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng nức nở của cô vội vàng hỏi địa chỉ, không nói hai lời lập tức chạy đến.
Anh mang cơm đến cho cô, nắm tay dắt cô đi lang thang trên phố không có mục đích. Khi đi ngang sạp báo, Chúc Triều Ca nhìn thấy tin tức có mưa sao băng thì nhanh chóng nắm lấy vạt áo Cố Ngôi. Cô dùng giọng mũi khụt khịt nói: “Em không muốn về nhà, em muốn đi ngắm mưa sao băng.”
Cô đối với việc ngắm sao không hề có hứng thú chút nào.
Chỉ là muốn tìm việc gì đó làm để phát tiết cảm xúc trong người mà thôi.
Mà Cố Ngôi thì vẫn luôn đáng tin cậy như vậy.
Anh tìm cho cô một phòng khách sạn, nội thất không thể coi là tốt. Nhưng tầm nhìn của cửa sổ thì không tệ, có thể thấy rất rõ phần lớn bầu trời đêm.
Bởi vì cô thấy lạnh, anh còn cố ý tìm bà chủ mượn chăn.
Giờ thì đã ngắm sao băng xong rồi, chỉ còn vài tiếng nữa là trời sẽ sáng. Cảm xúc của cô cũng đã ổn định hơn nhiều, sau khi phát hiện ra điều này lại bắt đầu xấu hổ. Cô nhìn chiếc giường nhỏ xíu nói: “Sao anh lại… Sao anh lại thuê phòng giường đơn vậy?”
Trong phòng không có bật đèn. Bóng đêm mông lung màu lam bao trùm bóng lưng cô. Cố Ngôi nắm chặt tấm chăn, tầm mắt anh dừng sau chiếc ót tinh tế của Chúc Triều Ca, sau đó lại nhanh chóng nhìn ra chỗ khác như bị bỏng.
“Phòng này……”
Anh cố ngăn đầu lưỡi đang run rẩy của mình, ráng nói cho hết câu: “Đây là căn phòng có tầm nhìn tốt nhất.”
Chúc Triều Ca mơ hồ à một tiếng, có hơi rụt rè quay đầu nhìn anh.
“Vậy bây giờ chúng ta ngủ thế nào đây?”
…..Giọng nói của cô cũng run lên vì khẩn trương.
________
Nhớ follow page của Cáo nha ❤