[ Đúng là phí của trời. ]
*
Khương Dao chạy một mạch ra cửa tiểu khu rồi tùy tay vẫy một chiếc taxi. Thời điểm tài xế mở định vị dẫn đường ra tìm địa chỉ anh mới phát hiện chỗ mà Quan Lãng nhắc tới là một con phố ăn chơi cao cấp, trước đây đã từng nghe đồng nghiệp nhắc tới.
Trong khoảng thời gian này thật ra Khương Dao vẫn bối rối vì chưa tìm được manh mối để ở chung hòa thuận với Quan Lãng. Anh có thể nhận ra thái độ lãnh đạm hắn dành cho mình, có lẽ ngày đầu tiên đã va phải tình cảnh “1 chọi 1” gây ảnh hưởng quá lớn, khiến hai người hoàn toàn mất đi cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Hôm nay là sinh nhật Quan Lãng, Khương Dao không ngờ hắn đi tụ hội bạn bè mà vẫn nhớ tới mình. Chẳng lẽ… hắn cũng hy vọng được đón sinh nhật cùng anh sao? Cho nên mới cố ý gọi điện thoại?
Mặc kệ chuyện là thế nào, giờ phút này tâm trạng Khương Dao hiển nhiên là rất hưng phấn. Hai người có thể cùng nhau đón sinh nhật, chứng tỏ Quan Lãng đã đổi thái độ tán thành cuộc hôn nhân này đúng không nhỉ?
Hai mươi phút sau, Khương Dao đến trước cửa quán rượu, anh đi vào nhìn quanh một vòng không tìm được người bèn gọi điện thoại cho Quan Lãng, sau đó theo lời đối phương chỉ thị tiến đến dãy ghế dài trong góc.
Trên dãy ghế có ba người, một người có khuôn mặt khá baby, một người khác đeo mắt kính trông văn nhã lịch sự, người còn lại đang đứng chính là Quan Lãng. Hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, chỉ có áo thun đen đơn giản và quần jean, thoạt nhìn càng có vẻ thân cao chân dài.
Khương Dao nhìn thấy hắn cuối cùng mới yên tâm, may mắn đối phương không gặp chuyện gì rắc rối tới mức phải gọi mình đến hỗ trợ.
Quan Lãng đánh giá bề ngoài Khương Dao một vòng, ghét bỏ cau mày: “Sao anh lại ăn mặc thế này ra ngoài?”
Lúc này Khương Dao mới nhớ ra mình chưa kịp thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo thun cổ rộng ở nhà và quần short đi biển, hơn nữa vì lúc nãy chạy vội nên cả người đổ mồ hôi, trên áo thun vẫn còn vài chỗ chưa khô hẳn.
Giữa quán bar yên tĩnh lịch sự này, đôi dép kẹp của anh trông càng có vẻ lạc lõng.
Khương Dao rầu rĩ đáp: “Xin lỗi, anh đi gấp quá nên quên thay quần áo.”
Quan Lãng ngồi trở lại sô pha, sắc mặt không quá tốt. Hắn cảm thấy Khương Dao đúng là đồ nhà quê thiếu hiểu biết, vốn không định gọi anh tới từ đầu rồi, không ngờ ở lần gặp đầu tiên đã khiến hắn mất mặt.
Hắn không lên tiếng làm Khương Dao cũng không thể ngồi xuống, tình cảnh trên bàn trở nên khá gượng gạo.
Từ Thiên Thành rất hứng thú quan sát Khương Dao, chính xác là muốn nhìn xuyên qua “hiện tượng” để xem xét “bản chất”, càng nhìn đôi mắt càng sáng rỡ. Anh ta chủ động đứng lên nhiệt tình tiếp đón: “Anh là Khương Dao phải không? Chào anh, tôi là Từ Thiên Thành, bạn của Quan Lãng.” Nói rồi lại chỉ sang Tống Chẩm, “Đây là Tống Chẩm.”
Tống Chẩm cũng đứng lên bắt tay với Khương Dao: “Chào anh.”
Khương Dao ngượng ngùng gật đầu cười: “Chào các cậu.”
“Đừng đứng nữa, anh Khương qua đây ngồi đi.” Từ Thiên Thành thân thiết kéo tay Khương Dao để anh ngồi giữa mình và Quan Lãng, “Chắc anh lớn tuổi hơn chúng tôi nhỉ? Chúng tôi là bạn học đại học kiêm cao học của Quan Lãng, cậu ấy hai mươi tư, chúng tôi hai mươi sáu tuổi.”
“Năm nay tôi ba mươi tuổi, không cần xưng anh đâu, cứ gọi Khương Dao là được.” Khương Dao thuận thế ngồi xuống, khóe mắt liếc sang Quan Lãng, thấy hắn không tỏ thái độ gì mới âm thầm thở phào.
“Anh Khương, dáng người anh đẹp thật đấy, thường ngày anh luyện tập kiểu gì thế?” Từ Thiên Thành vốn là người sành sỏi, đôi hỏa nhãn kim tinh của anh ta đã soi được thân hình cường tráng khỏe mạnh bên dưới bộ quần áo rộng thùng thình của Khương Dao, đặc biệt là phần cẳng chân có cơ bắp rất săn chắc đẹp đẽ.
Dáng người thế này đâu có tương xứng với một câu “bình thường” bâng quơ của Quan Lãng?
“Thì tôi chạy bộ và tập thể hình thôi, không có gì khác.” Đây không phải lần đầu Khương Dao được người ta khen vóc dáng, nhưng được khen trước mặt Quan Lãng vẫn có chút cảm giác khác biệt. Anh hơi ưỡn ngực, tư thế ngồi thẳng tắp đoan chính.
“Ồ, cơ bắp của anh Khương chắc khiến người ta hâm mộ lắm đấy, tôi có thể sờ một chút không?” Từ Thiên Thành mang vẻ mặt sùng bái, nở nụ cười.
Khương Dao không giỏi ứng phó trước những tình huống kiểu này, anh muốn lịch sự từ chối nhưng lại lo đây là bạn Quan Lãng, biết đâu từ chối sẽ khiến người ta khó xử thì sao?
Thế là anh lén nhìn qua thăm dò thái độ Quan Lãng, chợt thấy hắn ngồi dựa lưng vào ghế, tay phải che bụng, đôi môi tái nhợt hơn bình thường.
Khương Dao lập tức nghiêng người quan tâm hỏi: “Quan Lãng? Em làm sao thế? Dạ dày không khỏe à?”
Quan Lãng liếc anh: “Tôi không sao.” Tuy miệng nói vậy nhưng tay hắn chưa từng rời khỏi vị trí.
Đột nhiên Khương Dao vươn tay chạm vào mu bàn tay Quan Lãng, thấy tay hắn lạnh ngắt, sắc mặt anh lập tức căng thẳng theo.
Khương Dao vẫy phục vụ xin một ly nước ấm, sau khi thử nhiệt độ mới nhét vào tay Quan Lãng, đứng lên nói: “Em chườm nước ấm một lát đi, chờ nhé, anh sẽ quay lại ngay.”
Nói xong anh lập tức chạy biến ra ngoài, thậm chí Quan Lãng còn chưa kịp mở miệng nói không cần.
Quan Lãng ngẩn người nhìn chằm chằm ly nước ấm trong tay, không biết đang nghĩ gì. Từ Thiên Thành dịch lại gần, một tay gác lên vai hắn, mở miệng trêu chọc: “Làm gì thế? Không cho anh sờ ngực người ta à? Kỹ thuật diễn không tồi đâu nhé.”
Quan Lãng vẫn im lặng như cũ. Từ Thiên Thành cúi đầu, thấy hắn có vẻ là khó chịu thật cũng nghiêm túc lên: “Làm sao thế? Bệnh đau dạ dày của cậu… không phải đã khỏi lâu rồi sao?”
“Trưa nay em quên ăn cơm.” Quan Lãng thản nhiên nói.
“Cơm tối cũng chưa ăn lại còn uống rượu, cậu coi thường sức khỏe mình quá rồi đấy.” Từ Thiên Thành nhíu mày phàn nàn, sau đó lại nói: “Khương Dao định làm gì vậy?”
“Không biết.” Quan Lãng liếc ra cửa, “Không gọi anh Khương nữa à?”
Từ Thiên Thành vừa nghe lời này tức khắc bật cười tinh quái, lấy khuỷu tay chọc chọc vào tay Quan Lãng: “Này, cậu không thích kiểu giống anh ta thật sao?”
“Ừ, không thích.”
“Hồi đại học anh từng kết giao với một người hơi hơi giống thế, lại còn làm 0.” Từ Thiên Thành ghé vào tai Quan Lãng, “Đừng nhìn bọn họ cơ bắp đầy người mà cho rằng chịch không sướng, sướng kinh luôn. Ngực cực kỳ mềm, lúc hai chân dùng sức kẹp, phía dưới cứ thế chặt khít, sướng lên tiên.”
Mặt Quan Lãng không có biểu cảm gì nhưng vành tai đã hơi phiếm hồng, dù sao hắn cũng không hề có kinh nghiệm trong chuyện tình dục, Từ Thiên Thành tùy tiện nhắc đến chuyện giường chiếu khiến hắn không biết phải ứng phó ra sao.
“Anh thấy cái vị nhà cậu cơ bắp chắc nịch, tính tình vừa hiền lành vừa chu đáo, chậc chậc…” Từ Thiên Thành ra vẻ đáng tiếc lắc lắc đầu, “Hai người kết hôn cũng đã kết rồi, anh thấy anh ta cũng quan tâm cậu lắm, thế mà cậu nỡ phũ người ta thế à? Chẳng lẽ muốn người ta ở góa thờ chồng sống hay gì?”
“Anh nói bậy cái gì thế, em với anh ta không có nền tảng tình cảm, em cũng không có ý định kết hôn.”
“Không muốn kết hôn?” Từ Thiên Thành ngẩn người.
“Thế vì sao lại kết hôn?” Tống Chẩm cũng buông di động, ngẩng đầu hỏi Quan Lãng.
Quan Lãng mím môi không trả lời. Trước nay hắn luôn kháng cự cuộc hôn nhân này, nhưng lại không có cách nào nói thật với bạn bè rằng bản thân không có quyền tự quyết định.
Từ Thiên Thành và Tống Chẩm đều là người thông minh nên ít nhiều đã đoán ra nguyên nhân. Từ Thiên Thành nghĩ đến một khả năng bèn thăm dò: “Vậy… sau này cậu sẽ ly hôn đúng không?”
Quan Lãng im lặng. Từ Thiên Thành và Tống Chẩm nhìn nhau trong giây lát, nhất thời không biết nên cảm thông cho Quan Lãng hay thương cảm cho Khương Dao.
Từ Thiên Thành không khỏi cảm thán: “Đúng là phí của trời!”
Anh ta thở dài, khó khăn lắm mới gặp được người thuận mắt như Khương Dao nên không muốn từ bỏ ý định: “Này, anh nói thật nhé, hay là chúng ta thương lượng đi. Dù sao cậu cũng không hứng thú gì với người ta, chi bằng nhường cho anh cũng được?”
—————
Lời tác giả:
Đồng chí Quan Lãng, không cần bà xã thì cứ mang cho người khác nhé.