[ Anh Khương, đã lâu không gặp. ]
*
Từ sau ngày hôm đó, Khương Dao trốn tránh Quan Lãng đến mấy ngày.
Lúc trước anh nhất thời mềm lòng chịu đồng ý làm 0, nhưng cuối cùng vẫn không thể tiếp nhận sự thật mình đã ba mươi tuổi đầu lại bị Quan Lãng nhỏ hơn sáu tuổi ấn lên bệ bếp ** đến suýt bất tỉnh, chuyện này khiến toàn bộ nhận thức của anh như sụp đổ hoàn toàn.
May mà sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Quan Lãng cũng lập tức bận tối tăm mặt mũi. Dự án đấu thầu mà Quan Tề Đình giao cho hắn đã chính thức khởi động. Dự án lần này do chính phủ đầu tư, thời gian đấu thầu diễn ra vào đầu năm tới, hồ sơ mời thầu phải được chuẩn bị kỹ lưỡng không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Vòng vốn đầu tư tiếp theo của Thiên Tinh vừa được rót về, sau lần đi gặp sếp Vương ở thành phố C, Từ Thiên Thành và Tống Chẩm hầu như mỗi ngày đều ở lại công ty, văn phòng cũng tăng gấp đôi số lượng nhân viên và bàn làm việc.
Ngoài ra, vòng góp vốn series C của Tư Diệu cũng đang tiến triển ổn định, thư ký hội đồng quản trị đã soạn xong kế hoạch, dự tính qua sang năm sẽ tiến hành khoảng mười cuộc roadshow trên cả nước.
Vào đúng thời điểm mấu chốt này, một sự việc khác lại có bước tiến mới.
“Chú chắc chắn là người này?” Quan Lãng nhìn chằm chằm tấm ảnh trong máy tính bảng, hắn quả thật có chút ấn tượng với gương mặt kia.
“Đúng vậy, cậu ta hành động quá cẩn thận, khó khăn lắm chúng tôi mới tra ra được ghi chép xuất cảnh. Cậu ta chỉ vừa đến nước X từ hai tuần trước.” Chú Trịnh đến văn phòng Quan Lãng một chuyến để báo cáo kết quả điều tra.
Không ngờ thủ phạm lại là Lưu Như, thanh niên hắn vô tình cứu, sau đó còn cố ý tạo dư luận để tìm cơ hội kết hôn với hắn. Lưu Như đã thuê hai tên lưu manh xuống tay với Khương Dao, nguyên nhân quá rõ ràng. Cậu ta không dám làm gì Quan Lãng, nhưng không biết từ đâu mà có được thông tin về đối tượng kết hôn của hắn nên lôi anh ra trút giận thay, đúng là to gan lớn mật.
Quan Lãng nhớ đến chuyện Khương Dao vô duyên gặp tai bay vạ gió, thậm chí hắn còn vì chuyện đó mà mắng anh, không cho anh đi làm, cảm xúc trong lòng tức khắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Nếu để Khương Dao biết… Hắn không rõ Khương Dao sẽ nghĩ thế nào, liệu anh còn có thể ngoan ngoãn phục tùng hắn như bây giờ không? Huống chi bọn họ chỉ vừa thích ứng với hình thức ở chung hiện tại, hắn không muốn mạo hiểm tạo ra bất kỳ thay đổi nhỏ nào.
Tuyệt đối không thể để Khương Dao biết chuyện này. Hắn chỉ cần xử lý sạch sẽ Lưu Như kia, sau này bảo vệ anh tốt hơn là được rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, Quan Lãng mở miệng: “Phái vài người sang nước X dạy dỗ cậu ta một bài học, đừng để tôi thấy người lảng vảng trong nước nữa, nếu không nửa đời sau cậu ta cứ yên tâm ăn cơm tù đi.”
“Vâng thưa cậu. Còn hai gã du côn kia xử lý thế nào ạ?”
Quan Lãng tưởng tượng đến cảnh hai gã biến thái đó dám chạm vào người Khương Dao, chỉ hận không thể băm nát mấy bàn tay đó ra ngàn mảnh. Hắn chán ghét ra lệnh: “Trước mắt cứ cho vào tù ngồi vài năm đã.”
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Hai ngày sau, Quan Lãng nhận được một đoạn clip ngắn, Lưu Như ở trong clip bị đánh toàn thân xanh tím, mặt nhoe nhoét nước mắt nước mũi, miệng rỉ máu ròng ròng. Cậu ta run rẩy vừa dập đầu vừa nói: “Tôi… Tôi không dám nữa đâu…”
Quan Lãng vừa lòng gật đầu, lại quay sang nói với chú Thịnh: “Vẫn cho người theo dõi sát sao, đừng để cậu ta có cơ hội làm bậy.”
Cùng thời gian đó, một video có nội dung tương tự nhưng khác góc máy cũng được phát ở một góc âm u nào đó trong thành phố T. Lưu Như nhìn khuôn mặt trên màn hình giống mình đến tám phần bị người ta đánh đập và cảnh cáo tàn nhẫn, bộ dạng vô cùng thê thảm khiến cậu ta sợ đến điếng hồn.
Một cuộc điện thoại đột ngột kéo cậu ta tỉnh táo lại, Lưu Như suýt nữa ném luôn điện thoại qua một bên, hồi lâu sau mới run rẩy nhận cuộc gọi.
“A lô…”
“Đã thấy chưa?” Vẫn là giọng nói bất nam bất nữ lần trước, “Cậu xem, nếu không phải có tôi che chở, hiện giờ nó đã là kết cục của cậu rồi.”
Cái gã “Lưu Như” đang bị dạy dỗ thực ra chỉ là một quân cờ nhận tiền chết thay do “bên đối tác” lấy ra thí mạng. Sau khi nhìn thấy kết cục đãng lẽ phải dành cho mình, Lưu Như tức khắc thu hồi toàn bộ tâm lý cầu may.
Cậu ta nỗ lực hít sâu vài hơi cho cảm xúc bình ổn rồi nói: “Các người cần tôi làm gì.”
“Sang năm có một dự án đấu thầu do Quan Lãng phụ trách, tôi muốn ngăn cậu ta trúng thầu.”
“Đùa gì hay vậy? Làm sao tôi biết được mấy thứ cơ mật kiểu đó?!”
“Tôi sẽ hỗ trợ cả tiền bạc lẫn nhân lực, chỉ cần mọi chuyện thành công, cậu sẽ được kê cao gối ngủ ngon hết nửa đời sau rồi.”
“Tôi không biết mấy người là ai hết, làm sao biết mấy người có hại lây sang tôi, sau đó lôi tôi ra làm kẻ chết thay không?” Lưu Như không phải người khờ khạo, cậu ta nắm điếm mấu chốt rất nhanh, “Tôi cần một vài thứ xác minh mới khiến bản thân “yên tâm” được.”
Đối phương yên lặng một lát, tiếp tục nói: “Tôi sẽ soạn một phần hợp đồng gửi cho cậu xem. Nếu đã có quyết định, vào ngày ký hợp đồng cậu sẽ được gặp tôi.”
Kết thúc cuộc gọi, Lưu Như lẳng lặng ngồi trong bóng đêm hồi lâu mới kéo một cái thùng từ dưới gầm giường ra, bên trong đặt một chồng ảnh chụp. Cậu ta lật từng tấm ảnh, cẩn thận đối chiếu, ngẫm nghĩ thêm một lát rồi tiếp tục gọi điện thoại.
“Anh Hằng, là em đây.”
“Tiểu Như?! Anh gửi mấy tấm ảnh lần trước cho em rồi đấy, đã nhận được chưa?”
“Nhận được rồi, anh Hằng, anh giúp em thêm một lần nữa được không?”
“Em phải nói rõ là mình đang ở đâu đã? Chú và dì lo lắng cho em lắm đấy, bọn họ cứ gọi điện thoại mãi, anh chỉ có thể nói dối là mình cũng không liên lạc được với em.”
“Cảm ơn anh Hằng, nhưng em vẫn chưa thể nói em đang ở đâu được.”
“Tiểu Như, nói thật đi, em gây ra họa gì rồi đúng không?”
“Anh giúp em theo dõi người lần trước thêm một thời gian nữa nhé, anh ta tiếp xúc với những ai, chụp lại hết cho em.”
“Rốt cuộc em đang muốn làm gì?!”
“Anh Hằng, sau này nhất định em sẽ kể anh nghe, nhưng bây giờ còn chưa được. Em xin anh, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy…” Giọng Lưu Như mang theo nghẹn ngào và cầu khẩn, “Anh Hằng, anh giúp em đi mà…”
Thanh niên đầu bên kia nín thở trong giây lát, đoạn thở dài: “Được, anh biết rồi.”
“Anh Hằng, còn chuyện này nữa. Vài ngày tới em sẽ ra ngoài một chuyến, đến lúc đó nhờ anh đi theo nhé, đừng để người khác phát hiện. Không cần biết em gặp ai, anh đều phải chụp lại từng chi tiết một, đặc biệt là mặt đối phương.”
“Tiểu Như, đây là lần cuối cùng…”
Lưu Như khẽ cắn môi: “Hôm đó gặp mặt xong em sẽ theo anh về nhà.”
Cậu ta quyết định đánh cược một phen. Ký xong thỏa thuận, an toàn của cậu ta xem như được đảm bảo, gã Lưu Như giả ở nước ngoài sẽ thay cậu ta nhận sự giám sát của người nhà họ Quan.
“Nhớ lời em nói đấy.”
Hôm nay là thứ sáu, Khương Dao đi thẳng từ công ty qua phòng làm việc của Lục Tịnh Dịch. sau khi xuống xe giữa đường, anh khuyên can mãi mới tống được Quý Minh về nhà tận hưởng cuối tuần sớm.
Trước đó Khương Dao đã nhận lời tư vấn cho Lục Tịnh Dịch vài kiến thức về vải vóc và bản vẽ kỹ thuật nhưng mãi không sắp xếp được thời gian. Hôm nay đúng lúc Quan Lãng có việc bận không về ăn cơm tối, anh mới có cơ hội ghé sang đây.
Phòng làm việc treo đầy trang phục thành phẩm cùng các loại vải vóc vật liệu. Khương Dao chọn ra vài loại vải tiêu biểu nhất, cẩn thận giảng giải chi tiết về ưu điểm khuyết điểm cùng các lựa chọn thay thế. Nếu mang sản phẩm đi nhà xưởng sản xuất cần phải chú ý những yếu tố gì, cân bằng với bản vẽ kỹ thuật như thế nào, cách chọn nhà cung ứng vật liệu ra sao, kiến nghị về nhà xưởng gia công vân vân…Khương Dao giải thích vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn, Lục Tịnh Dịch dứt khoát mở luôn điện thoại ra ghi âm, còn chủ động ghi chép thêm vào mấy tờ giấy nhớ.
Lúc Khương Dao dừng lại, đồng hồ đã chỉ hơn 8 giờ tối. Lục Tịnh Dịch vươn vai đứng lên, nói muốn mời anh đi ăn cơm.
Khương Dao do dự mãi, cuối cùng vẫn không đáp ứng. Anh nhớ rõ Quan lãng từng nói không thích mình ở riêng với Lục Tịnh Dịch, lần trước còn vì vậy mà đè luôn anh dưới bếp… Nếu như để Quan Lãng biết hai người dắt nhau đi ăn riêng không biết còn ầm ĩ đến mức độ nào nữa.
Lục Tịnh Dịch nhận ra Khương Dao đang khó xử bèn lấy di động nhắn mấy tin, lúc này mới cười nói: “Tôi gọi cả Sầm Du rồi, vừa vặn ở gần đây có quán ăn Quảng Đông mà chị ấy thích, chúng ta cùng đi thử xem.”
Lúc này Khương Dao không còn lý do từ chối bèn cùng Lục Tịnh Dịch đi bộ đến trước cửa nhà hàng Quảng Đông. Hôm nay là thứ sáu, trong quán rất đông đúc nên không còn phòng riêng, vì thế hai người chọn một bàn ngoài đại sảnh, vừa gọi món vừa chờ Sầm Du.
Thời điểm gọi món hầu như toàn là Lục Tịnh Dịch lên tiếng, Khương Dao không thường xuyên đi ăn ngoài nên không mấy hiểu biết về đồ ăn ở nhà hàng. Lục Tịnh Dịch nói hồi bọn họ còn ở nước ngoài, có đôi khi muốn ăn một miếng đồ Quảng Đông chính tông mà phải chạy hết nửa vòng thành phố, cho nên về nước rồi hoàn toàn không còn vương vấn gì với cơm tây nữa.
Lục Tịnh Dịch vừa hăng say giới thiệu những món ăn đặc sắc ở đây vừa không quên châm trà cho Khương Dao: “Loại trà này cũng là đặc sản của nhà hàng Quảng Đông đấy, hôm nay tôi gọi cúc phổ, giúp thanh nhiệt trừ hỏa, anh uống thử xem.”
Khương Dao chăm chú lắng nghe cảm thấy rất thú vị, hai người mải trò chuyện nên không chú ý tới người quen vừa bước chân vào cửa. Mãi đến khi hai người kia tiến đến cạnh bàn, một người vỗ vào vai Khương Dao, anh mới ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt thanh tú trẻ trung.
“Anh Khương, đã lâu không gặp!”
Từ Thiên Thành nở nụ cười vô hại, Tống Chẩm ở bên cạnh cũng gật đầu chào hỏi, mỉm cười dè dặt.
“Ồ? Sao náo nhiệt thế? Không phải nói chỉ có ba chúng ta đi ăn cơm thôi sao?” Nói trùng hợp cũng trùng hợp, đúng lúc này giọng Sầm Du vừa vặn vang lên sau lưng Từ Thiên Thành và Tống Chẩm.
—————————
Lời tác giả:
Từ Thiên Thành: Quan Quan! Ở đây có gian tình nè!
Tống Chẩm: Xin lỗi, tôi với chị Sầm Du vào nhầm cuộc họp mặt dành cho 1 của mấy người rồi.
Từ Thiên Thành và Tống Chẩm từng xuất hiện ở chương 9, là bạn học cùng mở công ty khởi nghiệp với với Quan Lãng. Tiệc sinh nhật Quan Lãng hai tư tuổi tổ chức cùng hai người này ở quán bar, sau đó giữa chừng Khương Dao cũng bị kéo tới.