[ Anh rất để ý đến em. ]
*
[ Hôm nay muốn đi đâu chơi? ]
Khương Dao vừa tiễn chân một khách hàng đi, trở về văn phòng mở di động lên đã thấy ngay tin nhắn của Quan Lãng.
Từ sau lần tâm ý tương thông đó, Quan Lãng luôn chủ động sắp xếp một vài cuộc hẹn nho nhỏ sau giờ tan làm, đôi khi là cùng nhau ăn bữa cơm, đôi khi lại đi dạo một vòng công viên trong tiểu khu.
Lần kỳ quặc nhất là Quan Lãng từng dẫn anh đi một tiệm bán đồ ngọt trang trí rất hoa hòe diêm dúa, khắp nơi đặt bồn hoa nhỏ, trong nhà còn nuôi mấy con mèo cảnh. Hình thể cường tráng của Khương Dao đứng giữa khung cảnh thiếu nữ hường phấn đáng yêu trông có vẻ cực kỳ tương phản, lúc bị Quan Lãng ấn ngồi xuống ghế vẫn ngơ ngác chưa thôi.
Vài phút sau, phục vụ bưng lên hai tô đá bào, một tô màu hồng nhạt rưới đầy mứt dâu tây và dâu cắt nhỏ, trên đỉnh cắm hình nộm Patrick Star và chiếc thìa Patrick Star đồng bộ. Tô còn lại màu tím có xốt việt quất, phủ quả việt quất và đi kèm bộ đồ ăn hình Spongebob*.
*Sao biển Patrick Star và Bọt biển Spongeboblà 2 nhân vật chính trong series phim hoạt hình Mỹ nổi tiếng SpongeBob SquarePants.
Khương Dao dùng ánh mắt hỏi Quan Lãng, chính hắn cũng ngẩn người nhìn hai chén đá bào mất mấy phút, miệng lẩm bẩm “Thư ký Lâm không nói cái quán trang trí theo kiểu này…”
Nhận thấy Khương Dao đang nhìn mình, hắn mới ho nhẹ: “Em… em nghe nói tiệm này nổi tiếng lắm, điểm tâm ngọt cũng rất ngon.”
Nói xong trên mặt còn nổi lên một vạt ửng hồng rất khả nghi, hắn tiếp tục: “Không muốn ăn thì không cần ăn, em đưa anh về…”
“Trông cũng ngon mà, thôi ăn đi.” Khương Dao nhìn phản ứng mất tự nhiên của Quan Lãng, đột nhiên cảm thấy khung cảnh trước mắt hài hòa đến kỳ dị. Anh đẩy một tô đến trước mặt Quan Lãng: “Em ăn cái này này.”
Thời điểm Quan Lãng ghét bỏ cầm cái thìa hoạt hình ăn miếng đá bào đầu tiên, Khương Dao nương động tác ăn cố ý che khuất khóe môi nhếch lên không kìm nổi.
Cái thìa hồng nhạt chẳng hiểu sao rất hợp với Quan Lãng môi hồng răng trắng.
Tuy Quan Lãng không nói gì nhưng anh cảm nhận được, hắn rất quý trọng mỗi một phút giây được ở bên cạnh mình, cũng nghĩ đủ cách thức để bù đắp lại khoảng thời gian ở chung lãng phí trước kia.
Anh tiếp nhận phần tâm ý này, nhớ tới sở thích của Quan Lãng bèn trả lời lại tin nhắn: [ Chúng ta đi trung tâm thương mại mới khai trương ở quận kế bên đi. ]
Nếu Khương Dao nhớ không lầm, trong trung tâm thương mại đó có mở một cửa hàng Lego rất lớn.
Trong lúc ăn cơm tối Khương Dao chủ động đưa ra đề nghị đi xem Lego, ánh mắt Quan Lãng lập tức sáng bừng, tốc độ ăn cũng nhanh hơn hẳn. Hắn còn cầm di động lên mạng tra cứu xem có bộ mô hình nào mới lên kệ rồi hưng phấn chìa ảnh chụp ra cho Khương Dao xem cùng.
Cửa hàng mới có rất nhiều sản phẩm, hai người bước vào vừa dạo quanh một vòng vừa nghe nhân viên giới thiệu sơ các mẫu mã. Quan Lãng còn tranh thủ để ý đến phản ứng của Khương Dao, ngoại trừ mấy món mình thích ra, hắn còn chọn thêm những bộ mà anh nhìn nhiều mấy lần, cứ thế mua một hơi bảy tám bộ khiến nhân viên cửa hàng cười không khép được miệng.
Nhân lúc Quan Lãng bận thanh toán, Khương Dao cũng tranh thủ đi vệ sinh. Bởi vì phải xếp hàng hơi lâu nên lúc trở lại cửa hàng, anh tình cờ bắt gặp cảnh tượng Quan Lãng đang trao đổi số WeChat với cậu nhân viên cửa hàng.
Khương Dao mím môi quan sát đối phương thêm nhiều chút. Mặt trái xoan, làn da trắng bóc, đôi mắt to, cười lên còn có lúm đồng tiền.
Là một cậu trai rất trẻ trung, cũng rất xinh xắn.
Ở thời điểm nhân viên đưa túi mua hàng cho Quan Lãng, Khương Dao đi nhanh mấy bước chủ động nhấc hai cái túi nặng trịch lên, không nói một lời lẳng lặng rời khỏi cửa tiệm.
“Cảm ơn quý khách! Hẹn gặp lại quý khách lần sau!” Nhân viên cửa hàng tươi cười nói, Quan Lãng vội vàng gật đầu chào, bỏ lại một câu “Tối nay lại liên lạc” mới chạy theo sau Khương Dao, nhân tiện cầm một cái túi trên tay anh đi.
Trên đường về nhà, Quan Lãng cảm giác rất rõ rằng hôm nay Khương Dao không vui. Hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì, thử hỏi hai câu cũng không được đáp lại nên chỉ có thể tạm đè chuyện này xuống mà tập trung lái xe.
Khương Dao biết mình hơi mất khống chế cảm xúc, lý trí mách bảo anh rằng Quan Lãng thêm WeChat nhân viên cửa hàng hẳn chỉ để tiện mua đồ chơi; nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng hai người đó cười nói vui vẻ với nhau là anh lại thấy khó chịu.
Sau khi về nhà, Khương Dao vào phòng tắm trước, vừa tắm vừa tự khuyên nhủ mình không nên mất lòng tin với Quan Lãng như vậy, hai người có thể về bên nhau đã là chuyện không dễ dàng gì. Ngẫm lại thái độ của Quan Lãng trong khoảng thời gian này, đến giờ hắn vẫn ở lì trong căn hộ nhỏ chứ không đưa ra yêu cầu quay trở về biệt thự, thoạt nhìn rất hưởng thụ cảm giác được làm ổ chung một chỗ với anh, không còn bộ dạng cậu chủ đỏng đảnh kiêu ngạo như trước nữa.
Với điều kiện như Quan Lãng, muốn tìm dạng đối tượng nào mà không được? Việc gì phải mất thời gian chui rúc trong căn hộ năm mươi mét vuông này.
Khương Dao vất vả lắm mới củng cố lại tinh thần, ai ngờ tắm xong bước vào phòng ngủ liền thấy ngay Quan Lãng đang chăm chú nhìn màn hình di động, ngón tay gõ chữ vèo vèo, thậm chí anh bước vào cũng không buồn chú ý.
“Em… đang nói chuyện à?” Khương Dao hỏi.
“Ừ, anh tắm xong rồi?” Quan Lãng trả lời mà không ngẩng đầu lên, ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình.
“Trễ thế này còn nói chuyện với ai đấy?”
“Với… ” Quan Lãng nâng mắt nhìn Khương Dao, ánh mắt lập lòe, ngữ khí ấp úng, “Với một người bạn thôi.”
Khóe môi Khương Dao giật giật, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Không biết phía đối diện nói gì mà sắc mặt Quan Lãng trở nên hơi thất vọng, cũng mất luôn hứng thú nói chuyện. Hắn ném điện thoại lên tủ đầu giường, đứng dậy đi tắm.
Khương Dao tập chống đẩy dưới mặt sàn, trong lúc làm được mười cái thì di động Quan Lãng đã kịp rung lên hai lần.
Anh dừng một chút, đếm thêm năm lần nữa.
Điện thoại lại rung.
Tiếng nước róc rách từ phòng tắm truyền ra, Khương Dao ngưng hẳn động tác, đứng dậy nhìn chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Giây tiếp theo, điện thoại được Khương Dao nắm trong tay.
Giải khóa bằng khuôn mặt thất bại, màn hình xuất hiện giao diện nhập password.
Nhịp tim Khương Dao đập hơi dồn, anh quyết định nghe theo cảm xúc, nhập sinh nhật Quan Lãng vào nhưng bị báo mở khóa thất bại.
Lần thứ hai anh nhập mật mã khóa cửa biệt thự, vẫn thất bại.
Nhớ đến trang đầu tiên trong sổ ghi nhớ của Quan Lãng, anh ôm tâm tình thăm dò mà nhập sinh nhật bản thân vào.
0525.
Mở khóa thành công.
Khương Dao mang theo tâm trạng phức tạp ấn mở giao diện WeChat ra.
Cái tên được pin lên hàng đầu là của anh, Quan Lãng đặt ghi chú “Dao Dao”. Khung chat thứ hai ngay bên dưới hiển thị có bốn tin nhắn chưa đọc, account đối phương tên là [ LEGO Jasmine ].
Khương Dao bấm vào, thấy đối phương nói thế này:
[ Anh Quan, tôi vừa xác nhận lại với cửa hàng trưởng, trước mắt đúng là chúng tôi không cung cấp dịch vụ sản xuất quần áo theo yêu cầu đâu ạ. ]
[ Nhưng chúng tôi có nhận đặt khung ảnh hoặc một vài món lưu niệm khác, anh có nhu cầu không? ]
[ hình ảnh.jpg ]
[ Những thứ này đều có thể làm được, anh cứ việc chọn lựa và đặt in theo các định dạng Lego hiện có. ]
Quan Lãng muốn đặt quần áo gì thế?
Khương Dao không nhịn được kéo lên trên lịch sử chat, cuối cùng kéo đến một tấm ảnh chụp chiếc áo thun cực kỳ quen mắt. Chính là chiếc áo thiết kế hình người chibi theo định dạng Lego mà năm ngoái anh tặng sinh nhật Quan Lãng.
Không biết hắn đã chụp lại ảnh từ bao giờ mà hôm nay share cho đối phương, hỏi là cửa hàng có nhận in áo theo yêu cầu giống chiếc này được không.
Khương Dao không khỏi lắc đầu tự cười nhạo mình nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ lại ký ức một lần sau ngày bọn họ ly hôn, Quan Lãng vội vàng đến nhà anh gửi chứng chỉ cũng mặc đúng cái áo thun màu đỏ này. Chỉ là lúc ấy anh đã hoàn toàn thất vọng với Quan Lãng nên lôi chiếc áo cùng cặp ra làm giẻ lau, đương nhiên cũng không quá lưu ý đến tâm trạng hắn.
Cẩn thận suy nghĩ thì, Quan Lãng chịu mặc chiếc áo đó đi tìm anh vốn đã là một kiểu hạ mình rồi…
Khương Dao bận thất thần nên không để ý tiếng nước vòi sen trong phòng tắm đã dừng, mãi đến khi một giọng nói vang lên bên tai.
“Dao Dao, dao cạo râu hình như…” Lời còn chưa dứt, Quan Lãng đã trông thấy Khương Dao đang cầm di động ngẩn người. Hắn nhận ra đó là điện thoại của mình nên bất ngờ hỏi một câu, “Anh xem điện thoại em đấy à?”
Bàn tay Khương Dao run lên làm rơi cả điện thoại, Quan Lãng nhanh tay tiếp được, đoạn xoay người đối diện với Khương Dao.
“Anh… ” Chứng cứ rành rành, Khương Dao không có cách nào nói dối, cũng không thể nói rằng mình chưa tin hắn nên vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
“Anh… xem điện thoại của em!” Ngữ khí Quan Lãng mang theo một tia hưng phấn quái dị, hắn nhét lại điện thoại vào tay Khương Dao, lại còn tiếp tục cổ vũ, “Dao Dao, anh xem nhiều vào, anh muốn xem lúc nào cũng được.”
“?” Khương Dao hoảng sợ trước mạch não khó hiểu của Quan Lãng, nhất thời không biết phản ứng thế nào cho phải.
“Anh có biết anh chủ động kiểm tra điện thoại khiến em vui thế nào không?” Quan Lãng nhẹ nhàng ôm Khương Dao, chôn mặt vào hõm vai anh, “Chuyện này chứng minh… anh rất để ý đến em.”
Nghe hắn nói vậy, Khương Dao càng xấu hổ tợn: “Anh… xin lỗi, tại anh thấy em trao đổi WeChat với cậu nhân viên bán hàng…”
“Mật khẩu điện thoại đoán dễ ợt nhỉ?” Quan Lãng hạ giọng, “Ngày đổi sang mật khẩu đó, em đã nghĩ… có lẽ cả đời cũng không ở bên anh được nữa…”
Khi đó Quan Lãng chỉ vừa nhận ra vấn đề của bản thân, cũng biết lý do vì sao Khương Dao dứt khoát muốn chia tay hắn.
“Thế sao bây giờ không sửa đi?”
“Ít nhất em vẫn muốn nhớ tất cả mọi thứ về anh.”
Tuy Quan Lãng hơi chậm tiêu trong chuyện tình cảm, nhưng một khi phát hiện ra vấn đề rồi, hắn không có ngày nào lùi bước mà liên tục cố gắng tiến lên. Cũng chính vì quyết tâm cố gắng của đối phương mà Khương Dao mới từ từ bị đả động, thẳng đến khi tình nguyện “bắt đầu một lần nữa” với hắn.
Xem ra Quan Lãng rất để ý đến chiếc áo anh làm, sau đó tự tay lấy làm giẻ lau kia. Nếu đã vậy…
“Để anh làm cái áo thun khác cho. Năm tuổi của em qua rồi nên không làm màu đỏ nữa, em thích màu gì?”
Khương Dao cảm giác vòng ôm bên hông mình càng chặt hơn, đôi môi ấm áp không biết dán vào cần cổ từ bao giờ, hiện tại đang trượt dần lên trên, dọc theo đường cằm hôn khóe môi anh.
“Làm thêm mấy cái đi, màu trắng, màu đen, màu xanh, màu vàng, mỗi màu làm một cái được không?”
“Làm nhiều như thế mặc sao hết?”
“Hết chứ, chúng ta sẽ mặc đi chạy bộ, mặc đi du lịch, mặc đi hẹn hò, lại còn…” Quan Lãng nói xong liền vươn lưỡi liếm môi Khương Dao.
Khương Dao nhìn hàng lông mi cong vút của Quan Lãng phe phẩy trước mắt, yết hầu hơi trượt mấy cái, không khỏi truy vấn: “Còn gì nữa… Ưm…”
Quan Lãng nhân cơ hội anh mở miệng nói chuyện mà tiếp tục hôn sâu.
Đầu lưỡi nhiệt tình càn quét trong khoang miệng, quấn chặt đầu lưỡi Khương Dao cùng trao đổi mùi kem đánh răng mát lạnh, hơi thở phả vào mặt nhau càng lúc càng dồn dập hơn.
Quan Lãng hơi tách ra một chút để chóp mũi hai người kề sát. Hắn cứ như vậy nhìn thẳng vào Khương Dao, trong mắt tràn ngập tình cảm lưu luyến: “Còn có những lúc làm tình, chúng ta làm ướt áo, vò nhàu áo, làm bẩn, sau đó lại giặt sạch…”
Khuôn mặt Khương Dao đỏ bừng, anh hoàn toàn không chống đỡ được một Quan Lãng sỗ sàng như vậy đành nghiêng đầu quyết đoán nói: “Đi… đi ngủ thôi.”
Quan Lãng cúi đầu liếc nhìn xuống nơi nào đó, rất biết nghe lời: “Ừ, nghe theo anh.”
Đèn đã tắt, hai người cùng nằm xuống giường, thế nhưng hôm nay Quan Lãng không dán vào lưng ôm anh như mọi ngày. Trán Khương Dao hơi rịn mồ hôi, cuối cùng vẫn ép mình đi vào giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt chưa được hai phút, Khương Dao đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, chăn cũng bị Quan Lãng kéo ra chui vào. Hắn không ôm, mà trườn xuống chạm vào chân Khương Dao, hơi dùng sức tách hai cẳng chân anh ra.
Không chờ Khương Dao kịp phản ứng, quần lót anh đã bị kéo tuột xuống tận bắp đùi. Giây tiếp theo, dương cụ vẫn còn bừng bừng phấn chấn được khoang miệng vừa ướt vừa nóng bao trọn.
Khương Dao cảm giác đầu óc như muốn nổ tung.