Bùi Thanh Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt, vô thức quay đầu nhìn mông mình rồi cãi lại: “Ta…… đâu có vểnh!”
Ba người chen nhau đọc thư trong lều lập tức quay đầu lại, hoảng sợ nói: “Chủ, chủ tử, Bùi tiên sinh……”
Tiêu Kính Hàn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như dao.
Ba ám vệ sợ run, đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.
Ám vệ Giáp: “Đúng, Bùi tiên sinh nói đúng lắm!”
Ám vệ Ất: “Không vểnh chút nào!”
Ám vệ Bính: “À đúng vậy, chỉ hơi tròn thôi……”
Ám vệ Giáp Ất liều mạng bịt miệng hắn, “Cái này cũng không được nói!”
Ám vệ Bính: “Ưm ưm ưm!”
Bùi Thanh Ngọc vừa thẹn vừa tức, muốn che mông nhưng lại thấy hơi kỳ nên đành phải vội vàng vào nhà.
Tiêu Kính Hàn chậm rãi đi tới giật lá thư trong tay ám vệ Giáp, nhìn lướt qua rồi đọc nhẩm: “Chỉ cần các ngươi dụ được chủ tử cưới vợ thì lúc về sẽ cho các ngươi ăn vịt quay, ngỗng quay, vây cá hoa quế, ngó sen chua ngọt……”
Ám vệ Giáp Ất Bính vô thức nuốt nước miếng.
Tiêu Kính Hàn xếp thư lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đói à?”
Ba người gật đầu, sau khi kịp phản ứng thì lại vội vàng lắc đầu.
Tiêu Kính Hàn: “Nếu không đói thì hôm nay khỏi cần ăn cơm nữa.”
Ám vệ Giáp Ất Bính: “……”
“Không phải, chủ tử, chúng ta không phải……”
“Có ý kiến à?”
“Không, không ạ.”
“Không có thì tốt,” Tiêu Kính Hàn cười như không cười, gằn từng chữ một, “Kẻ nào ăn no nói bậy thì ta sẽ cho lừa giẫm chết hắn.”
Ba người giật mình quay đầu nhìn con lừa chở giỏ măng — Hay là giết con lừa trước nhỉ?
Con lừa: “……”
Tiêu Kính Hàn sai bọn họ tháo giỏ măng xuống rồi nói việc chính, “Đám người mấy ngày trước xuất hiện ở bờ sông đâu?”
“Chạy về phía Nam thôn này rồi ạ,” ám vệ Giáp nói, “Tuy chưa tìm ra nhưng bốn phía đều có huynh đệ canh chừng nên bọn chúng không trốn được đâu ạ.”
Tiêu Kính Hàn nhặt cây trúc mới gọt sáng nay rồi nói: “Nếu tìm không thấy thì ngày mai dụ ra đi.”
“Dụ thế nào ạ?”
Đầu ngón tay Tiêu Kính Hàn lướt qua cạnh trúc sắc bén, “Chẳng phải ta chính là mồi sao?”
Ngày hôm sau, khi Bùi Thanh Ngọc từ học đường về thì thấy trong sân chỉ có mình ám vệ Giáp.
Y ngờ vực hỏi: “A Tễ đâu?”
Ám vệ Giáp đảo mắt lòng vòng: “Chủ tử lên núi bắt gà rừng rồi!”
Bùi Thanh Ngọc: “…… Sao tự dưng đi bắt gà rừng?”
Ám vệ Giáp cười khan: “Chắc chủ tử muốn ăn gà ấy mà ha ha ha……”
Bùi Thanh Ngọc nhìn sắc trời, tỏ vẻ lo lắng, “Không còn sớm nữa, có khi nào bị lạc không?”
“Không sao đâu,” ám vệ Giáp nói, “Có mấy huynh đệ đi theo mà, tiên sinh cứ yên tâm.”
Bên cạnh hắn có nhiều người vậy sao? Bùi Thanh Ngọc bỗng thấy hơi hụt hẫng, thấp giọng hỏi: “A Tễ…… rốt cuộc là ai vậy?”
Ám vệ Giáp nhất thời không biết có thể nói hay không, “Chuyện này, chủ tử……”
Bùi Thanh Ngọc thấy hắn khó xử thì rũ mắt nói: “Không nói được thì thôi.”
Y lại nhớ tới thím Trương hôm qua bọn họ nhắc, do dự hỏi: “Vậy…… thím Trương là ai? Có nói được không?”
“Bà ấy là người chăm sóc chủ tử trong phủ,” ám vệ Giáp nói ngay, “Bà ấy nấu ăn ngon lắm.”
Thấy Bùi Thanh Ngọc do dự, hắn lanh trí hỏi: “Tiên sinh, ngươi muốn hỏi chuyện thím Trương giục chủ tử cưới vợ đúng không?”
Mặt Bùi Thanh Ngọc nóng lên, lập tức phủ nhận: “Không phải, đâu liên quan gì đến ta?”
Ám vệ Giáp sửng sốt, “Nhưng ngươi đã hôn chủ tử chúng ta rồi mà! Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao?!”
Mặt Bùi Thanh Ngọc càng nóng hơn, “Là hắn hôn chứ!”
Ám vệ Giáp: “Hôn mà còn phân biệt ai hôn ai nữa à? Không phải là hôn nhau sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “……”
Bùi Thanh Ngọc cãi không lại hắn nên nói bừa: “Hôn, hôn thì sao? Cũng đâu làm chuyện khác.”
Ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra tiên sinh trách chủ tử chúng ta không làm chuyện khác.”
Bùi Thanh Ngọc: “…… Không phải!”
Ám vệ Giáp nghĩ thầm tiên sinh lại thẹn thùng rồi, cổ cũng đỏ bừng, da mặt người đọc sách mỏng thật.
Phía Nam ngôi làng, trong rừng cây rậm rạp có mấy người nằm la liệt.
Tiêu Kính Hàn ngồi xổm trước một kẻ trong số đó, cây trúc xanh biếc đâm xuyên lồng ngực người kia làm máu chảy đầy đất.
“Các ngươi can đảm quá nhỉ,” Tiêu Kính Hàn đưa tay nắm cây trúc xoay nhẹ làm người kia nhịn không được kêu rên, “Ta vừa đến thì không trốn nữa, nóng lòng giết ta vậy sao?”
Hắn tỏ vẻ khó hiểu: “Từ lúc nào ta lại bị căm thù đến thế chứ?”
Người kia nghiến chặt răng, mạnh miệng nói: “Muốn giết thì cứ giết, bớt nói nhảm đi!”
“Ta nói muốn giết ngươi lúc nào?” Tiêu Kính Hàn ngoáy mạnh cây trúc làm người kia đau đớn hét lên một tiếng.
Hắn nghe Tiêu Kính Hàn nói: “Ta không giết ngươi đâu, xưa nay ta vốn nhân từ mà, phải tích đức chứ.”
Người kia: “……” Điên à!
Tiêu Kính Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Ám vệ Ất sau lưng hắn lao vút đi, một tay bóp cổ người đi tới từ ngã rẽ ngoài rừng.
Là Chu Viễn đi ngang qua.
Hai chân Chu Viễn mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất.
Tiêu Kính Hàn kéo tay áo lau máu trên tay rồi chậm rãi đi tới.
“Thì ra là Chu huynh……”
Chu Viễn run cầm cập, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Kính Hàn: “Giết người, Chu huynh không thấy sao?”
“Ngươi, ngươi……” Chu Viễn sợ run, “Ngươi hết ngốc rồi à?”
Tiêu Kính Hàn thờ ơ nhìn hắn.
“Ngươi giả bộ đúng không?!” Chu Viễn vừa sợ vừa tức, “Ngươi lừa gạt Thanh Ngọc!”
“Đúng thì sao?” Tiêu Kính Hàn lạnh nhạt hỏi, “Sao, ngươi muốn đi nói với y à?”
“Y tốt bụng cưu mang ngươi mà ngươi lại lừa y à?!” Chu Viễn căm giận nói, “Hèn hạ vô sỉ! Thanh Ngọc……”
Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên nổi cáu đạp hắn một cú, “Mẹ kiếp đừng có gọi thân thiết như vậy!”
Chu Viễn: “……”