Bùi Thanh Ngọc không ngờ da mặt hắn dày như vậy, đã hôn người khác mà còn làm như không có gì xảy ra, có phải trong mắt hắn chuyện này chẳng là gì không?
Hắn từng làm vậy với bao nhiêu người rồi?
Bùi Thanh Ngọc càng tức hơn, đạp hắn thêm cái nữa, “Không biết xấu hổ!”
Tiêu Kính Hàn thấy y tức giận thì khóe môi cong lên, hào hứng nói: “Mặt đỏ quá vậy, chưa hôn ai bao giờ à?”
Vành tai Bùi Thanh Ngọc như bị phỏng: “Liên quan gì tới ngươi?”
Y càng nghĩ càng bực, lạnh lùng nói: “Chắc Tiêu công tử hay làm chuyện này lắm nhỉ?”
Tiêu Kính Hàn ho khẽ một tiếng, ra vẻ điềm tĩnh nói: “Cũng thường thôi.”
Bùi Thanh Ngọc lập tức đẩy hắn ra ngoài rồi đóng ập cửa lại.
Tiêu Kính Hàn suýt bị cửa nện dập mũi.
Đúng lúc Trình Hồi trở về, thấy Tiêu Kính Hàn đứng ngoài cửa một mình thì nghĩ thầm không ổn — Thảm rồi, chủ tử bị Bùi tiên sinh đuổi ra ngoài nữa sao?!
Hắn không dám tới gần mà làm bộ cho lừa ăn trong sân.
Tiêu Kính Hàn đi tới, thản nhiên nói: “Cho ăn rồi.”
“À, vậy sao?” Trình Hồi lúng túng nói, “Hèn gì nó không ăn, chắc tại no quá ha ha ha……”
Hắn cười khan rồi dè dặt hỏi: “Bùi tiên sinh còn giận sao ạ?”
Tiêu Kính Hàn hừ một tiếng, không nói gì.
Trình Hồi cũng không dám hỏi thêm, nhớ mình còn có việc nên vội nói: “Chủ tử, thế tử dẫn người lên núi Vũ Tễ rồi ạ.”
“Tiêu Thừa Vũ?” Tiêu Kính Hàn nhíu mày, “Hắn tới làm gì?”
“Nghe nói ông chủ Triệu nhờ Vương gia diệt cướp,” Trình Hồi nói, “Thế tử xin dẫn binh nhưng Vương gia không cho mà còn mắng hắn một trận. Hắn tức quá nên tự dẫn mười tùy tùng tới đây.”
Tiêu Kính Hàn cười lạnh: “Hắn cũng năng nổ quá nhỉ, còn tự dẫn xác tới nữa.”
Trình Hồi kích động: “Có cần đào hố trên đường không ạ? Hay là ném tổ ong vò vẽ? Treo lên đánh cũng được!” Mặc dù mấy chiêu này đã cũ nhưng vẫn rất hữu ích! Che kín mặt mũi, thế tử cũng đâu biết chúng ta đánh hắn.
“Tạm thời chưa cần vội,” Tiêu Kính Hàn vuốt lừa, sực nhớ ra gì đó nên bảo Trình Hồi, “Bảo mấy huynh đệ để lộ chút tung tích cho hắn rồi dẫn hắn đến thôn sau núi đi.”
Trình Hồi thắc mắc: “Chẳng phải thôn kia không có người ở sao? Dẫn hắn tới đó làm gì? Đánh một trận à?” Đâu cần chạy xa thế, trùm bao tải đánh ngay dưới chân núi cũng được.
Tiêu Kính Hàn: “Thôn kia rất khả nghi.”
Lần trước hắn bại lộ tung tích rồi bị thương gần núi Vũ Tễ, sau đó lại gặp chuyện ở bờ sông, chẳng lẽ có người sợ hắn phát hiện ra điều gì sao?
Nhưng tùy tiện thăm dò cũng không tìm ra manh mối, chi bằng để Tiêu Thừa Vũ mở đường trước.
“Hình như thôn kia bỏ hoang lâu lắm rồi,” Trình Hồi kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ có ma sao?!”
Tiêu Kính Hàn: “…… Ngươi suy nghĩ bình thường chút đi được không?”
Trình Hồi hùng hồn nói: “Lâu nay không ai ở, có ma không phải bình thường lắm sao?”
Tiêu Kính Hàn nhìn hắn như nhìn đồ ngốc.
Trình Hồi xoa mũi, lại cố ý nói: “Chà, nếu thế tử tới thì chúng ta đâu thể về được đúng không? Hắn xấu tính như vậy, lỡ cáu lên làm cô dì chú bác ở đây bị thương, làm Bùi tiên sinh bị thương thì nguy to, đúng không?”
Tiêu Kính Hàn hờ hững liếc hắn.
Trình Hồi nói ngay: “Chẳng biết Phùng Ngũ và Trần Lục đi xa chưa nhỉ, để ta gọi họ về.” Nói xong hắn nhanh chân chạy mất.
Bùi Thanh Ngọc hậm hực trong phòng hồi lâu, khi mở cửa ra thì thấy Tiêu Kính Hàn còn ở trong sân chơi với lừa.
Y ngẩn người: “Ngươi…… sao ngươi chưa đi?”
“Hôm nay ta mệt,” Tiêu Kính Hàn ung dung nói, “Không muốn đi.”
Bùi Thanh Ngọc làm thinh.
Tiêu Kính Hàn lại lẩm bẩm: “Nhưng ta không có chỗ ngủ, chắc phải tìm người tá túc một đêm.”
Bùi Thanh Ngọc vẫn không nói gì.
Tiêu Kính Hàn nhìn y rồi lại nói: “Ta thấy Lý huynh kia có vẻ nhiệt tình lắm, đến nhà hắn tá túc một đêm chắc hắn sẽ đồng ý thôi nhỉ?”
Bùi Thanh Ngọc: “……”
“Không được quấy rầy Lý huynh.” Bùi Thanh Ngọc nghĩ lúc nãy hắn bị ngươi hù chạy mất, ngươi mà đến nhà thì làm sao hắn ngủ nổi?
“À,” Tiêu Kính Hàn cười nói, “Vậy ngươi cho ta ngủ lại nhé?”
Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát rồi nói: “Ngươi xin lỗi Chu huynh trước đi.” Lần trước bóp cổ người ta, đâu thể xem như không có chuyện gì.
Ý cười của Tiêu Kính Hàn lập tức biến mất: “Không đi.”
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày: “Ngươi làm hắn bị thương mà không áy náy chút nào sao?”
Tiêu Kính Hàn: “Đáng đời hắn!”
Bùi Thanh Ngọc: “Sao lại đáng đời?!”
Tiêu Kính Hàn: “Hắn mắng ta!”
Bùi Thanh Ngọc sững sờ: “Hắn mắng ngươi?”
Tiêu Kính Hàn không chơi với lừa nữa mà quay người đi ra ngoài.
Bùi Thanh Ngọc đuổi theo hai bước rồi dừng lại: “Ngươi……”
“Ta đến tìm Lý huynh,” Tiêu Kính Hàn nói, “Uống rượu giải sầu, chụm đầu tâm sự, ngủ chung với hắn.”
Bùi Thanh Ngọc: “……”