Bùi Thanh Ngọc nhất thời không hiểu ý hắn nên do dự hỏi: “Ngươi…… muốn kiệu lớn tám người khiêng à?”
Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm: “Không được sao?”
“Không phải,” Bùi Thanh Ngọc muốn nói lại thôi, “Chỉ là ta không ngờ ngươi……”
Tiêu Kính Hàn truy hỏi: “Ta làm sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “Thì ra ngươi muốn ở rể à?”
Tiêu Kính Hàn: “……”
Tiêu Kính Hàn định phủ nhận, nhưng nghĩ một hồi lại sửa lời: “Nếu ngươi muốn thì cũng không phải không được.”
Bùi Thanh Ngọc thảng thốt: “Ta đâu muốn……”
Tiêu Kính Hàn: “Ngươi đã nhìn ta mà làm như không có chuyện gì sao?”
Bùi Thanh Ngọc suýt buột miệng hỏi vậy ta cho ngươi nhìn lại nhé?
Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào, y hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng rực: “Ta muốn thế nào cũng được à?”
Bùi Thanh Ngọc: “…… Nhìn lại thì không được.”
“À,” khóe miệng Tiêu Kính Hàn cong lên, “Nhìn lại cũng là ý hay đấy.”
Bùi Thanh Ngọc vội nói: “Không được.”
“Sao không được?” Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, “Ngươi đã nhìn ta mà không cho ta nhìn ngươi à?”
Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc trốn tránh: “Dù sao cũng không được.”
Tiêu Kính Hàn thấy tai y ửng đỏ thì nhếch môi cười rồi miễn cưỡng nói: “Vậy đổi cái khác đi, nhưng ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói với ngươi, được không?”
Bùi Thanh Ngọc nghĩ dù sao cũng không đến mức bảo mình đi giết người phóng hỏa, thế là gật đầu ngay.
Trong mắt Tiêu Kính Hàn lộ ra ý cười: “Ta nhớ dai lắm, ngươi không được quỵt nợ đâu đấy.”
Bùi Thanh Ngọc “ừ” một tiếng, băn khoăn nghĩ sao Tiêu Kính Hàn có vẻ…… là lạ?
Nhưng lạ chỗ nào nhỉ? Y cũng không rõ, hình như còn nhõng nhẽo hơn A Tễ trước đây nữa.
Bôi thuốc cần Bùi Thanh Ngọc, lau người cần Bùi Thanh Ngọc, ban đêm đi ngủ cũng cần Bùi Thanh Ngọc.
Bùi Thanh Ngọc nhìn nửa bên giường hắn chừa ra, do dự hỏi: “Không có phòng khác sao?”
“Không có,” Tiêu Kính Hàn nói tỉnh bơ, “Chỗ này đông người mà lại ít phòng nên mọi người đều ngủ chung với nhau.”
Bùi Thanh Ngọc: “Nhưng lỡ đụng phải vết thương của ngươi……”
Y nhớ lại trước đây ở nhà trúc, sáng sớm tỉnh lại mình luôn rúc vào ngực A Tễ. Lỡ nửa đêm y ngủ say lại rúc vào ngực người bên cạnh thì sẽ đụng trúng vết thương, làm Tiêu Kính Hàn đau chết.
“Không được,” y lắc đầu nói, “Để ta ngủ dưới đất đi.”
Nói xong y lục tìm trong phòng rồi hỏi: “Còn cái chăn nào không?”
Tiêu Kính Hàn: “Không.”
Còn chưa dứt lời thì thấy Bùi Thanh Ngọc lấy một cái chăn ra khỏi tủ.
Tiêu Kính Hàn: “……” Ai để nhiều chăn ở đây quá vậy?!
Thấy y trải chăn xuống đất, Tiêu Kính Hàn nói: “Dưới đất lạnh lắm.”
“Không sao,” Bùi Thanh Ngọc nói, “Mấy ngày nay ấm lên nhiều rồi.”
Tiêu Kính Hàn: “Vậy ta cũng ngủ dưới đất.”
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày: “Ngươi ngủ dưới đất làm gì? Vết thương còn chưa lành đâu.”
“Lúc ở nhà trúc ngươi đâu bao giờ để ta ngủ dưới đất,” Tiêu Kính Hàn nói, “Sao ta có thể để ngươi ngủ dưới đất được chứ?”
Bùi Thanh Ngọc: “Không sao, ta không……”
Tiêu Kính Hàn: “Nhưng ta quan tâm.”
Bùi Thanh Ngọc giật mình: “Nhưng vết thương của ngươi……”
“Ta quay lưng đi là được chứ gì,” Tiêu Kính Hàn nói, “Không đụng trúng đâu mà sợ.”
Bùi Thanh Ngọc vẫn chưa yên tâm, Tiêu Kính Hàn nói ngay: “Vậy ta xuống đất ngủ.”
Bùi Thanh Ngọc: “Không được!”
Tiêu Kính Hàn: “Vậy ngươi ngủ trên giường đi.”
Bùi Thanh Ngọc đành phải cất chăn đi rồi nằm xuống mép giường.
Tiêu Kính Hàn thấy y nằm xa như vậy thì trở mình quay lưng về phía y: “Nằm thế này ngươi không đụng trúng vết thương đâu, xích lại đây, coi chừng ngã bây giờ.”
Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới chịu nằm gần hơn.
Cả ngày nay y cũng loay hoay mệt mỏi nên đắp chăn mau chóng ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đều sau lưng, Tiêu Kính Hàn mới nhẹ nhàng xoay người lại.
Cửa gỗ khép hờ, ánh trăng mờ ảo rọi vào phòng, chiếu sáng khuôn mặt người trước mắt.
Tiêu Kính Hàn đưa tay vuốt ve gò má ấm áp của Bùi Thanh Ngọc, từ từ vẽ ra hình dáng trong lòng.
Là khi mới gặp, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, nụ cười hiền hòa ấm áp; Là răng môi quấn giao trong nước, ướt sũng đỏ mặt luống cuống; Là trong cơn thê lương, lo lắng hấp tấp đẩy cửa vào……
Những ngày hắn nhốt mình trong phòng, sau khi nỗi thất vọng tột độ qua đi, chỉ còn lại vết thương đau thấu xương và nỗi nhớ da diết cuồn cuộn dâng lên.
Hắn rất nhớ Bùi Thanh Ngọc, muốn Bùi Thanh Ngọc ôm mình……
Khi người kia phá cửa xông vào, vạch áo hắn ra rồi đỏ hoe mắt mắng hắn, Tiêu Kính Hàn cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Trong lúc hoang mang, một đáp án bất chợt hiện ra.
Thì ra là thích, hắn thích Bùi Thanh Ngọc.
Tiêu Kính Hàn cười khẽ một tiếng.
Hắn chồm sang hôn cần cổ thanh mảnh của Bùi Thanh Ngọc dưới ánh trăng rồi thì thầm: “Bùi Thanh Ngọc, ta sẽ không để ngươi đi nữa đâu.”
Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc tỉnh dậy thì thấy Tiêu Kính Hàn vẫn quay lưng về phía mình như tối qua.
Y rón rén xuống giường, định ra ngoài rửa mặt.
Cận Mộ đến đưa điểm tâm, thấy Bùi Thanh Ngọc mở cửa thì chào y: “Bùi tiên sinh.”
Bùi Thanh Ngọc sợ đánh thức Tiêu Kính Hàn nên nói khẽ: “Hắn chưa dậy đâu.”
Cận Mộ tưởng y ngủ ở phòng khách bên cạnh, chỉ sang đây thăm Tiêu Kính Hàn nên bưng điểm tâm vào phòng bên cạnh.
“Phòng bên cạnh?” Bùi Thanh Ngọc nhìn phòng khách thắc mắc, “Chỗ kia không có ai ở sao?”
Cận Mộ nói ngay: “Chẳng phải dành cho tiên sinh à?”
“Thật sao?” Bùi Thanh Ngọc mừng rỡ, “Để ta tới xem thử.” Nói xong lập tức chạy theo Cận Mộ.
Tiêu Kính Hàn giả bộ ngủ trong phòng: “……”
“Người đâu!”
Ám vệ Giáp thò đầu ra cửa sổ: “Chủ tử?”
Tiêu Kính Hàn cười lạnh rồi ra lệnh: “Đánh tên họ Cận kia ngất xỉu rồi lột sạch quần áo quăng lên giường Nhị công tử đi.”
Ám vệ Giáp: “……”