Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Tần Tử Quy đều là đứa nhỏ có thành tích tốt nhất, cũng hiểu chuyện nhất trong tiểu khu, nhưng đến tận bây giờ, Thịnh Diễn vẫn là đứa nhỏ được người yêu mến nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là từ bé cậu đã đáng yêu, môi đỏ răng trắng, ngoại hình tinh xảo, khi cười rộ lên mặt mày cong cong, không ai không thích. Hai là thông minh đáng yêu, miệng lại cực ngọt, biết làm nũng, dỗ cho cả gia đình ông bà cô dì chú bác anh chị nội ngoại đều vây quanh cậu.
Ngay cả nhóc lạnh lùng Tần Tử Quy lúc đó mới được Tần Như đưa về Nam Vụ cũng không thể may mắn thoát khỏi, ngày đầu tiên đến nơi nở đầy hoa tường vi kia, đã bị bé con xinh xắn mặc quần yếm nói muốn tặng hoa cho hắn làm cho mê đắm.
Thế nên rất nhiều năm sau đó, Thịnh Diễn muốn ăn vụng kẹo sữa, muốn nuôi động vật nhỏ, muốn giả ốm nằm lăn lộn trên giường, không muốn làm bài tập về nhà, hay phạm sai lầm khiến Tần Tử Quy tức giận, chỉ cần chớp mắt đáng thương nói một câu “Anh Tử Quy ơi, xin anh đó”, Tần Tử Quy sẽ chẳng còn cách nào luôn.
Cho nên dù sau này lớn dần lên, mấy câu làm nũng này cậu càng ngày càng ít nói lại, nhưng trong tiềm thức của Thịnh Diễn vẫn cảm thấy chỉ cần cậu mở miệng, Tần Tử Quy sẽ bằng lòng đến giúp.
Nhưng không có nghĩa là cậu nói mấy lời đấy ra mà không thấy xấu hổ.
Thịnh Diễn vốn đã nghĩ, dù sao cũng cách một tầng màn hình điện thoại, không nhìn thấy người thật, coi như mấy lời đấy là cho chó nghe, chờ sau khi lừa được Tần Tử Quy đến rồi sẽ trở mặt không nhận người, chỉ không ngờ Tần Tử Quy lại đến nhanh như vậy.
Không những đến nhanh, lại còn lặp lại bốn chữ “Anh Tử Quy” trước mặt mình, từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai, vành tai Thịnh Diễn cũng bị thiêu rụi đến nhỏ máu rồi.
*Nguyên là “Tử quy ca ca”
Nhưng trước mặt mọi người lại không thể tuỳ tiện đánh người, cậu chỉ có thể hạ thấp vành mũ xuống, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Tử Quy đã đến gần: “Tần Tử Quy, có phải anh cố ý đúng không?”
Tần Tử Quy bình tĩnh tính tiền: “Nếu như “Tử Quy không phải chim tốt” không cố ý, vậy tôi cũng không hề cố ý.”
Thịnh Diễn: “…”
Nhỏ mọn!
Có mỗi chuyện cỏn con như thế mà lại ghi thù!
Nhưng nhắc tới chuyện này, Thịnh Diễn vẫn là có hơi chột dạ, không nói lý gì nữa, chỉ có thể không được tự nhiên nắm vành mũ đè càng thấp hơn nữa, tức giận nói: “Anh đường đường là đàn ông con trai mà nhỏ mọn thế làm gì, cũng mời anh uống trà sữa rồi, chuyện này có thể cho qua được hay không đây?”
Tần Tử Quy đúng lúc nhận được cốc trà sữa đặc sệt ba màu bốn vị kia, lắc lắc trong tay, chất lỏng quánh lại đến mức gần như chẳng sóng sánh gì: “Tôi tưởng cậu mời tôi ăn cháo.”
“…” Thịnh Diễn hợp tình hợp lý đáp: “Cái này của tôi gọi là hào phóng.”
Tần Tử Quy không phủ nhận: “Ừm, hào phóng, chỉ là dùng tiền của tôi.”
Thịnh Diễn: “…”
Người này phiền ghê.
Thịnh Diễn trước giờ đều là người mở miệng ra thì soi này mói nọ, nhưng thực chất lại không hề để bụng chuyện gì, cậu lười nói nhảm với Tần Tử Quy, trực tiếp vươn tay ra bày trò vô lại: “Ai bảo anh trả tiền cho tôi đâu, đưa điện thoại cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh liền, sau đấy chúng ta không còn liên quan gì sất —“
Một phút trước còn ngoan ngoãn hiểu chuyện “Anh Tử Quy ơi xin anh đấy”, một phút sau đã hung hăng hung hăng “không liên quan”, Thịnh đại thiếu gia đúng là đại trượng phu co được dãn được.
Nhưng có lẽ bởi đã lâu không gặp mà khi nghe được mấy chữ “anh Tử Quy” kia, tâm trạng Tần Tử Quy coi như không tệ, cũng không so đo cậu nữa, đặt điện thoại Thịnh Diễn lên bàn tay cậu.
Thịnh Diễn cầm lấy điện thoại xoay người rời đi, nhân tiện cúi đầu ấn vào avatar trong danh sách bạn thân trên wechat [Tần Trứng Thối], sửa biệt danh thành [Tần – nhỏ mọn – Tử Quy], sau đấy chuyển 200 tệ.
“Số tiền còn thừa coi như là phí cho anh vất vả chạy qua đây, đỡ cho anh lại nói là tôi nợ anh.” Đại thiếu gia trước giờ luôn ra tay hào phóng.
Dù sao, việc có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải là vấn đề.
Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn mở danh thiếp của “Soái thần” cậu mới nhận được.
Cậu không hay dùng QQ, ảnh đại diện còn dùng từ thời cấp hai, nhưng so với loại avatar HKT của người trước mắt này thì vẫn còn lịch sự chán, hơn nữa lại còn đặt tên tự luyến như thế, người này rốt cuộc có đáng tin không vậy?
Thịnh Diễn vừa hoài nghi, vừa ấn vào thêm bạn tốt.
Gần như là trong vòng 1 giây, đối phương đã gửi lại một đoạn tin nhắn rất dài.
[Mua đầy đủ tất cả các tài liệu của các môn học lớp 11, bạn sẽ được tặng một quyển sổ tay kiến thức cơ bản lớp 12 (tôi tự tay biên soạn, số lượng có hạn), giá 399, mã QR như sau, khi thanh toán vui lòng ghi chú lại nội dung. Tài liệu PDF và bản Word mỗi cái đều có một bản sao, được sắp xếp cực kỳ có thẩm mỹ, rất tiện cho việc in ra. Nếu mong muốn, cũng có thể in kèm một bức ảnh chữ ký tuyệt đẹp của giáo thảo, đến trước được phục vụ trước, bạn hữu gần xa đi qua đừng bỏ lỡ.]
Thịnh Diễn: “…”
Đây thật sự là thiên tài kinh doanh một nghìn phần trăm.
Chẳng qua dù sao cậu cũng tính đến việc chữa ngựa chết thành ngựa sống, lười xem xem người này có phải người đứng đắn không, trực tiếp quét mã QR thanh toán, xong xuôi, đối phương lại đột nhiên gửi đến một dấu chấm hỏi: [?]
?
Ý gì đây?
Thịnh Diễn đang chuẩn bị hỏi, nhưng còn chưa đánh chữ ra thì ót đã đột nhiên đụng phải một thứ không mềm cũng không cứng, đau đến mức khiến cậu hít một hơi lạnh, cau mày ngẩng đầu lên nhìn, vừa chuẩn bị chất vấn thì im bặt.
Hình như cậu đụng phải tay của Tần Tử Quy.
Không đợi cậu kịp phản ứng, Tần Tử Quy đã coi như không có việc gì xảy ra, thu lại bàn tay vừa rồi bị đụng phải cửa kính đỏ ửng lên, hạ giọng nói: “Đi thì nhìn vào đường ấy, đừng nghịch điện thoại mãi.”
“Ò.” Thật ra Thịnh Diễn có hơi lo cho vết thương trên tay Tần Tử Quy, nhưng hỏi thì lại cứ thấy ngượng ngượng sao sao, chỉ đành nghe lời tạm thời cất điện thoại đi.
Điện thoại của Tần Tử Quy lại đúng lúc vang lên.
Lấy ra xem.
Wild: [Đàn anh, Thịnh Diễn bị kíc/h thích đến mức độ đó rồi ư?]
Q: [?]
Wild: [Trong thế giới của anh ta lại có thể xuất hiện 2 từ học tập!!!] – đính kèm ảnh chụp màn hình mua tài liệu.jpg
Q: […]
Người gửi wechat cho hắn là một trong những đàn em có quan hệ tốt nhất từ hồi cấp hai, Hạ Chi Dã.
Thấp hơn hắn một tuổi, lúc ấy hai người còn cùng đứng đầu hai khối suốt, lại còn là chủ lực của đội bóng rổ trường với Thịnh Diễn, cho nên quan hệ rất tốt. Chẳng qua sau này vì một vài nguyên nhân đặc thù mà không chuyển thẳng lên trường cấp ba này, nhưng vẫn duy trì liên lạc.
Chỉ là không nghĩ tới, Thịnh Diễn mua tài liệu học lại mua trúng acc clone của người này.
Hoặc là nói, mấu chốt không phải là mua tài liệu của ai, mà là Thịnh Diễn bắt đầu mua tài liệu học rồi.
Phải biết, cái danh học kém kia của Thịnh Diễn tuyệt không phải là do khuyết tật trí não bẩm sinh gây ra, mà bởi cậu thuần tuý không muốn học.
Hồi tiểu học, Thịnh Diễn đã nổi danh là đứa nhỏ thông minh, tuy không thích làm bài tập về nhà, nhưng trí nhớ rất tốt, tốc độ tính toán cũng nhanh nhất lớp.
Chẳng qua càng học lên cao, điều kiện vật chất càng tốt, càng được chơi nhiều thứ hơn, bắn súng, chơi game, xếp mô hình, bóng rổ, cái gì cũng giỏi, mà lại còn được nuông chiều dung túng đủ thứ, thành ra tâm tư càng ngày càng xa việc học, một năm 365 ngày thì 360 ngày không nghe giảng.
Mà kiểu đại thiếu gia ham chơi này đột nhiên bắt đầu học tập, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, gia pháp có lệnh, không thể không phấn đấu vươn lên mạnh mẽ.
Thứ hai, muốn thi thử lần sau các môn đều qua, sau đó thoát khỏi hắn.
Hiển nhiên, câu trả lời quá rõ ràng.
Xem ra bây giờ Thịnh Diễn thật sự không vui vẻ khi ở cùng hắn.
Nhớ lại lúc học tiểu học, mỗi lần đổi chỗ ngồi, Thịnh Diễn toàn vừa khóc vừa nháo đòi ngồi cạnh hắn, Tần Tử Quy rũ mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, trả lời: [Chắc là đang giận dỗi với tôi thôi.]
Đối phương cũng không hỏi nhiều, chỉ chậm rãi trả lời: [Thế à, vậy được, chỗ em còn 1 acc “Đáng thương nhất trên đời”, nếu anh cầm thì em sẽ cho anh mượn.]
Q: [?]
Wild: [Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.]
Wild: [Anh cũng nhớ này, đàn ông cũng sẽ làm nũng, quan hệ cũng sẽ có khi bất hoà, giận dỗi gì đó, vấn đề nhỏ thôi.]
Làm nũng.
Đầu ngón tay Tần Tử Quy khẽ gõ lên hai chữ này, như có điều suy nghĩ.
Mà không đợi hắn nghĩ ra kết quả, Thịnh Diễn vốn đang yên đang lành đi bên cạnh đột nhiên vỗ hắn một cái: “Tần Tử Quy! Nhanh lên! Bắt con mèo kia lại giúp tôi với! Đừng để nó chạy!”
Nói xong bèn trực tiếp chanh chóng chạy đến chỗ góc tường đầy đồ linh tinh ở đối diện cửa hàng, giẫm lên đống đồ đấy, chống tay một cái. Trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Tần Tử Quy nhớ lại đêm qua lúc gặp Thịnh Diễn, hình như cậu đang tìm một con mèo. Vì thế cũng đuổi theo, nhẹ nhàng nhảy qua tường rồi nhẹ nhàng đáp đất.
Mà Thịnh Diễn ở đầu tường bên kia cuối cùng cũng bắt được tên tội phạm đào tẩu giữa tiếng ồn kia, giơ hai tay nó lên, hung dữ nói: “Chạy đi! Chạy nữa đi! Chạy nữa thì cơm cũng không có mà ăn đâu biết không?”
“…”
Tần Tử Quy nhất thời không biết có nên nhắc nhở Thịnh Diễn hay không, rằng mãnh nam không nên nói lắp.
Cũng may Thịnh Diễn có vẻ không phát hiện ra chuyện mình nói lắp, chỉ nghiêng đầu nhìn Tần Tử Quy: “Tôi có thể mang nó về lớp học trước không? Thức ăn cho mèo vẫn còn để trong cặp.”
Quả thật Tần Tử Quy đã thấy mấy lon thức ăn đóng hộp cho mèo trong cặp Thịnh Diễn.
Vừa nhìn đã biết là loại cao cấp nhất, đắt nhất, tinh xảo nhất.
Hắn lại nhìn còn mèo trong tay Thịnh Diễn, như một nắm đất nhỏ không có huyết thống cao quý, cùng lắm nhìn dáng vẻ cũng coi như được lòng người, khoảng chừng ba bốn tháng tuổi, hẳn là không có ba mẹ cũng không có chủ nhân, bẩn thỉu, gầy gò đến lạ, so với đại thiếu gia sạch sẽ xinh đẹp càng giống như của hai thế giới hơn.
Hắn hỏi Thịnh Diễn: “Cậu có định nuôi nó không?”
Thịnh Diễn không hiểu sao Tần Tử Quy lại hỏi cái này, thuận miệng đáp: “Tạm thời thì không, Hứa phu nhân dị ứng lông mèo, không thể nuôi ở nhà tôi được.”
“Nếu không có ý định nuôi nó, tốt hơn hết là đừng cho nó ăn đồ ăn quá tốt.” Giọng điệu Tần Tử Quy có hơi lạnh nhạt.
Thịnh Diễn nhíu mày, không hiểu lắm.
Tần Tử Quy giải thích: “Rất nhiều con mèo sau khi ăn đồ ăn đóng hộp cao cấp thì không muốn ăn thứ khác, thậm chí là thức ăn cho mèo bình thường. Cho nên, bây giờ cậu nhất thời ham thích cho nó ăn, cái gì tốt nhất cũng cho nó, khiến nó phụ thuộc vào cậu, nhưng nếu một ngày nào đó cậu không thể tiếp tục đối xử với nó như thế, nó có thể sẽ biếng ăn hoặc trầm cảm, thậm chí còn cảm thấy mình bị bỏ rơi lần thứ hai. Cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện đó chưa?”
Không nghĩ đến.
Thịnh Diễn chỉ cảm thấy mình gặp được con mèo này, Miêu Miêu rất thích cậu, cậu cũng rất thích nó, đây chính là duyên phận. Mà trong suy nghĩ của cậu, nếu cậu thích thứ gì, cậu sẽ dành tặng những gì tốt nhất mình có cho nó.
Giống như lúc nhỏ, gặp được Tần Tử Quy trước cửa nhà. Chì vì một thoáng nhìn qua đã thích, nên cậu mới đối xử tốt với hắn.
Đối với những chuyện khác, cậu không nghĩ nhiều đến vậy.
Nhưng bây giờ bị Tần Tử Quy nói thế, giống như cậu đã làm chuyện gì cực kỳ xấu xa rồi ấy.
Hơn nữa, sao lại nói là bị vứt bỏ lần hai?
Thịnh Diễn luôn cảm thấy lời của Tần Tử Quy có ý khác, nhất thời trong lòng có cảm giác bực bội không tên: “Tần Tử Quy, anh có ý gì chứ? Cái gì gọi là nhất thời ham thích rồi vứt bỏ lần thứ hai? Anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ tôi làm gì cũng xấu được không hả? Lúc tôi gặp con mèo này, nó chỉ lớn bằng đó, nếu không có tôi, nó còn không thể sống được. Hơn nữa, dù tôi không thể nuôi nó, nhưng tôi có đưa nó đi tiêm chủng, cho nó khám bệnh, cũng đang tìm người có thể nhận nuôi nó, sao anh lại cảm thấy tôi chỉ là nhất thời ham thích rồi sẽ không chịu trách nhiệm với nó? Trong mắt anh tôi là dạng người gì hả?!”
Thịnh Diễn càng mắng càng tức, càng nói càng tủi thân, đến cuối cùng căn bản không để ý đến Tần Tử Quy nữa, ôm con mèo nhỏ đi ra khỏi ngõ vắng.
Nhưng chưa đi được hai bước, rốt cuộc vẫn không nhịn được, quay đầu hung dữ nói với Tần Tử Quy: “Hơn nữa, tôi nói muốn chăm sóc nó thì sẽ vẫn chăm sóc nó, là nó tự mình chạy trước! Phớt lờ tôi trước! Đừng có cái gì cũng đổ lỗi cho tôi!”
Nói xong thì quay đầu lại, cúi đầu ôm con mèo, nhanh chóng đi khỏi đầu ngõ, nhìn qua cực kỳ tức giận.
Mà không biết có phải ảo giác của Tần Tử Quy không, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy trong câu nói đầy tức giận kia của Thịnh Diễn, dường như ẩn chứa rất nhiều tủi thân khác nữa.
Chính hắn chạy trước, phớt lờ tôi trước.
Nghĩ đến những lời này, ngón tay đang rũ xuống của Tần Tử Quy khẽ nắm lại.
Trong lòng hắn, Thịnh Diễn vẫn là tiểu thiếu gia – vì được bảo vệ quá tốt nên cái gì cũng không hiểu, nhưng có lẽ so với suy nghĩ của hắn, Thịnh Diễn trưởng thành hơn rất nhiều.
Thế nên hắn đột nhiên không biết mình có nên như lúc trước, đuổi theo Thịnh Diễn, dỗ dành cậu, trêu chọc cậu.
Nhưng bản năng sâu xa nhất trong tiềm thức hình thành hơn 10 năm qua vĩnh viễn nhanh hơn suy nghĩ của hắn.
Khi thấy sườn dốc bên ngoài ngõ có một chiếc xe đạp như đang mất khống chế, nhanh chóng lao xuống con hẻm chật hẹp, Tần Tử Quy không chút suy nghĩ bước nhanh lên trước, một tay kéo Thịnh Diễn vào trong ngực, xoay người, bảo vệ cậu và chú mèo thật chặt trước ngực.
Sau đó, chiếc xe đạp phi nước đại kia không khống chế được, cả người lẫn xe đụng thẳng vào Tần Tử Quy.
Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, bên tai là tiếng rên trầm thấp, Tần Tử Quy ôm cậu không khống chế được mà khẽ co chân lại.
Trong nháy mắt, Thịnh Diễn mới phản ứng lại những gì đang xảy ra.
Cậu đẩy tay Tần Tử Quy ra, ngồi xổm xuống, bất chấp xắn ống quần Tần Tử Quy lên.
Lúc xe đạp va vào, dây thép cứng buộc trên đầu xe trực tiếp cứa đứt ống quần, ngay cả bắp chân cũng bị cứa thành một đường vừa dài vừa sâu, nhìn qua xót đến đau lòng.
Thịnh Diễn rốt cuộc không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên lớn tiếng với Tần Tử Quy: “Tần Tử Quy, đầu óc anh có phải có vấn đề rồi không hả? Không biết gọi tôi một tiếng để tôi tránh ra hay sao? Ngăn cái rắm ấy! Anh nghĩ mình là anh hùng đấy à! Anh nghĩ tôi sẽ không tức giận chắc? Mộng anh hùng cái khỉ gió! Ông đây còn lâu mới tha thứ cho anh!”
Thịnh Diễn mắng rất dữ dội, chỉ là vừa mắng vừa đỏ ửng hai mắt, hung dữ mà chẳng có lực uy hiếp nào, chỉ khiến người ta cảm thấy giống như một chú báo nhỏ đang phô trương thanh thế mà thôi.
Cũng giống như khi còn nhỏ, che chở hắn trước mặt Hổ Mập, không cho phép họ mắng hắn không có cha mẹ, giống như nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chẳng chút đổi thay.
Mà trong một giây ấy, Tần Tử Quy đột nhiên hiểu được một đạo lý.
Thịnh Diễn vẫn luôn bằng lòng cho mèo hoang ăn đồ hộp tốt nhất; có lẽ bản thân cậu không sai, sai là bởi sợ sau này sẽ không bao giờ được ăn thứ tốt như vậy nữa nên chú mèo ấy ngay cả đồ ăn bây giờ cũng không muốn ăn.
Vì thế trong nháy mắt đó hắn ra quyết định, cúi đầu nhìn Thịnh Diễn, khẽ nói: “A Diễn, đừng giận, tôi đau.”
Tác giả có lời muốn nói: Hoa đỗ quyên, còn được gọi là hoa trà, tục xưng “bạch liên hoa” (nói ổng tâm cơ đó)
Hết chương 13.