Đường Chuyên

Chương 20: Không giết được người, còn không giết được chó



Đất Lũng tháng sáu giống như lò lửa, người người dày vò trong đó, cả doanh toàn hán tử đóng khố. Vân Diệp cảm giác mình đang ở trong quân doanh của quỷ, kiếm mấy mảnh vải mỏng, tìm thợ may quân doanh vừa giải thích vừa minh họa mới làm hắn hiểu mình muốn làm quần trong, quần sịp thì quên đi, quần đùi thì không thành vấn đề. không có dây chun đành dùng giải giút vậy, không tụt xuống là được.

Sáu cái lớn, bốn cái nhỏ chỉ trong một đêm là xong, Vân Diệp lấy làm lạ sao mà hiệu suất nhanh như thế, đến khi thợ may cung kính dùng hai tay dâng lên, y mới hiểu vì sao được đãi ngộ này. Do tin đồn trong quân, tân tước gia có tài thông thiên độn địa, có thể hiểu âm dương biết quỷ thần, thi triển tiên thuật lấy tuổi thọ của người Khương cấp cho Lão Trang sắp chết, giờ Lão Trang đã có tiến triển, trời nóng vậy mà vết thương không sưng, xem ra còn sống ngon lành tám chục năm nữa. Nếu mình sau này gặp phải cơ sự như vậy, tóm bừa một người Khương, cầu tước gia thi triển tiên thuật, há chẳng phải cũng sống được trăm tuổi? Thế nên quân sĩ trong doanh coi Vân Diệp như thần tiên, giờ thần tiên muốn làm mấy cái quần cộc, đó là coi trọng đám thợ may chúng ta, bốn thợ may đón cửa làm thâu đêm.

Vân Diệp cười cảm tạ, mấy thợ may tới tiền thưởng cũng không dám lấy, còn sung sướng rời đi. Tước gia không làm cao, còn vui vẻ cảm tạ, chúng ta là người được thân tiên biểu dương, xem đám khốn trong quân doanh còn kẻ nào dám lên mặt.

Vân Diệp không hề biết mình vô tình vừa lào con hổ trong cáo mượn oai hùm, cầm bốn cái quần lớn chạy tới lều soái. Trong lều soái Lão Trình để thân trần, dưới quấn cái khố trắng, đầu quấn khăn vải trắng, đang uống rượu nho, toàn thân toàn lông đen khiến Vân Diệp hoài nghi cái lão này chưa tiến hóa hết.

– Bá bá, tiểu chất t hấy người chịu nóng khổ sở, liền làm mấy cái quần trong mặc mát mẻ hơn, đặc biệt làm cho bá bá ba cái, người thử xem, xin bá bá đừng chê.

Lão Trình thích tâng bốc, ngươi phải hạ mình xuống, như thế mời dễ đưa ra yêu cầu:

– Tên tiểu tử ngươi còn hiếu thuận đấy, Sửu Nhi cái thằng lỏi đó chỉ biết trộm rượu của lão phu, không có tâm tư tỉ mỉ thế này, để lão phu thử xem.

Nói xong cởi ngay khố, trần truồng mặc thử.

– Chà, cái thứ này mát mẻ lắm, tiểu tử tốn công rồi, nói đi, muốn lão phu thưởng cái gì?

Lão Trình xoay mông, thấy hết sức dễ chịu, liên quyết định phải thương cho Vân Diệp cái gì đó:

– Đó là tâm ý tiểu chất hiếu kính bá bá, sao có thể đòi bá bá thưởng, nhưng nếu người thấy nhất định phải thưởng, bề trên thưởng, tiểu chất không dám từ chối, bá bá đem khối ngọc bội lần trước thưởng cho tiểu chất là được.

Vân Diệp thèm thuồng khối ngọc bội đánh cược lần trước, rõ ràng mình thắng, Lão Trình lại chẳng có động tĩnh gì, còn ngầm biểu thị mấy lần không xong, chả biết lần này có đạt được mục đích không?

– Nằm mơ, đó là tín vật lão phu tính dùng để khi ngươi đính hôn cho bên nhà nữ, hiện cho ngươi chẳng phải để ngươi làm uổng phí à, lão phu giữ trước.

Dứt lời thì Vân Diệp bay ra khỏi lều, trời ơi, chẳng những không đòi được ngọc bội còn ăn một đá, đáng sợ hơn là Lão Trình muốn tìm bà xã cho mình, với nhãn quang của ông ta, Vân Diệp cho rằng bà xã tương lai ngoài mông to eo bự ra thì không có khả năng nào khác. Theo Trình Xử Mặc nói, lão gia tử xem mấy cô nương cho hắn, không cô nào không phải hạng cao lớn dễ sinh nở, Vân Diệp lúc này chỉ muốn đâm đầu tự sát.

May mà Trình Xử Mặc đã trộm được một hũ rượu bồ đào mời mình uống. Uống một ngụm rượu ấm nóng khiến người táo khí bốc lên, gạt phăng tay cầm bát của Trình Xử Mặc.

– Chán ngắt, bồ đào không có đá sao uống.

– Vi huynh cũng biết bồ đào sau khi ướp đá lạnh uống rất sảng khoái, nhưng đây là Lũng Hữu, ta tới đây là để trấn áp người Khương, ngay cả Lan Châu thành bệ hạ cũng không cho vào, chỉ có thể hạ trại nơi hoang dã, đệ bảo ca ca đi lấy đá ở đâu?

Nghe thì thấy Trình Xử Mặc cũng một bụng tức. Không có biện pháp, lúc này Lý Nhị bệ hạ đang định chỉnh đốn quân đội, tuyệt đối không đồng ý cho quân đội làm phiền địa phương, phỏng chừng quân binh khắp Đại Đường lúc này đều đang ở trong trướng bồng.

– Ở trong thành là mộng tưởng, nhưng kiếm chút đá vẫn có thể. Ca ca chỉ cần tìm tiêu thạch (quặng KNO3), tiểu đệ có thể làm ra băng được.

Nghe Vân Diệp nói như vậy, ngay cả phương pháp Trình Xử Mặc cũng lười hỏi, liền đứng dậy đi đến hậu cần doanh. Hắn nhớ kỹ ở đó chắc có tiêu thạch, trong cột khói báo động có thứ này.

Sau thời gian một chén trà nhỏm Trình Xử Mặc xách theo một cái túi tiêu thạch trở về. Vân Diệp tìm một cái vại đổ hết tiêu thạch vào trong đó, lại đổ vào nửa vại nước, liền thấy tiêu thạch và nước phản ứng mạnh, nổi đầy bọt nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ.

Đợi mặt nước lắng lại, Vân Diệp đổ nước sôi để nguội đã chuẩn bị sẵn vào chậu đồng, để chậu đồng nổi trên mặt nước. Chỉ chốc lát, dưới ánh mắt chăm chú của Trình Xử Mặc, mặt nước bắt đầu có băng trắng xuất hiện, chỉ thời gian một bữa cơm, mặt nước đã bị màu trắng bao trùm, nước trong chậu cũng bắt đầu kết băng.

Trình Xử Mặc cẩn thận thò tay chạm vào mặt băng, hắn hít một hơi lạnh:

– Huynh đệ sao mà làm được? Tháng sáu nóng đến chết người mà đóng băng, nói ra ai tin chứ?

– Im đi, không biết cũng đừng hỏi, sang năm, hai ta còn phải dựa vào nó mà phát tài đấy, huynh không biết tiểu đệ ta bây giờ còn là một kẻ nghèo à.

Trình Xử Mặc gãi đầu, quả nhiên không hỏi thêm nữa. Hắn chung quy cảm thấy người huynh đệ của mình muốn kiếm tiền không phải là một việc khó, hoàn toàn không cần thiết chuẩn bị từ bây giờ. Tuy nhiên, có thể được uống rượu bồ đào ướp lạnh mới là chính sự.

Hai huynh đệ nằm trên đống cỏ khô, uống rượu bồ đào ướp lạnh cái nóng tan biến hết, đá lạnh va vào bát leng keng, lúc này nghe như một khúc hát động lòng người, làm cho hai người sảng khoái từ từ đỉnh đầu đến gan bàn chân, ai cũng không có tâm tư nói chuyện, chỉ ngẩn người nhìn sao đầy trời.

Trình Xử Mặc một ngụm uống cạn rượu trong bát, mượn cái mát ngã đầu nằm ngủ, chỉ chốc lát, tiếng ngáy như sấm vang lên. Vân Diệp thì mân mê từng ngụm rượu, nhìn sao Ngưu Lang trên dãy ngân hà mà cười khổ không ngớt, đó sẽ là khắc họa chân thực của mình sao? Trong truyền thuyết họ một năm còn có một ngày tương phùng, mà mình cách xa vợ con 1380 năm, sợ cuộc đời này vô duyên gặp lại. Y giơ bát còn chút tàn rượu kính sao Chức Nữ, nhẹ nhàng nói: “Bảo trọng” Nói xong uống cạn bát rượu, ném cái bát về bóng đêm xa xa.

Người Đột Quyết rút lui, không chỉ mang đi ba vạn Hán nô, còn có lời hứa không xâm phạm lẫn nhau của Lý Nhị bệ hạ. Tiền tài của phủ khố Trường An bị vét sạch. Đám cường đạo dương dương đắc ý này xuất Nguyên Châu, Linh Châu, từ Hoài Viễn trốn vào thảo nguyên mênh mông. Trình Giảo Kim tay cầm thủ thư của Lý Nhị bệ hạ mà gào khóc, 12000 tướng sĩ mặc cả y giáp quỳ gối trước soái trướng. Vài hãn tướng tóc tai bù xù, rạch mặt thỉnh cầu xuất chinh, quyết tâm lấy máu rửa nỗi nhục từ Vị Thủy.

Trình Giảo Kim và phó soái Ngưu Tiến Đạt cắt máu thề không báo thù này thế không làm người. Nhưng quân ta thế nhược, quân bị không đủ, lương thảo thiếu thốn, quốc nội phản loạn không ngừng, Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn nhìn chằm chằm, chỉ cần sơ ý Đại Đường sẽ có nguy cơ đổ sụp, quân tử báo thù, 10 năm không muộn. Vả lại thà ta đợi dẹp yên phản tặc quốc nội, đợi binh tinh lương đủ, tất cùng chư quân tiến đánh thảo nguyên, quyết một trận tử chiến với Đột Quyết.

Chư quân sĩ khóc xong, trong nhất thời, trong đại doanh tiếng đao soàn soạt, nỗi căm phẫn tràn khắp thiên địa. Vì khiến đại quân có thể phát tiết nộ khí, Lan Châu, Túc Châu, những người Khương còn sót lại lọt vào ngập đầu tai ương, vì truy sát phản bội, đại quân binh tiến Hà Châu, Thổ Dục Hồn nghe tin, một mặt đại quân di chuyển về biên cảnh, một mặt phái đặc phái viên đến Trường An hòa giải.

Vân Diệp vẫn theo đại quân bôn ba tại đại địa Lũng Hữu, tận mắt nhìn thấy người Khương, chủng tộc đã từng huy hoàng biến mất trong rừng dân tộc, trừ số ít người Khương trốn vào thâm sơn, chạy về hoang nguyên, người Khương còn lại thanh tráng đều bị giết, phụ nữ và trẻ em làm nô tỳ.

Có thể nói toàn bộ bộ tộc người Khương vì thống khoái nhất thời mà phải trả giá đắt. Tận mắt nhìn thấy một chủng tộc bị diệt, đã mang đến cho tâm linh Vân Diệp sự tác động rất lớn. Chuyện hưng vong thiên cổ, thịnh suy chỉ một đêm, dân tộc Hán có thể ở trên địa cầu sừng sững năm nghìn năm, nhiều lần phong vũ tàn phá, rồi lại tre già măng mọc, đó là chuyện may mắn cỡ nào. Mà hiện tại, dân tộc Hán lại nghênh đón một vòng cao trào mới. Vân Diệp âm thầm suy nghĩ, sự có mặt của mình có thể đem thời kỳ hưng thịnh của đàn ca sắp đến này càng thêm hoàn mỹ hay không?

Tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa rền vang, người qua đường cung tiễn dắt trên lưng, đại quân tiến theo cát bụi tung bay, tiếng giáp trụ xì xào, không dứt bên tai. Trình Xử Mặc toàn thân Minh quang khải, dưới ánh mặt trời chói chang giống như một ngọn lửa lớn, dao động khiến người ta không mở được mắt. Bên cạnh hắn một con ngựa luồn đầu vào trong thùng xe ngựa, dường như đang tránh quang mang của tiểu Trình, nó chỉ liên tục vẫy đuôi cho thấy tâm tình khoái trá lúc này của nó.

Tảo hồng mã của Trình Xử Mặc u oán nhìn Vượng Tài trên lưng không có một bóng người, cúi đầu tiếp tục cật lực đèo chủ nhân nặng nề bước đi. Vượng Tài đương nhiên là có lý do vui sướng, trong xe lạnh lẽo, một cục đá lạnh to tản ra hàn khí, ngoài thùng xe thời tiết nóng bức người, bên trong thùng xe mát mẻ sướng người.

Vân Diệp vểnh chân bắt chéo vừa hát vừa thỉnh thoảng ném một hạt đậu vào miệng, cuộc sống rất tiêu diêu tự tại. Vượng Tài thỉnh thoảng liếm một ngụm nước đá, thỉnh thoảng Vân Diệp cũng ném một hạt đậu vào miệng Vượng Tài. Một người một ngựa ở trong đoàn quân có vẻ vô cùng thoải mái. Theo sau xe ngựa của Vân Diệp là đoàn xe dài sườn sượt, đây là thu hoạch của Trình đại tướng quân khi công phá sào huyệt người Khương tại Hà Châu, hơn mười xe tiêu thạch. Tiền tài đã phân chia cho quân sĩ, phụ nữ và trẻ em nô bộc tự có nơi bán ra, thu nhập sẽ đưa về quốc khố, đại quân từ tướng quân cho tới mã phu, mỗi người đều có phần, đương nhiên sĩ khí phấn chấn.

Vân Diệp cũng được, không ai coi trọng mười cái xe đá tiêu. Hà Châu vốn là nơi sản sinh đá tiêu, sản xuất ra độ tinh khiết cao, tạp chất ít, là nguyên liệu tốt nhất để thuộc gia. Vốn tối đa chỉ chất được một xe, sau khi Trình đại tướng quân hưởng thụ bồ đào ướp lạnh liền một xe biến thành mười xe.

Trình Xử Mặc rốt cuộc tỉnh lại từ trong trạng thái mộng có được Minh quang khải, cảm thấy cả người giống như nằm trong một lồng hấp, mồ hôi như suối từ đỉnh đầu theo cổ chảy tới bên hông, trong giày toàn là mồ hôi, trên lưng ngựa cũng ẩm ướt một mảng. Quay đầu lại nhìn xe ngựa đặc chế của Vân Diệp, lại nhìn trung quân đại kỳ đi phía trước cách mình chừng nửa dặm, hắn gọi Quả nghị giáo úy dẫn đầu, nói mình cần thay y phục, bảo hắn cẩn thận tòng sự, quan trọng nhất là nhìn thấy đại tướng quân cần phải mật báo cho mình.

Quả nghị giáo úy đội nón tre, thân khoác giáp mỏng nhìn Chiết trùng giáo úy đại nhân như từ trong nước đi ra với ánh mắt đồng tình, nói vạn sự có ta. Trình Xử Mặc vỗ vỗ vai thuộc hạ biểu thị cảm tạ rồi đi thẳng vào xe ngựa của Vân Diệp, xe ngựa phát ra tiếng kẽo kẹt vì quá tải, trước tiên hắn đá cái đầu Vượng Tài ra ngoài, lại ôm lấy khối băng không buông tay nữa. Vân Diệp thấy thế chộp lấy hũ trà nhét vào miệng Trình Xử Mặc, tưới cho hắn như tưới hoa, một hũ trà uống sạch sẽ, tiếng thở dốc thoải mái đến cực điểm mới phát ra từ miệng Trình Xử Mặc.

– Minh quang khải quả thật là bia ngắm ưu tú nhất trên chiến trường, có thể nói là vật hấp dẫn của vũ tiễn, ngoại trừ kẻ ấm đầu, còn có ai mặc cái thứ này trong ngày nóng.

Vân Diệp khinh thường nhìn hắn, từ phía sau rút ra một khăn vải ném lên mặt hắn.

– Ca ca ta nguyện ý, Minh quang khải tại kinh sư ta muốn có một bộ, nhưng cha ta không đồng ý, mình làm ra lại quá đắt, không nghĩ tới tại Lũng Hữu tìm được một bộ. Ngươi không biết đấy, tên ngốc Uất Trì có một bộ, khi ở Trường An người này mỗi ngày mặc ở trước mặt bọn ta khoe khoang, khi ăn cơm cũng không cởi ra, lấy dao chích đồ ăn đưa vào miệng, còn nói ăn cơm như vậy mới là diện mạo nam nhi, mặc dù bị lão tử hắn chửi cho một trận mới cởi ra, nhưng tới cùng làm cho ca ca ta không thoải mái, hôm nay thật vất vả mới có được, không mặc còn đợi đến khi nào.

Trình Xử Mặc xoa mặt buồn bực giải thích.

– Đợi đến Trường An, ta thiết kế cho huynh một bộ chiến giáp, hiện tại huynh vứt cái thứ đó đi, xe ngựa bị đè sắp sập rồi kìa. Áo giáp nặng như vậy lại thêm thể trọng của huynh, huynh xem con ngựa nào có thể chở huynh chiến đấu? Huynh là tướng quân trên ngựa, linh mẫn, thần tốc là sở trường của huynh, hiện tại khoác cái thứ phế vật này lên, chạy chưa được xa ngựa đã không chịu nổi, không có ngựa, huynh còn được bao nhiêu chiến lực?

Vân Diệp chậm rãi khuyên bảo Trình Xử Mặc. Hai tay giúp hắn cởi ra dây buộc giáp, Trình Xử Mặc rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, khôi giáp 80 cân, được thân binh đem bỏ lên xe quân nhu. Thay đoản y bì giáp trở lại, Trình Xử Mặc cắn một cục nước đá rôm rốp, cũng không sợ đá làm gãy răng.

Trình Xử Mặc lại ngồi lên chiến mã, thời tiết oi bức, nhưng quân pháp vô tình, dù cho mình là con trai của đại tướng quân. Vân Diệp có thể nằm trên xe ngựa, bởi vì y không phải là quan võ, mà y có chứng động kinh, đại tướng quân đặc phép cho y ngồi xe ngựa. Lần này bình định Lũng Hữu, Tả võ vệ xem như đội dự bị ở trong quân chủ yếu là tân binh, chưa bao giờ lên chiến trường.

Lần này kéo đến Lũng Hữu cũng có ý tứ luyện binh, lấy người Khương cho tân binh Tả võ vệ luyện tập là thích hợp. Quân đội thấy qua máu phong mạo khác liền so với khi vừa tới. Khi tới bầu không khí trong quân rất sôi nổi, đám tân binh hầu như là một đường cười đùa chạy đến Lũng Hữu, hiện tại đại quân xuất hành, toàn bộ đội ngũ lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng lá giáp va chạm cùng tiếng giày hành quân rầm rập, nha kỳ chữ Đường đỏ rực đang lay động theo gió.

Mấy ngày liền hành quân, khô khan, chán nản, khổ cực. Tuy nói đều là đệ tử Quan Trung người nào cũng dũng mãnh thiện chiến, hành quân dưới ánh nắng gắt lại cần sự chịu đựng rất lớn. Phó soái Ngưu Tiến Đạt đội khôi mặc giáp cầm trong tay mã sóc dẫn tiền quân mở đường phía trước.

Đại tướng quân Trình Giảo Kim toàn thân mặc giáp trụ áp trận tại trung quân, Trình Xử Mặc áp giải lương thảo, quân giới đi theo trung quân. Hai vị đại soái không có chút ưu đãi nào, yên lặng hành quân dưới ánh nắng chói chang.

Trình Xử Mặc nếu không phải mặc Minh quang khải thật sự nóng không chịu nổi thì tuyệt đối sẽ không bò lên xe ngựa của Vân Diệp tạm lánh. Có thể đây là hành vi thường ngày của quân nhân cổ đại, thời đại này là dựa vào mị lực cá nhân mà lĩnh quân, đây cũng là tấm gương cho một vị thống soái hợp cách phải làm được. Lão Trình ngày hôm qua cũng đã bị cảm nắng nhẹ, Vân Diệp dùng đồng tiền cạo gió cho hắn, tuy nói cạo đường đỏ, đường xanh, rõ ràng là kỹ thuật chưa đủ, nhưng cũng giúp lão Trình ngủ một giấc ngon lành. xem tại TruyenFull.vn

Trước khi hành quân lão Trình cố ý bảo Vân Diệp dạy cho quân y phương pháp trị liệu hữu hiệu mà đơn giản này, dù sao mấy ngày nay số người bị cảm nắng đã đến trăm người, Vân Diệp không có biện pháp nói cho quân y đây là hiện tượng thiếu hụt chất điện giải nghiêm trọng, chỉ có thể học phương thức giáo dục của Trình Xử Mặc, ngang ngược nói cho quân y không nên hỏi vì sao, cứ việc nghe theo, phân phối một lượng lớn muối đường nước cho quân sĩ bị cảm nắng uống là được.

Có thể là Vân Diệp giấu được phương pháp trị liệu, cũng có thể là thể chất quân sĩ tốt, nói chung, lúc nãy quân y báo lại bệnh trạng của các quân sĩ bị cảm nắng nằm trên xe ngựa đã có thuyên giảm, đã có thể ăn được thức ăn lỏng, toàn thân đã hạ sốt. Khi quân y báo cáo tin tức này trong mắt họ toàn là kính ý. Xem ra mình ở trước mặt các quân y đã là danh y cao không thể với tới.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.