Hoạn quan giả bị trọng thương được đưa đến trước mặt Vương Phu, trước mắt Vương Phu tối sầm, suýt thì bất tỉnh, nổi giận giơ kiếm đâm chết người kia, sau đó chạy vào cung, xin hoàng đế phế hậu và trị tội toàn gia họ Vương.
Hoàng đế lại khoan dung độ lượng khác thường, thở dài: “Ta và hoàng hậu kết hôn từ thuở thiếu thời, không nỡ phế nàng. Mẫu thân gánh tội, khó tránh khỏi liên lụy tới con cái. Nể mặt đích trưởng tôn, sau này đại tướng quân đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Vương Phu không chốn dung thân, dập đầu thùng thùng mấy cái, “Là lỗi của thần.”
Hoàng đế khoát tay áo, cau mày nói: “Trẫm mới nhận được cấp báo từ Bành Thành, đại tướng Phàn Đăng dưới trướng Hoàn Doãn dẫn mười vạn đại quân xuống Nam, hai tuyến nam bắc Bành Thành liên tiếp bị đánh bại, lính trấn thủ trong thành chạy tứ tán đến hai, ba phần mười, chỉ e Đàn Tế không chống cự nổi một tháng. Sợ là vẫn cần đại tướng quân xuất chinh lần nữa, tới Bành Thành tiếp viện cho Đàn Tế.”
Vương Phu hơi khó xử, “Trận Chung Ly đã khiến người ngựa kiệt quệ, muốn xoay sở lương thảo bổ sung binh khí lại lần nữa, một tháng có hơi gấp gáp.”
Thấy Vương Phu từ chối, bão táp vù vù tụ lại trong mắt hoàng đế, “Đại tướng quân,” giọng y pha lẫn mùi uy hiếp, “Bành Thành mất, Kiến Khang sẽ lâm nguy!”
“Thần đi thu xếp ngay đây ạ.” Vương Phu vội nói, “Thần muốn tạm thời giao binh quyền cấm vệ kinh thành cho Huyền Hạc, nó tuy còn trẻ nhưng cũng coi như đôn hậu, trung thành với bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?”
Tình thế bức bách, hoàng đế còn có thể nói gì được nữa? Y bất đắc dĩ đồng ý, “Cứ làm theo lời ông đi.”
“Thần muốn thăm đại hoàng tử.” Vương Phu nhớ đến cháu ngoại, mắt loáng thoáng rơm rớm.
“Đi đi.” Hoàng đế mỉm cười với ông ta, “Chờ đại tướng quân thắng trận này trở về, trẫm sẽ bắt tay vào việc lập thái tử.”
Vương Phu lập tức đầy mặt mừng rỡ và được an ủi, “Tạ ơn bệ hạ!”
Từ biệt hoàng đế, đi một chuyến sang chỗ đại hoàng tử Nguyên Hồng, Vương Phu nhìn gương mặt thanh tú còn vương nét trẻ con của ngoại tôn, không khỏi nhỏ lệ, nắm tay hoàng tử nói: “Nửa tháng nữa, thần sẽ xin bệ hạ tới quân doanh kinh thành kiểm tra quân dung, đến lúc đó điện hạ nhất định phải đồng hành đấy nhé.”
Trở lại Vương phủ, sắc mặt Vương Phu lập tức sa sầm. Sai người gọi Vương Huyền Hạc ở Vũ Lâm giám về, ông ta cho tùy tùng lui xuống, thuật chuyện hoàng hậu bị giam cầm ở chùa Thê Vân cho Vương Huyền Hạc. Vương Huyền Hạc trợn tròn mắt há hốc mồm, hỏi chuyện khẩn yếu trước tiên: “Bệ hạ chưa nhắc đến chuyện trị tội nhà họ Vương chứ ạ?”
“Phàn Đăng đang tấn công Bành Thành, hắn vẫn chưa dám.” Vương Phu cười lạnh, “Ta chỉ e trận Bành Thành đánh lùi quân dịch trở về, hắn sẽ khai đao với nhà họ Vương. Kể ra vẫn là Đàn Tế giảo hoạt nhất, phân phát hết người nhà đi rồi.” Ông ta liếc mắt, nói đến là sâu xa: “Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.”
Tim Vương Huyền Hạc thoắt ngừng đập, rảo bước đến bên cửa sổ, đóng chặt kín cửa sổ rồi mới vòng về kề tai Vương Phu nói nhỏ: “Trong cung cấm vệ nghiêm ngặt, hạ thủ thế nào ạ?”
Vương Phu đã mưu tính suốt dọc đường, ông ta chậm rãi nói: “Ta đã lĩnh chỉ, một tháng sau đi Bành Thành nghênh địch, trước khi đi, ta sẽ mời bệ hạ đến quân doanh kinh thành kiểm tra quân dung, đến lúc đó bách quan đều đi theo, con lén trộm đại điện hạ ra khỏi đội ngũ tùy giá – Nguyên Tu tàn bạo, ta sợ hắn chó cùng rứt giậu hại điện hạ, thế thì vô cớ xuất binh.”
Vương Huyền Hạc lại nghĩ nhiều hơn thế, “Đại công chúa ở trong cung, hoàng hậu điện hạ ở chùa Thê Vân, đến lúc đó mà loạn lên…”
“Không lo được nhiều thế.” Vương Phu mất kiên nhẫn, “Thu xếp ổn định cho điện hạ rồi, con phái nhân mã dưới trướng đến nhà từng triều thần, bắt gia quyến chúng lại, một khi chuyện thành, lập tức đăng cơ tại quân doanh kinh thành.” Ông ta thở dài một hơi, “Điện hạ lên ngôi rồi, dẫu chết ở Bành Thành, ta cũng có thể nhắm mắt!”
Vương Huyền Hạc sống mơ sống màng hơn hai mươi năm, đến nay chưa từng nghe thấy kế hoạch kinh thiên động địa như vậy, kích động đến run cả giọng, “Phụ thân yên tâm!”
Hai cha con bàn xong đại sự bèn chiêng trống rùm beng đi sắp xếp. Vương Phu cẩn thận, chỉ bí mật dặn dò vài tướng lĩnh tâm phúc, dăm hôm ba bữa lại vào cung báo cáo chuyện xuất chinh, mặt mày khổng để lộ chút dấu vết nào.
Nửa tháng trôi qua trong chớp nhoáng, Vương Phu điểm đủ binh mã, chuẩn bị sẵn quân nhu, quân doanh yên lặng đợi thánh giá ở mé tây đường cái trước cửa ô. Vì chuyện Bắc phạt, hoàng đế đổi công thành thủ, sĩ khi hạ thấp, cũng đang muốn nhân cơ hội này chấn chỉnh sĩ khí, bèn thay quân trang, hông giắt đao kiếm, leo lên ngự liễn phần phật lọng che, được chúng thị vệ cường tráng cầm búa rìu việt kích tiền hô hậu ủng, từ từ đi về phía quân doanh.
Vương Huyền Hạc chưởng quản Vũ Lâm vệ, tùy giá xuất cung, trên đường âm thầm sai người dẫn đại hoàng tử ra khỏi đội ngũ, giấu trong nhà một tướng lĩnh tâm phúc của Vương Phu, phái trọng binh bảo vệ. Những người còn lại đến nhà mỗi một triều thần canh giữ đâu vào đấy. Vương Phu chu đáo kín kẽ, đến cổn miện cũng đã làm gấp xong xuôi, chỉ chờ sự thành đăng cơ. Vương Huyền Hạc thầm gật đầu, dặn dò đại hoàng tử vài câu rồi ngựa không dừng vó chạy trở lại cửa ô.
Bấy giờ đang là giữa hè, trong quân doanh không có một màu xanh, mặt trời chói chang chiếu mắt người hoa mờ. Hoàng đế ngồi dưới chòi che nắng, nhận trà, thuận miệng bảo: “Gọi mấy hoàng tử tới đây xem quân đoàn hổ lang của trẫm.”
Vương Huyền Hạc vừa mới dứt được cơn thở dốc, vội nói: “Đại điện hạ bị say nắng, đang nghỉ ngơi trong xe ạ.”
Hoàng đế ô một tiếng, cũng chẳng sinh nghi, nhuận họng rồi bèn dẫn một đám quan văn leo lên đài cao, nhìn xuống thao trường, thấy hồ Huyền Vũ ngoài sân lấp lánh sóng nước, hàng ngàn hàng vạn binh sĩ áo đen đứng nghiêm, kiếm kích lóe hàn quang, dày đặc như làn mưa bạc, cờ xí trên đầu tung bay như đang quay cuồng trong sóng đen dữ dội.
Vương Phu vung cờ lệnh, binh sĩ thoắt thẳng kiếm đâm vụt, thoắt thu thương đứng yên, trật tự vô cùng nghiêm chỉnh. Vương Phu lại vung cờ lệnh, trong hàng ngũ chợt phun trào một tiếng “Sát” như núi gầm, quần thần đang bị phơi nắng đầu váng mắt hoa, nhất thời giật nảy mình, hốt hoảng lùi lại mấy bước.
Hoàng đế cất tiếng cười to, gọi: “Vương Phu.”
Vương Phu cầm cờ lệnh trong tay tiến lên, được bọc kín trong giáp trụ gió thổi không lọt, từ trán lăn xuống một dòng mồ hôi. Hoàng đế không nhìn ông ta, chỉ mỉm cười nhìn đại quân trước mắt, nói: “Một nhánh hùng binh, ông ra lệnh một tiếng là có thể đạp bằng toàn bộ Kiến Khang ấy chứ nhỉ?”
Vương Phu nâng cao cánh tay, mí mắt cụp xuống run lên, bị mồ hôi đọng suýt không mở nổi mắt, “Thần chỉ phụng chỉ thống ngự đại quân, không có đồng phù của bệ hạ thì một người cũng không điều động được.”
“Lúc bằng tuổi trẫm bây giờ ông đã làm tướng quân rồi, bao nhiêu người tại đây đều đã theo ông rất nhiều năm, phải không?”
Vương Phu càng nghe càng thấy bất ổn, ông ta dồn khí vào đan điền, chậm rãi nói: “Tất cả là nhờ vào ân đức của tiên đế và bệ hạ.”
Hoàng đế không tỏ rõ ý kiến, nói với cận thị: “Tuyên chỉ.”
Cận thị giở quyển lụa ra, cao giọng tuyên đọc thánh chỉ, phong Vương Phu làm Chinh Bắc đại tướng quân, gia phong quốc công, lại lần lượt thăng chức tướng lĩnh dưới trướng ông ta, đọc xong thánh chỉ dài dằng dặc, nội thị cũng lưỡi khô miệng khát, Vương Phu bình tĩnh nhận thánh chỉ, quỳ xuống tạ hoàng ân. Hoàng đế lại nói: “Lấy đồng phù ra đây.”
Nội thị bưng hộp gấm, bấm nhẹ một cái, phục hổ đồng thau đập vào mắt. Ngón tay hoàng đế vuốt nhẹ đồng phù, đang trầm ngâm thì nghe Tiết Hoàn nói: “Bệ hạ, đại hoàng tử đến rồi.”
Một câu vô cùng bình thường lại tựa sấm đánh giữa trời, Vương Huyền Hạc lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc, bụng dạ Vương Phu thâm sâu, con ngươi hơi co lại, ngay sau đó ngẩng đầu, nhìn đại hoàng tử ngây ngô được Tiết Hoàn hộ tống đi lên đài như không có chuyện gì xảy ra. So với trang phục ngăn nắp phẳng phiu của những người khác, nhung phục của cậu nom hơi xốc xếch, trên ủng da vương chút ẩm ướt, rõ ràng là vết máu.
Hôm nay, hoàng đế từ ái khác thường với đại hoàng tử, đích thân dắt cậu đến bên ngự tọa, chỉ vào đại quân bên dưới, nói: “Con ta, xem đội quân vương giả này đi, sẽ có một ngày, họ đều là của con.”
Đứa trẻ mới trải qua một trận giết chóc, ngơ ngác nhìn xuống đám người đen kịt bên dưới, lẩm bẩm nhắc lại: “Đều là của con?”
Vương Phu thở gấp, trong sát na, vừa toan lên tiếng thì một vật nặng nề lạnh lẽo đã nhảy vào lòng bàn tay mình.
“Đại tướng quân,” Hoàng đế tự tay đưa đồng phù cho ông ta, “Trẫm ngóng trông ông giương cờ đắc thắng.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Vương Phu chật vật mở bờ môi khô khốc khàn giọng tạ ơn.
“Hồi cung.” Hoàng đế xoay người, sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt.
Trở lại trong cung, toàn thân chợt lạnh toát, hoàng đế đổ mồ hôi lạnh ròng ròng ngồi phịch trên bảo tọa, hồi lâu không nói nên lời. “Vương Phu…” Sắc mặt y tím tái, lồng ngực không ngừng phập phồng, dáng vẻ giận dữ.
Vua tôi hai kẻ, giở cùng ra dao1, đã tỏ tường lẫn nhau.
1 Nguyên văn: 图穷匕见 (Đồ cùng chủy kiến), Thành ngữ có nghĩa là chuyện phải đến cùng mới lộ rõ chân tướng, rút từ tích .
Tiết Hoàn lặng lẽ quan sát y, tiến lên nhắc nhở: “Bệ hạ, Vương Phu đã bị rút dây động dừng, một khi lão rời kinh sẽ lại như Võ Lăng vương ngày xưa, trở thành mối họa lớn trong lòng.”
“Ngươi nói đúng.” Hoàng đế thoát được một kiếp, lòng hãy còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Tiết Hoàn cũng hàm chứa vài phần cảm kích, “Ít nhiều cũng nhờ ngươi có lòng cảnh giác.”
“Mấy ngày nay Vương Huyền Hạc lén lén lút lút, thần đã nghi ngờ từ lâu.”
“Còn cả Vương Huyền Hạc nữa,” Nhắc đến nhà Vương thị, hoàng đế bắn tóe hận ý, “Hắn cũng không được bỏ qua, cấm quân có hắn chưởng quản, ban đêm trẫm cũng chẳng dám yên giấc.”
Nội thị đi vào bẩm báo: “Đại tướng quân sợ quân tình khẩn cấp, đặc biệt tới thỉnh chỉ, muốn nhổ trại lên Bắc ngay ngày mai.”
Hoàng đế đang kinh hồn bạt vía, nào chịu gặp lại Vương Phu, “Chuẩn! Trẫm hơi váng đầu, bảo ông ta khỏi phải tự mình đến hỏi.”
Lắng tai nghe Vương Phu ở bên ngoài cao giọng tạ ơn rồi rời đi, hoàng đế lấy lại bình tĩnh, cười cười, giọng chế nhạo, “Sự tình bại lộ, vội vã muốn chạy?”
Tiết Hoàn thong dong, “Đại quân xuất chinh chia thành tiền quân, hậu quân và trung quân, nhổ trại theo thứ tự, bệ hạ muốn một chặp trừ khử Vương thị, ngày mai chính là cơ hội tốt. Có thể phái Lưu Ứng Viên đi thực thi thay bệ hạ, chặn Vương Phu, khiến nhân mã các quân không thể nối liền đầu đuôi, sau đó lựa thời cơ lấy mạng ông ta.”
Hoàng đế hơi chần chừ, “Lại phải lâm trận đổi tướng, trẫm sợ tổn hại sĩ khí Bắc phạt.”
“Bệ hạ đã quên Đàn Quyên đào thoát phản bội rồi sao?”
Hoàng đế suy đi tính lại, hạ quyết tâm, “Truyền Lưu Ứng Viên tới.”
Chuyện trong quân doanh ở đường cái cửa ô thất bại, Vương Huyền Hạc sợ vỡ mật, sốt cao ngay trong đêm đó, hôm kế Vương Phu xuất chinh cũng không đi tiễn được. Ngủ một giấc dậy, sương chiều nặng trĩu, nghe Vũ Lâm giám đến mời, Vương Huyền Hạc không dám lười biếng, lê tấm thân ốm yếu đến quan xá, thấy Tiết Hoàn ngồi sau bàn hắn thường ngồi, đang tùy ý xem công văn bên trên.
Vương Huyền Hạc và Tiết Hoàn là kẻ thù chạm trán, đỏ mặt tía tai, hắn tuy chột dạ nhưng không đánh mất quan uy, “Tiết Hoàn, ngươi thật to gan!”
Tiết Hoàn cười khẽ, đặt công văn xuống, đi từ sau bàn ra, chìa đồng phù trong tay ra trước mắt Vương Huyền Hạc, hắn lạnh nhạt nói: “Ta nhận lệnh của bệ hạ, đến điều binh.”
Trong lòng Vương Huyền Hạc hẫng mạnh, ánh mắt đuổi sát tấm đồng phù kia, “Điều binh? Ta mới là thống soái Vũ Lâm giám, hổ phù của ngươi từ đâu ra?”
Tiết Hoàn không mảy may hoảng hốt, “Đương nhiên là bệ hạ giao cho ta rồi.”
Tướng lĩnh trong quan xá Vũ Lâm giá đều xúm lại, nhưng người này ngày thường vẫn bợ đỡ Vương Huyền Hạc, hắn rất vững dạ, cười lạnh nói: “Ăn nói quàng xiên, theo ta thấy, hổ phù trong tay ngươi rõ ràng là giả.”
Tay Tiết Hoàn vuốt ve chuôi kiếm, cười nói: “Vương Phu mưu phản, đã đền tội, bệ hạ lệnh ta điều binh đi kê biên tài sản Vương gia, ngươi ngăn trở vô cớ, chẳng lẽ là đồng mưu của Vương Phu.”
Vương Huyền Hạc như bị sét đánh, “Cái gì?”
Tiết Hoàn nói: “Vương Phu đã chết.”
Vương Huyền Hạc gầm lên, “Chết như thế nào?”
“Đương nhiên là uống rượu ngon bệ hạ ban cho rồi.”
Vương Huyền Hạc rút bội kiếm ra cheng một tiếng, mũi kiếm run rẩy chĩa về phía Tiết Hoàn, “Đại tướng quân phụng chỉ Bắc phạt, đã rời kinh, ngươi dám yêu ngôn hoặc chúng?” Mắt hắn đỏ lòm trừng tướng lĩnh trái phải, cả giận quát, “Bắt hắn lại cho ta!”
Các tướng lĩnh nhìn nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngây người đó, Vương Huyền Hạc đã bị kiếm Tiết Hoàn đâm trúng, ngã vào vũng máu bất tỉnh nhân sự. Tiết Hoàn thu kiếm, giơ đồng phù lên, điều động nhân mã Vũ Lâm giám, chạy ra đường cái cửa ô, vừa kịp trấn áp binh loạn gây ra do Vương Phu bị sát hại, cả một đêm ánh đao bóng kiếm, tắm máu hăng chiến, đến bình minh hôm sau, khi ban mai rọi lên Chu Tước Môn, hết thảy đã khôi phục yên bình.
Hoàng đế lâm trận đổi tướng, nhân mã các quân nhổ trại sớm còn chưa biết tình huống đã lơ ngơ lao tới Bành Thành, liên tiếp mấy ngày, văn võ toàn triều đều chìm trong sợ hãi, hoàng đế lại hưng phấn chưa từng có, y như sấm rền gió cuốn, chờ qua ngày thất tuần của Vương Phu, giả mù sa mưa tưởng nhớ ông ta một phen rồi cấp tốc phế bỏ hoàng hậu Vương thị, hai người con có liên hệ máu mủ với nhà họ Vương, hoàng tử thì đưa vào chùa Thiên Bảo, công chúa cũng bị đưa vào chùa Thê Vân ở cùng phế hậu, giam cầm liền suốt hai năm.