A Na Côi há hốc miệng, ngơ ngác xem Đàn Tế chuyện trò tán gẫu với một đám người đã đứng tuổi trong sân.
Nói toàn những chuyện thời thế thiên hạ, chuyện ngày xưa y quan nam độ1, chuyện Bắc Tề bạo ngược chuyên chế. Đương bàn luận sôi nổi thì bỗng dừng lại, “bốp” một tiếng bắt được con rận trên cổ, sung sướng tự đắc vung phất trần, cười nói: “Khoái thay khoái thay!”
1 Thành ngữ cổ của Trung Hoa, xuất xứ từ tác phẩm “Sử thông” của sử gia nhà Đường Lưu Tri Kỷ, nguyên dùng để chỉ sĩ tộc Trung Nguyên kéo nhau xuống Nam khi thiên hạ đại loạn vào cuối thời Tây Tấn, dẫn đến nền văn minh/chính quyền Trung Nguyên dời xuống phía Nam; sau được sử dụng để chỉ chung việc quan lại, sĩ phu xuống Nam tránh loạn rồi bám rễ phát triển ở phương Nam.
Họ giống khỉ thật đó, A Na Côi lắc đầu.
Xem thêm một lúc, cảm thấy nhàm chán, nàng rầu rĩ quay trở về, thấy một đám tì nữ trẻ tuổi ngồi túm tụm dưới hiên, trên đầu cài thược dược nở rộ xiêu xiêu vẹo vẹo, tay chậm rãi phe phẩy quạt lụa, lúc thì cười khanh khách, lúc thì trợn mắt mắng. A Na Côi cắn môi, ngưỡng mộ nhìn làn váy lụa biếc của họ phất phơ theo gió.
Họ đều chẳng đẹp bằng ta. A Na Côi thầm nghĩ, ta mà mặc váy lụa như thế, cài trâm như thế, cầm quạt như thế… Làm hoàng hậu cũng đủ tư cách.
Ấm ức trở về, A Na Côi ngó về phía phòng Đàn Đạo Nhất, thấy dưới hiên chợt có mấy thị vệ cầm kích đứng canh, ánh mắt A Na Côi sáng bừng lên.
Nguyên Dực đến rồi!
Tâm trạng Nguyên Dực đang rất tệ.
Hoàng đế chấp nhận đề nghị của hoàng hậu, thay hắn chọn con gái của thái thường khanh Hà thị làm phi, hôn kì định vào ngay năm sau.
“Sau lễ nạp thải là ta phải nhận mệnh đi trấn giữ Ninh Châu rồi, đất đó toàn bọn man di, chẳng biết ta có còn trở về được không.”
Đàn Đạo Nhất hỏi hắn: “Điện hạ định nhẫn nhục chịu đựng à?”
Nguyên Dực buồn thiu, “Không nhẫn nhục chịu đựng thì còn cách nào?”
“Một khi rời kinh, năm rộng tháng dài, tình phụ tử sẽ phai nhạt, sao điện hạ không nhân lúc bệ hạ chưa hạ chiếu, xin bệ hạ cải phong cho ngài làm thứ sử Dự Châu?”
Nguyên Dực lắc đầu, “Dự Châu quanh năm bị Bắc Tề quấy nhiễu, dân sinh điêu tàn, đạo tặc hoành hành, có gì tốt hơn Ninh Châu đâu?”
“Cái khiến điện hạ ưu sầu bây giờ chỉ là trong tay không có binh mã mà thôi. Bệ hạ chấp thuận hôn sự của thái tử và công chúa Nhu Nhiên, nhất định sẽ liên hợp với Nhu Nhiên đánh Bắc Tề, đến lúc ấy địa vị của Dự Châu hết sức quan trọng. Điện hạ vừa vặn danh chính ngôn thuận chiêu binh mãi mã, thu hút anh hùng thiên hạ, còn cần phải kiêng dè Nguyên Tu ở Kiến Khang xa xôi sao?”
Nguyên Dực khẩn trương túm Đàn Đạo Nhất, “Đến lúc đó cậu sẽ giúp ta chứ?”
Đàn Đạo Nhất gật đầu.
Nguyên Dực hưng phấn khôn xiết, vung tay áo rộng lớn đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng nện một quyền vào lòng bàn tay, thở dài: “Chỉ hận trong triều ta chẳng có nơi nương tựa. Nhà họ Hà không quyền không thế… Con mụ hoàng hậu hiểm độc này!” Hắn than vãn với Đàn Đạo Nhất, “Nghe nói con gái họ Hà dung mạo rất xấu, nữ nhân như vậy sao xứng với ta?”
Đàn Đạo Nhất thờ ơ, “Cưới vợ cưới hiền là được, tôi lại cảm thấy không nhất thiết phải đẹp, tránh cho lắm phiền phức.”
Nguyên Dực mắng chàng chỉ giỏi nói suông chuyện người ta, “Tỷ muội nhà cậu không biết có ai độ tuổi vừa vặn có thể gả cho ta không?”
Đàn Đạo Nhất lập tức đáp: “Không.”
Nguyên Dực cười, “Cũng không nhất thiết phải là tỷ muội ruột thịt của cậu, chi khác cũng được, họ Đàn là được.”
“Chi khác cũng không có. Tỷ muội nhà tôi không làm thiếp.”
Nguyên Dực phát cáu trừng chàng. Đàn Đạo Nhất điềm nhiên như không, miệng lại chẳng có ý lơi lỏng. Nguyên Dực đầy lòng nhiệt tình lại bị va cho xám xịt mặt mày, cũng thấy vô vị, nhìn ra sân băn khoăn, “Dạo này A Na Côi có khỏe không?”
“Rầm” một tiếng cửa bị đẩy ra, A Na Côi kích động khó nén chạy vào, “Điện hạ!” Mắt nàng long lanh ánh lệ, miệng dẩu lên, “Em không khỏe!”
Đàn Đạo Nhất đưa lưng về phía A Na Côi, nhất thời cạn lời. A Na Côi rối ruột rối gan nhớ mong Nguyên Dực, thình lình nghe thấy hắn hỏi thăm về mình, mừng rỡ khôn xiết, nắm tay Nguyên Dực liến thoắng bày tỏ nỗi tương tư, lúc quýnh lên lôi cả tiếng Nhu Nhiên ra nói. Nguyên Dực nghe cái hiểu cái không, hù dọa nàng: “Em còn tiện mồm nói tiếng Nhu Nhiên nữa là khả hãn Nhu Nhiên sai người đến bắt em đấy.”
Mi mắt A Na Côi rớm lệ, xinh xắn đáng thương, “Em thà chết cũng không về Nhu Nhiên, em muốn ở cùng điện hạ.”
Nguyên Dực chưa từng nghe một nữ tử Nam Tề nào ăn nói thẳng thắn dứt khoát như thế, lòng nhiệt tình không chút che giấu của A Na Côi khiến hắn tấm tắc lấy làm lạ, “Vì ta mà chết cũng không sợ?”
Ánh mắt A Na Côi thê lương, “Được ở bên điện hạ, chết có là gì?”
Nguyên Dực nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp này, cõi lòng chập chờn, dịu dàng nói: “Em chỉ mới quen ta một tháng, sao phải tốt với ta như vậy?”
A Na Côi kéo tay Nguyên Dực áp lên má mình, “Em là người Hán lớn lên ở Nhu Nhiên, ngày thường gầy yếu, người Nhu Nhiên không một ai để em vào mắt, ngày nào em cũng phải ăn roi của khả hãn và công chúa. Chưa từng có ai dịu dàng với em như điện hạ, điện hạ cười với em là em thấy trời trong hơn, cỏ xanh hơn…”
Đàn Đạo Nhất chịu hết nổi A Na Côi làm bộ làm tịch, nghe đến đó không thể nhịn được nữa, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài.
Khách khứa của Đàn Tế đã tan, ông ném phất trần đi, vốc ngay nước trong chậu tì nữ bưng rửa mặt, rửa ra một chậu bột hồ trắng nhởn nhơn nhớt.
Thấy Đàn Đạo Nhất đi ngang qua, ông gọi Đàn Đạo Nhất lại, “Nhị hoàng tử tới hả?”
“Vâng.”
“Tới làm gì?”
Đàn Đạo Nhất không đáp.
Đàn Tế cầm khăn lau mặt, hai tay chống đầu gối ngồi xuống sập, nhìn Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất rất giống Đàn Tế, nhưng mặt mày Đàn Tế hiền hòa hơn, cũng nhiều nếp nhăn hơn.
“Nghe nhạc phụ con nói, hôm đó con đi dự yến hội của thái tử cùng nhị hoàng tử, đã động thủ với môn khách của thái tử? Còn bị người ta giễu cợt ngay mặt là con và nhị hoàng tử không minh bạch?”
Đàn Đạo Nhất vốn đã chẳng có thiện cảm gì với Tạ Tiện, nghe vậy lại càng chán ghét Tạ Tiện hơn. Chàng cau mày nói: “Con gái ông ta còn chưa gả vào đây, cũng chẳng biết có làm nhạc phụ con nổi không mà đã vội vàng tự coi là cha chú của con rồi à?”
“Láo xược.” Đàn Tế mắng, “Tạ Tiện không làm nổi cha chú của con, ta còn không phải cha chú của con à?”
Đàn Đạo Nhất lại làm thinh.
Đàn Tế tang thê từ khi còn trẻ, dưới gối chỉ có Đàn Đạo Nhất độc đinh, yêu thương chàng không để đâu cho hết. Mới mắng một câu đã thấy hối hận, giọng dịu ngay xuống, nói: “Con gái nhà họ Tạ xinh đẹp hiền thục, tài đức vẹn toàn, không làm con bẽ mặt đâu. Con cũng bớt bớt đi, đừng theo nhị hoàng tử càn quấy nữa. Danh phận thái tử còn ở đó, Nguyên Dực dẫu không cam lòng thì có làm được gì? Con liên tiếp đắc tội thái tử, thái tử đều không truy cứu là bởi nể mặt Đàn gia, ta không thể để Đàn gia chết trong tay con được.”
Đàn Đạo Nhất nghe Đàn Tế càm ràm toàn những lời cũ rích, trong lòng phiền chán, hờn dỗi nói: “Con tự làm tự chịu, liên can gì đến Đàn gia? Cha sợ liên lụy Đàn gia thì con đổi họ mẹ là được.”
“Con dám?” Đàn Tế vỗ “đùng” một tiếng vào thành giường.
Đàn Đạo Nhất không dám lỗ mãng, trầm mặc chốc lát, nói: “Thái tử tàn bạo, không khoan dung nhân ái bằng nhị hoàng tử, phụ thân không nhìn ra ư?”
Đàn Tế bất đắc dĩ nói: “Có tàn bạo hắn cũng là thái tử, chui từ bụng hoàng hậu ra! Một bình dân áo vải không chức không sắc như con mà còn đòi châu chấu đá xe?”
Đàn Đạo Nhất khẽ hừ, “Tổ tiên nhà hoàng hậu là thợ mổ lợn, tổ tiên nhà con phi vương tức hầu.”
Đàn Tế vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt nguýt chàng: “Xí, nhà bệ hạ còn là thợ ngói đấy! Làm sao, con gái nhà mổ lợn thì không chém đầu con được chắc? Mấy câu này đừng có mà nói lung tung bên ngoài, người ta lại cười cho.”
“Con chưa từng nói những lời như vậy ở bên ngoài.” Đàn Đạo Nhất bình thản nói, “Phụ thân già rồi, an hưởng tuổi già là được, con còn trẻ, chẳng lẽ phải sống giống cha? Nhị hoàng tử trấn giữ ngoại châu là cơ hội tốt hiếm có, không thử một lần sao biết ai là tay ai là chân?”
Đàn Tế càng nghe càng chối tai, “Cái gì mà ta ‘già rồi’? Cái gì mà không muốn ‘sống giống ta’? Ta đường đường là trung thư thị lang, thi tửu phong lưu, có tài an bang, còn làm con bẽ mặt hả?”
Gia nô bẩm báo bên ngoài, nói Nguyên Dực chuẩn bị đi, đến chào tạm biệt Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất vội thừa cơ chuồn ra ngoài.
Đàn Tế gọi với sau lưng chàng, “Trẻ tuổi ngông cuồng! Không biết trời cao đất dày! Là tại tâm không tĩnh! Nhớ phải sớm chiều tĩnh tọa, tu thân dưỡng tính!”
Đàn Đạo Nhất tiễn Nguyên Dực ra khỏi phủ.
A Na Côi nắm ống tay áo Nguyên Dực, theo sát phía sau. Mới rồi chàng chàng thiếp thiếp, thề non hẹn biển với Nguyên Dực một phen, trên mặt nàng hãy còn hây hây thẹn thùng, tình ý như muốn tràn khỏi mắt. Mãi đến khi sắp ra sân ngoài, Đàn Đạo Nhất dọa nàng bên ngoài có người Nhu Nhiên theo dõi, nàng mới bịn rịn buông Nguyên Dực, “Điện hạ, bao giờ ngài tới thăm em tiếp?”
Nguyên Dực cầm tay nàng, “Nhanh thôi.”
Trong ánh mắt dõi theo của A Na Côi, Nguyên Dực và Đàn Đạo Nhất ra khỏi nhà họ Đàn. Nhận lấy cương ngựa trong tay thị vệ, Nguyên Dực cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, nói với Đàn Đạo Nhất: “Ta có một thỉnh cầu, không biết cậu có bằng lòng trợ giúp không.”
“Điện hạ, mời nói.”
“Sửa họ Đàn cho A Na Côi, gả nó cho ta đi.”
Đàn Đạo Nhất kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Chủ ý này là của A Na Côi hay của điện hạ?”
Thấy chàng hung hăng như muốn khởi binh vấn tội, Nguyên Dực thoáng lưỡng lự, cười nói: “Thì, nó một lòng muốn lấy ta, làm người ta không đành lòng khước từ, ta nghĩ, thế cũng được, đỡ phiền phức về thân phận nó.”
“Không được.”
“Có gì không được?” Nguyên Dực hơi thất vọng, “Thông gia với Đàn thị, sau lưng ta có thêm chỗ chống đỡ, thái tử cũng không dễ bức bách thái quá nữa.”
Muốn cậy nhờ thế lực Đàn gia không phải chuyện gả một tì nữ, Đàn Đạo Nhất nói: “Mẫu thân tôi mất sớm, phụ thân nhiều năm không nạp thiếp, ở Kiến Khang không ai không biết chuyện này, sao có thể tùy tiện nhét một người vào?”
“Tất nhiên không phải là đòi phụ thân cậu nhận nuôi nó, con gái Đàn thị lang làm thiếp cho ta, ta tự vấn cũng thấy mình chẳng có thể diện to đến thế. Không phải cậu có một thúc phụ làm thứ sử trưởng sử, Nhữ Nam thái thú ở Dự Châu sao? Cho A Na Côi làm thứ nữ của ông ta đi, các cậu không nỡ để con gái họ Đàn đi làm thiếp, một đứa con gái giả nhận từ bên ngoài về thì còn có gì mà không nỡ?”
Nguyên Dực ba hoa chích chòe một hồi, Đàn Đạo Nhất vẫn nhất quyết không chịu. Chàng không thích A Na Côi, lại không tiện nói thẳng với Nguyên Dực, đành bưng Đàn Tế ra làm lá chắn, “Phụ thân tôi không đồng ý đâu.”
Nguyên Dực cười gian xảo, “Phụ thân cậu không đồng ý, thúc phụ cậu đồng ý là đủ.”
Đàn Đạo Nhất buộc phải nói: “Tôi không muốn nhận A Na Côi làm muội muội.”
Nguyên Dực trêu ghẹo: “Mỹ nhân như thế mà cậu không thích? Chẳng lẽ cậu thích nam nhân thật?”
Đàn Đạo Nhất hơi cáu, cười lạnh, “Tôi mà thích nó thì còn đến lượt điện hạ sao?”
Nguyên Dực phá ra cười, dùng chuôi roi trỏ vào vai Đàn Đạo Nhất, nói: “Đạo Nhất, tự phụ như thế chỉ e sau này cậu sẽ phải chịu thiệt thòi đó.” Hắn vén vạt áo lên ngựa, thấy Đàn Đạo Nhất đứng bên cạnh mặt cau có, hai hàng lông mày khí khái hơi chau, quả thực tuấn tú phong lưu, Nguyên Dực lại không nhịn được muốn trêu chàng, “Yên tâm đi Đạo Nhất, bất kể ta cưới bao nhiêu mỹ nhân cũng chỉ yêu mình cậu nhất.”
“Đa tạ mắt xanh của ngài, tôi không yêu ngài.” Đàn Đạo Nhất lạnh tanh xin miễn, lùi ra sau mấy bước, vái chào hắn từ xa, “Đi thong thả, không tiễn.”