Cô ngừng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt anh: “Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau à?”
Anh biết mọi sở thích và thói quen của cô. Từ ghế treo hình giọt nước bên cửa sổ, máy CD trên giá sách, đàn cello ở cầu thang đến mùi tinh dầu trong nhà vệ sinh, rồi thì sở thích ăn uống.
Thậm chí cả mùi hương trên người anh, ngoài mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, còn có mùi bạc hà giống hệt cô. Đây là mùi của một loại sữa tắm ngoại nhập mà cô rất thích, cô vẫn dùng đến tận bây giờ.
Cô lại hỏi anh lần nữa: “Chúng ta…đã từng gặp nhau đúng không?”
Thời Cẩn chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu: “Đúng.” Anh đến gần một chút, vén tay áo sơ mi trắng của mình lên cao. Anh ra ngoài hơi vội nên chưa kịp lau tay, từng giọt nước xuôi theo đầu ngón tay anh nhỏ giọt xuống thảm trong phòng khách, “Nếu không bận làm giải phẫu, tôi sẽđến xem tất cả buổi biểu diễn của cô.”
Khương Cửu Sênh ngạc nhiên: “Anh là fan của tôi à?”
Thời Cẩn gật đầu: “Đúng vậy.”
Khương Cửu Sênh thật sự không thể thấy mối liên hệ nào giữa một Thời Cẩn nhã nhặn quý phái và nhạc rock cả. Cô suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Anh chuyển đến sống ởđây là vì tôi sao?”
Cô nhận ra, dù Thời Cẩn lịch sự nhã nhặn nhưng lại không thích gần gũi với ai, lúc nào cũng mang một cảm giác xa cách, sự thân thiện của anh chỉ dành cho mỗi cô.
Anh gật đầu, trong mắt anh dường như nhiều thêm phần bất an, bàn tay xinh đẹp đặt lên đường may ngay ngắn trên chiếc quần đen, ngón tay cong lại lộ vẻ căng thẳng. Trên làn da tay trắng nõn có thể thấy màu xanh nhàn nhạt của mấy sợi gân tay.
Khương Cửu Sênh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Cô chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh là fan cuồng của tôi ư?”
Fan của cô không ít, fan cuồng cũng rất thường thấy, chỉ là cô chưa từng thấy một người nào vừa tự biết kiềm chế lại đúng mực như Thời Cẩn. Cô không nhìn thấu được anh, cũng không đoán được ngoài việc chuyển đến sống cạnh nhà cô, anh đã từng có hành vi điên cuồng nào khác không. Cô cũng tò mò, chỉ là không hiểu sao không truy hỏi đến cùng.
“Có phải không?” Cô dè dặt hỏi.
Thời Cẩn cũng thế, anh cảm thấy mình nhưđang bước trên một miếng băng mỏng, anh ngập ngừng hỏi ngược lại: “Cô ghét như vậy không?”
Quả thật cô không thích fan cuồng, nhưng nếu đó là Thời Cẩn… Cô lắc đầu mà không chút do dự. Ít ra, từ trước đến nay, Thời Cẩn chưa từng làm bất cứđiều gì khiến cô không thoải mái. Ngược lại, mỗi khi ở cạnh anh, côđều cảm thấy rất thư thái, thậm chí còn luôn muốn được sờ tay anh.
Thời Cẩn khẽ giãn hàng mày từ nãy đến giờ vẫn luôn cau chặt: “Vậy thì tốt rồi.”
Khương Cửu Sênh đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua khi đầu óc cô choáng váng, cô cũng đã hỏi anh có phải fan não tàn của cô không, giờđã có thể chứng thực điều đó rồi. Vậy có phải sau này cô có thể sờ tay anh bất cứ lúc nào không nhỉ, cô có thể dùng chữ ký vàđiều kiện chụp ảnh chung để trao đổi.
Côđang nghĩđến ngẩn người thì…
“Gâu!” Từ ban công truyền đến một tiếng chó sủa, sau đó lại kèm theo hai tiếng nối liền, “Gâu gâu!”
Cô hoàn hồn, đưa mắt nhìn về phía ban công. Một chú chó dè dặt lóđầu vào, rồi lại không dám chạy đến gần, chỉđưa mông về phía phòng khách, đuôi không ngừng lắc qua lắc lại.
“Gâu!”
Thời Cẩn ra ban công, đổ chút thức ăn cho Khương Bác Mỹ.
Khương Cửu Sênh cũng theo anh ra ban công: “Nó tên Bác Mỹà?”
Một con phốc sóc được đặt tên Bác Mỹ, đúng là thú vị.
“Ừ, nó tên Bác Mỹ…” Thời Cẩn quay đầu lại, nở nụ cười với cô, “Nó cùng họ với cô.”
Nụ cười của trai đẹp thật sự có sức sát thương mạnh.
Lòng cô chộn rộn, đột nhiên thèm thuốc.
Kể từ ngày hôm đó, cô biết Thời Cẩn có nuôi một con chó tên là Khương Bác Mỹ, và anh còn là fan cuồng của cô.
Không lâu sau khi Thời Cẩn tiễn cô về nhà, cô nhận được tin nhắn của anh, chỉ có vài chữ ngắn gọn: Đây là sốđiện thoại của tôi.
Cô cười tủm tỉm.
Trong căn hộđối diện, Thời Cẩn lại đổ một tô thức ăn cho Khương Bác Mỹ, xoa đầu nó: “Làm tốt lắm, sau này ba sẽ mua thức ăn đắt tiền nhất cho mày.”
“Gâu!”
Khương Bác Mỹ sướng rơn!
***
“Nó tên là Bác Mỹ… Nó cùng họ với cô…”
Cả ngày hôm nay, hai câu nói này đều quanh quẩn bên tai cô, khiến tim cô nhộn nhạo, không sao tập trung nổi. Vừa bước ra khỏi phòng thu âm, Mạc Băng đưa cô một bình nước.
“Mạc Băng, chị nghĩ sao về fan cuồng?” Khương Cửu Sênh hỏi vu vơ.
Mặt Mạc Băng lập tức chuyển sang vẻ như gặp kẻđịch: “Cô bị fan cuồng theo dõi à?”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Cũng chưa đến mức ấy.”
“Căm thùđến tận xương tủy.” Mạc Băng đáp cực kỳ dứt khoát. Côđã làm quản lýđược sáu năm rồi, cũng trải qua không ít sự kiện dính dáng đến fan cuồng, Mạc Băng kết luận: “Nói chung, mấy tên fan cuồng đều là mấy kẻđiên, không biết suy nghĩ.”
Fan cuồng đều là những kẻ theo dõi không biết chừng mực, có loại còn cực đoan đến mức làm ra những việc gây tổn thương đến nghệ sĩ.
Tóm lại, Mạc Băng không có chút thiện cảm nào với fan cuồng cả.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ sâu xa: “Vậy có loại fan cuồng nào không cực đoan điên khùng không?” Cô nghĩ một lúc rồi rồi thử miêu tả, “Là loại fan cuồng nhã nhặn, ga lăng ấy…”
Vẻ mặt Mạc Băng nghiêm túc: “Cô có chắc côđang miêu tả một fan cuồng không đấy?”
Khương Cửu Sênh không dám chắc, ở thế kỷ XXI này, tìm mỏi mắt cũng không thấy một người đàn ông vừa lễđộ vừa biết chừng mực như Thời Cẩn.
“Fan cuồng ga lăng nhã nhặn…” Mạc Băng cau mày, vẻ mặt đầy suy tư, “Sênh Sênh, có lẽ là côđã gặp phải một tên fan cuồng “mặt người dạ thú” rồi, loại này còn đáng sợ hơn, có khả năng là một tên cầm thú hàng thật giá thật đấy.”
Khương Cửu Sênh nghẹn họng.
Thời Cẩn làđiển hình của câu “quân tử như lan”, sao lại là dạng “mặt người dạ thú”được chứ.
Khương Cửu Sênh quyết định dừng đề tài này lại. Đúng là cô tò mò về Thời Cẩn, nhưng lại chưa nghi ngờ anh có mưu đồ gì với mình.
Cô cảm ơn người hòa âm phối khí rồi theo Mạc Băng rời khỏi phòng thu.
Mạc Băng đi đằng trước: “Người quản lý của Tô Khuynh đã gọi chị ba lần rồi, lần nào cũng hỏi lịch trình của cô, có chuyện gì vậy? Sao cô lại dính dáng với Tô Khuynh thế? Người quản lý của anh ta sốt ruột như lửa cháy đến mông rồi ấy.” Mạc Băng nhướng mày, quay đầu xem xét sắc mặt Khương Cửu Sênh, “Lẽ nào cô gạt chị, có mối quan hệ không tầm thường với Tô Khuynh à?”
Khương Cửu Sênh đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc: “Em phát hiện bí mật của anh ta.”
Mạc Băng tỏ vẻđã quá quen với tình cảnh này, chỉđi đến tịch thu hộp thuốc lá mà Khương Cửu Sênh vừa giấu trong túi áo: “Bí mật gì chứ?”
Khương Cửu Sênh dựa vào tường, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt kẹp điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, hai mắt khẽ híp lại, lười biếng nhả khói. Giọng nói nhưđược bọc trong lớp khói thuốc mỏng, vừa khẽ khàng vừa trầm thấp, mang theo ý cười: “Nam minh tinh đang nổi Tô Khuynh là một người phụ nữ hàng thật giá thật.”
Mạc Băng không sao tin nổi, yên lặng mất mười giây, cuối cùng mới hỏi Khương Cửu Sênh: “Sao em biết?”
Khương Cửu Sênh lại nhả khói: “Em chạm phải.”
Mạc Băng vẫn không thể tin được: “Em chắc chắn mình không lầm chứ?”
Một nam minh tinh trẻ tuổi đang nổi danh lại đột nhiên thay đổi giới tính. Mạc Băng cũng được xem như là người lăn lộn lâu năm trong giới, nhưng vẫn bị tin tức nặng ký này khiến đầu óc choáng váng.
Ông xã quốc dân là một phụ nữư!
Nếu như tin tức này bị lộ ra, giới giải trí sẽ nổ tung cho xem.
Khương Cửu Sênh lại vẫn thản nhiên như không, chỉ có khóe môi nhếch lên như biết được một câu chuyện hài hước không liên quan đến mình: “Mặc dù em chưa từng sờ cơ ngực của nam giới, nhưng ngực cup A thì em vẫn nhận biết được. Hơn nữa, người quản lý của Tô Khuynh khẩn cấp tìm em lại càng giúp em chứng thực suy đoán của mình.”
Mạc Băng cẩn thận nhớ lại gương mặt của Tô Khuynh, trước kia quả thật cảm thấy không phân biệt được nam nữ, nhưng giờ nghĩ lại, thật ra đó là một gương mặt có mấy phần dịu dàng của phụ nữ. Tuy nhiên, cũng khó trách các fan không thể nhìn ra Tô Khuynh là một cô gái, nhìn cặp chân dài kia đi, còn cao hơn Khương Cửu Sênh vốn đã mét bảy một khoảng, đã thế ngực còn là loại… sân bay.
Trước kia cũng từng có người trong giới nói đùa về giới tính của Tô Khuynh. Dù sao trước nay Tô Khuynh không làm chuyện xằng bậy với nữ nghệ sĩ, lại càng không nhận đóng mấy cảnh nóng, không ít người từng suy đoán Tô Khuynh là thụ, dù sao anh ta cũng không có hầu kết nhô rõ. Mấy người đàn ông như thế thường sẽ rất kém cỏi ở”phương diện kia”.
Bây giờ nghĩ lại, Mạc Băng đều cảm thấy mình đúng làđui mù.
Mạc Băng hỏi Khương Cửu Sênh: “Em định như thế nào?”