Sau sự kiện kia, Mẫn Trì luôn có một cảm giác không thể nói đối với Phó Bách Khải.
Lúc đầu hắn biết đến Phó Bách Khải là bởi vì người này có năng lực làm việc, đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó công ty vừa mới khởi sắc không lâu, nghe mọi người nói có một người mới năng lực không tồi, khi đó hắn cũng không để người này trong lòng.
Nhưng chỉ thời gian mấy năm, anh ta đã lên tới chức phó giám đốc, khi đó thì không chú ý cũng không được. Lúc hắn lần đầu thấy Phó Bách Khải, ấn tượng đầu tiên đối với anh ta là mùi hương trên người, sau đó mới là mặt anh ta.
Trong thế giới của Enigma rất mẫn cảm với mùi hương, mỗi ngày bọn họ đều có thể ngửi được muôn vàn loại pheromone. Thế nhưng trong nháy mắt hắn đã sinh ra hảo cảm đối với pheromone trên người của Phó Bách Khải, mà Alpha có pheromone này thế nhưng lại có một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp như vậy, dường như đã lớn lên trong lòng Mẫn Trì.
Hắn bắt đầu để ý đến người này, thật sự càng nhìn càng thích, bất kể là vẻ bề ngoài hay dáng người, hoặc là sự thông minh và dã tâm mạnh mẽ đều là kiểu mà Mẫn Trì thích.
Mẫn Trì chậm rãi tiếp cận anh ta, lại phát hiện cho dù người này đối xử với ai đều lạnh lùng như vậy, đối với mình chỉ giống như một cấp trên cũng không có ý định lấy lòng nào.
Xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng ai cũng chướng mắt.
Quan hệ của hai người thật ra cũng không tệ lắm, nhưng trước giờ hắn lại chưa từng nghe Phó Bách Khải đã có người nào ở bên. Khoảng thời gian trước khi có Omega kia tới tìm anh ta cũng đã khiến hắn được nhận biết một cách rõ ràng rồi, lại không ngờ bây giờ thế mà lại có thêm một người nữa.
Nhưng thật ra điều làm hắn khiếp sợ chính là mùi hương pheromone mà hắn thích nhất kia lại phát ra từ trên người của đối tượng ở chung của anh ta, mà lại còn là Omega.
Lúc trứ lúc nói chuyện cùng anh ta lại ngửi được mùi pheromone Omega trên người anh ta, không biết hôm qua hai người đã làm gì, mùi hương trên người anh ta lại vô cùng nồng đậm.
Mẫn Trì không khỏi nhíu mày, bỏ đi.
Hiện tại hắn thấy tình cảm với Phó Bách Khải rất phức tạp, đương nhiên là cũng thích, nhưng trong mắt hắn, Phó Bách Khải chỉ là một Alpha tinh anh một lòng với công việc thôi, căn bản không hề liên quan gì đến tình cảm, Mẫn Trì thậm chí không thể tưởng tượng được lúc anh ra động dục trên giường cùng Omega kia sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng sau đó, Omega kia dường như không còn đến cửa công ty nữa, nhưng hắn ngửi được mùi hương này trên người Phó Bách Khải đã không còn thư giãn như trước nữa, nghĩ đến nơi phát ra pheromone này lại là một Omega liền cảm thấy không thoải mái.
Cuối tuần này mẹ hắn sắp xếp cho hắn xem mắt, hắn không thể từ chối.
Năm nay hắn đã 30 tuổi, đã sớm đến tuổi kết hôn rồi, nhưng hắn thật sự rất khó tính, ngay cả bạn giường cũng không tìm được người vừa ý, cha mẹ hắn cảm thấy lo lắng cho hắn.
Đương nhiên, Enigma nào trên thế giới này cũng sẽ gặp phải vấn đề như vậy.
Bọn họ muốn vợ là Alpha, nhưng rất ít Alpha tình nguyện khuất phục dưới thân bọn họ, từ bỏ đi giới tình vốn có của mình để trở thành một Omega.
Đương nhiên cũng không phải không có.
Vốn dĩ chỉ muốn đi ứng phó một chút, thế nhưng vừa ngồi xuống lại phát hiện người đối diện là một Alpha, thật sự đã làm hắn chấn kinh.
Đối phương nhìn hắn, ôn hoà chào hỏi: “Chào anh.”
Không nghĩ rằng sau khi đã biết giới tính của mình mà vẫn có Alpha đến hẹn, đang lúc hắn hoang mang, đối phương mở miệng: “Mẫn tiên sinh, nghe nói anh là Enigma?”
“Đúng vậy.”
“Lần đầu tôi được thấy Enigma đây.” Anh ta dường như cảm thấy rất hứng thú với Mẫn Trì: “Vừa nãy đứng ở trước mặt tôi còn khiến tôi giật mình cơ.”
“Còn cao lớn hơn so với rất nhiều Alpha.”
Trò đùa này đã làm bầu không khí dịu đi không ít, Mẫn Trì cười cười: “Rất nhiều người cũng nói như vậy.”
Đang trò chuyện, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi pheromone quen thuộc.
Cách đây rất xa, nhưng trong nháy mắt Mẫn Trì đã chú ý tới, hắn nhíu này, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu theo mùi hương đó, liền thấy cậu trai ngày đó đứng ở cửa công ty cùng Phó Bách Khải đang đi vào, ánh mắt hướng về cái bàn bên cạnh cửa sổ. Nơi đó cũng có một người ngồi… Gương mặt đó Mẫn Trì cũng không hề xa lạ, chính là Omega lần trước đến đón Phó Bách Khải tan làm. Mặc dù Mẫn Trì không có hứng thú với Omega nhưng cũng không thể không thừa nhận người này lớn lên xinh đẹp thật, khiến người ta liếc mắt cái đã không quên được khuôn mặt xinh đẹp ấy.
“Người quen sao?” Alpha ngồi đối diện đột nhiên mở miệng nhìn hắn.
Mẫn Trì thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Không có, giống như một người bạn thôi.”
Mà một nốt nhạc đệm này hắn cũng không để trong lòng, đối tượng xem mắt hôm nay là một người khá tốt, những sở thích hứng thú của hai người cũng khá tương đồng, đáng tiếc Mẫn Trì không có dục vọng muốn tiếp tục với người ta, hắn bây giờ vẫn một lòng với Phó Bách Khải, tạm thời không có cách nào nghĩ đến chuyện xem xét người khác.
Sau khi ăn cơm xong, Mẫn Trì đi đến bãi đỗ xe, không ngờ tới lúc vừa tới bãi đỗ xe lại gặp phải Omega xinh đẹp kia. Đối phương vừa gọi điện thoại vừa đi nhanh tới, đi ngang qua Mẫn Trì còn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy Mẫn Trì cũng đang nhìn cậu ta, liền cười với hắn một cái.
Cậu ta làm nũng với người ở đầu bên kia: “Phiền quá đi, những gì muốn miệng đều đã nói rồi, cậu ta cứ ngồi đó không nói lời nào, cứ như người câm vậy.”
Không biết người bên kia nói gì, giọng điệu của Omega liền có chút bực bội: “Anh mau chóng giải quyết đi, anh có biết mùi trên nguồn anh khó ngửi cỡ nào không.”
Mẫn Trì kéo cửa xe ra, Omega kia thì đã đi xa, nhưng mờ hồ vẫn nghe thấy cậu ta nói: “… đêm nay đến chỗ của em…
Lúc đưa Alpha trở về nhà, Mẫn Trì vẫn nói chuyện cùng người ta như lúc trước nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, hơi tối tăm, như là tâm trạng không tốt lắm.
Phương Phùng Chí trở về căn nhà tối tăm, bên ngoài nóng quá, trên thân cậu toàn là mồ hôi, dính nhớp khó chịu vô cùng. Cậu đổi dép rồi hướng mắt về phía thư phòng, cửa không đóng, đèn bên trong cũng không mở. Cậu mở điện thoại, nhìn tin nhắn gửi cho Phó Bách Khải một tiếng trước, đến bây giờ vẫn chưa có trả lời lại.
Đem trái cây xách trên tay đặt trên bàn bếp. Nhìn đến đồ ăn sáng trên bàn cậu làm cho Phó Bách Khải nhưng động cũng chưa động đến trên bàn, vẻ mặt cậu cũng không có gì mới mẻ, cậu muốn bỏ vào tủ lạnh, nhưng lại nghĩ có lẽ đã hư rồi đành phải đổ hết vào thùng rác.
Nhìn đồ ăn hỗn tạp trong thùng rác, nước từ trong hốc mắt đột nhiên rơi xuống.
Cậu biết Phó Bách Khải có người khác ở bên ngoài.
Thật lâu trước đây cậu đã nghe được chuyện chồng cậu có người khác ở bên ngoài rồi, mỗi lần mỗi khác. Cậu cũng từng chất vấn Phó Bách Khải, Phó Bách Khải lại dùng đủ các loại lí do qua loa lấy lệ không thừa nhận, cậu cũng tự lừa mình dối người tin tưởng hắn, tin tưởng “đồng nghiệp” trong miệng Phó Bách Khải.
Nhưng đến tháng trước, cậu phát hiện pheromone dính trên người chồng mình là của cùng một người, hơn nữa anh ta cũng bắt đầu thường xuyên không về nhà, cậu sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, cho nên mới tới trước cửa công ty tìm hắn.
Phó Bách Khải cũng dừng lại mấy ngày, nào ngờ hôm nay người tình của Phó Bách Khải lại quan minh chính đại tới trước mặt tìm mình.
Omega xinh đẹp kia tên Bạch Trinh. Cậu ta nói cậu ta là mối tình đầu của Phó Bách Khải, như vậy có thể chứng minh bọn họ đã yêu nhau, vì thế cậu ta kể hết đủ loại chuyện lớn bé cho cậu nghe, nói rằng Phó Bách Khải đối xử với cậu ta rất tốt, nó rằng Phó Bách Khải yêu cậu ta.
Đây đều là những chuyện cậu chưa từng được trải qua.
Cuối cùng cậu ta nói, hy vọng cậu có thể ly hôn với Phó Bách Khải.
Theo như trong miệng cậu ta nói, bọn họ vốn dĩ nên ở bên nhau, còn cậu giống như người thứ ba chen chân vào tình cảm của bọn họ.
Nhưng rõ ràng trước kia, lúc kết hôn ấy, lúc đến cục dân chính đăng ký kết hôn cùng lúc ở lễ đường tiến hành hôn lễ, đều là chính Phó Bách Khải đi cùng cậu, nhưng lời tuyên thệ lúc ấy cũng do chính miệng anh ta nói ra.
Vì sao kết quả lại biến thành chỉ có một mình cậu sai chứ?
Cậu rũ mắt nhìn nước mắt tích ở trên bàn bếp, cũng chỉ là vài giọt nước mắt, dùng tay lau một cái liền biến mất, không để lại dấu vết gì.
Điện thoại trong túi vang lên, cậu lấy điện thoại ra, là mẹ Phó Bách Khải gọi điện tới.
Cậu hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần.
“Alo, mẹ.”
“Tiểu Chí à, đang làm gì vậy?”
Phương Phùng Chí tận lực khiến giọng nói mình trở nên bình thường, bụng nén khí: “Mới vừa cơm nước xong, đang rửa chén.”
“Ăn trễ như vậy hả, ăn xong thì tính làm gì không?”
“Không có, mẹ, có chuyện gì sao?”
Người đối diện cười cười: “Cũng không có gì, chính là chuyện lần trước nói với con đấy, các con kết hơn cũng hơn một năm rồi, cũng không thể không chịu có con mãi…”
Người đàn bà còn đang lải nhải nói chuyện, Phương Phùng Chí cắt lời bà ta: “Mẹ…”
“Chúng con còn chưa muốn có con…” Cậu nhớ tới những lời hôm nay Bạch Trinh đã nói với cậu, cũng là lần đầu tiên cậu biết được Phó Bách Khải cũng sẽ giống như bao người sẽ vì người mình thích mà làm ra nhiều chuyện kích động như vậy: “Hơn nữa, con cảm thấy có thể chúng con không quá hợp nhau.”
Người đối diện dừng lại, giọng điệu trở nên sắc bén: “Không quá hợp nhau?”
Phương Phùng Chí đột nhiên căng thẳng.
“Pheromone xứng đôi trăm phần trăm còn có thể không hợp nhau sao?”
“Tiểu Chí, lúc kết hôn cậu cũng không nói như vậy.”
“Không phải, con cảm thấy Bách Khải nên tìm người mà anh ấy thích, có lẽ anh ấy không thích con cho lắm…”
Người đàn bà cắt ngang lời cậu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Ly hôn?”
Phương Phùng Chí nắm chặt di động: “… Ừm.”
“Đủ rồi.” Người đàn bà không muốn nghe tiếp: “Cậu đừng có nói lý do này với tôi, không thể ly hôn.”
“Chúng tôi giúp nhà cậu nhiều như vậy, cậu cũng nên biết cảm ơn chứ?”
Phương Phùng Chí khẽ cắn môi, không nói thêm lời nào.
“Cứ vậy đi, ngày mai mẹ tìm nói nói chuyện, chuyện hai đứa cứ từ từ chậm rãi giải quyết, đã ở cùng nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào?” Nói xong cũng không đợi Phương Phùng Chí trả lời đã trực tiếp cúp máy.
Nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, Phương Phùng Chí cất điện thoại vào túi, bắt đầu lặng lẽ làm công việc cần làm của đêm nay.