Phó Bách Khải đánh dấu làm cậu rơi vào kỳ động dục, máu như bị thiêu đốt, thân thể trống rỗng hư không, cậu không tự giác mà cào cấu trên cánh tay Mẫn Trì.
Mẫn Trì không nói chuyện, chỉ trầm mặc ôm cậu vào trong lòng. Pheromone của Phương Phùng Chí không thể khống chế mà tràn ra từ cơ thể, cậu có thể cảm nhận được hô hấp của Enigma trở nên nặng nề, nhưng người đàn ông không hề có bất cứ động tác gì. Hắn ôm Phương Phùng Chí vào trong lòng ôm qua một đêm, giờ phút này trên người hai người toàn là mô hôi, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại càng làm cho đôi bên càng thêm dính nhớp thân mật.
Thân thể Phương Phùng Chí giật giật, đồ vật giữa háng của Mẫn Trì nóng hổi chọc thẳng ở bên hông cậu, thân thể của bọn họ dường như dán chặt vào nhau, cho nên cậu có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng của nó, thô lớn, giống như một cây côn sắt được lăn qua lửa.
Trong lòng Phương Phùng Chí đang mãnh liệt nuốt nước miếng.
Trong thân thể như có thứ gì đó kích thích, tê tê dại dại, đặc biệt là ở lỗ sau, nơi đó thật ướt, bên trong chảy ra rất nhiều chất lỏng không thể ngăn được mà chảy ra ngoài, mong muốn có thứ gì đó có thể đâm vào giúp cậu chặn nước lại. Những lần cậu động dục đều là do Mẫn Trì giúp cậu vượt qua, Phương Phùng Chí ngẩng đầu nhìn Mẫn Trì, thấy người đàn ông cũng nhìn lại mình, trên mặt lại không có biểu cảm nào, thật lạnh lùng. Nếu như d/ương v/ật của người đàn ông không chút khống chế nào chọc lên người cậu, cậu có khi còn hoài nghi Mẫn Trì căn bản chắc có chút cảm giác nào cả.
Phương Phùng Chí do dự một lát, thử muốn ngửa đầu lên hôn lên yết hầu của Mẫn Trì, thấy người đàn ông cũng không từ chối, lá gan cậu càng lớn hơn, thân thể run rẩy, có chút không cầm lòng được dính sát vào cơ thể người đàn ông, đôi tay giữ lấy bả vai Mẫn Trì.
Như để tiện cho động tác của Phương Phùng Chí, Mẫn Trì nằm thẳng người xuống, Phương Phùng Chí liền bò lên ngực hắn, đè lên hắn hôn từ yết hầu hôn lên. Mẫn Trì không từ chối, cũng không chủ động, rũ mặt nhìn động tác của Omega, sau đó duỗi tay ôm lấy em Phương Phùng Chí, chờ đến khi Phương Phùng Chí hôn đến miệng mình, hắn cũng thuận theo mở miệng ra.
Omega được như ý muốn chạm vào môi Mẫn Trì, mà khi cậu với đầu lưỡi vào trong miệng Mẫn Trì, trong nháy mắt khi cảm nhận được pheromone của Mẫn Trì, dạ dày cuồn cuộn, cậu đột nhiên tách ra bò qua một bên không thể khống chế được mà nôn khan, giữa chừng còn kèm theo tiếng ho không khỏe, giống như bị thứ gì đó kích thích tới.
Mẫn Trì nhìn cậu một cái, mặt không biểu cảm gì mà ngồi dậy vỗ vỗ lưng cho Phương Phùng Chí.
Chờ đến khi Phương Phùng Chí ngừng lại được rồi, cậu ngơ ngác mà nhìn Mẫn Trì. Hiện giờ trên người cậu có hai người đánh dấu, vết đánh dấu Mẫn Trì lưu lại dường như sắp bị bao trùm, pheromone Phó Bách Khải để lại trong thân thể cậu sinh ra sự bài xích mãnh liệt với pheromone của Mẫn Trì, đến cả hôn môi cũng không được, đừng nói chi đến sự thân mật khác.
Mẫn Trì có vẻ cũng không kinh ngạc gì, như đã có thể đoán trước được, thấy Phương Phùng Chí đã có thể hít thở đều, liền thu hồi tay, đôi mắt nặng nề.
Phương Phùng Chí che ngực lại, cho dù vừa rồi phản ứng bài xích khiến cả người khó chịu, nhưng dục vọng trong cơ thể vẫn như cũ không hề giảm đi, thân thể càng lúc càng nóng, đến cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng, còn tiếp tục như vậy nữa, rất nhanh cậu sẽ mất đi lý trí.
Cậu nắm lấy cánh tay của Mẫn Trì: “Có thể em… cần có thuốc ức chế.”
Nhưng Mẫn Trì dừng lại, nhìn Phương Phùng Chí liếc mắt một cái, mở miệng: “Em không thể dùng thuốc ức chế nữa.”
Hắn lại lần nữa ôm Phương Phùng Chí vào trong ngực: “Tôi sẽ giúp em.”
Phương Phùng Chí còn chưa kịp hiểu “giúp” mà Mẫn Trì nói là có ý gì, giây tiếp theo, cậu cảm nhận được bàn tay người đàn ông đi vào trong quần cậu, chạm vào mông ướt đẫm của cậu. Tay hắn ở kẽ mông Phương Phùng Chí ma xát vài cái, sau đó thong thả cắm ngón trỏ vào trong.
Chỉ với một ngón tay thôi, Phương Phùng Chí đã biến thành bộ dáng run rẩy không chịu nổi. Mẫn Trì ôm eo cố định cậu lại, sau đó tiếp tục thọc ngoáy ngón tay ở bên trong. Lúc hắn chạm vào một vì trí nhô lên trên thành ruột, Phương Phùng Chí run rẩy càng mạnh mẽ hơn: “Ưm a ahhhh…!!!”
Tiếng rên rỉ không khống chế được mà kêu ra, cậu nắm chặt bả vai của Mẫn Trì, chôn chính mình trong ngực của người đàn ông, pheromone của Enigma khiến cậu khó chịu lại thoải mái, cậu cảm nhận được ngón tay thứ hai cắm vào trong lỗ nhỏ, toàn bộ lỗ nhỏ đều căng tràn, cậu lại vẫn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó. Hai chân không tự giác mà leo lên trên người người đàn ông, cậu vừa rên rỉ, vừa dùng âm thanh mỏng manh cầu xin: “Sâu, sâu thêm một chút đi mà…”
Mẫn Trì nặng nề nhìn cậu một cái, đột nhiên ngồi dậy.
Phương Phùng Chí bị hắn kéo nằm úp mặt ghé trên giường, ngón tay ở trong lỗ nhỏ cũng đi ra ngoài. Mẫn Trì kéo quần của cậu xuống, làm lộ ra cặp mông trắng của cậu, lấy hai cái gối đầu bên cạnh nhét ở dưới thân cậu.
Mông Phương Phùng Chí giờ phút này đang chổng cao lên, miệng lỗ nhỏ lộ ra trước mắt Mẫn Trì.
Chiếc gối có chút thô ráp ma sát đến d/ương v/ật nhỏ của Phương Phùng Chí, đầu óc cậu không rõ ràng động động eo, tự cọ cọ vài cái an ủi d/ương v/ật mình.
Mẫn Trì nhìn động tác của cậu nhíu mày, còn chưa nói gì, một bàn tay đã đánh lên.
“Ưm aaa…”
Xuống tay hơi mạnh, non nửa một bên mông đầu tiên hơi run lên, sau đó nháy mắt đã trở nên đỏ hồng. Mẫn Trì chỉ cảm thấy thân dưới càng cứng hơn, hắn xoa xoa lên chỗ vừa đánh: “Đau không?”
Một cái đánh này của hắn thiếu chút nữa làm cho Phương Phùng Chí bắn ra, hiện giờ Mẫn Trì lại đụng vào, Phương Phùng Chí không kiềm được run lên, cậu hơi nghiêng mặt gật gật đầu.
Mẫn Trì nhìn chóp mũi và đuôi mắt của cậu đỏ lên, nhéo nhéo lên mông mềm của Omega, đứng dậy ép hai chân của cậu khép lại. Một bàn tay tách một bên mông Phương Phùng Chí ra, lỗ nhỏ bị hắn tách ra hơi hơi mấp máy, có thể nhìn thấy thịt hồng non mềm ở bên trong, thật xinh đẹp.
Lần này một lúc hắn cắm vào ba ngón tay, Phương Phùng Chí nằm ghé trên giường phát ra tiếng rên rỉ, thân thể căng chặt. Ngón tay kẹt ở lỗ dâm khó có thể đi vào, Mẫn Trì chậm rãi thọc rút vài cái, lòng bàn tay chạm tuyến tiền liệt của Omega, cậu đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, thân thể xoay chuyển, nhưng bởi vì Mẫn Trì đã kèm chặt hai chân cậu lại, cậu giãy giụa chẳng có tác dụng nào.
Ba ngón tay rất nhanh đã cắm sâu vào trong, lòng bàn tay Mẫn Trì đã ướt đầy nước dâm trong huyệt của Omega, hắn nhìn đôi tay đang nắm chặt của Phương Phùng Chí, đột nhiên nghiền vào vị trí nhô lên kia rồi mạnh mẽ thọc rút.
“Ah ah ahhhhh…” Phương Phùng Chí run rẩy, phần eo cong lên lại hạ xuống, bị kích thích không chịu nỗi, giãy giụa nắm lấy bàn tay đang trêu ghẹo của Mẫn Trì: “Đủ rồi… đủ rồi!”
Tay vừa mới với ra sau đã bị người đàn ông túm lấy, hiện tại càng không thể động đậy, giống như con cá bị nắm đuôi nằm yên trên thớt, đuôi cá không ngừng vẫy, khiến cho trên người đâu đâu cũng là nước, nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Trong lúc hỗn loạn, Mẫn Trì cắm vào ngón thứ tư, bây giờ hơn nửa bàn tay đã cắm vào trong lỗ của cậu, Phương Phùng Chí bị căng đến không chịu được, phía dưới như muốn nứt ra, Mẫn Trì lại không buông tha cho cậu, vẫn đẩy đưa về phía trước.
Cậu run rẩy càng lúc càng kịch liệt, tay Mẫn Trì bị vách thịt mềm mại lại ướt át quấn lấy, vệt nước thì bởi vì động tác thọc vào rút ra mà chảy tới tận cổ tay hắn. Hắn cắm càng lúc càng sâu, dường như toàn bộ bàn tay đều đâm mạnh vào trong, cỉ có ngón cái là còn bị kẹt ở bên ngoài.
Mông Omega như bị điện giật, kịch liệt run rẩy nhưng không thể dừng lai được, Mẫn Trì chỉ cần động một cái là có thể cọ xát đến tuyến tiền liệt của cậu, kích thích cậu không ngừng rên rỉ.
Cả người Phương Phùng Chí đều nóng, từ đầu đến chân, mỗi một nơi không nơi nào là không ướt, không biết là do mồ hôi của mình hay là do thứ gì khác. Không biết qua bao lâu, hai chân cậu bị Mẫn Trì áp đến tê, cả người không còn chút sức, chỉ có lỗ dâm vẫn còn truyền đến sự sung sướng, giống như không có giới hạn, không ngừng khiến cậu sinh ra khoái cảm.
Cho dù không làm tình, cậu vẫn có thể lên đỉnh vô số lần dưới tay Mẫn Trì.
Mẫn Trì nhanh chóng thọc ra rút vào trong lỗ dâm của cậu, nước chảy ra dính ướt khắp mọi nơi, cậu có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay của Mẫn Trì. Trong đầu óc hỗn loạn của Phương Phùng Chí sinh ra một cảm giác sợ hãi khó có thể miêu tả, cậu không biết lỗ dâm của mình bây giờ đã biến thành bộ dạng như thế nào, chỉ cảm thấy chỗ đó đã trở nên mềm mại, như thể không còn cách nào khép lại nữa, cậu sợ mình sẽ bị Mẫn Trì cắm hư, trong lòng cậu lo lắng, sợ hãi gọi: “Mẫn Trì… đủ, đủ rồi…”
Mẫn Trì nâng mắt lên nhìn chỗ đó của cậu, động tác thọc ra rút vào lại càng nhanh hơn.
Hô hấp của Phương Phùng Chí cũng trở nên run rẩy, khoái cảm khi lên đỉnh lại lần nữa đánh úp cậu, hai chân cậu không nhịn được mà run lên, thân thể cũng run, rùng mình bắn ra t/inh d/ịch trong suốt.
Hai mắt cậu thất thần nhìn vào hư không, dục vọng dường như đã lui bước.
Sau đó cậu liền chìm trong một mảnh đen tối.
Mẫn Trì nhìn Omega không có bất cứ phản ứng nào, chậm rãi rút tay ra, bàn tay ướt đẫm, Mẫn Trì vô cảm cởi quần, thả d/ương v/ật dữ tợn đã cương cứng của mình ra, sau đó cắm vào khe mông của Omega.