Giang phu nhân hoảng sợ, nhưng sau đó bà nhận ra điều gì đó và gượng cười nói: “Lục tổng, vừa rồi Điềm Điềm nói với tôi rằng gần đây thằng bé không được khỏe, vì vậy tôi mới hỏi nó không khỏe ở chỗ nào. “
Bà biết rằng không thể trông đợi Giang Hoài đứng ra làm chứng cho mình trong chuyện này.
Vì vậy, bà đã chuyển chủ đề ngay lập tức, “Là một người mẹ, tôi cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng khi thấy Lục tổng yêu thương Điềm Điềm nhiều như vậy.”
Dù gì cũng là mẹ vợ.
Lục Vô Túy không nặng lời.
Mà Giang Hoài từ phía sau đi ra, hướng tới Giang phu nhân nói: “Người đi đi.”
Hai mắt Giang phu nhân nóng lên, vẻ mặt phức tạp cúi đầu, một lúc lâu sau mới đáp lại bằng một tiếng lầm bầm.
*
Sau khi bà Giang rời đi, Giang Hoài cảm thấy u sầu trong hai phút, sau đó tiếp tục vẽ như không có chuyện gì xảy ra.
Lời an ủi của Lục Vô Túy nghẹn lại trong cổ họng, lên xuống không được.
Hắn thấy Giang Hoài xác thực không bị ảnh hưởng, trong lòng dần dần trầm xuống.
Khi Giang Hoài đang vẽ tranh, hắn tìm một vị trí và ngồi xuống để giải quyết công việc.
Trong khi xử lý công việc, điều chợt đến trong tâm trí là một vài lời của Giang phu nhân.
Lúc Giang phu nhân sờ bụng Giang Hoài, là hỏi cậu chuyện sinh con sao?
Nếu bà và Giang Kỳ Dân luôn lừa Giang Hoài, tại sao họ lại mong chờ chuyện này đến vậy?
Lục Vô Túy trong nháy mắt lóe lên ý nghĩ này.
Vẫn thấy nực cười.
Ánh mắt quét qua khuôn mặt trắng nõn của Giang Hoài, đột nhiên nói: “Giang Điềm Điềm.”
Giang Hoài có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Không biết vì sao, Lục Vô Túy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ở đây, trong đầu hiện lên hình dáng của Giang Hoài lớn bụng.
… Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí không thể biết mình đang ở trong tâm trạng nào.
Lục Vô Túy trầm mặc một lát, nói: “Không có việc gì.”
Giang Hoài tâm tình tốt quay đầu đi.
Nhìn bức tranh cậu vẽ, Lục Vô Túy đột nhiên nhớ tới bức tranh Giang Hoài vẽ cho mình trước đây.
Hắn thăm dò nói: “Cậu lúc đi ký họa mùa thu không phải vẽ một bức tranh sao?”
Giang Hoài suy nghĩ một chút, “Cái nào?”
Lục Vô Túy: “…”
Nhóc ngốc này sẽ không quên định tặng cho hắn cái gì đâu, đúng không?
Giang Hoài vẽ quá nhiều bức tranh, không thể có ấn tượng về mỗi bức tranh.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Lục Vô Túy một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra rằng hắn dường như chỉ nhìn thấy một bức tranh của cậu trong thời gian ký họa.
“Anh nói hoa đào sao?” Giang Hoài hỏi: “Tôi treo lên.”
Lục Vô Túy do dự muốn nói lại thôi.
Không phải là cho hắn sao?
Tại sao lại treo nó lên?
Có ai cho đi tặng mà như Giang Hoài không? Đứa nhỏ ngốc này có lẽ là người tặng quà tệ nhất mà hắn từng thấy.
*
Vào buổi trưa, Giang Hoài được Lục Vô Túy đồng ý cho ra ngoài chơi với Chu Tiểu Ngải cả buổi chiều.
Nghe nói trung tâm thành phố có một phòng tranh mới mở, hai người liền tính đi xem một chút.
Sau khi đến đó, lại rất thất vọng.
Chu Tiểu Ngải nói: “Chất lượng của những bức tranh ở đây có phải do ông chủ dùng mũi để chọn à?”
Giang Hoài: “…”
Cậu nghĩ.
Thực sự không thể tưởng tượng được cảnh dùng mũi để chọn tranh là như thế nào.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng từ khi Giang Hoài và Chu Tiểu Ngải uống trà sữa trong quán trà sữa xong, liền cảm thấy cơ thể không được thoải mái cho lắm.
Khi Chu Tiểu Ngải đề nghị một nơi khác để chơi, Giang Hoài nói: “Tớ muốn đi về trước.”
Chu Tiểu Ngải mở to hai mắt, “Không phải chứ, mấy giờ rồi? Hôm nay không có tiết học mà.”
Giang Hoài không biết mình cảm thấy khó chịu ở chỗ nào.
Cậu hơi bồn chồn.
Chu Tiểu Ngải chợt nhận ra, và nói với vẻ mặt trêu chọc: “Người kết hôn rồi thực sự rất nhàm chán. Nếu cậu nhớ người trong nhà thì cứ nói ra.”
Giang Hoài lắc đầu, cũng không có biện bạch.
“Được, được.” Chu Tiểu Ngải vừa muốn đưa ra cậu về, lại phát hiện một chuyện, “Giang Tiểu Hoài, sao mặt cậu đỏ như vậy?”
Trên gương mặt trắng như tuyết của GiangHoài có chút ửng hồng, cậu lắc đầu, hai mắt mờ sương, nhìn có chút đáng thương.
“Không phải đâu ha, cậu không phải bị bệnh đâu ha?” Chu Tiểu Ngải luống cuống, “Tớ có thể gọi cho chồng cậu được không?”
Giang Hoài nói: ” Cậu gọi anh ta làm gì?”
Chu Tiểu Ngải nhất thời không nói nên lời: “Cậu cảm thấy thế nào? Đương nhiên là tớ gọi cho chồng yêu của cậu tới đón cậu.”
Mặc dù Giang Hoài có chút kháng cự, Chu Tiểu Ngải vẫn giúp cậu gọi Lục Vô Túy.
Sau khi giải thích tình hình, Lục Vô Túy nói rằng mình sẽ đến.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Hoài dường như đã tốt hơn.
Cậu dụi dụi đôi mắt choáng váng, “Tớ hình như không còn khó chịu nữa…”
Chu Tiểu Ngải còn rất lo lắng, sờ sờ trán của cậu, “Hình như không nóng?”
Không lâu sau, xe của Lục Vô Túy xuất hiện trước mặt họ.
Chu Tiểu Ngải đưa Giang Hoài lên xe, vừa nhìn thấy Giang Hoài, Lục Vô Túy ngồi ở ghế sau đã kéo cậu qua, khoảng cách cực gần nói chuyện.
Dần dần, cánh cửa xe hơi sang trọng đóng lại trước mặt, che đi khuôn mặt của họ.
… Trong một thời gian ngắn, cũng không biết nên ăn cẩu lương trước hay nên ghét người giàu có trước.
*
Mà trên thực tế, sau khi Giang Hoài lên xe, đầu tiên bị Lục Vô Túy túm lấy, cẩn thận quan sát một chút.
Sau khi phát hiện ra rằng Giang Hoài đã tỉnh táo và sắc mặt trở về bình thường.
Hắn nheo mắt lại và nói: “Cậu không đùa với bạn của mình?”
Sau khi cửa xe đóng lại, Giang Hoài lập tức co người lại, dán vào góc xe.
Trên thực tế, hành động của cậu không có nghĩa là sợ hãi.
Có thể là bị oan ức, bị hiểu lầm, không chịu giao tiếp, nếu bị ép mạnh, vẫn sẽ nghẹn ngào trở về.
Lục Vô Túy hơi ngạc nhiên với những gì hắn biết về Giang Hoài.
Hắn dừng lại một chút, nói với tài xế: “Đi bệnh viện.”
*
Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì.
Bệnh viện là bệnh viện tư nhân của Lục gia, bác sĩ ở đó đều đáng tin cậy nên kết quả kiểm tra càng đáng tin cậy.
“Nhưng mà…” Bác sĩ nhìn tờ báo cáo trước mặt, nhíu mày nói: “Hàm lượng hormone của cậu ấy có chút không ổn, chúng tôi còn chưa xác định được nguyên nhân, nếu không vội thì có thể ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, phần còn lại tôi đi kiểm tra.”
Nhưng khi Giang Hoài nghe tin mình nhập viện, sắc mặt lại thay đổi.
Vốn dĩ làn da của cậu trắng nõn, hiện tại tái nhợt vô cùng, thậm chí còn vươn tay nắm lấy quần áo của Lục Vô Túy.
Đây là một tín hiệu xin được giúp đỡ.
Lục Vô Túy cảm giác được, bình tĩnh nói: “Không cần nhập viện, hôm nay chúng ta đi kiểm tra một chút đi.”
Lúc này sắc mặt Giang Hoài mới ấm lại.
Khi bác sĩ đang khám cho Giang Hoài, Lục Vô Túy bị bỏ lại một mình trong văn phòng.
Trợ lý của hắn gõ cửa đẩy vào. “Lục tổng, lúc trước anh nhờ tôi điều tra kẻ tung tin đồn thất thiệt, bọn họ đã bị phát hiện và xử lý.”
Lục Vô Túy dừng một chút, “Còn có, người truyền lại những lời lão phu nhân nói lúc hồ đồ đâu?”
“Đó là cùng một người, đã được giải quyết.”
Lục Vô Túy thậm chí còn không hỏi đó là ai.
Trong Lục gia có rất nhiều người không thích hắn, huống chi là tung tin đồn nhảm, cho dù biết có người đâm sau lưng hắn, hắn cũng sẽ không kinh ngạc.
Hắn nhìn hồ sơ bệnh án của Giang Hoài trước mặt, tùy ý phất phất tay, ý bảo trợ lý rời đi.
Người trợ lý lặng lẽ rời đi.
Chậc chậc.
Xem không hiểu.
Lục Vô Túy không kiên nhẫn ném hồ sơ bệnh án sang một bên.
*
Mất một ngày để kết quả kiểm tra của Giang Hoài được đưa ra, phần còn lại của kết quả kiểm tra có thể thấy cho thấy cậu rất khỏe mạnh.
Khi Lục Vô Túy nhận được kết quả kiểm tra, không biết nên khóc hay nên cười.
Quả nhiên, chỉ có những kẻ vô tâm mới có thể sống lâu.
Lúc ở bệnh viện, Giang Hoài là một tiểu nhát gan đáng thương, về đến nhà liền buông thả mình.
Thấy cậu cầm đồ ăn lên giường ngủ, gân xanh trên trán Lục Vô Túy lại bắt đầu giật giật.
Hắn ho một tiếng, “Sạch sẽ, ngăn nắp.”
Giang Hoài sững người, lặng lẽ đặt đồ ăn vặt trở lại chỗ cũ.
Lục Vô Túy: “…”
Không ăn quà vặt là kiếm tiền của cậu, sao lại giả bộ đáng thương như vậy.
Giang Hoài có vẻ hơi phiền muộn.
Cái này thực sự kỳ lạ, kể từ khi gặp Lục Vô Túy, cậu chưa bao giờ thấy hắn buồn.
Hắn vừa định nói gì đó, Giang Hoài đã yên lặng chui vào trong chăn, trùm đầu lại.
Lục Vô Túy:… Hình như không thực sự buồn.
Vì Giang phu nhân?
*
Giang Hoài vô cớ trở nên trầm mặc, ngay cả chính cậu cũng không biết cảm xúc đó đến từ đâu.
Nhưng đến nửa đêm, người cậu như bốc hỏa trở lại.
Cậu nằm mơ thấy mình biến thành một cái bánh bao, bị người khác đặt lên nồi hấp, những chiếc bánh bao xung quanh sưng lên, bị bóp đến mức thở không nổi.
Khi thực sự bị ép ra ngoài, cậu tức giận nói với bánh bao:” Còn ép nữa, ta sẽ ăn hết các ngươi!”
Bánh bao không sợ hãi, cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí còn chủ động bẻ chính mình ra, lộ ra nhân thịt, đối với hắn nói: “Vậy ngươi tới ăn ta! Ngươi tới ăn ta đi!”
Giang Hoài hô hấp trở nên gấp gáp.
Cậu cắn một miếng, và sau đó nghe thấy một tiếng thở quen thuộc.
“Giang Điềm Điềm!”
Giang Hoài mê mang, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cậu cũng phát hiện ra rằng cái siết mà cậu cảm thấy thực sự là do đang được Lục Vô Túy ôm.
Nhưng đã quá muộn để cậu lo lắng về điều đó. Trong cơn mê, dường như nghe thấy gì đó.
Cẩn thận nghe xong, phát hiện chính là cậu đang khóc, co quắp, lắp bắp nói: “Khó chịu, rất khó chịu…”
Lục Vô Túy nhận thấy điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giang Hoài là một người đàn ông bình thường, buổi sáng hắn cũng từng trải qua, nhưng cậu hình như chưa từng trải qua cảm giác như thế này bao giờ, hắn gần như lập tức hiểu tại sao Giang Hoài nói ban ngày không thoải mái.
“Ở bên ngoài đã ăn cái gì?” Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi.
Giang Hoài nức nở lắc đầu, “Tôi ăn nhiều lắm.”
Lục Vô Túy: “…”
Nếu một tấm chiêu bài từ trên trời rơi xuống giết chết mười con lợn, khó tìm được một kẻ tham ăn như Giang Hoài.
Đèn ngủ đã sáng vì âm thanh của Giang Hoài.
Trong ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Giang Hoài đầm đìa mồ hôi, làn da trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt to đẫm nước mắt, đôi môi đỏ mọng run rẩy.
Đôi mắt đầy bối rối và cầu xin sự giúp đỡ.
“Không được…” Lục Vô Túy hiếm thấy tay chân luống cuống, “Tôi gọi bác sĩ.”
Giang Hoài ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Tôi khó chịu, tôi khó chịu.”
“Được, được, tôi biết ” Lục Vô Túy hiếm thấy ôn nhu nói, “Ngoan, tôi đi gọi bác sĩ cho cậu, bác sĩ tới sẽ cảm thấy tốt hơn, cậu có thể ngoan chứ?”
Giang Hoài không nghĩ rằng gặp bác sĩ sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn.
Không những không thấy dễ chịu mà còn bị kim châm, gặp bác sĩ là điều tồi tệ nhất trên đời.
Cậu lắc đầu với đôi mắt ngấn lệ, túm chặt lấy Lục Vô Túy không cho hắn đi.
Lục Vô Túy đành phải bế cậu lên, sau đó đi tìm điện thoại di động gọi cho bác sĩ.
Giang Hoài vừa tiếp xúc với hắn, thoạt nhìn mới đầu thì cứng ngắc, có thể thấy được cậu không quen cùng người khác tiếp xúc gần.
Nhưng cơ thể thực sự khó chịu.
Thế là cậu vội vàng dụi đầu vào cổ Lục Vô Túy, khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể hắn, cảm giác khó chịu như được giải tỏa.
Hắn cau mày.
Trong lúc nói chuyện với bác sĩ, Lục Vô Túy quan sát cậu, không kìm được đưa tay sờ lên mặt cậu, đưa tay lau đi nước mắt dọc theo cằm.
Nóng hầm hập.
Hầu kết của Lục Vô Túy hoạt động một chút, gian nan nhìn đi chỗ khác, bàn tay quanh vai Giang Hoài bắt đầu siết chặt không thể kiểm soát.
Giang Hoài lại nghẹn ngào: “Đau quá.”
Lục Vô Túy buông vai cậu như vừa tỉnh mộng.
Bác sĩ rất mau đã đến, nhưng Giang Hoài sống chết không chịu buông Lục Vô Túy, vì vậy không còn cách nào khác đành để cậu ở trong lồng ngực hắn mà kiểm tra.
Đã kiểm tra vẫn không có vấn đề gì.
Lục Vô Túy tích tụ một ít lửa giận, thiếu chút nữa không kiềm chế được nói: “Nếu không có chuyện gì, cậu ấy làm sao có thể như vậy?”
Bác sĩ nói: “Kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng từ các triệu chứng, có vẻ như đã bị ai đó bỏ thuốc.”
Trong mắt Lục Vô Túy phút chốc hiện lên một tia sát khí.
Hắn nhớ tới việc Giang phu nhân đến vào buổi sáng, sau đó Giang Hoài ra ngoài chơi.
Xa hơn nữa, có một người đã lan truyền những gì lão phu nhân nói.
Lúc này, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi, tại sao không hỏi trợ lý xử lý người kia như thế nào.
Bác sĩ thận trọng nói: “Bất quá, loại này kiểm tra khó ra, bình thường cũng không phải dược lực mạnh, cũng sẽ không gây tổn thương thân thể, nếu như lo lắng, ngài cùng phu nhân chỉ cần làm hai lần là tác dụng của thuốc sẽ biến mất.”
… Nghe bác sĩ nói thế.
Vẻ tức giận trên mặt Lục Vô Túy dần dần lắng xuống, thậm chí hắn còn có chút không được tự nhiên.
Hắn hỏi: “Vậy nếu chúng tôi không thể…quan hệ thì sao?”
“Vậy chịu đựng đi, cũng không có gì nghiêm trọng,” bác sĩ nghĩ tới điều gì, “Nhân tiện, đừng tắm nước lạnh cho cậu ấy, bằng không tắm nước lạnh sẽ trực tiếp kích thích phát sốt, không tốt đâu.”
Trong chốc lát, Giang Hoài đã mê man ngủ thiếp đi.
Lục Vô Túy cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi của cậu, đôi môi vẫn không ngừng đóng mở, thầm nói gì đó.
Khi lắng nghe kỹ, lại nghe thấy cậu nói: “Bánh bao, ăn bánh bao…”
Lục Vô Túy: “…” thở dài.
Chiêu bài, heo, khó có được.
(招牌,砸豬,難找)
*
Giang Hoài lại tỉnh dậy trong vòng tay của Lục Vô Túy.
Lúc đó bác sĩ đã đi rồi, cậu cũng đã toát mồ hôi vì nóng như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Cậu vừa động, Lục Vô Túy liền tỉnh lại.
Giang Hoài thở mạnh ra lại cảm thấy không có gì có thể hít vào.
Phỏng chừng cậu đối với thuốc kích dục không dung nạp.
Lục Vô Túy buông tay.
Giang Hoài vặn mình thành một cái bánh quai chèo.
Lại bắt đầu khóc, vùi đầu vào ngực Lục Vô Túy, khóc đến mức khó thở.
… nếu không, giúp một chút.
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu Lục Vô Túy, hắn thậm chí không cảm thấy bất ngờ.
Ai cũng biết hắn là người không từ thủ đoạn, đặt lợi ích lên hàng đầu.
Những gì trước mặt hắn bây giờ rõ ràng là một chuyện tốt.
Cho dù Giang Hoài không thể có con.
Đối với hắn, đó cũng là một điều tốt.
Không phải sao?
“Sao lại thế này?” Giang Hoài bối rối đến muốn khóc, lại không tìm được cách phát tiết, “Tôi khó chịu.”
Lục Vô Túy suy nghĩ trong nháy mắt bị gạt đi, nhìn bộ dáng Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng sẽ như vậy.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này.”
Vẻ không được tự nhiên thoáng qua trên mặt Lục Vô Túy.
Cậu không thấy, bởi vì hắn đã giải quyết nó mỗi lần trước khi Giang Hoài thức dậy.
Thấy hắn không nói gì, Giang Hoài cảm thấy hắn đang lừa dối chính mình.
Lúc đầu đã không thoải mái lắm, nhưng khi thấy thế, càng cáu kỉnh và tức giận, nức nở: “Kẻ nói dối, tôi ghét kẻ nói dối…”
Lục Vô Túy thấy cậu muốn khóc lớn, tay có chút run lên.
Hắn gắt gao ôm lấy Giang Hoài, ghé vào tai cậu thì thầm: “Được, được, đừng nóng nảy.”
Hắn lại hỏi: “Muốn tôi giúp sao?”
Giang Hoài thút thít, không nhịn được gật gật đầu.
Lần này, Lục Vô Túy rốt cuộc buông xuống tất cả do dự.
Giang Hoài sững sờ nhìn ngọn đèn trên trần nhà với đôi mắt lấp lánh.
Ngay sau đó, mọi thứ đột nhiên mở ra và trở nên mờ ảo.
Đêm đó, Giang Hoài và Lục Vô Túy dường như đã mất trí.
Giang Hoài giống như một con mèo xù lông, không thích thì cào người khác, nhưng Lục Vô Túy lại kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên và dỗ dành cậu.
Nhưng không có một nụ hôn nào giữa họ.
Nửa giờ sau, Lục Vô Túy đi vào phòng tắm rửa tay, sau đó cúi đầu nhìn chính mình, rốt cuộc cái gì cũng chưa làm.
Sau khi trở về, nhìn khuôn mặt say ngủ trên giường cùng đôi lông mày nhướng lên của Giang Hoài, hắn không khỏi có chút sững sờ.
Đứa trẻ trong nhà….vậy là trưởng thành rồi.
Vẫn là bị đốt cháy giai đoạn, làm chín bằng cách nhân tạo.
*
Mặt trời ngày càng sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào chiếc giường trắng, người trên đó như bị chói đến suýt chút nữa mở mắt không được.
Khi Giang Hoài tỉnh dậy, cậu cảm thấy toàn thân yếu ớt, rất khó cử động các ngón tay.
Rốt cuộc, đêm qua hầu như cậu không ngủ, nhưng đồng hồ sinh học vẫn thúc giục cậu nhanh chóng thức dậy.
Sau khi tỉnh dậy, đầu tiên là chui đầu vào trong chăn.
Sau đó, giả vờ như đang ngủ, nheo mắt lại và thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận ra rằng Lục Vô Túy không có ở đây.
Cậu vẫn nhớ những gì đã làm tối qua.
Cậu đã mất bình tĩnh với Lục Vô Túy!
Điều này thật quá khủng khiếp!
May mắn Lục Vô Túy không có ở đây.
Bằng không, Giang Hoài đoán chừng Lục Vô Túy nhất định phải tính toán với mình, hắn đúng là người keo kiệt.
Sau khi Giang Hoài đứng dậy, liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có người để lại cho mình một tờ giấy nhắn nhỏ.
Vừa nhìn thấy đã biết là bút tích của Lục Vô Túy.
Phông chữ tùy ý, giọng điệu cũng rất thờ ơ.
【 tôi xin cho cậu nghỉ học, ở nhà không được làm loạn. ]
Giang Hoài:…
Cậu chưa bao giờ gây rắc rối, phải không?
Nhưng không biết có phải ảo giác không.
Khi Giang Hoài giơ tay lên, cậu cảm thấy cánh tay đau nhói, nhưng khi nhìn kỹ lại không phát hiện vết thương nào.
*
Cùng lúc đó, Lục Vô Túy đang ở công ty, cấp dưới đứng trước mặt hắn phân loại tài liệu, ngay cả khí tức cũng không dám lộ ra.
Trên thực tế, Lục Vô Túy chưa bao giờ đối xử khắc khe với cấp dưới của mình.
Tuy nhiên, mỗi khi hắn tức giận, khí tràng xung quanh hắn có sức ép kinh khủng.
Đây có thể là khả năng đặc biệt của những người đã ở vị trí cao trong một thời gian dài.
Rốt cuộc, bọn họ có những quyền mà người bình thường không có, chỉ một động tác nhẹ của ngón tay cũng có thể gây ra biến động lớn.
Nếu là người thường, có tức giận hay không, ai thèm quan tâm?
Lục Vô Túy nhìn người trong hồ sơ, “Lần trước cậu đối phó với cô ta như thế nào?”
Người trợ lý cúi đầu nói: “Sa thải, đồng thời công khai cấm bất kỳ bệnh viện nào trong vòng tuyển dụng.”
“Chỉ là y tá mà thôi,” Lục Vô Túy có chút bất mãn, “Mất công việc y tá thôi, có gì to tát đâu?”
Người trợ lý hiểu ý.
Đây là cảm thấy y xử lý không đủ “mạnh mẽ”.
Y tá không thể làm việc nữa, nhưng có thể chuyển sang các ngành khác, và ý định của Lục Vô Túy… là khiến cô ấy không thể tồn tại trong xã hội này.
Điều mà người trợ lý không hiểu là trước đây Lục Vô Túy thậm chí còn không hỏi về vấn đề này.
Tại sao lại bắt đầu thanh toán?
Và hình phạt thậm chí còn nghiêm khắc hơn, điều chưa từng xảy ra trước đây.
Cứ như thể… người này lại đắc tội Lục Vô Túy.
Trên thực tế, đó là sự thật.
“Cô ta không lấy tiền sao?” Lục Vô Túy nói,” Phỏng chừng số tiền cô ta lấy từ người khác, đủ sống nữa đời sau.”
“Tôi hiểu rồi,” y nói.
“À, đúng rồi, còn có một thứ nữa,” Lục Vô Túy lấy ra một thứ, “Cậu mang đến bệnh viện của Lục gia, hoặc là tìm bác sĩ hôm qua, nhờ ông ấy kiểm tra thành phần trong máu này cho tôi, rồi đưa cho cho tôi càng sớm càng tốt. Nhanh nhất có thể.”
… Chính hắn đã yêu cầu bác sĩ trong nhà lấy máu trong khi Giang Hoài hôn mê.
Trợ lý thận trọng nhận lấy: “Lục tổng, còn có một việc, bác sĩ nhờ tôi nói cho ngài biết, kết quả kiểm tra của Tiểu Giang thiếu gia đã có, muốn ngài bớt chút thời gian đi xem.”
“Đã hiểu, đến lúc đó đưa cùng với kết quả xét nghiệm máu đến cho tôi”
Từ biểu hiện của Giang Hoài ngày hôm qua mà đánh giá, thân thể của cậu rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn.
*
Khi Lục Vô Túy về nhà vào buổi tối, hắn hiếm khi không biết cách bước vào nhà.
Căn biệt thự này được mua vào năm hắn mới tiếp quản Lục gia, kể từ năm đó, hắn chính thức rời khỏi vòng xoáy của Lục gia.
Không có những thân thích ồn ào, muốn thanh tịnh bao nhiêu thì thanh tịnh bấy nhiêu.
Nhưng bây giờ, đối mặt với căn biệt thự này, hắn đang do dự nên đặt chân nào lên trước.
Cuối cùng, ra chân trái trước.
Sau khi đưa ra quyết định này, hắn thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cũng không biết lý do của sự nhẹ nhõm này.
Tuy nhiên, khi hắn quyết định đối mặt với Giang Hoài, thì quản gia nói với hắn rằng Giang Hoài đã đi ngủ sớm.
Lục Vô Túy không thể tin được – bình thường vào thời điểm này, Giang Hoài sẽ gây rối hoặc là vẽ tranh.
Hắn không ăn gì mà trực tiếp đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, đèn bên trong cũng không tắt.
Lục Vô Túy đưa tay, chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn thấy Giang Hoài đang cuộn tròn trên giường.
Lần này rất nghe lời, không ôm gấu bông nữa, cuộn tròn thành một quả bóng, khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ, chắc là do tối qua ngủ không ngon nên bây giờ thiếu ngủ như vậy.
Nghe tiếng thở đều đều của cậu, Lục Vô Túy rũ mắt.
—— cảm thấy chính mình vừa rồi ở cửa do dự không quyết đoán, giống như là một trò đùa.
Hắn bước tới và thở dài.
*
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Hoài còn đang ngủ say, Lục Vô Túy đã vội vã đến bệnh viện.
Nói là kết quả xét nghiệm máu đã có.
Còn có một chuyện cần hắn tự mình biết.
Lục Vô Túy lắng nghe bác sĩ nói về những thuật ngữ y tế phức tạp.
Hắn cảm thấy đầu mình càng ngày càng to, nhưng không hề ngắt lời bác sĩ.
Vì quá sốc nên hắn gần như không thể suy nghĩ được gì.
“Theo như kết quả hiện tại, đây quả thực là như vậy,” bác sĩ kết luận, “Tiểu Giang thiếu gia thực sự có thể có con.”
Lục Vô Túy: “…”
Hắn tự hỏi có phải mình vẫn chưa tỉnh hay không, hay nói cách khác, từ hôm qua đến hôm nay, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nếu không thì điều vô lý này, không thể hiểu nổi này.
Làm thế nào nó có thể xảy ra trong thực tế?
Nhưng… Nếu không phải như thế, thì làm thế nào để giải thích giấy chứng nhận mà bác sĩ đưa ra?
Vị bác sĩ này không phải là loại tay chân không sạch sẽ bên cạnh bà nội đâu…..
Nhưng làm sao mà điều này có thể?!