Chơi xong một trận thì phát hiện đã gần tới trưa rồi, Đường Hiên uống một ngụm nước, lấy di động ra chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài.
Vừa mở phần mềm ra, đột nhiên màn hình xuất hiện cuộc gọi tới của lão đại, trái tim của Đường Hiên thắt lại, cuộc điện thoại gọi vào ngày chủ nhật của đội hình sự chỉ sợ là có vụ án rồi.
“Lão đại.” Vẻ mặt Đường Hiên nghiêm túc hẳn.
“Tôi mời cậu ăn, có định tới hay không?”
Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng vang lên trong điện thoại, không phải là vụ án, cơ thể cứng đờ của Đường Hiên chậm rãi thả lỏng, sau đó tính bát quái lập tức trỗi dậy, cười không nghiêm túc hỏi: “Chị dâu đi làm rồi, lão đại chỉ có một mình nên buồn chán à?”
Trả lời anh ta là tiếng tút tút kéo dài, Chu Lẫm cúp máy rồi.
Đường Hiên cười ha hả, vừa đi ra ngoài vừa gọi lại.
Nửa tiếng sau, Đường Hiên quen cửa quen nẻo đi tới quán cơm mà đội hình sự hay tới, lên tầng hai, đảo mắt một cái liền thấy lão đại ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, anh mặc đồ thể thao, lười biếng dựa vào thành ghế, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai, dưới bàn là đôi chân dài rất bắt mắt.
Đường Hiên âm thầm nói một tiếng “Đệt”, lão đại như thế, chỉ cần anh muốn theo đuổi thì cô gái nào có thể chống cự nổi chứ?
“Chỉ hai chúng ta thôi sao?” Ngồi vào chỗ đối diện Chu Lẫm, Đường Hiên nhìn xung quanh, tò mò hỏi, cho rằng sẽ còn có những anh em khác nữa.
Chu Lẫm nhìn anh ta: “Cậu còn muốn gọi ai nữa hả?”
Đường Hiên cười rạng rỡ: “Lão đại mời khách mà, anh nói vậy thì thôi.”
Chu Lẫm đẩy thực đơn qua: “Muốn ăn gì thì cứ gọi đi.”
Cái gì gọi là không có công không dám nhận lộc? Chính là đối mặt với cách đối xử đặc biệt của lão đại, Đường Hiên đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không nhận thực đơn mà xoa tay cười: “Mời khách tức là phải có lý do, lão đại gặp chuyện gì tốt rồi hả?” Theo lão đại lâu như vậy rồi, ngoại trừ hai người cùng nhau phá án hoặc là hoạt động tập thể, bình thường nghỉ làm, lão đại chưa mời anh ta ăn riêng bao giờ.
Chu Lẫm mỉm cười: “Ăn xong rồi nói.”
Đường Hiên cảm thấy mờ mịt, thế mà có chuyện thật à?
Thực đơn lẳng lặng nằm trên bàn, Đường Hiên do dự. Lão đại không dễ nhờ vả người ta, lần này mời khách, chuyện muốn anh ta làm chắc chắn không phải bình thường, lỡ như đó là cái hố lớn, lẽ nào vì bữa cơm này mà anh ta phải nhảy vào ư?
Anh ta rất buồn phiền, Chu Lẫm cũng không giục mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thôi đi, chuyện của lão đại chính là chuyện của em, coi như không mời khách, chỉ cần lão đại nói một câu, em cũng đồng ý hết!” Đường Hiên vuốt ống tay áo, hào khí ngất trời cất tiếng nói.
Chu Lẫm lạnh nhạt ừ một tiếng, thái độ khá hời hợt, giống như việc Đường Hiên đồng ý hay từ chối chẳng có gì đặc biệt cả.
Đường Hiên:…
Ăn xong hai người xuống tầng, Chu Lẫm tính tiền rồi đi ra khỏi quán cơm, lúc này anh mới nói với Đường Hiên: “4 giờ 30 Phó Nam tan học, cậu đi đón nó đi, thuận tiện đi đâu đó ăn cơm luôn, ăn xong rồi đưa nó về nhà, dỗ nó ngủ xong cậu mới được về đấy.”
Đường Hiên kinh ngạc đến ngây người, nhưng đã nhanh chóng kịp phản ứng lại, xoay người tới trước mặt anh cười nói: “Anh đi hẹn hò với chị dâu à?”
Chu Lẫm không phủ nhận.
Đường Hiên đã hiểu, ôm lấy vai của Chu Lẫm thoải mái nói: “Lão đại yên tâm đi, Nam Nam cứ giao cho em, nếu lão đại có yêu cầu thì buổi tối để Nam Nam ngủ ở nhà em cũng được!” Nói xong thì nhìn Chu Lẫm bằng ánh mắt chỉ có đàn ông mới hiểu.
Chu Lẫm không đáp lại.
Không cần, nếu thật sự đi tới bước kia thì bạn học nhỏ ngủ trong phòng, anh chuyển sang phòng ngủ chính là được.
Tan học, tổ toán tạm thời mở một cuộc họp nhỏ, Lâm Nguyệt bảo Phó Nam chờ cô ở cổng trường.
Phó Nam ngoan ngoãn đứng xếp hàng cùng với mấy bạn học ở cổng trường, ở chỗ này đã có một nhóm phụ huynh tụ tập rồi, Phó Nam rướn cái cổ nhỏ nhìn xung quanh, hôm nay chú Chu không đi làm, không biết có đến đón bọn họ không nhỉ? Kết quả không nhìn thấy chú Chu, ngược lại thấy chú Đường trắng trẻo mỉm cười xán lạn.
Phó Nam đeo cặp sách vui vẻ chạy tới.
Đường Hiên ôm lấy bạn học nhỏ: “Tối nay chú mời, Nam Nam muốn ăn gì nào?”
Phó Nam chớp mắt, nhìn vào trong sân trường: “Cô giáo bảo cháu đợi cô ấy ạ.” Hôm nay không phải là cậu bé không muốn chơi với chú Đường, nhưng cả tuần trước chú Chu đều bận rộn rồi, Phó Nam muốn tiếp tục ăn tối với chú Chu cơ.
Đường Hiên cười, ôm Phó Nam xoay người, Phó Nam tinh mắt nhìn thấy chiếc SUV màu đen của chú Chu.
“Chú Chu muốn hẹn hò với cô giáo, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.” Đường Hiên xoa đầu bạn học nhỏ, nói.
Bây giờ bạn học nhỏ đều hiểu rõ về mấy chuyện yêu đương hẹn hò, vừa nghe chú Đường giải thích, Phó Nam liền cười hì hì, có điều vẫn không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Sao chú Chu không tới vậy ạ?”
“Lát nữa cháu sẽ biết ngay.” Đường Hiên tạm thời giữ bí mật, sau đó ôm Phó Nam lên xe của anh ta. Loại chuyện náo nhiệt như lão đại hẹn hò bạn gái, làm sao đội hình sự nhiều chuyện có thể bỏ qua được chứ? Không những không bỏ qua mà Đường Hiên còn lấy di động ra, kéo cửa xe xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị quay video được.
Cuộc họp này của tổ toán diễn ra khá lâu, lúc tan họp thì học sinh gần như cũng về hết cả rồi.
Trình Cẩn Ngôn đi lấy xe, Lâm Nguyệt, Tưởng Tư Di, Hà Tiểu Nhã cùng nhau đi ra khỏi phòng học.
Lâm Nguyệt áy náy gọi điện thoại cho Phó Nam, trong điện thoại bạn học nhỏ hưng phấn nói là mình sẽ đi với chú Đường, lúc này Lâm Nguyệt mới yên tâm. Cúp điện thoại xong, Lâm Nguyệt mở WeChat ra, cuộc nói chuyện với Chu Lẫm vẫn dừng lại ở ngày hôm qua, hôm nay ngoại trừ sáng sớm đưa cô tới trường xong thì cả ngày không nhận được tin nhắn nào cả.
Lâm Nguyệt thấy hơi mất mát.
Cô tự nhận không phải là một người bạn gái bám dính người, Chu Lẫm liên tục phá án mấy ngày liền không thấy đâu, cô chỉ lo lắng anh gặp nguy hiểm, có thuận lợi hay không thôi, không còn ý nghĩ gì khác, nhưng hôm nay người bạn trai vừa mới yêu đương được chưa tới hai tuần rõ ràng là đang được nghỉ mà lại không gửi một tin nhắn nào tới, cũng không tới trường đón cô…
“Vâng, vừa mới ra, anh đợi lâu rồi à?”
Bên tai truyền tới giọng nói ngọt ngào hơn ngày thường của Tưởng Tư Di, Lâm Nguyệt nghiêng tai lắng nghe.
Hà Tiểu Nhã ôm cánh tay Lâm Nguyệt, đợi Tưởng Tư Di cúp điện thoại xong, cô ấy mới lên tiếng trêu chọc: “Đã tới đón rồi, không phải nên đồng ý với người ta hay sao?”
Tưởng Tư Di cụp mắt cười, im lặng thừa nhận.
Hà Tiểu Nhã lập tức buông Lâm Nguyệt ra, chạy tới gần hỏi thăm tình hình của bạn trai Tưởng Tư Di.
Tưởng Tư Di hướng mắt nhìn ra cổng trường, tâm trạng khá phức tạp. La Trí Hằng lớn hơn cô ta 10 tuổi, là một nhân viên quản lý bậc trung của bộ phận tài vụ của công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Ngu, gia cảnh tốt, sự nghiệp cũng thành công, điều duy nhất cô ta không hài lòng lắm là ngoại hình của La Trí Hằng. Thực ra ngũ quan của La Trí Hằng cũng ở mức trung bình, chỉ là chiều cao… chỉ khoảng 1m70 thôi.
“Người bình thường thôi, các cậu đừng hi vọng quá nhiều.” Rẽ một cái nữa là có thể thấy cổng trường rồi, Tưởng Tư Di dường như đang nói đùa.
Hà Tiểu Nhã và Lâm Nguyệt đều gật đầu.
Băng qua đường, ba cô gái cùng ngó ra ngoài, vừa nhìn đã thấy ngay một người đàn ông mặc âu phục đen đang đứng ngoài cổng trường, người không cao, nhưng tỉ lệ dáng người không tệ, nhìn từ xa có thể thấy trên người toát ra một sự tự tin trưởng thành của người thành công.
Hà Tiểu Nhã vừa mới muốn khen ngợi bạn trai của đồng nghiệp, đột nhiên bên trong chiếc SUV màu đen bên lề đường có một người đàn ông bước ra từ chỗ ghế lái, đầu tiên là bóng dáng cao lớn thẳng tắp mặc âu phục, mà chỉ bóng lưng thôi đã làm cho Hà Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu rồi, trong nháy mắt đã quên mất bạn trai của Tưởng Tư Di luôn, chỉ nhìn chằm chằm đối tượng trước mắt.
Lâm Nguyệt ở bên cạnh vừa đi qua liền phát hiện trong đó có hai chiếc xe đang đỗ, rất giống với xe của Chu Lẫm. Đột nhiên Lâm Nguyệt thấy căng thẳng, không kìm lòng được mà đoán có phải bạn trai tới đón cô hay không, nhưng một giây sau, nỗi mong chờ che giấu của cô đã tan vỡ bởi cách ăn mặc của người lái xe. Quen biết Chu Lẫm lâu như vậy, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Chu Lẫm mặc âu phục bao giờ, Chu Lẫm trong trí nhớ của cô lúc ra ngoài thì thích mặc quần áo màu tối, ở nhà thì chỉ quần đùi áo ngắn tay mà thôi.
Mong chờ thất bại, Lâm Nguyệt rời mắt đi, trong lòng hơi chua chát.
Không phải cô muốn ganh đua so sánh nhưng cũng không kìm lòng được mà hâm mộ.
“Ôi, đẹp trai quá!” Người đàn ông lộ mặt ra, Hà Tiểu Nhã kích động nắm cánh tay Lâm Nguyệt, suýt nữa thì nhảy lên.
Lâm Nguyệt không hề hứng thú, sau khi Hà Tiểu Nhã hưng phấn xong, đột nhiên hét lên: “Đây, đây là cảnh sát Chu mà nhỉ?”
Lâm Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Một tay Chu Lẫm cầm bó hoa hồng, một tay ung dung đút vào túi quần, trong mắt chỉ có cô bạn gái đang ngẩn người đứng đối diện, anh chỉ tùy tiện đứng ở chỗ gần cổng trường, căn bản không chú ý tới người qua đường ăn mặc như nào.
Bên cạnh có thêm một người, La Trí Hằng theo bản năng liếc nhìn, bình thường hay giao tiếp với tinh anh trên thương trường, La Trí Hằng vừa nhìn đã nhận ra ngay nhãn hiệu âu phục trên người Chu Lẫm. Âu phục thì thôi đi, hàng hiệu thì anh ta cũng có mà, nhưng chiều cao của Chu Lẫm tận 1m90, không thua gì mấy ngôi sao nam nổi tiếng đẹp trai, anh ta nở nụ cười yếu ớt, giống như một ngọn núi Thái Sơn không báo trước đè trên đầu vậy.
Nếu La Trí Hằng tới sau, anh ta sẽ thông minh đứng cách xa Chu Lẫm một chút, nhưng anh ta lại tới trước, bây giờ rời đi càng mất mặt hơn.
Cho nên La Trí Hằng không nhúc nhích gì, vẫn duy trì nụ cười như cũ.
Tưởng Tư Di lại muốn cười mà không cười nổi.
Cô ta thấy Chu Lẫm mấy lần rồi, sớm biết Chu Lẫm rất đẹp trai, lạnh lùng cấm dục, nhưng thấy Chu Lẫm mặc âu phục, tay cầm hoa hồng mỉm cười đứng ở đằng kia, dường như chỉ trong phút chốc đã biến thành một thiếu gia nhà giàu đầy phong lưu không chịu gò bó, không cần quá ra vẻ nhưng từ đầu tới chân đều ép chết bạn trai của cô ta.
Hoa hồng, Chu Lẫm muốn theo đuổi Lâm Nguyệt sao?
Tưởng Tư Di cắn môi nhìn Lâm Nguyệt.
Khuôn mặt Lâm Nguyệt đã sớm đỏ cả lên, lúc hiểu lầm Chu Lẫm không để ý tới mình, cô cảm thấy rất khó chịu, bây giờ lại cực kỳ ngọt ngào, trong ngọt ngào lại pha thêm chút ngượng ngùng của cô gái lần đầu tiên được người yêu thổ lộ trước mọi người. Từ trước tới giờ Chu Lẫm rất hung dữ, đặc biệt là những lúc không cười, giây phút này anh rõ ràng đang cười, ánh mắt sáng rực đầy ẩn ý lại càng làm cho cô không dám nhìn thẳng.
Bước chân càng lúc càng chậm, mặt Lâm Nguyệt sắp bị thiêu cháy tới nơi rồi.
Cô xấu hổ, trong mắt Hà Tiểu Nhã lại toàn là bong bóng màu hồng, tổ hợp trai xinh gái đẹp còn giật gân hơn cặp đôi Tưởng Tư Di mang lại nữa!
“Mau đi đi!” Hà Tiểu Nhã hưng phấn đẩy cô ra ngoài.
Lâm Nguyệt cứ thế bị cô ấy đẩy đến trước mặt Chu Lẫm, hồi hộp tới mức không biết nên nhìn đi đâu.
Cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với váy đen, trang phục trẻ trung đầy sức sống, gương mặt đỏ ửng càng làm cho đàn ông không rời mắt đi được.
Hôm nay là lần đầu tiên La Trí Hằng thấy Lâm Nguyệt, từ lúc Lâm Nguyệt lọt vào tầm mắt của anh ta, anh ta đã vô tình quên mất sức ép khó khăn của Chu Lẫm, thậm chí quên luôn người bạn gái mới quen đứng đối diện anh ta, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyệt. Dáng dấp của Tưởng Tư Di không tệ, nhưng Lâm Nguyệt là một người đẹp ở đẳng cấp khác, hoàn toàn có thể trở thành một “ngọc nữ” đời mới cho xem.
Không muốn phá hoại buổi hẹn hò mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ, Chu Lẫm bỏ lại những con ruồi qua đường ở phía sau, cúi đầu mỉm cười hỏi ánh trăng nhỏ của mình: “Tối nay cùng ăn một bữa cơm nhé?”
Ngọt ngào vượt lên khỏi sự rụt rè, khóe môi Lâm Nguyệt cong lên, thấp giọng vâng một tiếng.
Sau đó, người đàn ông đưa bó hoa hồng cho cô, mùi thơm ngát phả vào mặt, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói trầm thấp đầy chân thành của anh: “Ba mươi đóa hoa, mỗi đóa đại diện cho một năm. Lâm Nguyệt, em là người anh đã chọn, trước ba mươi năm, anh chưa từng gặp được người con gái nào vừa mắt, mối tình đầu từ lúc sinh ra đều để dành đến tận bây giờ, nếu em để ý thì hãy nhận lấy.”
Cho nên cô là mối tình đầu trong toàn bộ ba mươi năm của anh à?
Trong mắt không còn người khác, bên tai cũng không còn âm thanh nào khác, Lâm Nguyệt giơ tay lên, kiên định nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh.
Bên trong chiếc xe hơi màu trắng bên đường, cánh tay nhỏ của Phó Nam chống lên cửa sổ xe, đôi mắt sáng rực, chú Chu muốn tặng hoa hồng cho cô giáo kìa, đẹp trai quá đi!
Đường Hiên nhìn lão đại và chị dâu trong màn hình điện thoại di động, anh ta vừa quay video vừa âm thầm khích lệ: “Hôn đi, hôn đi…”
Hàng trăm cặp mắt đều nhìn sang, Chu Lẫm không có ý định chia sẻ sự thân mật của hai người nhiều hơn nữa nên anh ôm lấy bạn gái nhỏ của mình, bước nhanh lên xe.
Lúc này ở trước cổng trường còn có vài phụ huynh nữa, Lâm Nguyệt xấu hổ nâng bó hoa hồng cao lên, che khuôn mặt lại.
Gió mát thổi nhè nhẹ, phía sau là lồng ngực rắn chắc của anh, trong ngực là bó hoa hồng thơm ngát mà anh tặng, Lâm Nguyệt nhắm mắt lại, cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, giống như mùi hương này, cuốn lấy cô một cách mạnh mẽ.
Chu Lẫm ơi Chu Lẫm.
Em rất thích anh.