Sau khi Sở Minh Yến từ trong miệng hạ nhân biết được chuyện của Sở Trác, liền cuống quít bỏ hết công việc trong tay chạy về Sở gia.
Thời điểm Sở Minh Yến gấp gáp trở về, lão phu nhân chính là đang ôm Sở Trác mà rơi nước mắt.
Sở Minh Yến lúc nhìn thấy cảnh tượng lão phu nhân ôm Sở Trác, nhất thời nhịn không được cũng rớt nước mắt.
Khoảng thời gian này, nàng chịu quá nhiều ủy khuất, một mình gánh chịu quá nhiều việc.
Mà ở trong chớp nhoáng này, nàng cảm thấy tất cả nỗ lực của mình trước đó đều đáng giá.
Đại phu thấy Sở Minh Yến đã trở lại, liền đem kết quả chẩn đoán trước đó nói lại với nàng một lần.
Đại khái chính là thân thể nhị gia so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì gần đây nhị gia đi theo nhị thiếu phu nhân rèn luyện, lại thường xuyên tiếp xúc với đủ loại người, nhị gia trong lúc bất tri bất giác đã từ từ khôi phục lại.
Đại phu bọn hắn gặp qua không ít người bị ngốc, nhưng lại không có dạng giống như Sở Trác đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn cô lập.
Đại phu tự mình cũng không thể khẳng định, Nhị gia có thể hay không khôi phục lại giống như người bình thường.
Nhưng là lấy tình huống hiện tại của Nhị gia, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, trạng thái thân thể của hắn sẽ ngày càng tốt hơn.
Coi như không thể khôi phục lại bình thường, cũng có với những người khác tiến hành khai thông đơn giản.
Về sau quản sự tự mình tiễn đại phu ra về.
Sở Minh Yến liền lẳng lặng ngồi cạnh lão phu nhân cùng Sở Trác.
Nàng cũng không có nói chuyện, chỉ là ngồi nghe lão phu nhân kể lại những chuyện trước đây.
Sở Trác cũng không có phản ứng gì, nhưng là tại lúc lão phu nhân nói chuyện hắn sẽ dùng cặp mắt của mình nhìn lão phu nhân.
Sở Trác trước kia, vô luận người khác làm cái gì nói cái gì cũng sẽ không có phản ứng.
Cặp mắt xinh đẹp kia của hắn, vĩnh viễn đều giống như ao tù nước đọng.
Không có một tia sáng nào có thể chiếu xạ tiến vào trong mắt của hắn.
Sở Trác hiện tại, sẽ theo âm thanh của người khác mà nhìn về đối phương.
Mặc dù hắn như cũ vẫn không nói lời nào, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nhưng là biến hoá như thế, đã để lại cho Sở gia kinh hỉ vạn phần.
Sở Minh Yến không có ngồi quá lâu, liền đứng dậy đi tới viện tử của Trần Y Y.
Lúc này Trần Y Y đang ngồi ở trong viện, cúi đầu trêu đùa tiểu thịt viên ở bên chân.
Tiểu thịt viên đã lớn lên không ít, mặc dù thoạt nhìn vẫn là chú chó nho nhỏ, nhưng thời điểm hướng tới chỗ có người lạ sủa, thanh âm đã to và rõ ràng hơn trước.
Tiểu thịt viên thấy Sở Minh Yến tới đây, lập tức đung đưa đuôi nhỏ hướng tới chỗ Sở Minh Yến chạy đi.
Sở Minh Yến nhìn thấy tiểu thịt viên như một viên thịt tròn, trêи mặt bất đắt dĩ hiện lên một nụ cười.
Sở Minh Yến khoảng thời gian này phi thường mệt mỏi, cơ hồ toàn bộ người bên trong thương hộ, đều nhắm vào việc làm ăn của Sở gia bọn họ.
Nàng mỗi tối đều ngủ không ngon, luôn luôn lo lắng tỉnh dậy sau giấc ngủ, tất cả việc làm ăn của Sở gia đều bị mất.
Trần Y Y nhìn thấy sắc mặt của Sở Minh Yến, đáy mắt nhịn không được hiện lên một tia lo âu.
Sở Minh Yến liền thu hồi nụ cười trêи mắt, ngước mắt nhìn về phía Trần Y Y nói ” Nhị tẩu vì cái gì đột nhiên đối tốt với ca ca ta như vậy.”
Gần đây Trần Y Y không chỉ không có khi dễ Sở Trác, còn cả ngày mang theo hắn cùng rèn luyện thân thể.
Còn có hôm nay, Trần Y Y vì che chở cho Sở Trác, bị Hứa tam gia kia hung hăng đẩy một cái.
Trần Y Y nghe vậy nhíu mày, sau đó lại lo lắng nói:” Chúng ta không phải đã ước định một lời rồi hay sao.
Ta sinh cho Sở gia đứa bé sau đó muội phải trả tự do cho ta.
Nhưng là lấy thân thể của ca ca muội trước kia, ta căn bản muốn sinh cũng là sinh không được.”
Sở Minh Yến không nghĩ đến Trần Y Y sẽ nói như vậy, nàng đầu tiên là trố mắt nhìn sau đó trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia khó chịu.
Mặc dù nàng là cái người không câu nệ tiểu tiết, nhưng là từ trong miệng tẩu tử nhà mình nói ra những lời này, vẫn là để trong lòng Sở Minh Yến khó chịu một trận.
Trần Y Y:” Thay vì muội ở chỗ này lo lắng đề phòng ta, không bằng hảo hảo lo lắng cho ca ca muội.
Mấy kẻ ngày hôm nay đến đều không lương thiện, ta cảm thấy năm đó Nhị gia xảy ra chuyện, nói không chừng cùng với bọn hắn có quan hệ.”
Tiếng nói Trần Y Y vừa dứt, sắc mặt Sở Minh Yến lập tức tái đi.
Năm đó thời điểm nhị ca xảy ra chuyện, nàng cũng mơ hồ đoán ra được một chút.
Không chỉ có mình nàng hoài nghi, đại ca Sở Hủ cùng phụ thân cũng hoài nghi.
Lúc ấy Sở Hủ điều tra rất lâu, nhưng còn chưa điều tra tới cùng, liền bị nhiều mặt ngăn cản cùng uy hϊế͙p͙.
Cũng là lúc bắt đầu kia, Sở Hủ mới nhận thức được chỉ cần có tiền thôi không đủ.
Hắn nhất định phải còn có quyền.
Bởi vì nếu hắn không có quyền, coi như có thể điều tra ra là ai, cũng không nhất định có thể đem người kia ra công lý.
Vì muốn đệ đệ rửa sạch oan khuất, Sở Hủ liền quyết định ra ngoài lưu lạc.
Đợi sau khi trong tay hắn nắm được thực quyền, nhất định phải đem hết thảy đám người kia bắt lại thay đệ đệ lấy lại công đạo.
Sở Minh Yến biết có kỳ hoặc trong đó, nhưng là có lòng nhưng không đủ lực.
Năm đó Sở gia không có biện pháp điều tra ra, lấy năng lực hiện tại của Sở Minh Yến cũng không tra ra được.
Trần Y Y thấy sắc mặt Sở Minh Yến ngày càng khó coi, biết rằng vị muội muội này cũng không có cách nào đòi lại một cái công đạo cho Sở Trác.
Trần Y Y ” Muội muội cũng không cần đề phòng tẩu tẩu như thế, ta mặc dù không phải người tâm địa lương thiện gì, nhưng là vẫn biết cái gì nặng cái gì nhẹ.
Ta hiện tại là con dâu Sở gia, chúng ta chính là châu chấu trêи cùng một sợi dây.
Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. ”
Sở Minh Yến nghe vậy ánh mắt lạnh lùng, trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nghĩ đến Sở Minh Yến nàng một ngày kia, thế nhưng cùng Trần Y Y đứng trêи cùng một chiếc thuyền?
Trần Y Y từ trêи ghế đứng dậy, nàng nhìn bầu trời có chút âm u.
” Hôm nay việc này vô cùng kỳ quái, sợ là đó là dấu hiệu mưa gió sắp đến.”
Lời này là Trần Y Y muốn nhắc nhở Sở Minh Yến, những người kia sẽ không lương thiện mà bỏ qua.
Nhất là hôm nay Trần Y Y còn lừa Hứa tam gia, lấy tính cách có thù tất báo của hắn nhất định sẽ trả thù.
Kỳ thật nếu Trần Y Y không nhắc nhở, Sở Minh Yến trong lòng cũng hết sức rõ ràng.
Mấy người này thuở thiếu thời, đối với Sở Trác cùng Sở Hủ không hợp nhau.
Về sau lại bởi vì một cái tiểu câm điếc, liền cùng Sở Trác kết thù.
Sau khi Sở Hủ mất tích, Sở lão già cũng qua đời, Sở gia chỉ còn lại Sở Minh Yến phụ trách.
Mấy người bọn hắn đã sớm đứng ra gây phiền phức cho Sở gia.
Trước đó Sở gia bị đóng mấy cửa hàng, trong đó cũng có kiệt tác của mấy người này.
Trong số bọn họ có một người gọi là Tống Hạ Sâm, lúc tuổi nhỏ cũng bởi vì ghen ghét với Sở Trác, cố ý tung tin đồn nhảm nói Sở Trác yêu thích trang phục nữ nhi.
Về sau bị Sở Hủ kéo vào trong hẻm nhỏ hung hăng đánh mấy lần mới xem như thành thật.
Đợi cho sau Sở gia chỉ còn lại một mình Sở Minh Yến, hắn liền bắt đầu khắp nơi đường hoàng nói hắn yêu thích Sở Minh Yến.
Hắn nói chỉ cần Sở Minh Yến nguyện ý gả cho hắn, hắn liền sẽ bỏ thê tử hiện tại của hắn.
Lời này truyền đến nhà mẹ đẻ của thê tử hắn, đám người kia không dám trêu chọc Tống gia, đành phải tới dây dưa với Sở Minh Yến.
Bọn hắn tại bên trong cửa hàng nhục mạ Sở Minh Yến không tuân thủ đạo đức, tiểu cô nương cả ngày lộ diện ở bên ngoài, còn khắp nơi câu dẫn nam nhân đã có thê tử.
Tống Hạ Sâm cũng không ngăn cản bọn họ, chính là muốn xem trò cười Sở Minh Yến bị người ta dây dưa nhục mạ.
Những thương hộ khác, đều ham muốn sắc đẹp của Sở Minh Yến, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Sở Minh Yến liền muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Bọn hắn lấy chuyện làm ăn làm cớ, gạt Sở Minh Yến đi tới tửu lâu.
Mấy người này định đem Sở Minh Yến chuốc say, sau đó cùng nhau chơi đùa nàng.
Bọn hắn cũng tự nhận là Sở Minh Yến bị thua thiệt, cũng không dám đem chuyện này phô trương truyền ra ngoài.
Dù sao danh tiết của nữ nhân so với nam nhân quan trọng hơn nhiều.
Chuyện này bị truyền đi, nam nhân cùng lắm cũng chỉ xem là nợ phong lưu.
Nhưng là đối với nữ nhân không giống nhau, không tuân thủ trinh tiết nữ nhân phải bị nghìn người chỉ trích vạn người phỉ nhổ.
Cũng may Sở Minh Yến không phải nữ nhân ngu dốt, nàng cự tuyệt không có đáp ứng.
Những người này thấy Sở Minh Yến không mắc mưu liền cùng Tống Hạ Sâm liên thủ chèn ép việc làm ăn của Sở gia.
Nghĩ chờ đến lúc Sở Minh Yến không chịu đựng nổi, tự mình khóc lóc cầu xin bọn hắn đùa bỡn.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, vựa gạo cùng vải trang của Sở gia liên tục xảy ra chuyện.
Sở Minh Yến một mực chống đỡ, không có đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào.
Nàng liên tưởng đến chuyện hôm nay, liền mơ hồ hiểu được bọn hắn làm như vậy là vì cái gì?
Đại khái là biết Sở giá sẽ nhanh chóng sụp đổ, cho nên bọn hắn vốn không có bất kỳ băn khoăn nào?
Sở Minh Yến nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được bắt đầu hoảng sợ.
Nếu việc làm ăn của Sở gia tiêu tan, vô luận là Sở Trác là nàng hay là Trần Y Y cũng đều sẽ sống không tốt.
Bọn hắn sẽ không có chút băn khoăn mà nhục mạ bọn họ, đem hết thảy bọn họ giẫm vào bên trong bụi bặm.
Sở Minh Yến đột nhiên không dám nghĩ tới, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn Trần Y Y nói:” Tỷ có cái ý tưởng gì tốt, nếu không ngại thì cứ nói thẳng ”
Trần Y Y đứng dậy, sau đó đi đến bên cạnh Sở Minh Yến.
Nàng nhẹ nhàng bám vào Sở Minh Yến nói bên tai ” Sở gia hiện tại tứ phía đều là địch, nếu Sở gia thật sự bị đánh bại, chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Không bằng chúng ta đến rút củi dưới đáy nồi …. ”
Sở Minh Yến sau khi nghe Trần Y Y nói xong, nhịn không được trừng lớn đôi mắt.
Nàng vô thức muốn nói là không được, nhưng nếu không làm vậy, năng lực hiện tại của nàng có thể chống đỡ được bao lâu?
Sở Minh Yến hít sâu một hơi, hồi sau mới nói ” Ta cần suy nghĩ kỹ một chút, sau ba ngày ta chắc chắn sẽ cho tỷ câu trả lời ”
Nhìn Sở Minh Yến thất hồn lạc phách rời đi, Trần Y Y nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Kỳ thật nàng có biện pháp trợ giúp Sở gia chấn hưng gia nghiệp, nhưng nghĩ tới cốt truyện về sau ….
Gia nghiệp là cái gì, giữ gìn mạng nhỏ mới chính là điểm trọng yếu.
Hai ngày sau, ban đêm Trần Y Y đi ngủ, đều ngủ rất không yên ổn.
Trần Y Y là người ngủ một mình đã quen, rất không quen khi đi ngủ lại bị người ta quấn lấy.
Trước kia Sở Trác ngốc triệt để, hoàn toàn có thể trở thành một mảnh không khí.
Thế nhưng từ sau ngày đó hắn tốt lên một chút, Trần Y Y liền phát hiện Sở Trác tồn tại càng ngày càng mạnh.
Bởi vì vô luận Trần Y Y có hất tay hắn ra mấy lần, đồ ngốc này thế nhưng lại luôn luôn không thôi bắt lấy nàng.
Trần Y Y phiền chán mở to đôi mắt, đôi mắt đẹp gắt gao trừng người bên gối.
Mỗi khi nàng muốn một quyền đánh tới, liền thấy Sở Trác ngơ ngác chớp mắt một cái, cặp con ngươi yêu dị kia phá lệ đẹp mắt làm cho lòng người vỡ tan.
Trần Y Y thân là nhan khống, mỗi lần nhìn nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như vậy, liền không nỡ sử dụng bạo lực đối với hắn.
Đã không có cách nào tàn nhẫn đối với Sở Trác, nàng phải tự tàn nhẫn với chính mình.
Sáng ngày thứ hai, Sở Minh Yến đã tới trước viện tử của Trần Y Y.
Thang Viên cùng Vân Bích lúc nhìn thấy đại tiểu thư đều một mặt kinh ngạc.
Sở Minh Yến mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy Trần Y Y nói rất có đạo lý.
Cùng với ngồi chờ chết không bằng sớm tính toán một chút.
Nàng không có để cho hai cái nha hoàn đi thông truyền, liền vội vả đẩy cửa tiến vào trong phòng.
Sau đó …. Sở Minh Yến nhìn thấy một cảnh tượng rất khó để hình dung.
Bởi vì lo lắng Sở Trác trong đêm lộn xộn mà rớt xuống giường, ngày bình thường đều là Trần Y Y ngủ ở phía ngoài.
Bất quá tướng ngủ của Trần Y Y cũng không quá tốt, mà ngốc tử Sở Trác lại lại dính nàng.
Vì thế lúc Sở Minh Yến đi vào, nhìn thấy cảnh tượng chính là như vậy.
Trần Y Y nghiêng người ngủ trêи giường, đầu nhỏ đặt tại mép giường.
Tóc của nàng một nửa quấn lấy trêи người, một nửa từ trêи mép giường rơi xuống.
Mà lúc này nửa người Sở Trác đè ở trêи thân Trần Y Y.
Một tay của hắn chụp lấy cổ tay Trần Y Y, một tay khác nắm chặt chăn thành bánh quai chèo.
Sở Minh Yến hít sâu một hơi, mới không có đưa tay đem hai người này đánh tỉnh.
Nàng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua, người có tướng ngủ kém như vậy.