Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 3: 3: 0 Giờ 30 Phút



Sở Cảnh sát Bắc Thành và Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành, hai đơn vị này có thể nói là trứng cùng một bọc.

Một bên là Sở Cảnh sát, một bên là Trung tâm cấp cứu, làm sao có thể nói là trứng cùng một bọc?
Chính là được thể hiện trên căn tin nhà ăn có thể nuôi sống con người.
Kể từ khi địa điểm mới của Sở Cảnh sát Bắc Thành được đặt cạnh Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành, trung tâm cấp cứu lập tức có đối tác đi ăn mới.
Dù thế nào đi nữa, nhân viên của hai đơn vị phục vụ vì dân ăn cũng cần được ăn; dù thế nào đi chăng nữa, căn tin của hai đơn vị đều phải thuê bên ngoài, còn không bằng hai đơn vị ăn chung với nhau sẽ tốt hơn.
Do đó, tòa nhà cũ bỏ trống giữa Trung tâm cấp cứu và Sở Cảnh sát đã trở thành căn tin của hai đơn vị.
Sau này, cũng chính tại căn tin này, có thể thường xuyên bắt gặp người làm cảnh sát và người làm nhân viên cấp cứu cùng ngồi trên một bàn ăn với nhau.

Giờ cao điểm buổi tối đã kết thúc, thời gian trực của Ôn Dương và Trương Lộ Chi cũng đã hết.
Hai người trở về Sở, sắc trời bên ngoài đã trở tối.
Nhưng những ánh đèn neon ngoài phòng vẫn thắp sáng cả thành phố.

Từ xa, Ôn Dương đã nhận ra người vừa bước ra khỏi căn tin.
Bằng một cách kỳ lạ, nàng khẳng định chắc nịch rằng, người đó chính là Giản Mộc Tư.
“Đại ca? Đi ăn khuya không?”
“Không ăn.”
Chế độ ăn dưỡng sinh kiểu lão cán bộ của Ôn Dương hầu như chưa bao giờ tham gia những buổi tụ tập ăn khuya.

Sau khi đã vất vả cả ngày, Ôn Dương không thể đọ được với tinh thần nhiệt huyết tuỳ ý của cảnh sát mới vào nào đó, giờ phút này, nàng chỉ muốn về nhà.
Trên bàn ăn trong nhà, trong phích giữ nhiệt vẫn còn cháo hột vịt bắc thảo nóng ấm.
Khi Ôn Dương hâm cháo, mặt sau của chiếc thìa vô tình đập vào thành bát, âm thanh bất ngờ đó đã đánh thức người đàn ông trung niên trong phòng ngủ.
“Cừu Cừu về rồi à?”
Cuối cùng Ôn Quốc Đông cũng an tâm.
Khi đã có tuổi, dù có vặn to âm lượng TV vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ bao trùm.
Nhưng vẫn phải đợi cô con gái cảnh sát về nhà an toàn, người làm cha mới có thể yên tâm.

Ngày hôm sau là ca trực đêm của Ôn Dương và Trương Lộ Chi.
Trong ba thành viên của đội Ôn Dương, Ôn Dương có chức vị cao nhất, tiếp theo là Trương Lộ Chi – người mới gia nhập đội cảnh sát, cuối cùng là sư phụ Lý, Lý Diên Thanh – người đã có 15 năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát.
Sự khác biệt giữa sư phụ Lý và Ôn Dương nằm ở biên chế.
Người tốt nghiệp Đại học Công an khoa chính quy như Ôn Dương, là quân chính quy được Sở Cảnh sát Bắc Thành tuyển nhận, còn Lý Duyên Thanh, người chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, không thể làm quân chính quy.

Biên chế của Sở Cảnh sát không đủ nhưng cực kỳ thiếu nhân lực, Lý Duyên Thanh là nhân viên hợp đồng được Sở Cảnh sát tự tuyển vào, bên ngoài thường được gọi là “cảnh sát phụ”.

Vì sư phụ Lý lớn tuổi nhất, ở nhà còn có hai con, khi xếp ca, hai cảnh sát trẻ như Ôn Dương và Trương Lộ Chi chủ động nhận hết tất cả các ca tối.
Ngày hôm đó, Ôn Dương vừa bước vào cửa chính đơn vị thì thấy bác bảo vệ sợ hãi chạy tới.
“Sĩ quan Ôn, hồi sáng xảy ra chuyện lớn lắm.”
Ôn Dương thót tim.

Chuyện lớn trong Sở Cảnh sát?
“Chuyện gì thế?”
“Hồi sáng, cảnh sát Lý của đội phòng chống ma túy đang viết báo cáo trong văn phòng, đột nhiên nghiêng người sang một bên và ngã xuống đất, sợ phát tè! May mà có đồng nghiệp chạy đến Trung tâm Cấp cứu gọi bác sĩ đến cứu.

Nếu không sợ rằng sẽ…”
Bác bảo vệ tỏ ra bí hiểm mập mờ, cuối cùng vẫn chọn nuốt vào bốn chữ “đi đời nhà ma”.
Nhắc đến bốn chữ này trong Sở Cảnh sát, khó tránh có cảm giác xúi quẩy.
Sĩ quan Lý?
Ôn Dương hồi tưởng lại giao diện sĩ quan Lý trong bộ nhớ.
Vì trước đây đừng làm cộng sự với Cố Ngôn Minh, nàng vẫn có vài ấn tượng về đội phòng chống ma tuý.
Nàng nhớ, lão Lý của đội phòng chống ma tuý mới có bốn mươi mấy tuổi…
“Bác sĩ nói thế nào?”
Ôn Dương ngắt mạch suy diễn sống động như thật của bác bảo vệ, nàng chỉ muốn nghe trọng điểm.
“Đau tim!! May mà được cấp cứu kịp thời, vớt lại được cái mạng.

Các bác sĩ ở trung tâm cấp cứu nói, nếu chỉ chậm vài phút thôi là…”

Ôn Dương và Trương Lộ Chi kết thúc ca trực đêm, quay về Sở thì được thông báo kết quả cuộc họp khẩn cấp của các lãnh đạo văn phòng.

Hôm nay và ngày mai, Sở cảnh sát sẽ mời bác sĩ cấp cứu từ Trung tâm Cấp cứu sát vách đến dạy kiến thức sơ cứu cơ bản, để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp sau này.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi được phân công đi học ngày đầu tiên.
Khi Trương Lộ Chi đang nghĩ đến việc trốn học, đại ca Ôn của cậu chỉ im lặng đứng trước bảng thông báo.

Ôn Dương nghĩ, cảm thấy việc thực sự cần thiết phải tham gia lớp học này.
“Đi thôi.”
Nàng chặt đứt ý định trốn học của Trương Lộ Chi,
“Thay quần áo, đi học đi.”
Vài giờ trước khi làm việc, Ôn Dương đã nghĩ rất nhiều vì cơn nhồi máu cơ tim cấp tính của đồng nghiệp, chủ yếu là vì, nàng nghĩ về cha mình.
Ôn Quốc Đông sẽ già đi, sẽ có lúc bệnh tật, nếu học những kiến thức cấp cứu này, có lẽ bản thân cũng có thể…
Ôn Dương thay chiếc áo sơ mi voan nhạt màu thường mặc, đến phòng họp lớn của sở.
Có vẻ như nàng là người đầu tiên đến lớp lúc 9 giờ sáng?
Cũng trong “lớp học” ấy, Giản Mộc Tư đang lật tài liệu giữa phòng họp.
Giản Mộc Tư nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô vô thức nhìn về phía cửa phòng họp.
Bốn mắt chạm nhau, người rời tầm mắt đi trước lại là cô.
Ôn Dương bĩu môi,
“Haha.”
Quý nhân đúng là hay quên.
Ôn Dương ôm một cục tức không biết từ đâu đến, đi thẳng tới dãy ghế thứ hai rồi ngồi xuống, không ngẩng đầu lên.

Vì lát nữa tiết học cần thực hành thực tế trong lớp, nên ngay từ hôm qua, bàn ghế trong phòng họp đã được kê sát tường.
Chỉ có hai hàng ghế kê sát vào tường, Ôn Dương chọn hàng thứ hai.

Tính khí của sĩ quan Ôn xem ra cũng không vừa.
Khi sĩ quan Ôn ủ rũ cắm mặt xuống đất, Giản Mộc Tư lại ngẩng đầu lên.
Cô nhìn Ôn Dương ngồi trong góc xa nhất của “phòng học”, trong ánh mắt có tia cảm xúc khác biệt hiếm hoi.
“Trời ơi, thì ra là bác sĩ Giản dạy chúng ta!”
Tiếng la quỷ tha ma bắt của Trương Lộ Chi đã phá rối không khí đang đắm mình trong tâm trạng của hai người.
Trương Lộ Chi lúc này chỉ đang nghĩ rằng, đại ca Ôn chính là ngôi sao may mắn của cậu.

“Tại một số nước phát triển, CPR (hồi sức tim phổi) là kỹ năng cơ bản mà hầu như người dân nào cũng cần học.

Vào những năm 1990, một số quốc gia phát triển mà đại diện là Hoa Kỳ đã thực hiện kế hoạch “công chúng tiếp cận máy khử rung tim”, lắp đặt AED (máy khử rung tim tự động) tại những nơi công cộng.

Bắc Thành vài năm trước vì đăng cai Thế vận hội nên cũng đã thực hiện đưa AED ra công chúng.

Bây giờ ở Bắc Thành, chúng ta có thể bắt gặp bóng dáng AED tại những nơi có quy mô lớn.

Nếu gặp trường hợp khẩn cấp, các bạn có thể tự mình thử nghiệm cứu bệnh nhân trước khi nhân viên cấp cứu đến hiện trường.”
“Đồng nghiệp của các bạn có thể giữ được mạng sống lần này là một điều may mắn.

Vì Trung tâm Cấp cứu ở ngay sát vách, đồng nghiệp của tôi có thể đến hiện trường trong vòng hai hoặc ba phút.

Xin các bạn hãy nhớ rằng, đối với bệnh nhân nhồi máu cơ tim cấp tính, thời gian vàng để cứu người chỉ có 4 phút.

Cứ mỗi phút qua đi, tỷ lệ cứu thành công sẽ giảm đi 10%.

Khi quá 4-6 phút, mô não sẽ bị tổn thương không thể hồi phục.

Ngay cả khi cứu được người, sẽ khó tránh để lại một số di chứng.

Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì sống thực vật.”
Những sĩ quan luôn tay ghi chép dưới bục nghe xong đồng thanh rít một hơi lạnh.
4 phút là thời gian vàng để cứu người, lại còn nói “sống thực vật”, thực sự đã doạ chết khiếp những người có thiếu sót kiến thức cấp cứu cơ bản này.
“Sau khi nhìn thấy người bị ngất, trước tiên phải phán đoán xem liệu môi trường xung quanh có an toàn hay không.”
“Bước tiếp theo, là phán đoán xem người bất tỉnh có ý thức và còn thở hay không.

Gọi to vào tai người bị ngất, vỗ vào vai người đó, nếu người đó không còn ý thức, lập tức quan sát xem người đó còn có nhịp tim và hơi thở hay không.

Đếm ngược trong 7 giây, nếu bệnh nhân không còn thở hoặc tim không còn phập phồng, hãy gọi ngay 120 đồng thời thực hiện hô hấp nhân tạo cấp cứu.”
Giản Mộc Tư đi đến không gian trung tâm của “lớp học”, nơi đã đặt sẵn một mô hình người mô phỏng hồi sức tim phổi thông minh.

Cô quỳ bên cạnh hình người mô phỏng, hai đầu gối tách rộng bằng hai vai, cơ thể hướng vào vùng ngực của mô hình.
“Hãy chú ý đến phần chân bước vào hiện trường của bệnh nhân để tránh gây chấn thương lên phần đầu trong quá trình giải cứu.

Quỳ bên người bệnh, úp mặt vào ngực người bệnh.

Giữ hai đầu gối rộng bằng vai và sử dụng trọng lượng phần thân trên ấn bệnh nhân xuống theo chiều dọc, sử dụng các khớp hông làm trục.

Hai cánh tay phải luôn thẳng, không được cong.

Khi ấn, cánh tay phải vuông góc với mặt đất, không được xiêu vẹo, như vậy mới có thể đảm bảo hiệu quả khi ấn.”
Giản Mộc Tư quỳ trên mặt đất, đưa tay lên thị phạm.
“Lòng bàn tay chắp lại, mười ngón tay đan vào nhau, chồng gót của các lòng bàn tay lên nhau để đảm bảo vị trí ấn không bị dịch chuyển trong quá trình tác dụng lực.

Sau đó, đặt lòng bàn tay dưới vào điểm giữa của đường nối hai núm vú, trên hõm ngực từ hai đến ba ngón tay.”
“Tần suất ấn không được dưới 100 lần mỗi phút, cứ mỗi 30 lần ấn là hai lần hô hấp nhân tạo.

Khi bệnh nhân trong tình trạng bất tỉnh, lực căng cơ của toàn thân sẽ hạ xuống, lực căng cơ của cổ họng và lưỡi cũng hạ theo, lưỡi sẽ thụt về phía sau, dễ gây tắc nghẽn đường thở, cản trở hô hấp.

Vì vậy, phải mở đường thở cho bệnh nhân trước khi hô hấp nhân tạo.”
“Đặt ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay lên hạ cai của bệnh nhân, thường được gọi là đỉnh cằm, đặt xuống thấp một chút.

Nhẹ nhàng nâng hàm dưới lên cho đến khi lỗ mũi bệnh nhân hướng lên trời.

Mép dưới lòng bàn tay kia đặt lên trán bệnh nhân, dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay này bóp chặt mũi bệnh nhân, sau đó thổi hơi.”
“Chú ý, cần ngậm chặt môi lên mép môi của bệnh nhân.

Thổi một hơi, thả lỏng mũi; bóp chặt mũi, lại thổi lần nữa.

Trong quá trình hô hấp nhân tạo, hãy chú ý xem lồng ngực của bệnh nhân đã phập phồng hay chưa.”
“Không ngừng lại toàn bộ quá trình CPR cho đến khi bệnh nhân tự thở lại được hoặc đến khi nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp đến hiện trường.



“Khi gặp trường hợp tắc nghẽn đường thở nên áp dụng phương pháp nào? Phương pháp loại bỏ dị vật thông dụng trên toàn quốc là phương pháp cấp cứu Heimlich.

Bây giờ tôi cần một sĩ quan đến giúp làm mẫu.”
Lời đề nghị của bác sĩ Giản ngay lập tức khiến tất cả các chàng trai trẻ bên dưới háo hức giơ tay ồ ạt.
Phương pháp cấp cứu Heimlich?
Tuy chưa thấy thịt lợn bao giờ cũng nên nhìn thấy lợn chạy mà, phải không?
Hình như, phương pháp cấp cứu này có thể tiếp xúc thân mật đúng không?

Những người rục rịch ngóc đầu lên dưới khán đài phỏng chừng đều đang có ý nghĩ như vậy.
Giản Mộc Tư liếc một vòng toàn bộ các sĩ quan cảnh sát muốn làm thị phạm, cô nói thêm:
“Tôi cần một nữ sĩ quan.”
Những người đàn ông tiếc nuối hạ cánh tay đang giơ rất cao lên.

Sự khác biệt về giới tính đã ngáng chân những cẩu độc thân này.
“Vậy thì mời nữ sĩ quan này đi.”
Kể từ khi Giản Mộc Tư đề nghị mời cảnh sát lên làm thị phạm, Ôn Dương vẫn luôn cúi đầu giả vờ nhìn phong cảnh dưới nền đất.
Nhìn đến mức nền đá cẩm thạch cũng biến thành hoa.
Trương Lộ Chi đụng vào khuỷu tay Ôn Dương:
“Đại ca, bác sĩ Giản gọi chị lên thị phạm kìa!”
Hả?
Ôn Dương vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giản Mộc Tư đang nhìn nàng chằm chằm rất nghiêm khắc.
Đối phương nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, hỏi một câu:
“Tiết học cấp cứu của tôi rất nhàm chán sao, thưa sĩ quan?”
“…!Đâu…!đâu có…”
“Vậy phiền cô đến đây làm thị phạm cùng tôi.”
“À, được.”
Ôn Dương vô thức đứng dậy đi tới, đi được nửa đường phát hiện ra mình đang “rén”
Người không lo sợ chút nào khi gặp Cục trưởng Cục Công an như cô sĩ quan Ôn đây, không hiểu sao tại giây phút đó lại rất lo lắng.

Sĩ quan Ôn tạm thời quy tội cho điều này là do thói quen gọi dạ vảo vâng với giáo viên khi còn là học sinh.
“Chỉ cần đứng vững là được.”
Giản Mộc Tư nhàn nhạt nói, vẫn là biểu cảm vô tình đó.
Tiếp đó, cô đi vòng qua phía sau Ôn Dương.
Một chân đặt trước, một sân lui về sau, chùng chân xuống.
Chân trước chen vào giữa hai chân Ôn Dương, chân còn lại duỗi thẳng ra sau.
Giản Mộc Tư giơ bàn tay nắm chặt ra hiệu cho mọi người: “Một tay nắm thành nắm đấm, đặt đốt nắm đấm cách rốn bệnh nhân hai ngón tay.

Tay kia cố định hình nắm đấm, sau đó tác động thật mạnh và thật nhanh vào phía trên phần bụng của bệnh nhân, liên tục dùng lực.”
Giản Mộc Tư vòng tay qua eo và bụng Ôn Dương, làm các động tác thị phạm trên eo và bụng nàng.

Khoảnh khắc bị người phía sau lưng áp sát đến, Ôn Dương đỏ mặt.

Nàng có thể cảm nhận rõ hơi thở nhè nhẹ của người kia phả ra sau tai mình.
Nhưng còn chưa đợi Ôn Dương xấu hổ được bao lâu, hai tay Giản Mộc Tư đột nhiên dùng lực.
Ôn Dương chỉ cảm thấy vùng bụng đau đớn kinh hãi, lại còn tác động xông lên cả cổ họng.

“Khụ khụ khụ khụ khụ ~~~”
Nàng chỉ có thể ôm bụng ho sặc sụa.
Lớp học của bác sĩ Giản đúng là loại thực chiến, đến cả màn làm mẫu không cần thiết cũng phải làm đến mức “chân thật” như vậy.
Ôn Dương ho đến mức nước muối sinh lý cũng phọt ra.
Lần này nàng tin, ánh mắt Giản Mộc Tư nhìn nàng ban nãy, rõ ràng không phải đang nhìn một người lạ.
Người này đang trả thù sao?.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.