Lúc đến nhà hàng mà Tống Tư đã hẹn.
Hai người ít nhiều đều cảm thấy mất tự nhiên. Sau khi xuống xe, cả hai đều không nhìn đối phương.
Nhân viên lễ tân mỉm cười dịu dàng đưa bọn họ tới phòng riêng.
An Tĩnh đi trước, Trần Thuật đi sau.
Chỉ cần nghĩ tới động tác thản nhiên như thể không có ai bên cạnh của Trần Thuật lúc ở tiệm bánh ngọt, An Tĩnh lại thấy đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, cảm xúc hỗn loạn tới mức bản thân cũng không hiểu rõ.
Khi tay của Trần Thuật chạm vào má cô. Cô vẫn chưa kịp làm gì, chỉ ngây người nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của cậu, cả một bầu trời sao trong đáy mắt.
Ngón tay của cậu lướt từ má của cô xuống tận cằm, sự đụng chạm mang theo hơi ấm ấy như một dòng điện rất nhỏ, chạy thẳng vào tim cô, cuối cùng ngón tay cậu còn vuốt vuốt.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian như ngừng trôi, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng An Tĩnh xấu hổ, mặt nóng bừng như lửa đốt. Cô gạt tay cậu, lúng túng nói: “Cậu làm gì vậy?”
Cậu khẽ ho một tiếng, khẽ nói: “Không kìm được.”
Nếu đám Tống Tư ở đó, chắc chắn sẽ tròn mắt nhìn. Bình thường Trần Thuật không hề trêu chọc con gái, thậm chí hiếm khi nói chuyện với các bạn nữ, chứ đừng nói đến những hành động đụng chạm rõ rệt như vậy.
Cậu cũng không biết tại sao. Chỉ cần ở bên cạnh cô là lúc nào cậu cũng muốn trêu chọc cô, chạm vào cô, muốn cô vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô, hay là đôi mắt ẩn chứa niềm vui của cô là cậu cảm thấy mãn nguyện, cảm giác ấy cứ tuôn trào trong lòng, khó lòng kìm nén được.
Cảm giác này, từ trước tới nay cậu chưa từng trải qua.
Giống như cơn khát trong lòng mãi không được thỏa mãn, muốn gần thêm chút nữa, thêm chút nữa.
Trần Thuật chậm rãi bước đi, nhìn cô gái trước mặt, hình như cô thực sự rất xấu hổ. Suốt đường đi đều mím môi, không nhìn cậu. Bất kể cậu kể bao nhiêu chuyện cười, cô vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa xe. Không thèm để ý tới cậu.
Trần Thuật nhếch miệng, có vẻ rất vui.
Giận rồi sao.
Nhân viên lễ tân đưa họ tới một phòng riêng rồi dừng lại.
Chưa vào mà An Tĩnh đã nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong, đặc biệt là giọng nói của Tống Tư, cậu ta nói rất to, liên tục không ngừng.
Cô khẽ đẩy cửa. Trong phòng người qua người lại, có cả nam cả nữ, ngoài các bạn cùng lớp, còn vài người cô không quen. Một vài bạn nam tay cầm thuốc lá, nheo mắt, nhả khói không ngừng.
An Tĩnh hơi do dự, cô không quen với không khí này, bước chân khẽ lùi lại.
Người đứng sau khẽ bật cười, sát lại gần cô, tay khoác lên vai cô, đẩy cô đi lên phía trước, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Hơi nóng phả tới bên tai, cậu cúi người ghé sát vào tai An Tĩnh, giọng nói trầm thấp vang lên: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Tống Tư là người đầu tiên phát hiện ra họ. Cậu ta cười khì khì đi tới, nhận chiếc bánh gato trên tay Trần Thuật, khoác vai cậu, nháy mắt: “Hí hí, sao bây giờ mới đến thế, hai người lề mề thật đấy, bọn tôi đợi ông lâu lắm rồi.”
Tống Tư tỏ vẻ không vui: “A Thuật, ông đến muộn thì tự phạt một ly, thế nào?”
Những người khác thi nhau huýt sáo, quay sang góp vui.
Trần Thuật không bận tâm tới cậu ta, kéo An Tĩnh vào bàn.
Tống Tư bất giác liếc nhìn An Tĩnh, trong đầu nảy ra ý đồ xấu xa, cười khì khì nói: “Ông không uống thì em gái uống vậy, nhất định một trong hai người phải uống, thế nào?”
Cậu ta nói rồi cầm chai rượu lên rót một ly.
An Nguyệt nghe vậy cằn nhằn: “Cậu đừng bắt nạt em tôi.”
Lục Cách lập tức hùa theo An Nguyệt, dáng vẻ nghênh ngang: “Đúng vậy, Tống Tiểu Tư ông làm vậy mà được à.”
An Tĩnh ngồi xuống cạnh An Nguyệt, định nói mình không uống được rượu. Chưa nói được lời nào, chợt thấy Trần Thuật bên cạnh mỉm cười, cậu đút tay vào túi, thản nhiên cúi người cầm ly rượu trên bàn, đưa lên miệng.
Lúc ấy không khí trong phòng có chút yên tĩnh, mười mấy đôi mắt cùng nhìn cậu.
Trần Thuật liếc mắt nhìn Tống Tư một cái, nghiêng đầu cười cười, thấp giọng nói: “Hôm nay sinh nhật ông, nể mặt ông đấy.” Nói rồi cậu ngửa đầu, uống hết ly rượu đó. Yết hầu trắng trẻo khẽ rung lên, rượu trôi xuống họng.
“Ôi trời, lợi hại lợi hại.” Tống Tư than một câu.
Là rượu trắng đó. Bình thường có chết cũng không thể ép được Trần Thuật uống rượu, bất kể nói thế nào cũng không được, không ngờ hôm nay lại nể mặt như vậy, cũng chẳng biết có phải vì dính tới em gái hay không.
Mọi người xung quanh thấy cậu phóng khoáng uống hết, liền hò hét hoan hô.
Tống Tư không dám chọc vào Trần Thuật, cười khì khì đi tới chỗ Châu Tề.
Trần Thuật lập tức ngồi xuống, vò vò tóc.
An Tĩnh lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Cậu cụp mắt nhìn cô, nhếch miệng cười: “Lo cho mình à? Lúc nãy còn không thèm để ý đến mình.”
Giọng điệu có chút ấm ức.
An Tĩnh không trả lời cậu, chỉ im lặng nhìn, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: “Chúng ta vẫn còn là học sinh, không nên uống rượu.”
Trần Thuật ngẩn người, không ngờ cô lại nói vậy. Cậu cười cười, khẽ nói: “Ừ, vậy sau này không uống nữa.”
An Nguyệt bên cạnh huých tay vào người cô, An Tĩnh quay sang.
Cô ấy tò mò nhìn Trần Thuật: “Hai người nói gì vậy?”
An Tĩnh đang định lên tiếng, nhưng An Nguyệt chẳng buồn bận tâm lắc đầu, chỉ thức ăn trên bàn: “Đói chưa, mau ăn đi, đồ ăn ở nhà hàng này siêu ngon, xem ra Tống Tư khá biết thưởng thức.”
An Tĩnh “ừ” một tiếng, rồi như nghĩ ra điều gì đó, vội ngẩng đầu nhìn quanh. Kỷ Nguyên ngồi phía đối diện, đang mỉm cười với cô.
Cô thấy yên tâm, cũng mỉm cười đáp lại, sau đó liếc mắt nhìn, phát hiện bên cạnh Kỷ Nguyên là một cô gái xinh đẹp, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía họ, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ và không mặc đồng phục.
Nhìn quen quá. Hình như tên Hạ Tâm Vũ.
An Tĩnh liếc nhìn ánh mắt của cô ta, phát hiện cô ta đang nhìn Trần Thuật, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Có điều Trần Thuật chẳng hề bận tâm, cậu múc một bát bánh trôi nấu nếp cẩm đặt cạnh cô.
An Tĩnh liếc nhìn cậu, không nói gì.
Trần Thuật nhún vai tỏ vẻ vô tội, hất cằm, khẽ nói: “Sợ cậu không với tới.”
An Tĩnh cúi đầu, tay cầm thìa, mắt nhìn những viên bánh trôi trong bát, từng viên từng viên óng ánh, vừa trắng vừa tròn.
Cô khẽ nói: “Mình với được.”
Trần Thuật hừ một tiếng, không nói gì.
Lúc ăn cơm, trong phòng rất náo nhiệt. Bận rộn nhất là Tống Tư, chạy tới chỗ này, lại chạy tới chỗ kia, như thể nói mãi không hết chuyện. Sau lưng cậu ta, mấy người Châu Tề Từ Lâm cầm ly rượu trêu chọc, luôn miệng đòi chúc thọ.
Hứa Gia Nghiệp ngồi một chỗ, sau khi ăn uống no say lại bắt đầu vùi mặt vào PSP, không màng tới mọi chuyện xung quanh.
Trần Thuật không ra góp vui cùng bọn họ, cậu lười nhác ngồi trên ghế.
Tuy vậy vẫn có rất nhiều bạn nam lớp khác tới tìm cậu nói chuyện. Trần Thuật được mọi người vây quanh, một tay cậu tùy ý gác lên ghế An Tĩnh, thỉnh thoảng đáp lời bọn họ.
Một vài bạn nam nói chuyện một lúc rồi mời cậu hút thuốc.
Trần Thuật ung dung nhận lấy, nhưng cậu không hút mà chỉ cầm trên tay.
Thức ăn được mang lên hết đĩa này đến đĩa khác, bày kín chiếc bàn tròn rất lớn.
An Tĩnh cầm đũa, có quá nhiều món, không biết nên ăn món nào. Vừa hay mâm xoay quay đến chỗ cô, trước mặt cô là món bánh bí ngô vàng ươm, mềm mềm, khá hợp khẩu vị. Cô giơ tay gắp, nhưng không biết do đũa hay vì lý do gì mà gấp mãi không được, An Tĩnh hơi bối rối.
“Cậu nhanh lên, không gắp được thì đừng gắp nữa, người khác cũng muốn ăn bánh bí ngô.”
Một giọng nữ mang theo chút khinh ghét và bất mãn vang lên.
An Tĩnh ngừng lại ngẩng đầu, phát hiện cô gái đang nói ngồi ngay cạnh Hạ Tâm Vũ, cô ta hơi hất cằm, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
An Tĩnh gắp mãi không được. Cô mím môi, rụt đũa lại, khẽ đặt lên miệng bát, tay nắm chặt.
Cô gái đối diện nhìn thấy cô thu đũa về, bật cười một tiếng, trợn mắt lườm, đưa tay xoay mâm xoay.
An Nguyệt ngồi cạnh chứng kiến cảnh tượng ấy, lông mày nhíu lại, chực lên tiếng.
Cô gái kia xoay mãi nhưng không được, như thể có ai đang giằng co với cô ta vậy. Cô ta thấy lạ, đứng lên nhìn bàn tay của những người ngồi trên bàn, lập tức sững người.
Trần Thuật bình thản dựa vào ghế, cậu cụp mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mâm xoay, lực không quá mạnh, nhưng con gái khó lòng xoay chuyển được.
Cô ta sợ sệt rụt tay lại, không dám nói gì, cũng không dám giục cậu. Hôm nay cô ta đi theo Hạ Tâm Vũ nên mới được tham dự tiệc sinh nhật của Tống Tư. Động vào ai chứ nhất định không được động vào Trần Thuật.
Trần Thuật không nói gì, giơ tay nhanh chóng dứt khoát lấy cả đĩa bánh bí ngô đặt trước mặt An Tĩnh, khẽ gật đầu với cô và nói: “Ăn đi.”
Từ đầu đến cuối cậu không ngẩng đầu, không thèm nhìn cô gái kia.
Cô ta rất xấu hổ, khuôn mặt biến sắc, đỏ phừng phừng.
Trần Thuật làm như vậy khác nào tát thẳng vào mặt cô ta, trước đó cô ta nói muốn ăn bánh, lúc sau cậu lấy hết cả đĩa không để lại miếng nào.
Hạ Tâm Vũ bên cạnh cũng lườm cô ta, chê cô ta nhiều chuyện.
An Nguyệt thấy có người ra mặt thay em gái, lúc này mới hứ một tiếng, quay mặt đi, không muốn kỳ kèo với cô gái kia.
Tính cách của em gái không giống cô, rát ngoan ngoãn, nhu mỳ, ít nói, lại không bao giờ tranh giành với ai. Nói đến bắt nạt, chỉ có An Nguyệt cô mới được quyền bắt nạt em gái, người khác đừng hòng động vào.
Trần Thuật nhìn bàn ăn, ghét sát lại hỏi cô: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Cô không nói gì, cắn bánh bí ngô. Lúc Trần Thuật định gắp thêm thức ăn cho cô, cô ngăn cậu lại.
Trần Thuật nhướng mày, ghét sát lại hỏi: “Ăn no rồi à?”
Trong phòng rất nóng, An Tĩnh thấy hơi đỏ mặt, lúc ăn cơm, Trần Thuật gần như không ăn, chỉ gắp thức ăn cho cô mà thôi. Vì chiếc bàn tròn rất lớn, thỉnh thoảng cũng ngại gắp món ăn ở xa.
Cô gật đầu, khẽ đáp: “Ăn no rồi.”
Trần Thuật gật đầu, lúc này mới từ từ đặt đũa xuống.
Sau khi ăn uống no say, cả đám bàn nhau đến quán karaoke chơi tiếp. Khá đông người, bọn họ tụm năm tụm ba khoác vai nhau. Quán karaoke không xa, chỉ cần băng qua đường, đi thêm một đoạn là tới.
Tống Tư đặt một phòng rất lớn, đủ cho bọn họ ngồi. Cậu ta còn gọi rất nhiều rượu, hoa quả, nước ngọt. Tiền vung ra như nước chảy vậy.
An Tĩnh cũng thấy hơi giật mình.
.
Phòng karaoke hơi tối, đang bật nhạc không lời, sàn nhảy lấp lánh đủ ánh đèn màu, không khí rất náo nhiệt.
An Tĩnh ngồi cạnh An Nguyệt và Kỷ Nguyên, cúi đầu nói chuyện với họ.
Trần Thuật, Lục Cách ngồi với đám con trai.
Đang hát thì có thêm mấy cô gái đến, ai nấy để tóc dài, trông rất thuần khiết.
Tống Tư hai mắt sáng lên, đi lên ôm một cô: “Sao bây giờ mới đến, anh nhắn tin cho em suốt đấy?”
Cô gái thuận theo ngả vào người cậu ta: “Ăn cơm xong là em đến ngay.”
Mấy người Châu Tề thi nhau trêu chọc Tống Tư.
“Bạn gái đến rồi?”
“Ồ, đây không phải là em gái lớp mười sao?”
Tống Tư hát mấy vòng rồi, vô cùng phấn khích, bảo bọn họ chơi trò chơi.
Châu Tề ngồi bên cạnh rung đùi: “Không phải lại là cái trò nói thật lòng mình đấy chứ, chả hay gì cả.”
Tống Tư lườm cậu ta một cái: “Ông thì biết cái gì, chơi thế mới vui.”
Cậu ta nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, chúng ta không chơi to, uống ba chén rượu,chọn một người hỏi câu hỏi mà bạn muốn hỏi nhất, sau đó người được chọn nhất định phải trả lời. Thế nào?”
Mọi người nghĩ một lúc, tất cả đều đồng ý.
Tống Tư hô lớn, “Mình trước!” Cậu ta hùng dũng rót ba chén rượu, uống liền một hơi. Sau đó nhìn cô gái trong lòng mình với ánh mắt vô cùng gian tà: “Cưng à, em sẽ yêu anh bao lâu?”
Mọi người hùa vào trêu chọc cổ vũ, tiếng hò hét vang lên liên hồi.
Cô gái bị mọi người nhìn như vậy, có chút thẹn thùng. Cô ngả vào người cậu ta, nũng nịu nói: “Suốt đời.”
Đám con trai hò hét điên cuồng.
Lúc Tống Tư đặt câu hỏi, Kỷ Nguyên cúi đầu, hàng mi run run.
An Nguyệt tỏ vẻ khinh bỉ, rùng mình nói: “Sao Tống Tư lại hỏi một câu củ chuối thế nhỉ?”
Tống Tư phấn khích, lại rót ba chén nữa, lải nhải nói: “Tiếp theo là ai?”
Không ai nhúc nhích, Hạ Tâm Vũ lấy hết dũng khí đứng dậy.
Mọi người không nói gì, chỉ nháy mắt với nhau, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.
Cô ta tự động viên mình, cúi người dứt khoát uống cạn ba chén rượu trên bàn. Uống xong, cô ta nhíu mày, chờ đợi cảm giác đó qua đi. Cô ta đi tới trước mặt Trần Thuật, gọi cậu.
“Trần Thuật.”
Không gian tĩnh lặng, mọi người đều nhìn về phía họ.
Trần Thuật chống tay lên đầu, vẫn đang nói chuyện với Lục Cách bên cạnh, ánh mắt thờ ơ, khuôn mặt nhìn nghiêng với những đường nét thật gọn gàng, tóc mái lưa thưa xòa trước trán, tay nghịch điện thoại, có vẻ không hứng thú cho lắm, đến tận khi Lục Cách bên cạnh cười gian huých tay vào người cậu.
Lúc ấy Trần Thuật mới ngước mắt,khẽ nhếch khóe miệng, nhướng mày nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt cậu vô cùng thờ ơ, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Cậu ngồi nhưng lại có vẻ cao ngạo của người ở trên cao.
“Trần Thuật, rốt cuộc cậu thích kiểu con gái như thế nào?” Cô ta nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, cất tiếng hỏi.
Cậu thích người như thế nào, mình sẽ cố gắng để trở thành người như vậy. Cô ta tự nhủ trong lòng.
Cô ta đã say mê chàng trai trước mặt từ lâu, bắt đầu theo đuổi từ hồi lớp mười, có điều cậu ta chưa bao giờ đáp lại, luôn tỏ ra xa cách với tất cả mọi người.
Đến tận hôm nay cô ta mới phát hiện cậu hoàn toàn không phải là người như vậy. Với cô gái ngồi bên cạnh, cậu sẵn sàng bày ra những biểu cảm mà cô chưa từng nhìn thấy, cậu không ngừng dỗ dành, không ngừng quan tâm săn sóc cô gái đó. Cô ta thấy đố kỵ.
Lục Cách ngồi cạnh “wow” một tiếng, cợt nhả xem Trần Thuật sẽ trả lời như thế nào.
Tống Tư nhìn An Tĩnh, cô cụp mắt không biết đang nghĩ gì. Cậu ta “ồ” một tiếng, rồi cũng im lặng, tiếp tục xem kịch hay.
Trong phòng chỉ còn tiếng nhạc vang vọng.
Trần Thuật thản nhiên dựa người vào sofa, cúi đầu nở nụ cười, hạ giọng nói: “Tôi thích…”
Cậu dài giọng.
Tất cả mọi người đều nín thở trông chờ, đợi nốt vế sau.
Hạ Tâm Vũ càng căng thẳng hơn, nắm chặt hai tay lại.
Dưới ánh đèn mờ mờ, bóng tối chiếu lên khuôn mặt khó phân biệt cảm xúc của cậu.
Trần Thuật ngước mắt, nhìn về nơi nào đó, như cười như không đáp.
“Tôi thích Tiểu Tiên Nữ nhất.”