*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giấy dán tường màu trắng điểm xuyết bằng những vệt hồng nhỏ, đèn treo trên tường tỏa ra ánh mắt mềm mại, chiếc rèm cửa hoa văn màu vàng càng làm tăng sự lãng mạn, kết hợp với cách bố trí hài hòa của phòng ngủ lại càng hỗ trợ thêm, gió đêm thổi qua, rèm cửa đung đưa tạo thành những đường cong ưu mỹ.
“Em có thích không?”.
Bên tai là giọng đàn ông réo rắt, Kha Nguyệt nghiêng đầu liền nhìn thấy áo sơ mi của Lục Niên, bàn tay to của anh từ sau vòng lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, Kha Nguyệt tựa người vào lồng ngực gầy gò của anh, cảm thụ sự ấm áp của cơ thể, sự yên bình thanh thản ngọt ngào.
Ánh mắt đảo qua những vật dụng trong phòng, tất cả như sáng rực lên, phía trước cửa sổ là ghế thái phi dường như để dành cho nữ giới, sopha màu xanh nhạt bọc bằng vải bố để ở gốc, trong phòng ngủ tràn ngập sự nữ tính.
Nhìn căn phòng ấm áp lãng mạn, trái tim Kha Nguyệt như có dòng nước ấm hạnh phúc đổ vào, trong chớp mắt như hiểu ra gì đó, hai tay cô đặt lên mu bàn tay Lục Niên, đầu tựa sát vào vai anh, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn:
“Thích”
Phía trên là tiếng cười trầm thấp của anh, bàn tay ôm lấy cô rất chặt, Kha Nguyệt nhắm mắt, im lặng tựa vào người anh, bên môi là nụ cười hạnh phúc.
Dưới ánh đèn ấm áp, bóng hai người đổ xuống vách tường, như một một bức tranh miêu tả hạnh phúc được sản xuất dây chuyền.
“Cốc Cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Kha Nguyệt ngẩn người, quay đầu thấy bà Lục đứng trước cửa.
“Me.”
Kha Nguyệt cung kính gọi, cơ thể cũng rời khỏi lồng ngực Lục Niên, đứng bên cạnh anh khiêm tốn nhìn người quý phụ sang trọng đứng ở cửa.
“Gia gia đang giục con đó, đi đi, Tiểu Nguyệt ở đây có mẹ lo là được”
“Tiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn bà Lục, Bà Lục chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Niên, giống như một người mẹ đang nói chuyện cùng con trai và con dâu mình.
“Vậy con phải làm phiền mẹ rồi!”
Lục Niên đối với thái độ của bà Lục không hề ngạc nhiên lắm, môi cong lên, đôi mắt dịu dàng nhìn Kha Nguyệt, vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô rồi rời khỏi phòng.
Khi Lục Niên rời đi, không khí bên trong phòng trở nên cứng ngắc, Kha Nguyệt lễ phép cười, nhìn về phía bà Lục kêu: “Mẹ, mẹ vào ngồi đi.”
Bà Lục nhướng mày, biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt giống như Lục Niên, không hề có vẻ làm khó, nghe Kha Nguyệt mời cũng không còn từ chối, bước vào phòng, đôi mắt quan sát bày trí bên trong cuối cùng dừng lại ở Kha Nguyệt.
“Một tháng trước, Lục Niên nói muốn sửa chữa nơi này, mẹ cũng từng hỏi nó nhưng nó cười chứ không nói, bây giờ thấy con đứng đây, mẹ cũng đã hiểu phần nào.”Khóe miệng bà Lục nâng nhẹ không thể nhận ra độ cong, lông mi rũ xuống, trong mắt cười hiền hòa, nhìn Kha Nguyệt nhưng không còn địch ý như trước, đi về phía ghế salon ngồi xuống, vỗ tay xuống chỗ bên cạnh nhìn Kha Nguyệt nói
“Lại đây ngồi đi, người ngoài không biết còn tưởng bà già nảy cố ý trách móc con”.
Kha Nguyệt đối với thái độ khác thường của bà Lục cũng nghi ngờ, nhưng cũng vui khi thấy bà Lục dễ dàng gần gũi như thế, không nói thêm bước tới ngồi xuống cạnh bà Lục, dáng vẻ dịu dàng khiến bà Lục hài lòng gật đầu.
“Mẹ biết, con vẫn giận chuyện mẹ phản đối cuộc kết hôn giữa hai đứa, nhưng mà làm con dâu Lục gia, mẹ phải vì Lục gia mà suy nghĩ, nhiều khi cũng chỉ là thân bất do kỷ”
Bà Lục thở dài, ánh mắt tĩnh mịch nhìn ra phía xa, có vẻ thất thần rồi liền khôi phục lại, nhìn Kha Nguyệt bà cẩn trọng nói:“Tình trạng của Lục gia, Lục Niên chắc cũng không giấu giếm con gì cả, khi nó hơn 13 tuổi thì cha đã qua đời, Phong Tư…”.
Nhắc tới Lục Phong Tư sớm chết trẻ, gương mặt kiên cường của bà Lục cũng nhăn lại, trong mắt xót xa: “Cái chết của vợ chồng Phong Tư là đả kích lớn với A Niên, hai năm qua, nó ngày đêm làm việc chỉ mong quên đi cảm giác tội lỗi, mãi đến một buối sáng, nó đột nhiên về nhà nói với mẹ, nó đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc, từ đó về sau, cuộc sống mới trở lại bình thường như trước.”
Kha Nguyệt biết cái chết của Lục Phong Tư là đã kích lớn với Lục Niên, nhưng khi nghe bà Lục kể, trong lòng cô vẫn đau đớn không ngừng run rẩy, muốn chia sẻ nỗi đau với anh.
“Tính tình A Niên ít nói, không thích so đo với người khác, lúc nào cũng duy trì dáng vẻ ôn nhã lễ độ, nhưng thật ra nó là đứa lạnh lùng, nhưng mà đối với con, mẹ có thể thấy nó rất quan tâm con”
Bà Lục ngừng lại, thở dài nói:“Mẹ không phải vì công việc Con đang làm mà phản đối chuyện hai đứa đến với nhau, Lục Niên đã trải qua nhiều chuyện, tuổi cũng không còn nhỏ, nếu hôn nhân thất bại, mẹ sợ nó lại trở nên như trước khi Phong Tư vừa mất”.
Bà Lục lo lắng rất nhiều nhưng đối với cô là sự cảnh báo, đôi môi Kha Nguyệt mím chặt, giữ lấy đầu ngón tay bà Lục, ánh mắt kiên định, nhìn bà nói: “Mẹ, xin mẹ yên tâm, sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không rời khỏi Lục Niên”
Lời Kha Nguyệt nói rất thẳng thắn, không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt nhưng lại cảm động lòng người, cũng đủ cho bà Lục cảm thấy yên tâm, thôi không đề phòng với cô.
“Mẹ hi vọng con nhớ lời mình nói tối nay, dù trước đây con có yêu ai, muốn cùng sống bên ai cả đời, nhưng tất cả đã là quá khứ. Bây giờ con là vợ Lục Niên, nhất định phải biết hôn nhân là hoàn thành trách nhiệm và đạo nghĩa”.
Lời của bà Lục khiến sắc mặt Kha Nguyệt tái đi, ánh mắt lóe lên nhìn vẻ nghiêm túc của bà Lục. Lời nói kia không chỉ răn dạy mà còn là cảnh cáo
Trái tim Kha Nguyệt như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn, hơi thở khó khăn, chợt hiểu rõ mọi chuyện trong lòng thầm cười khổ.Với năng lực của Lục gia muốn điều tra quá khứ của cô đâu cần tốn nhiều công sức, chuyện Kỳ Mạch Hằng có thể che giấu được sao?“Công việc trong giới giải trí, nếu có thể bỏ thì bỏ đi, mẹ cũng biết con trước kia học tài chính chuyên nghiệp, nếu ở nhà rảnh rỗi thì tới công ty mẹ đảm nhận chức vụ nào đó cũng được.”
Khi Lục Niên quay về, Kha Nguyệt với vẻ sáng rực đứng ngay trước cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghe tiếng động thì quay đầu lại thấy Lục Niên tủm tỉm đi về phía cô.
“Đang chờ anh sao?”
Gương mặt ngũ quan tuấn tú của Lục Niên như dòng suối chảy xuôi vào tim cô, khiến cho tâm trạng hỗn loạn chậm rãi bình tĩnh lại, vì lời của anh nói cô khẽ cong môi, sắng giọng
“Ai chờ anh chứ, đúng là không biết nhìn lại mình mà!”
“Anh còn tưởng em chờ anh quay về ngủ chung.”
Lục Niên đứng bên cạnh cô, từng ngón tay thô ráp vuốt nhẹ gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, trong màn đem lại khiến cho cô bị hấp dẫn đến trầm luân.
Nhớ lại cảnh tối hôm trước, Kha Nguyệt vừa nghĩ tới chữ “ngủ” liền liên tưởng đến chuyện cô, hai gò má như bị phòng cố gắng thoát khỏi tay Lục Niên, ngại ngùng Phản bác: “Em muốn đi tắm, nhưng lại không có đồ để thay…”.
“A!”
Tiếng cười ranh mãnh vui vẻ vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Kha Nguyệt để mặc Lục Niên lôi kéo đi tới tủ quần áo. Khi tủ mở ra, Kha Nguyệt liền sửng sốt, bên trong ngăn tủ lại có một gian thay đồ. Bên trong trên giá áo treo đầy y phục, của nam lẫn của nữ.
Cầm lấy bộ y phục, Kha Nguyệt cũng chú ý tới nhãn giá vẫn còn, chứng tỏ tất cả đồ nữ đều là mới tinh, hơn nữa, còn nhỏ nhắn hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ dáng người của cô.
Kha Nguyệt chăm chú nhìn bộ váy tinh xảo được cắt may rất khéo léo và đẹp, trong lòng cảm động, vì hạnh phúc mà anh mang tới khiến cô run rẩy. Nhưng cũng thật may, người cô lấy là Lục Niên, nếu là những thiếu gia khác, chỉ sợ vào giờ này ngày này số mệnh của cô không biết ra sao?
“Nếu em thích thì chọn đi, anh ra ngoài xem tivi.”
Quay đầu nhìn theo dáng người cao ngất từ từ đi xa, Kha Nguyệt không kiềm được nắm chặt quần áo trong tay, dưới bóng đèn lờ mờ, gương mặt nhỏ nhắn
nở nụ cười mông lung ngọt ngào.
“Lục Niên, anh cũng đi tắm đi”
Lục Niên quay đầu lại, thấy Kha Nguyệt dùng khăn tắm bọc lấy người, vẻ mặt không cách nào tự nhiên được, chú ý đến bờ vai thon gọn của cô, khóe miệng tạo nên đường cong hoàn mỹ.
“Sao không mặc áo ngủ?” .
Anh nói chưa dứt lời, gương mặt Kha Nguyệt đã đỏ bừng, hai tay giữ chặt khăn tắm trước ngực, thẹn thùng liếm cánh môi, tránh né tiếp xúc với ánh mắt Lục Niên, nói: “Em hơi lạnh nên dùng khăn tắm, khi nào đi ngủ thì cởi ra, anh mau đi tắm đi.”
Lục Niên hiểu nga một tiếng, cười đứng lên, khi đi qua Kha Nguyệt bước chân chợt khựng lại, ánh mắt nhìu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mái tóc quăn ướt của cô chân thành nói:“Trên tóc em hình như có gì đó?”
“Ở đâu?”.
Kha Nguyệt nhíu mày, tay đưa lên tính lấy ra, không để ý ánh mắt bỡn cợt chợt lóe lên của Lục Niên.
Nhận thấy Lục Niên cúi đầu nhìn cô ánh mắt nóng bỏng khiến Kha Nguyệt nuốt nước miếng, che cảnh xuân trước ngực. Một tay muốn đoạt lấy khăn tắm trong tay Lục Niên, tay trắng vừa đưa ra thì bị ai đó kéo cơ thể ngã về phía Lục Niên.
“A!”
Kha Nguyệt kinh ngạc thở hắt, cả người bị Lục Niên dồn ép xuống giường lớn êm ái, đôi bàn tay trắng nõn trêu đùa trên làn da, Kha Nguyệt cả người run rẩy, cố gắng đẩy người đàn ông cao lớn ra.
“Lục Niên, anh không đi tắm sao?”
Anh thưởng thức gương mặt đỏ như máu vì xấu hổ của cô, gương mặt anh tuấn nở nụ cười xấu xa, mờ môi mỏng lướt nhẹ chiếc gáy hương bóng loáng, khản giọng thì thầm. “Lát nữa chúng ta cùng nhau tắm.”
Lời nói mập mờ của Lục Niên khiến cho chút ý chí phòng thủ còn lại của Kha Nguyệt đổ sập, nhiệt độ nóng như lửa của Lục Niên xuyên qua lớp sơ mi áp trên da thịt cô, khiến cô run rẩy trong lòng lại hưng phấn khẩn trường.
“Bà xã, em rất đẹp…”
Giọng nói say đắm vang lên bên tai, hơi thở thấp mang theo hương bạc hà phả vào mặt, anh liếm nhẹ lấy vành tai cô. Kha Nguyệt nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên mơ màng, bàn tay thăm dò vào bên trong áo ngủ khiến cho hơi thở của cô trở nên dồn dập.
“Ba ba, mẹ, hai người đang làm gì thế ạ?”
Ý thức đang tự do bay nhảy liền quay lại, có thể mềm mại không xương của Kha Nguyệt liền cứng ngắc, một bàn tay để lên ngực cô thích làm gì thì làm, không để ý chỉ vùi đầu vào cổ cô, Kha Nguyệt nhìn xăm xăm về cửa.
Bảo Bảo mặc chiếc áo ngủ hình hoạt hình, giữa hai tay là chiếc gối đầu, hai bàn chân mũm mĩm đạp lên sàn nhà, lúc này đôi mắt thuần khiết nhìn hai người ở trên giường.
Kha Nguyệt cuống quýt đẩy Lục Niên ra, Con người với ngũ quan tuấn mỹ có chút ảo não vì bị cắt ngang, thấy Kha Nguyệt ra hiệu thì Lục Niên quay đầu nhìn đứa trẻ đang đứng ngay cửa.
“Ba ba, sao ba là đè mẹ vậy ạ?”.
Sự tò mò vô ý khiến cho gò má của Kha Nguyệt ửng hồng mang theo sự bối rối, đây Lục Niên sang bên, kéo chăn che lấy cơ thể mình, hướng về Bảo Bảo giải thích: “Mẹ bị lạnh, có cha ôm sẽ không lạnh nữa.”
“Thật như thế sao cha?”.
Hai tay Lục Niên chống trên giường lớn, áo sơ mi vừa kích tình vừa nãy mà trở nên hỗn loạn, chỉ có hai ba nút là chưa cải, tạo hình xốc xếch khiến cho vẻ cao sang ưu nhã của Lục Niên lại thành sự hấp dẫn chết người.
Trái tim Kha Nguyệt nóng lên, ngượng ngùng quay mặt đi, không để ý nụ cười xấu xa của Lục Niên.
Lục Niên từ trên giường đứng thẳng dậy, sửa sang quần áo, mang dép vào đi về phía đứa trẻ đang ngơ ngẩn đứng trước cửa, ôm lấy nó, vẻ mặt chân thành trả lời:
“Dĩ nhiên, mẹ lạnh, cha đang sưởi ấm giúp mẹ”
Lục Niên trả lời rất thản nhiên, nhưng khi lọt vào tai Kha Nguyệt lại trở thành ám hiệu mập mờ thấy trên mặt Lục Niên mang theo nụ cười ôn hòa Kha Nguyệt càng bối rối, cả người rúc vào chắn không chịu trở ra.
“Bảo Bảo muốn ngủ với cha và mẹ có được không ạ?”
“Dĩ nhiên là được.”
Kha Nguyệt núp mình trong chăn, nghe hai cha con đối đáp trong lòng dở khóc dở cười, sắc mặt Lục Niên trở nên vui vẻ không hề có dấu hiệu phạm tội.
“Vậy Bảo Bảo đi tới cạnh mẹ đi, cha đi tắm, lát nữa sẽ ngủ chung với Bảo Bảo và mẹ” .Giường bị sức nặng làm cho nhũn xuống, Kha Nguyệt như con rùa núp trong vỏ, mãi đến khi bất ngờ bị một vật nặng đè xuống mới cảnh giác xốc chăn nệm lên, đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Bảo Bảo.
“Mẹ, Bảo Bảo cùng mẹ ngủ nha!”
Thân hình bé nhỏ chầm chậm lui vào trong chăn, Kha Nguyệt có thể thấy trên người Bảo Bảo rất mất lạnh, đưa tay qua sỜ quả nhiên cả cơ thể lạnh như băng, xem ra đã đứng bên ngoài nhìn từ rất lâu.
Xót xa âm Bảo Bảo vào lòng, dùng chăn che kín, Kha Nguyệt ôm Bảo Bảo vào tay mình, tay còn lại xoa nhẹ bàn tay trắng như củ cải của Bảo Bảo, dịu dàng nói: “Bảo Bảo, ngoan ngủ đi!”
“Mẹ, Bảo Bảo muốn nghe chuyện cổ tích” Chiếc đầu nhỏ lộ ra, hai đôi mắt đen mở to mong
ngóng nhìn Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt nhìn tiểu thiên sức nằm bên cạnh, tâm cũng mềm đi. Từ Bảo Bảo cô có thể thấy lại thời thơ ấu của mình, chính vì thế càng muốn nâng niu bao bọc trong tay.
“Vậy Bảo Bảo muốn nghe chuyện gì?”
“Dạ… hôm nay ở nhà trẻ Sâu Nhỏ nói, mẹ của bạn ấy trước khi đi ngủ đều kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, Bảo Bảo cũng muốn nghe, mẹ kể cho con được không?”
Bàn tay bụ bẫm giữ lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, Kha Nguyệt yêu thương hôn lên trán Bảo Bảo, gật đầu: “Vậy mẹ sẽ kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ…”
“Thợ săn lột lớp da sói, đi về nhà, bà nội của cô bé quàng khăn đỏ …”.
Lúc Lục Niên tắm xong đang lau chùi mái tóc ướt của mình thì thấy một khung cảnh hết sức ấm áp, Kha Nguyệt ngồi tựa lưng vào giường, dịu dàng kể chuyện, còn Bảo Bảo đã ngủ say trong lòng Kha Nguyệt.
“Đã ngủ rồi sao?”- Lục Niên nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Kha Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông rũ bỏ mọi mệt mỏi toàn thân sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực không còn ngượng ngập đỏ như máu như vừa nữa, cô khẽ gật đầu, sau đó kéo chăn đắp lên cho Bảo Bảo.
“Anh làm gì vậy?”
Thấy Lục Niên nghiêng cơ thể cao lớn qua, vươn tay ôm lấy Bảo Bảo từ trong chăn rồi đứng dậy, Kha Nguyệt không khỏi ngồi dậy, nhíu mày dịu giọng hỏi.
“Đưa nó về phòng ngủ.”
Lục Niên nói như chuyện đương nhiên, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm cô có thể nhìn thấy niềm khát vọng cháy bỏng, Kha Nguyệt dĩ nhiên hiểu đó là gì, hai má đỏ lên, hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không thể làm gì, tùy ý để anh ôm Bảo Bảo ra cửa.
Nằm trong chăn ngủ mơ màng, Kha Nguyệt cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào bên trong váy ngủ, cảm giác đau nhức khiến chị cô không khỏi run lên, đôi mắt lười biếng mở ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen đang mỉm cười.
“Lục Niên, anh…”
Kha Nguyệt thẹn thùng muốn đẩy Lục Niên đang làm xằng làm bậy ra, thế nhưng anh lại không đồng ý trực tiếp chui vào chăn, nhân lúc bị lạnh khiến cô mở hé môi hít thở thì liền lấp đi cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Nụ hôn dịu dàng say đắm khiến cô từ từ thả lỏng, theo bản thân từ từ đáp lại sự nhiệt tình của anh, cảm nhận được biến hóa từ cơ thể anh hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, đôi mắt quyến rũ nửa mở nửa đóng, phong tình vạn thiên.
Quần áo ngủ trên người bị cởi đi lúc nào không hay, hơi thở đứt quãng gấp gáp từ cổ gọng truyền ra, hai mắt mơ màng, có thể thấy Lục Niên đang cởi áo ngủ của mình, ý thức được chuyện sắp xảy ra, Kha Nguyệt xấu hổ nhắm hai mắt.
Bên tai là tiếng thở dồn dập của anh, cộng với tiếng cười ranh mãnh khiến cô xấu hổ cắn vào vai anh.
“Yêu tinh!”
Anh không kiềm chế dục vọng nữa, đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng thì anh liền tăng tốc độ, gia tăng lực, bắt đầu ở trong cơ thể cô ra vào, cảm giác điên cuồng khiến anh hôn lên môi cô, hàm răng trắng khẽ cắn chiếc lưỡi thơm tho của cô, tinh tế mút lấy.
Âm thanh đè nén đứt quãng bên trong phòng đầy cảnh xuân vang lên, đôi mắt nửa mở nửa đóng, đầu ngón tay không bị giữ lại chỉ biết nắm chặt gối, chịu đựng sự va chạm từ anh.
Trên vách tường đồng hồ treo gõ chuông báo nửa đêm, công việc bên trong phòng vẫn chưa hạ hỏa, tiếng phụ nữ mềm mại, âm thanh thô ráp của đàn ông, cùng tiếng chuông hòa vào nhau, tấu lên một giai điệu.
Kích tình qua đi, cả người Kha Nguyệt bị mất hết sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Lục Niên, nhẹ nhàng có người, sợi tóc đen dính vào hai bên trán, cảm giác mệt mỏi khiến cho mi mắt cô nặng trĩu.
Cánh tay gầy gò của anh giữ chặt vòng eo cô, Cơ thể
nóng bỏng dính sát vào nhau, giữa hàng lông mày tuấn tú là cảm giác thỏa mãn sau khi kích tình.
“Cô bé quàng khăn đỏ từ khi nào lại yêu sói chứ?”
Tiếng nói khàn khàn của cô như nói mớ quẩn quanh trong đầu phát ra, cô mệt mỏi nhắm mắt mặc anh ôm lấy nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Tiếng đập cửa rộn ràng xâm nhập vào giấc ngủ của cô, Kha Nguyệt giật mình, hai mắt nặng trĩu, bên tai là tiếng đập cửa liên hồi, muốn ngồi dậy thì nhận ra bản thân vẫn bị bàn tay ai đó ôm chặt.
Quay đầu liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn ngủ say, khóe môi cong lên mỉm cười, có lẽ vì động tác ngồi dậy của cô khóe môi hạ xuống, bất mãn chau mày, chậm rãi mở mắt.
“Em dậy rồi sao?”
Nhìn thấy Kha Nguyệt đã ngủ dậy sớm hơn mình, đôi mắt sáng ngời không chớp mắt nhìn mình, Lục Niên thả cô ra, ngáp dài một cái, ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống để lộ lồng ngực hoàn mỹ.
Vừa lòng nhìn Kha Nguyệt xấu hổ dời mắt đi, khóe môi Lục Niên cong lên, cúi đầu lại vô lại ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nhìn cô xấu hổ ý cười trong mắt càng đậm.
“Đừng làm loạn nữa, có người gõ cửa a!”
Kha Nguyệt khó thở đầy Lục Niên ra, lấy số quần áo bị cởi ra mặc vào người, trong lòng không khỏi thầm oán Lục Niên, bề ngoài tao nhã nhưng thật ra là con sói xám!.
Tiếng thì thầm trong mộng vào tối qua lại vang lên bên tai, bên khóe môi Kha Nguyệt liền nở nụ cười ngọt ngào.
Sau khi Lục Niên vào phòng tắm, Kha Nguyệt mặc áo khoác vào vội vàng mở cửa, ở trước cửa không phải ai khác mà là đứa nhỏ tối qua bị ôm đi, chiếc miệng nhỏ so với miệng ấm trà còn cao hơn.
“Bảo Bảo, con sao vậy?
Kha Nguyệt ngồi xổm xuống, đem Bảo Bảo đang hờn dỗi ôm vào lòng, dịu dàng hỏi: “Ai khiến Bảo Bảo không vui vậy?”
Cơ thể tròn xoa của Bảo Bảo tựa vào Kha Nguyệt, dáng vẻ ủy khuất, kêu lên: “Vì sao sáng dậy Bảo Bảo không được ở chung với cha mẹ?” .
Kha Nguyệt nghẹn lời, đối mặt với oán trách của Bảo Bảo cô không biết nên giải thích ra sao, huống hồ lý do kia sao có thể nói ra?
“Tối qua, Bảo Bảo đái dầm, sợ ba mẹ giận nên tự mình chạy về phòng đó thôi!”.
Ở cửa phòng giọng đàn ông thanh nhuận cất lên, nhìn người đàn ông trong bộ tây trang thơm thơm, đang sửa sang lại nút áo, nói dối mà mà mặt không đổi sắc tim không đập.
“A.”
Ngược lại Bảo Bảo trong lòng Kha Nguyệt kinh hãi hét lên, đôi bàn tay mũm mĩm che nơi đáy quần, gương
mặt bụ bẫm đỏ bừng, đôi mắt đen lay chuyển, nhảy khỏi lòng Kha Nguyệt, di chuyển chân, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Lục Niên, nói dối trẻ con là rất vô sỉ” Kha Nguyệt nhếch môi nói, đứng dậy bất mãn lên án