*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giọng nói trầm thấp rụt rè của đàn ông cất lên, Kha Nguyệt dừng bước chỉ thấy một người đàn ông Ireland trẻ tuổi đứng cách cô không xa. Lúc nãy cũng đứng khiêu vũ, thấy cô quay lại nhìn liền tươi cười chạy tới.
“Tiểu thư, liệu cô có thể nhảy với tôi không?”
Trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông Ireland, Kha Nguyệt hiểu nó có nghĩa gì, âm thanh ồn ào vui mừng trở nên ầm ĩ, tiếng huýt sáo không ngừng.
“Xin lỗi, tôi có…”
Kha Nguyệt vừa tính giải thích thì bên vai liền cảm thấy nặng nề, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bên mũi.
“Cô ấy đã kết hôn”.
Kha Nguyệt ngẩng đầu thấy Lục Niên đang nhìn người đàn ông kia, khóe môi anh mím chặt, trong mắt là vẻ cao quý không thể chạm tới, bàn tay to đặt trên vai từ từ siết chặt tựa như tuyên bố quyền sở hữu cô là của anh,
Trong đôi mắt trong suốt của Kha Nguyệt khẽ có toan tính, bàn tay ấm áp chủ động kéo tay Lục Niên , xuyên qua kẽ hở mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.
“Xin lỗi.”- Cô mỉm cười cáo lỗi với người đàn ông Ireland, dưới ánh chiều tà, mười ngón tay của cô và anh đan vào nhau, cùng với chiếc nhẫn cười đã nói lên tất cả.
Đôi mắt Lục Niên bừng sáng, vui mừng khi chính miệng cô thừa nhận, trên gương mặt lạnh lùng bình thản da khẽ nhăn lại, khóe môi cong lên, ung dung cao nhã.
“A 100-year contract” – ( Khế ước trăm năm)
Kha Nguyệt nhìn Lục Niên bình tĩnh nói ra khế ước trăm năm của hai người. Trước đôi mắt hoảng loạn của cô, anh nhẹ nhàng cúi đầu, ôn nhu nhìn cô, đôi môi cong lên đầy tự tin và rất hài lòng.
Tay của anh dùng sức giống như ngưng tụ tất cả mọi sức lực, lúc cô cảm thấy đau cũng là lúc cảm nhận được sự ngọt ngào.
Hôn nhân giữa hai người bất cứ ai cũng không thể nhúng tay vào, dù không yêu, họ cũng có niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của riêng mình.
Nếu cô theo đuổi điện ảnh tựa như ngôi sao sáng, hướng tới tự do như vậy Lục Niên sẽ là lựa chọn của cô, ở bên cạnh cô.
Khi Lục Niên nhận cuộc điện thoại từ nội địa, thì chuyến đi Ireland của họ cũng kết thúc trước thời hạn.
Nơi phi trường vắng lạnh, Kha Nguyệt nhận lấy chiếc vé Lục Niên đã mua, trong lòng nuối tiếc quốc gia Ireland xinh đẹp tràn đầy sắc tộc còn có Lục Niên nữa.
“Một mình về cẩn thận biết chưa?”
Lục Niên vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng dặn dò, gương mặt đầy vẻ yêu thương giống như đang lo lắng cho đứa
trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.
Trái tim Kha Nguyệt ấm áp, đôi mắt cảm động lóe sáng, trong miệng cũng thầm oán trách: Em không phải con nít, Lục Niên anh dài dòng quá đi.”
Anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa nơi chóp mũi của cô. Trước vẻ kháng nghị của cô, đôi mắt anh ngưng lại nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ của cô, đôi mắt ấm lên vài phần.
“Bảo bối, nếu chia tay em cũng nên tặng anh chút quà chứ?”.
“Sao?”
Kha Nguyệt tự an ủi trái tim mình, khóe miệng từ từ kéo lên:“Lục Niên, ách, thời gian cũng không còn nhiều, em đi trước, trên đường anh cũng chú ý an toàn.”
Nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm hôn, cô lẩm bẩm “phi lễ chớ nhìn”, Kha Nguyệt vội vàng muốn đi lướt qua thì lại bị Lục Niên kéo lại, chưa kịp phản ứng thì trên trán đã có một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Kha Nguyệt, Lục Niên tỏ ra tự nhiên nhướng mày, giọng nói bình thản không hề khác thường: “Kiểm an bắt đầu rồi!”
“Lục… Lục Niên… anh… anh chiếm tiện nghi của em”
Ngón tay trắng của Kha Nguyệt chỉ vào vẻ mặt vô tội của anh, cố gắng nói cho hoàn chỉnh một câu.
“Anh sẽ chờ em về.”
Anh làm như không thấy vẻ kích động của cô, SỜ nhẹ mái tóc quăn của cô, thong thả xoay người. Lúc cô không nhìn thấy, trên gương mặt tuấn tú bình tĩnh đó đôi môi cong lên cười vui vẻ
Anh coi như không có gì bỏ đi, nhìn theo bóng lưng cao ráo đi xa dần xa dần, Kha Nguyệt dùng tay chạm nhẹ vào vị trí vẫn còn ấm áp bên trán, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về
phía khu kiểm an.
Hai người đi ngược lại, càng đi càng xa, lúc này không ai suy nghĩ gì cả, cũng không biết phía trước chờ họ là gì?
Chúc phúc hoặc tất cả đều ngăn cản… “Đan Đan, mình tới rồi, ừ, sẽ lập tức lên ngay”
Kha Nguyệt mặc áo khoác gió màu vàng nhạt, mang theo chiếc mũ đen và mắt kính đen, giày boot cao, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi về khách sạn.
Vừa rời khỏi Ireland cô liền quay về khách sạn, báo điện thoại cho Tô Đan Đan, Kha Nguyệt đi về phía thang máy thì liền có bóng người cao ráo chặn ngang đường.
Mái tóc màu vàng óng, đôi mắt phượng có khả năng hấp dẫn hồn phách người khác, trong đó như đang che dấu một luồng tức giận, chiếc mũi anh tuấn, hai cánh môi anh đào mím chặt tạo thành đường thẳng, Âu Tử Thành tựa như u linh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Đem đồ xách trên tay giấu ra sau lưng, Kha Nguyệt tháo kính xuống, vẻ hưng phấn trên gương mặt nhỏ lúc này bị ngưng lại, nghi hoặc nhìn Âu Tử Thành, rẽ sang bên cạnh đi qua.
“Kha Nguyệt, chúng ta cần nói chuyện”
“Tôi không biết giữa chúng ta có chuyện gì hay để mà nói, Âu Tử Thành” .
Kha Nguyệt nói xong liền đi ngang qua, tiến thẳng về trước, nhưng nghe giọng nói trầm thấp của anh cất lên thì chợt dừng bước
“Suốt hai ngày qua, em cùng một người đàn ông đi ra ngoài, đừng nghĩ không có ai biết.”
Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn Âu Tử Thành, trước vẻ mặt khó chịu của anh cô vờ như không thấy, dữ dằn trợn mắt nhìn anh, cắn răng thấp giọng nói: “Anh đang uy hiếp tôi?”
Hôm đó cô cùng Lục Niên đi ra ngoài tại sao Âu Tử Thành lại nhìn thấy được, bây giờ anh ta nhắc đến chuyện này là có ý gì?
Kha Nguyệt cau mày nhìn Âu Tử Thành, tựa như con mèo sắp giương móng vuốt của mình ra chuẩn bị công kích đối phương.
Âu Tử Thành nhìn vẻ địch ý trên mặt Kha Nguyệt, miễn cưỡng xoa xoa giữa hai chân mày: “Kha Nguyệt, tại sao chúng ta không thể bình tâm dùng hòa khí nói chuyện với nhau?”
“Từ ấn tượng Âu Tử Thành anh để lại cho tôi thì tôi thật sự cảm thấy giữa chúng ta không có chung đề tài nào để nói”Câu trả lời thẳng thắng sắc bén mà vô tình, khiến cho hai hàng lông mày của Âu Tử Thành đột nhiên cau lại, đôi mắt nhìn chằm chằm thần sắc lãnh đạm của Kha Nguyệt:“Anh đã để lại ấn tượng không tốt với em, nên em đem sự phản bội của một người khác áp đặt lên người anh sao?”
“Tôi không biết anh đang nói gì?” – Hai mắt Kha Nguyệt sắc như dao, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng để lại vết tiết lộ tâm trạng của cô.
“Cho dù anh có đào hoa, nhưng đối với em Kha Nguyệt, anh nghiêm túc không thua gì em đối với Cố
Minh Triệt…”
“Đủ rồi”
Tình cảm của cô và Cố Minh Triết khi nào lại để cho người ngoài xen vào, thấy cô vẫn còn vương vấn Cố Minh Triệt, sợ cô chưa đủ đau đớn hay sao mà lại cửa vào nơi vết thương, dùng một đao chém mạnh nó?
“Cho dù anh nghiêm túc, xin lỗi, tôi đã không còn sự nhiệt tình trong tình yêu như năm đó.”
Cô không còn là một nữ sinh coi tình yêu như sinh mạng mình, nhiều năm nay không chỉ khiến tính tình cổ chững lại mà còn bào mòn đi niềm tin của cô dành cho tình yêu.
Cho rằng tình yêu thật đẹp đẽ, đẹp đến mức có thể bù lại những tiếc nuối khi còn bé. Nhưng quay đầu lại có mới nhận ra, từ tình yêu này sắc bén hơn bất kì lưỡi dao nào, chỉ lần thứ nhất cô đã bị nó đâm đến máu tươi đầm đìa, đau đến không muốn sống.
Rời bỏ Cố Minh Triệt, cũng đem hai chữ tình yêu trong cuốn từ điển bỏ đi, khi một người đàn ông đứng trước mặt cô biểu đạt sự vĩ đại chung thủy của tình yêu, cô chỉ cười nhạt hoặc lạnh lùng xoay người đi.
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Kha Nguyệt vừa dứt lời không hề nhìn Âu Tử Thành một cái, quật cường xoay người. Sự ôn tồn ngắn ngủi mà Âu Tử Thành mang đến không phải thứ cô khao khát, cô cũng không muốn dạo chơi trong cuộc sống của anh, còn anh cũng không phải người bên cạnh cô cả đời.
“Kha Nguyệt!” Sắc mặt Âu Tử Thành quýnh lên, giống như Kha
Nguyệt vừa rời khỏi thì nhất định anh sẽ thua, vội vàng bắt lấy cổ tay Kha Nguyệt.
Hai người họ đều là diễn viên, dĩ nhiên biết được khi nào đối phương đang diễn lúc nào thì nghiêm túc. Nhưng anh nghiêm túc hay không, cô không muốn biết cũng không dám biết.
Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Âu Tử Thành, ánh mắt chua chát miễn cưỡng: “Chúng ta không hợp, dù miễn cưỡng ở chung cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Chưa thử qua làm sao biết.”
Giọng nói đinh ninh của cô khiến anh tức giận, tay càng dùng sức khiến Kha Nguyệt cau mày
“Âu Tử Thành, đừng để chúng ta ngay cả làm bạn bình thường cũng không thể” – Cô nhàn nhạt thở dài, giơ túi lên đẩy tay anh ra. “Yêu không có nghĩa phải có được, có lúc chúc phúc cũng là một cách yêu”
“Em ngay cả hạnh phúc cũng không tìm được thì bảo anh dùng tâm trạng gì để nói lời chúc phúc.”
Lời nói cố kiềm chế cơn giận cực độ, trên mặt Âu Tử Thành vẫn để lộ nụ cười ôn nhuận vô hại dù nhìn có chút cứng ngắc, anh cũng không bao giờ để lộ bản thân mình trước mặt cô.
Kha Nguyệt không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hàng mi nhíu lại nhìn Âu Tử Thành nắm chặt tay cô, thoáng giãy giụa: “Nếu như anh lo lắng cho hạnh phúc của tôi, vậy thì anh có thể yên tâm”
“Kha Nguyệt!”
Sắc mặt Âu Tử Thành sa sầm, đối với sự cố chấp của Kha Nguyệt anh không cách nào tiếp nhận, tức giận
nhìn cô dùng vẻ mặt không vui muốn hất tay anh ra.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!Sáng rực như sao trời, cánh tay cô để trên không trung vung xuống tạo thành độ cong, Âu Tử Thành không chịu buông tay, siết chặt lấy tay cô, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tất cả mọi động tác đều nơi long.
Kia là gì? Nhẫn cưới sao? Không dám tin nhìn chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón tay trắng kia, anh là người đã yêu rất nhiều cô gái, làm sao không biết được giá trị của chiếc nhẫn đó?
Chiếc nhẫn carat Ireland. Biến mất trong hai ngày, cô đi Ireland sao? Ireland, khế ước trăm năm…
Trong lòng Âu Tử Thành dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiểu cũng vô cùng tức giận, người đàn ông kia dám mang cô tới Ireland, là muốn dùng truyền thuyết “khế ước trăm năm” trói chặt cô sao?
Thần sắc trên mặt Âu Tử Thành thay đổi liên tục, Kha Nguyệt tò mò nhìn, không dám hỏi nhiều, môi đỏ mọng bĩu một cái muốn bỏ đi.
Sau lưng cất lên giọng chất vấn của Âu Từ Thành: “Em thật sự yêu anh ta sao?”
Anh ta? Anh ta nào?
Tay trái Kha Nguyệt đứt trong túi áo khoác gió, ngón tay cái xoa nhẹ lên chiếc nhẫn cưới, cảm giác ấm áp từ từ dâng lên nơi đáy lòng lấp đầy đôi mắt vắng lạnh của cô.
Bên tai vang lên tiếng Lục Niên nói “Anh chờ em về, nhịp tim không kiềm được đập nhanh, đôi môi kéo
nhẹ không thể nhận ra, từng bước chân gấp gáp khựng lại.
Cô không quay đầu nhìn Âu Tử Phong, gió đêm thổi qua khiến vạt áo cô bay lất phất, mái tóc quăn cũng tung bay, hai mắt như hoa anh đào hơi khép lại mơ màng.
“Tôi cần gì anh ấy cũng cho, còn tôi không có gì để cho anh ấy cả, ngoại trừ chính mình”.
Đằng sau truyền đến tiếng cười khẽ, Kha Nguyệt không xoay người bác bỏ, khóe miệng kéo lên, hôn nhân giữa cô và Lục Niên về sau sẽ càng bị nhiều người chế giễu, Âu Tử Thành là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Nếu đã bắt đầu, cô nên tin tưởng bản thân, tin tưởng Lục Niên, đồng ý làm người đàn ông cả đời của CÔ.
Bất kể Lục Niên vì mục đích gì mà muốn lấy cô, vì danh phận vì quyền lợi, cô không cần biết biết nguyên nhân, cô sẽ tin anh tuyệt đối, một người đàn ông phong tự trác tuyệt như thế, thứ cô có anh đều có được, dù cô đề xuất kết hôn với anh, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ càng đối với anh cũng không có chỗ nào được lợi.
Cưới một nữ minh tinh làm vợ đối với tiền đồ của anh trăm hại chứ không lợi, một người thông minh như Lục Niên sao lại không biết?
Mỗi bước Lục Niên tới gần, cô lại phát hiện mình không hiểu anh, Lục Niên quá thần bí tựa như một hắc động tĩnh mịch cuốn hút cô vào thám tính, cho dù lòng hiếu kì sẽ hại cô, cô vẫn nhảy vào.
Bên trong phòng, Tô Đan Đan hăng hái mang đống
đặc sản do cô mang về Ireland, bao gồm vài thứ đồ lẻ tẻ và đồ ăn vặt.
Kha Nguyệt mệt mỏi ngã vào ghế sô pha, Cởi bỏ áo khoác gió, tựa người xuống nề.
“Hai người đã đi Ireland?”
Tô Đan Đan nghiên cứu bọc cà phê trong tay, rồi hỏi Kha Nguyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cánh tay đột nhiên lọt ra khỏi chăn, Tô Đan Đan khẽ lắc đầu, nâng tay cô bỏ vào trong chăn, dưới ánh đèn lờ mà chiếc nhẫn tinh xảo đập vào mắt Tô Đan Đan.
Chiếc nhẫn dính chặt trên ngón áp út, Tô Đan Đan muốn gỡ ra nhưng không được, ngược lại càng khiến Kha Nguyệt mơ màng nhíu mày, cuốn người một cái đưa lưng về phía Tô Đan Đan
Trong cuộc đời có rất nhiều tình huống bất ngờ nảy sinh, như chuyện giữa Kha Nguyệt và Cố Minh Triệt, Lục Niên và Kha Nguyệt.
Nhớ lại lúc ở ngoài hành lang, người đàn ông ưu nhã phi phàm, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng nghiêm túc, khi nhắc tới Kha Nguyệt mới trở nên ôn hòa, ánh mắt thâm trầm lóe lên tựa như ngôi sao sáng, nhưng cũng khiến cho mọi phòng bị của Tô Đan Đan dành cho Lục Niên đều biến mất.
Dịu dàng nhìn mái tóc quăn của Kha Nguyệt xõa bên ghế,Tô Đan Đan mỉm cười vui mừng.
Hi vọng anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cậu…
Đứng dậy, xoay người nhìn Kha Nguyệt ngủ say, rồi tắt đèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Lục Niên là người chính trực, tâm địa làm sao có thể gian xảo!!
Tại lễ trao giải thường niên ở LÀ
Kha Nguyệt nhướng mày cười, cất điện thoại vào túi quay người lại. Âu Tử Thành ung dung tựa vào tường hai tay đút vào túi, dường như có ý gì đó cứ nhìn chằm chằm cô.
Cô lịch sự gật đầu nhìn Âu Tử Thành, Kha Nguyệt tính quay lại buổi lễ trao giải thì Âu Tử Thành gọi lại.
“Kha Nguyệt, em chọn anh ta thật sao?”
Vẻ mặt long trọng của Âu Tử Thành cũng khiến Kha Nguyệt trở nên nghiêm túc, cô khẽ mím đôi môi mọng đỏ rồi mở ra, giữa hàng lông mày cho thấy sự kiên định:
“Anh ấy từng nói, gặp được tôi là điều đẹp nhất, vậy tôi có lỗi gì?Vì anh ấy, tôi mới hiểu cái gì gọi là hạnh phúc, cho dù giữa chúng tôi không phải vì yêu mà đến với nhau, nhưng tôi tin rằng chúng tôi cũng sẽ đi tới cuối cùng”
Âu Tử Thành chặt chẽ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, có thể thấy sự chân thành, sự mong đợi vào tương lai. Thật lâu sau đôi môi mỏng mới mở ra tự giễu bản thân, mi mắt sụp xuống bỗng ngẩng lên, nhìn đôi mắt trong sáng mà thờ thẫn của Kha Nguyệt.
“Kha Nguyệt, đừng để anh thất vọng, nếu tới lúc đó em chạy tới khóc muốn ở cùng với anh, anh cũng không đồng ý, người đàn ông tốt như Âu Tử Thành vào lúc này sẽ biến mất. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ có đại minh tinh thế giới Âu Tử Thành”
Âu Tử Thành cười giỡn chúc phúc Kha Nguyệt. Kha Nguyệt không phải không nhìn thấy sự tổn thương trong mắt Âu Tử Thành, nhưng việc cô có thể làm là đón nhận lời chúc phúc, sống hạnh phúc bên Lục Niên!
“Chúng tôi sẽ hạnh phúc!”
Âu Tử Thành gật đầu, môi cong lên, không tựa vào vách tường nữa nhẹ xoay chậm bước về phía lối ra, không nói với cô một câu “tạm biệt” .
Kha Nguyệt cảm thấy có lỗi với Âu Tử Thành, do cô có thành kiến với Cố Minh Triệt nên mỗi lần gặp mặt đều đối chọn gay gắt, có lẽ không công bằng với Âu Tử Thành? ( Do Âu Tử Thành và Cố Minh Triệt là bạn bè thân thiết).Nhẹ nhàng thở dài nhìn theo bóng lưng cô đơn lẻ loi của anh, không kiềm được nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi.”
Sau lễ giao giải thì thu hoạch của tổ làm phim “Nhiễm Hối” khá tốt, tuy đạt được giải nghệ thuật dành
cho phim nhựa, nam chính Âu Tử Thành cũng đoạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, trước kia anh luôn xuất hiện ở các bộ phim truyền hình, liên tục xuất hiện trên màn ảnh, nên với kết quả lần này càng tỏa sáng.
Khi Kha Nguyệt kéo vali cùng với Tô Đan Đan xuất hiện ở cửa phòng, mọi người đang vui mừng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Kha Nguyệt, cô đây là…”
Tôn Nghị nhìn vali đằng sau Kha Nguyệt, lại thấy cô mặc bộ trang phục đơn giản. Ông không hiểu gì liền đặt ly rượu xuống, đứng lên hỏi thăm.
Kha Nguyệt cũng biết có thể đám người Tôn Nghị sẽ hiểu lầm. Nhưng cô đã đồng ý qua điện thoại với Lục Niên, đành nhắm mắt ngại ngùng nói: “Đạo diễn, nhà tôi có việc gấp nên tối nay phải về”.
“Thật sao?”- Tôn Nghị dò xét nhìn Tô Đan Đan đứng bên cạnh Kha Nguyệt, Tô Đan Đan dời mắt đi tỏ vẻ không biết.
“Mọi người vì Âu Tử Thành vui vẻ ăn mừng đi, tôi xin phép đi trước.”
Cô gật đầu ý chào nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt Kha Nguyệt lướt đến bên Âu Tử Thành, anh không hề nhìn cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu thủy tinh màu đỏ.
“Vậy hai người đi cẩn thận, về rồi nhớ gọi điện cho chúng tôi.”
“Vâng, tôi biết, đạo diễn tạm biệt” Xách vali, kéo Tô Đan Đan vội vã cáo từ, Kha Nguyệt chạy đến sân bay.
Bên trong taxi, Tô Đan Đan mở cái miệng nhỏ của mình ra bất mãn lảm nhảm nói:“Cậu vội đến thế sao? Mình vẫn chưa đi dạo quanh LA, đang tính đi đến phố người Hoa, rồi đại lộ ngôi sao a!”.
Kha Nguyệt quay đầu, giữ lấy bàn tay đang múa may của Tô Đan Đan, cười hối lỗi nói:“Lần sau mình sẽ đưa cậu đi? Ngoan, Đan Đan, lần này theo mình về nước trước.”
Tô Đan Đan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở hắt một cái, tựa vào ghế, bất lực la lên:“Đầu tiên là Cố Minh Triệt, bây giờ là Lục Niên, Kha Nguyệt, cậu nhất định sẽ trở thành phu nô.”
Kha Nguyệt sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng, Mười lăm năm với Cố Minh Triệt vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt như cuốn phim trắng đen đang trình chiếu, mất đi tự trọng, vì anh ta cam tâm trả giá mọi thứ.
Bảo không quan tâm là giả, đau cũng đã đau, chỉ đợi vết thương lành lại nhưng mỗi khi chạm vào nó thì đều thấy khó chịu. Trong đầu lại hiện lên nét mặt anh tuấn nhã nhặn của Lục Niên, cảm giác buồn bực trong lòng Kha Nguyệt như được một ngọn gió xuân thổi qua, cô lại nở nụ cười, nhìn về phía Tô Đan Đan vừa phát hiện
mình nói bậy đang lo lắng quan sát cô nói: “Lục Niên không như thế” .
Đúng như Kha Nguyệt nói, Lục Niên không như thế, khi hai người đáp máy bay xuống thành phố A, Trung Quốc thì đã thấy Lục Niên đứng ngay lối ra.
Anh giống như một pho tượng cao nhã to lớn, bình thản đứng đó, cả người phong độ khi nhìn thấy Kha Nguyệt kéo hành lý bước ra, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười rực rỡ bước nhanh về phía cô.
“Tiểu Nguyệt.”
Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy ý cười của người đàn ông trước mắt có chút hơi hoảng hốt, tất cả các tế bào trong cơ thể như bị rót vào một thứ thuốc kích thích, bắt đầu rục rịch, tứ chi mất đi điều khiển bước đến.Đây là lần đầu tiên có người ngoài người thân gọi tên cô, một chữ đơn giản, từ đôi môi hoàn mỹ màu tường vi của anh thả ra tựa như một câu bùa chú dán lên người cô, làm cô không biết phải làm sao.
Quan hệ giữa hai người thì ra đã thân mật như thế nhưng cô vẫn chưa kịp thích ứng.
Tô Đan Đan dùng ánh mắt lấp lánh nhìn không gian ái muội giữa hai người, gương mặt Lục Niên thì tự nhiên những gương mặt nhỏ xinh của Kha Nguyệt lại ửng đỏ, liền sáng tỏ mọi chuyện, VỖ ót, ra là cô làm kỳ đà cản
mũi.
“Ách.. này… mình đi trước… hai người… cứ từ từ trò chuyện!”
“Dan Dan!”
Kha Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng Tô Đan Đan đã xách hành lí của mình chuồn mất, còn cô ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, để cô lại cùng Lục Niên.
Cánh tay xách vali hơi run lên, Kha Nguyệt liếc nhìn Lục Niên, thấy anh mỉm cười nhìn mình liền bấn loạn, vội vàng cúi đầu xấu hổ đỏ mặt.
Mới có một ngày không gặp hai người đã thành thế này, sau đó phải sống cùng nhau dài dài không biết sẽ ra sao nữa?
“Đi thôi.”
Lục Niên dịu dàng nói, đi tới bên cạnh, cầm lấy hành lí từ trong tay cô, ngón tay thon dài như vô tình chạm vào ngón tay ấm áp của cô. Trước sự run rẩy của cô, đôi mắt chợt lóe lên sự hài lòng xách hành lí đi ra ngoài.
Kha Nguyệt giật mình đứng tại chỗ, vuốt ve nơi ngón tay vừa bị anh chạm vào, khóe môi cong lên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sao cô có thể quên hai người đã là vợ chồng hợp pháp.
Đừng nói là chạm vào tay, hôn nhau, thậm chí là…
Nghĩ tới lúc hai người họ có một ngày nằm trên giường lớn làm việc kia, hai gò má Kha Nguyệt như bị lửa hừng hực thiêu cháy, trong lòng lại có chút chán nản.
Lục Niên ưu tú như thế cũng sẽ là một người chồng tốt, nhưng vấn đề là tình cảm bên trong của cô dành cho Lục Niên phần nhiều là cảm kích. Trong tình huống này, nếu kết hợp có lẽ chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ, không phải là tình yêu.
Kết quả như thế không nhiều cũng ít sẽ để lại trong có sự phản kháng.
Nhưng nếu Lục Niên thật sự nói ra, cô cũng không có lý do để cự tuyệt, trừ khi cô muốn phá hủy mối quan hệ hài hòa giữa hai người.
“Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Lục Niên vừa lái xe vừa nhìn thần sắc dị thường của Kha Nguyệt, gương mặt bớt phần lạnh nhạt mà tràn ngập lo lắng.
Kha Nguyệt quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú và gò má rất đẹp của Lục Niên, ngoài ra còn thấy ánh mắt anh nhíu lại. Lúc đó, mọi phiền não buồn bực trong lòng đầu biến mất thay vào đó là cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Lục Niên sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì, từ sự quan tâm của anh mà cô nhìn thấy, cô chắc chắn sự tôn trọng của anh dành cho cô vượt qua cả tưởng tượng. Nhưng cảm giác áy náy với Lục Niên cũng trở nên sâu sắc.
Kha Nguyệt kéo nhẹ khóe môi, điềm đạm cười một tiếng, trấn an tâm tư lo lắng của Lục Niên: “Em rất khỏe, có lẽ do bay suốt mấy giờ liên tục nên hơi mệt.”
Bờ môi căng ra của Lục Niên trong chớp mắt giãn ra, ánh mắt từ từ thả lỏng, bất đắc dĩ nhìn cô chuyển động tay lái, xe thể thao quẹo qua một khúc cua không phải đi về hướng nhà Tô Đan Đan, vì Kha Nguyệt chưa báo cho bố mẹ Kha rằng mình sẽ về đột ngột như thế này.
“Về nhà ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi”
Trong mắt anh ẩn chứa sự yêu thương cùng ôn nhu tựa như tơ bao bọc lấy cô từng vòng trói thật chặt, không để cô có bất cứ cơ hội nào thoát đi.
Kha Nguyệt cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi, Lục Niên là người chồng hợp pháp cũng không phải ai xa lạ, dù tân hôn của hai người vẫn chưa hết ba ngày nhưng đã có thể sống chung với nhau.
Kể từ khi ngồi vào bên trái xe Lục Niên thì vận mệnh hai người đã thắt chặt vào nhau, dù tương lại phía trước có gập ghềnh thì hai người đều cùng nhau chống đồ.
Kết thúc thế nào họ cũng không biết, là vui hay buồn cô cũng không dám nói chính xác, càng không đoán được. Nhưng bi thảm nhất có lẽ sẽ trở lại điểm xuất phát, trở lại thời điểm Lục Niên vẫn chưa xuất hiện.
Rời khỏi Cố Minh Triệt, đau chỉ là nhất thời, nhưng nếu là Lục Niên?
Cô mệt mỏi xoa nhẹ mi mắt.
Đó là chưa biết Lục Niên có ý nghĩa như thế nào với cô, cho tới bây giờ không thể dùng thái độ nửa vời để suy xét. Có lúc cần chi phải so đo nhiều như thế, dù sao sau khi trải qua tất cả, cảm nhận thứ tốt đẹp nhất cũng đáng giá để nhớ lại.
Gió thổi vào đôi mắt mơ màng của Kha Nguyệt, rã rời nhìn từng căn biệt thự trôi về phía sau, ánh mắt lại nhìn về phía kính chiếu hậu.
Lục Niên, chúng ta thật sự có được một trăm năm sao?
Xe thể thao đi vào khu nhà “cao cấp Thượng Uyển”, Kha Nguyệt biết nơi này, gần đây trên tivi thường quảng bá về nó, là khu chung cư nhà giàu hạng sang.
Trước mắt là một tòa kiến trúc mới tinh, trong lòng Kha Nguyệt âm thầm thổn thức, Lục Niên quả nhiên có tiền, căn hộ ở đây rất xa xỉ mà anh lại có thể dễ dàng mua được nó, không hổ là đại gia tộc ở thành phố A!
“Em suy nghĩ gì vậy?”
Kha Nguyệt lướt mắt nhìn sang Lục Niên đang tò mò nhìn mình, cười nhẹ, lắc đầu một cái: “Không có gì, chỉ là dường như căn hộ ở đây cũng không tiện nghi lắm”
Lục Niên từ từ giảm tốc độ xe, ánh mắt chú ý về trước, hơi nghiêng đầu, hỏi Kha Nguyệt:“Vậy em có thích không?”
Ánh đèn đường cách xa nhau thi thoảng lại chiếu vào gương mặt của cô, nghe câu hỏi của Lục Niên cô không đáp, chỉ mím môi, cụp mắt xuống
Xe đi vào bên trong cùng tầng trệt của khu nhà, Lục Niên quay đầu nhìn Kha Nguyệt không nói gì, nghiêng người, cả bóng người cao lớn như che lấp đi cơ thể mảnh dẻ của Kha Nguyệt. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve mái tóc quăn mềm mại của cô.
“Tiểu Nguyệt, chuyện không phức tạp như em nghĩ đầu, nơi này anh thấy phong cảnh cũng không tệ, nên muốn mua lại ở cùng với em, còn biệt thự của Lục gia,
nếu em muốn về đó chúng ta ngày mai sẽ về”
Kha Nguyệt quan sát đôi mắt nhu tình tựa nước của Lục Niên, đôi môi đỏ mọng mở ra, cổ họng như bị đá chắn ngang, nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của anh.
Ngón tay ấm áp của Lục Niên lướt qua gò má trên gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô..Anh nghịch ngợm phía bên tóc mai, trong xe cất lên tiếng thở dài có bất đắc dĩ cũng có yêu thương.
Anh thở dài…