Em Nghe Thấy Được

Chương 61: Quyến rũ



Ban Thịnh nói xong câu này, liền rời khỏi, xoay người đi theo hướng ngược lại, cậu nghiêng người mở cửa cuốn, “ầm” một tiếng, một luồng không khí lớn tràn vào.

Người sau khi rời đi, không biết là ai đã bật đèn, “bộp” một cái, ngọn đèn trên đầu được bật lên, sáng như ban ngày, chói mắt đến nỗi Lâm Vi Hạ vô thức che mắt lại.

Quay trở về bàn ăn, Thu Nghiên đã ăn gần xong, Lâm Vi Hạ cầm hóa đơn đi đến quầy lễ tân thanh toán, khi hai người đẩy cửa bước ra, Thu Nghiên nhớ ra điều gì nói:

“Ồ, đúng rồi, Ban Thịnh gửi tin nhắn cho tớ nói cậu ấy có việc đi trước rồi.”

“Ừm.” Lâm Vi Hạ đáp.

Sau ngày hôm đó trở đi, Lâm Vi Hạ không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào nữa, dãy số được lưu trong danh bạ điện thoại cũng không lật ra xem.

Cô quay trở về trạng thái độc lai độc vãng*, chỉ đi lại giữa hai điểm trường học và căn hộ.

*Độc lai độc vãng: Làm gì cũng một mình.

Thứ ba, tuyết lớn. Lâm Vi Hạ ôm sách giáo khoa đi vào trường học, tuyết hôm nay dày lại sâu, các lao công trong trường đang xúc tuyết.

Vài con chim bồ câu trắng đang ẩn nấp dưới gõ chuông của trường đại học. Lâm Vi Hạ đang cùng bạn học trong lớp thảo luận điều gì đó, trong lúc vô tình, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ban Thịnh đi cùng một nhóm nam nữ có hình xăm trên cánh tay hoặc xỏ khuyên trên miệng, bọn họ vừa trò chuyện vừa cười, thời tiết lạnh như vậy, cậu chỉ mặc chiếc áo hoodies màu xám, làn da trắng ngần của cậu đỏ ửng vì lạnh, chiếc mũ được đội lên trên đầu.

Hôm nay là ban ngày, cậu không mặc áo khoác gió, Lâm Vi Hạ phát hiện trên xương quai xanh của Ban Thịnh có một hình xăm.

Hình xăm mới, nhưng nhìn không ra là hình gì.

Hình xăm bị cổ áo che khuất một nửa, giống như một con vật không hoàn chỉnh trườn bò quanh xương quai xanh.

Người bên cạnh không biết đang nói cái gì, cậu thờ ơ cười một cái, duỗi tay ra phủi tàn thuốc, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt.

Thời gian thật sự rất dễ dàng thay đổi một người.

Ban Thịnh của lúc trước một mặt lạnh lùng, luôn tránh xa đám đông, không bao giờ làm bạn với người khác, mà cậu bây giờ dường như có ý mặc kệ bản thân, kéo chính mình xuống bùn lầy.

Lâm Vi Hạ thu lại tầm mắt trên người cậu, cùng bạn học tiếp tục đi về phía trước, khi lướt ngang qua vai bọn họ, bất ngờ có một nam sinh chỉ lo nói chuyện với bạn bè, không cẩn thận đụng phải Lâm Vi Hạ, chồng sách cô ôm trong lòng rơi vãi xuống đất.

Đối phương liên tục xin lỗi ngồi xổm xuống giúp cô nhặt sách, đám bạn của cậu ta cũng dừng lại đợi người, Lâm Vi Hạ nhỏ tiếng nói không sao.

Đối phương nhặt cuốn sách đưa cho cô, Lâm Vi Hạ nhận lấy rồi phủi những hạt tuyết bị dính trên đó, trong lúc vô tình cô đụng phải đôi mắt của Ban Thịnh trong đám đông.

Cậu gật đầu với cô một cái, có ý chào hỏi.

Sau đó bọn họ rời đi.

Lời chào hỏi của Ban Thịnh không nóng cũng không lạnh, cậu không nhiệt tình quá mức, cũng không hận cô đến tận xương tủy giả vờ ngoảnh mặt làm ngơ.

Cậu xem cô là bạn của một người bạn, chỉ thế thôi không hơn kém.

Nhưng như thế này ngược lại càng khiến người khác khó chịu.

Mũi của Lâm Vi Hạ trong chốc lát cảm thấy chua xót, đau xót đến mức khiến đôi mắt nhức nhói. Bạn học không phát hiện sự kỳ lạ của cô, nhẹ nhàng cảm thán: “Chàng trai Trung Quốc vừa rồi thật đẹp trai.”

“Tớ nhớ rõ, thành tích của cậu ấy rất lợi hại, cậu ấy là sinh viên của học viện BME thì phải.”
“Cái gì, cậu ấy không phải khoa thiên văn?” Sắc mặt Lâm Vi Hạ kinh ngạc, cô nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.

Bạn học xoa đầu, lẩm bẩm một mình: “Không phải đâu, tớ nhớ cậu ấy là kỹ thuật y sinh, tớ còn nhớ môn vật lý và máy tính của cậu ấy rất nổi bật, sau này chắc muốn đi theo còn đường này.”

Cả một tiết học, Lâm Vi Hạ không tài nào bình tĩnh được, cô đang nghĩ, lúc trước khi ở Thâm Cao, mọi người đều biết thành tích môn vật lý của Ban Thịnh luôn đứng đầu, ngành cậu muốn học nhất là chuyên ngành vật lý thiên văn, tương lai muốn đến NASA làm việc.

Để chụp được một bức ảnh cậu đã một mình chạy lên núi Tây Bắc còn bị ngã gãy chân, căn phòng của thiếu niên treo đầy những thứ liên quan đến các loại tinh vân, vào năm lớp 10 cậu đã hoàn thành tất cả các môn vật lý ở cao trung trước thời hạn, Ban Thịnh khi nói chuyện với người khác đều nghĩ đến việc tính toán tọa độ thiên hà của mình, tại sao cậu không chọn ngành thiên văn học mà cậu yêu thích, mà lại chọn ngành kỹ thuật?
Cô không biết.

Sau khi trở về căn hộ, Lâm Vi Hạ đứng thay giày ở cửa ra vào, Thịnh Hạ vẫy đuôi tha chiếc vớ trắng của cô rồi vui vẻ chạy lung tung.

Lâm Vi Hạ mang dép lông trong nhà, ôm máy tính từ trong phòng ra chỗ sofa, một chân dài co lên ghế sofa, còn chân kia đặt lên trên sàn gỗ.

Cô đăng nhập vào trang web chính thức của Đại học Pennsylvania, nhập tên của Ban Thịnh, vòng tròn từ từ nhảy trên màn hình, tâm trạng của cô có chút nóng nảy, một lúc sau, thông tin cá nhân của Ban Thịnh hiện lên.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo như cũ, khi nhìn vào ống kính không có bất kỳ biểu cảm nào.

Trang web chính thức ghi rõ vào năm 20XX, lớp kỹ thuật y sinh (1), Ban Thịnh. Con chuột lướt kéo trang web xuống, đều là một vài thông tin cá nhân đơn giản của cậu.

Cả người Lâm Vi Hạ đều ngơ ngác.
Thu Nghiên đang ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách chơi switch, Lâm Vi Hạ muốn mở miệng nhưng cổ họng quá mức khô khan, vô thức nuốt nước bọt:

“Thu Nghiên, Ban Thịnh luôn ở khoa kỹ thuật y sinh sao?”

“Phải, cậu không biết à? Cậu ấy là thiên tài kỹ thuật, mỗi môn học cậu ấy đều đạt điểm A, làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, vừa tham gia cuộc thi là đạt được giải thưởng. Nhưng mà đáng tiếc, cậu ấy sắp về nước rồi……” Thu Nghiên vừa nhắc đến Ban Thịnh hai mắt liền phát sáng.

Lỗ tai của Lâm Vi Hạ lại bắt đầu ù đi, đủ loại tiếng ồn ập đến, cô thậm chí không còn cách nào suy nghĩ, hỏi: “Về nước?”

“Cậu không biết hả? Ban đạt điểm số tối đa của các môn học trước thời hạn là để quay về nước, thầy hướng dẫn bên này căn bản không khuyên được cậu ấy. Chuyến bay ngày mai của cậu ấy……”
Thu Nghiên vừa nói cái gì, Lâm Vi Hạ không nghe rõ được nữa, chỉ nhìn thấy cánh miệng của cô ấy đóng mở. Cô gửi tin nhắn cho đàn chị Ô Toan, ngón tay đang gõ chữ phát run:

【Học tỷ, chị biết tại sao Ban Thịnh thay đổi chuyên ngành không?】

Rất nhanh, màn hình điện thoại sáng lên, Ô Toan trả lời tin nhắn, lời nói có chút không rõ ràng:

【Cái này thì chị không biết, em ấy từ trước đến giờ không nói với bọn chị về việc này, em đích thân đi hỏi A Thịnh, em ấy sẽ nói cho em biết.】

Lâm Vi Hạ rũ mi xuống, gõ chữ trong cuộc trò chuyện trả lời:【Được, cảm ơn học tỷ.】

Ngày hôm sau, trời mưa giông, buổi sáng hôm nay không có tiết học, Lâm Vi Hạ nằm trên giường, dường như suốt đêm qua cô không ngủ say giấc, trằn trọc suy nghĩ những điều mà Thu Nghiên nói với cô.

Kỹ thuật y sinh
Về nước

Thay đổi chuyên ngành.

Sau khi thi đại học xong, Ban Thịnh trải qua những gì cô không có cách nào biết được. Cô chỉ hy vọng Ban Thịnh có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình.

Nghĩ đến đây, Lâm Vi Hạ lấy điện thoại ở dưới gối ra, lật tung danh bạ, tìm thấy số điện thoại của cậu, đầu ngón tay do dự một lúc vẫn bấm máy gọi qua.

Điện thoại vang lên tiếng bíp——bíp——bíp lạnh lùng, trái tim của Lâm Vi Hạ bị treo lơ lửng từ đầu đến cuối, nửa ngày, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Xin lỗi, cuộc gọi mà bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin hãy thử lại sau……”

Sức lực cầm điện thoại bất lực buông xuống.

Cậu lúc này có lẽ đang ở trên máy bay rồi. Số phận luôn thích trêu đùa người khác, cô ngàn dặm xa xôi đuổi theo ra nước ngoài, nhưng cậu lại trở về nước.
Lâm Vi Hạ ở lại nước Mỹ bên này, một mình hoàn thành việc học ở tháng cuối, cuối cùng bay về nước.

Khi đáp xuống sân bay Bắc Kinh, Lâm Vi Hạ đẩy xe hành lý ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, trong đám đông đón người ở sân bay, cô một mắt liền nhìn thấy Môn Tử.

Môn Tử hôm nay ăn diện rất bắt mắt, áo khoác đen phối hợp với váy dài ôm sát hông, đôi bốt dài ôm lấy hai chân dài như đôi đũa, hiện tại đang là buổi tối nhưng cô ấy lại đeo thêm kính đen, khuôn mặt diễm lệ không có chút biểu cảm nào.

Tư thế của Môn Tử giống như một minh tinh, làm cho người qua đường phải lén lút chụp trộm cô ấy, Môn Tử mất kiên nhẫn liếc đối phương một cái.

Lâm Vi Hạ nhìn thấy cảnh này không nhận ra mà cười rộ lên, cô đi lên phía trước bắt lấy lọn tóc xoăn dài được Môn Tử nhuộm màu tím, hỏi:
“Cậu nhuộm tóc hả? Đẹp đó.”

Môn Tử đón lấy hành lý của cô, trả lời: “Đừng nhắc nữa, chia tay rồi, làm tóc mới để xua đuổi vận đen.”

Sau khi bước ra khỏi sân bay, Môn Tử đưa Lâm Vi Hạ về nhà, biết cô ngồi máy bay mệt nhọc cần nghỉ ngơi, nên không làm phiền cô, gọi một phần đồ ăn mang về cho Lâm Vi Hạ rồi liền rời đi.

Căn phòng cô thuê gồm một phòng nhỏ một phòng khách, phòng khách chất đầy đồ đạc, thu dọn xong cũng đến nửa đêm, Lâm Vi Hạ dang rộng tay chân của mình ngã lên giường, ga đệm “bộp” một tiếng nảy lên.

Cô mệt đến mức không còn cách nào suy nghĩ đến chuyện khác, rất nhanh, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, đôi mắt của Ban Thịnh đỏ hoe, ánh mắt không ngừng bức ép cô, nặng nề nói ——

Lâm Vi Hạ, cậu không có trái tim.

Lúc tỉnh dậy toàn thân Lâm Vi Hạ toát mồ hôi lạnh, may là 10h20 mới có tiết học, Lâm Vi Hạ vào phòng tắm bóp kem đánh răng có mùi bạc hà, vừa đánh răng vừa mở nước nóng.
Sau khi chuẩn bị thức ăn và nước uống cho chú chó xong, Lâm Vi Hạ ôm sách vở đi lên lớp.

Đây là lớp nhận thức tâm lý, giữa buổi học có mười phút để nghỉ giải lao, Lâm Vi Hạ ngồi trên bàn chỉnh sửa sổ ghi chép, các bạn học ngồi bên cạnh quay đầu tụm lại nói chuyện với nhau.

Một nữ sinh nói: “Này, bọn mày nghe thấy gì chưa, bên ngành kỹ thuật có một sinh viên trao đổi đến từ trường đại học Pennsylvania, hình như tên là Ban Thịnh! Nghe nói là một thiên tài, còn là một người vô cùng đẹp trai, vẻ bề ngoài rất thu hút người khác. Hôm nào chúng ta đến lớp đó đi, tao muốn xem cậu ta đẹp trai như thế nào.”

Nam sinh tiếp lời: “Nghe nói rồi, chiếc xe GTR màu đen của cậu ta càng bắt mắt hơn, lần trước cậu ta trực tiếp lái vào trường học, tôi đi ngang qua còn chụp một tấm.”
“Trong mắt nam sinh các cậu ngoài xe ra thì là giày bóng rổ, còn theo đuổi cái gì khác không?” Nữ sinh oán giận.

Lông mi của Lâm Vi Hạ chuyển động, tiếp tục cúi đầu sắp xếp vở ghi chép, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai cô:

“Có điều cuộc sống của thiên tài cũng rất trụy lạc đấy, nghe nói ngoài lúc xuất hiện trên lớp ra, thời gian còn lại trong trường căn bản không nhìn thấy cậu ta. Có người nói không phải ở chốn nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ như quán bar, thì là chơi đua xe, nghe nói bọn họ ăn chơi rất tɦác ɭoạи, thật phóng túng.”

“Nghe nói cậu ta đã chinh phục được nữ thần của khoa nghệ thuật trong hai ngày, Thi Ly kia khó theo đuổi biết bao, tao chưa từng thấy cô ta liếc mắt nhìn nam sinh nào.”

Ngòi bút màu đen đang ghi chép trên cuốn sổ màu xanh lá cổ điển, khi viết đến “khi nhận thức bị suy giảm” ngòi bút dừng lại một cách nặng nề, nét chữ nhanh chóng bị bôi đen.
Tiếng chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, những người đang bát quái liền phân tán như chim và thú, lớp học trở lại bầu không khí yên tĩnh và tập trung tinh thần như thường ngày.

Sau buổi học, Lâm Vi Hạ đóng nắp bút cất vào trong túi đựng túi, ôm sách vở đi ra khỏi giảng đường. Vừa xuống lầu, Lâm Vi Hạ liền nhìn thấy Môn Tử đang đứng ở dưới cây cọ, đeo chiếc máy ảnh trên lưng đứng đợi cô cách đó không xa.

“Buổi trưa ăn gì?” Lâm Vi Hạ đi qua hỏi Môn Tử.

“Mì bò? Tteokbokki? Hay là ăn cơm?” Môn Tử trả lời.

Hai nữ sinh vừa nói chuyện vừa đi về hướng nhà ăn. Lúc này đã đến giờ ăn trưa, nhà ăn chật kín người, Môn Tử ghét bỏ nhiều người xếp hàng liền kéo Lâm Vi Hạ lên nhà hàng trên tầng hai.

Bọn họ gọi tteokbokki, vừa ngồi xuống, Môn Tử chỉ thức uống lạnh cách đó không xa, nói: “Nước chanh muối, tớ nhớ là thức uống ở bên Nam Giang các cậu đúng không.”
Lâm Vi Hạ sừng sỡ, hàng mi dài rủ xuống, che khuất sự gợn sóng dưới đáy mắt:

“Nhiều năm rồi tớ chưa uống lại.”

Hai người đang ăn cơm, Lâm Vi Hạ gắp một miếng cho vào miệng, cô nhớ ra điều gì hỏi Môn Tử: “Nếu như lúc trước cậu từng làm tổn thương một người, tình hình hiện tại của người đó không tốt lắm, cậu sẽ làm thế nào?”

“Câu hỏi này của cậu quá bao quát rồi, đầu tiên cái người đó thay đổi là bởi vì cậu làm tổn thương, hay là do bản thân người đó.”

“Tiếp theo, cái người đó là gì đối với cậu, bạn bè? Hay là người yêu cũ, tính chất thân phận khác nhau sẽ làm ra những việc khác nhau, điều quan trọng nhất là, cậu phải tự hỏi trái tim mình.” Môn Tử bình thường nhìn bộ dạng không ăn nhập gì, nhưng lại nói ra những lời trúng tim đen cô.

Lâm Vi Hạ ăn một nửa phần mì bò ở trước mặt cô, giữa chừng nhận được tin nhắn của giáo viên, bảo cô 2 giờ chiều tòa nhà thí nghiệm lấy đồ.
Buổi chiều hai giờ, Lâm Vi Hạ chào tạm biệt Môn Tử, cô lên tầng hai của tòa nhà phòng thí nghiệm tìm phòng làm việc của thầy Lưu để nhận xấp tài liệu.

Cô nhìn tài liệu một cái, muốn lên sân thượng ngồi đọc sách một mình. Lâm Vi Hạ bước lên từng bậc thang, lướt qua con đường duy nhất mà sinh viên đang làm thí nghiệm, khe hở của cánh cửa đóng chặt thỉnh thoảng truyền đến tiếng thì thầm của sinh viên đang trao đổi với nhau.

Leo lên sân thượng tầng sáu, đôi môi ẩm ướt khẽ hé mở, Lâm Vi Hạ dựa một tay vào tường thở hổn hển, cô liếc nhìn cánh cửa ở trước mặt, cánh cửa thế mà được mở một nửa.

Lâm Vi Hạ bước tới, gió lạnh vù vù thổi qua, bầu trời có màu tro xám mơ hồ, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ríu rít, sau đó là tiếng cười trầm thấp của nam sinh.
Âm thanh của nam sinh mang theo sự lạnh lùng, có chút quen thuộc.

Có một nhà kho nhỏ nằm sát bên cầu thang của sân thượng, bên trong chứa đầy các thiết bị bỏ đi, mà âm thanh truyền đến từ khoảng đất trống phía trước nhà kho.

Không nhìn thấy người.

Lâm Vi Hạ đi qua, cô dựa lưng vào tường, nhưng không dám bước tới, trái tim như bị một sợi dây bén nhọn vặn qua vặn lại, cô đang sợ hãi điều gì?

Sợ đó là cậu.

Sợ phải nhìn thấy người đó là cậu.

Lâm Vi Hạ tựa lưng vào tường, nghiêng người liếc nhìn một cái, trong lòng chàng trai đang ôm một nữ sinh, lưng hướng về phía cô, đang cúi cổ xuống hôn nồng nhiệt cô gái.

Chàng trai mặc chiếc áo khoác màu đen, cao khoảng 1m8, dáng người rất giống, nhưng không nhìn rõ mặt.

Lâm Vi Hạ lúc này có chút dằn vặt, bàn tay đặt trên bức tường bê tông màu xám, một viên đá bị cô khẩy xuống lặng lẽ lăn trên mặt đất.
Cô muốn xác nhận, khi định bước ra ngoài, cổ tay trắng như tuyết bị người nào đó lôi kéo, hơi thở lạnh lẽo vô cùng hung hăng truyền đến.

Cô chưa kịp phản ứng, cửa nhà kho gần cầu thang bị mở ra, Lâm Vi Hạ bị kéo vào bên trong, xung quanh tối mịt, dọa cô sợ phải hét lên một tiếng, đối phương nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cô lại.

Lâm Vi Hạ mở to mắt, ánh sáng loang lổ phác họa một khuôn mặt có các ngũ quan rõ ràng, ánh mắt di chuyển đến nốt ruồi nhỏ ở dưới mắt cậu.

Thở phào một hơi,

Hóa ra là Ban Thịnh.

Nhưng bọn họ đi vào đã gây ra tiếng ồn không nhỏ, nam sinh ở bên ngoài gọi: “Ai ở đó?”

Trả lời cặp đôi ở bên ngoài là một sự im lặng.

“Có thể là một con mèo hoang nào đó.” Nữ sinh nói.

Hai người im lặng trong không gian chật hẹp, kể từ khi gặp lại, hai người đã đứng gần như vậy. Ban Thịnh che miệng Lâm Vi Hạ, lòng bàn tay rộng mảnh khảnh, nhiệt độ quá nóng truyền qua, chi chít thiêu đốt cả khuôn mặt cô.
Tiếng hít thở cuốn chặt vào nhau, một gấp một chậm.

Đốt cháy ra dấu vết của sự quyến rũ mơ hồ.

“Kệ đi, chúng ta đi thôi.” Nữ sinh nói.

Ban Thịnh cũng buông tay ra đúng lúc, sau khi cặp đôi xa lạ kia rời đi, không khí tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng chim sơn ca đang hót.

Cậu quay đầu, đẩy cửa ra, ánh sáng rực rỡ tràn vào. Ban Thịnh hơi khom thắt lưng, đang định rời đi, Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm vào bóng dáng thờ ơ kia gọi cậu, vừa lên tiếng, giọng nói của cô bất giác run lên:

“Ban Thịnh, tại sao cậu thay đổi chuyên ngành, không học thiên văn.”

Thân hình cao lớn của nam sinh dừng lại, tựa người vào cánh cửa nghịch bật lửa trong tay, quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ ngữ khí thản nhiên, nói:

“Muốn biết? Chủ nhật 8 giờ tối đến quán bar TAK tìm tôi.”

_______________

Lời của tác giả:

Hình xăm kia không phải ở xương quai xanh, nó nằm dưới cổ họng, ở giữa hai xương quai xanh, không biết gọi vị trí đó là gì.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.