Edit: Dưaa
Trước Tết Nguyên Đán vài ngày, lớp 12 cũng bắt đầu nghỉ đông. Sau khi được nghỉ đông, Trâu Mông và Trâu Khiết đã giải quyết các vấn đề liên quan đến thừa kế tài sản và sang tên nhà cửa. Nói đến cũng thật trùng hợp, luật sư trợ giúp Trâu Mông lại là Hứa Phong, người mà năm đó Trâu Mông từng hỏi ý kiến về vấn đề tranh chấp tài sản khi mình đủ 18 tuổi.
“Tôi không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy. Lúc anh Hạ ủy thác cho tôi vụ này, tôi nhìn thấy tin tức của cô liền cảm thấy…” Hứa Phong dừng một chút “…chính là duyên phận.”
“Đúng là rất trùng hợp.”
Hứa Phong nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trâu Mông. Lý do lớn nhất mà anh nhớ rõ Trâu Mông như vậy là vì ngày đầu tiên anh gặp Trâu Mông cũng là lúc anh trở thành đối tác của văn phòng luật. Buổi sáng ngày hôm đó, mọi người ở văn phòng luật tổ chức một buổi lễ chào mừng nhỏ. Sau khi buổi lễ kết thúc, anh đi xuống cầu thang và nhìn thấy Trâu Mông, khi đó cô đang học cấp 2, đứng đợi ở cổng văn phòng.
Nhìn thấy Trâu Mông gầy yếu mang trên vai cặp sách to, cũng có thể là do động lòng trắc ẩn, hoặc là do tâm tình tốt mà anh đáp ứng ngồi xuống nghe Trâu Mông nói.
“Đây cũng không phải một vụ án khó.” Tranh chấp tài sản vốn không phải là lĩnh vực của Hứa Phong nhưng khi nghe những gì Trâu Mông nói, đây có lẽ là một vụ đơn giản: “Loại án này là một đối một, về phương diện pháp luật thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Về phương diện đạo đức, gia đình nhà cô cùng bà nội của cô ở tại nhà của cha mẹ cô, làm người giám hộ của cháu nhưng trên thực tế là muốn tài sản mà cháu được thừa kế.”
“Vậy, luật sư Hứa…” Trâu Mông nói: “Nếu trong tương lai, tôi nói là nếu, phải ra tòa thưa kiện, chú có thể giúp tôi không?”
Hứa Phong, một người vừa tròn 30 tuổi, lần đầu tiên được một cô bé gọi là chú khiến anh dở khóc dở cười.
“Thật ra vụ kiện này không khó.” Hứa Phong chuyển đề tài: “Bạn nhỏ, phí luật sư của tôi rất đắt đấy. Luật sư nào cũng có thể giúp cháu thắng vụ kiện này, không cứ gì phải là tôi.”
Trâu Mông dường như nhận ra anh: “Tôi không còn là một đứa trẻ. Hơn nữa tôi có một ít tiền, có thể trả phí luật sư cho chú…”
Hứa Phong cảm thấy cô bé này hẳn là không có khái niệm gì về tiền bạc liền để trợ lý tìm hiểu một chút giá của căn nhà mà Trâu Mông muốn lấy lại. Sau khi trợ lý báo giá xong, Hứa Phong liền nói: “Bạn nhỏ, phí luật sư của tôi có khi bán cả căn nhà ấy đi cũng không trả nổi đâu.”
“…”
“Hơn nữa chúng ta nói chuyện lâu như vậy rồi, theo đạo lý cháu hẳn là nên trả cho tôi một chút phí tư vấn…”
“…” Trâu Mông lập tức đứng lên, khom lưng với anh: “Cảm ơn Hứa luật sư, hẹn ngày gặp lại.”
Nói xong liền nhanh chân rời đi.
Hứa Phong nhìn theo cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn bóng dáng cô bé rời đi lại thấy chua xót.
“Nếu bạn nhỏ đó lại đến đây, cứ để cô bé tới gặp tôi.” Hứa Phong dặn dò trợ lý.
“Ngài đây là…” Trợ lý cảm thấy có chút khó hiểu. Đây không phải là lĩnh vực của Hứa Phong, cũng không phải là việc mà anh thường làm, càng không phải là vụ án có thể kiếm ra tiền.
“Coi như là…tích đức đi.”
Cuối cùng cô bé đó cũng không có quay lại lần nào nữa. Hứa Phong nghĩ rằng có lẽ bạn nhỏ này đã nghe theo lời khuyên của mình và tìm một luật sư khác tốn ít tiền hơn.
Mặt khác, anh lại thấy có chút tiếc nuối, nếu mình là người đảm nhận thì có thể giúp cô lấy lại mọi thứ.
Vài năm sau, khi Hứa Phong đã hoàn toàn quên đi chuyện đó thì anh gặp lại Trâu Mông.
Sau khi nhận được tư liệu mà Hạ Vũ Châu cung cấp, Hứa Phong nhịn không được cảm thán một câu duyên phận.
Anh cố gắng so sánh cô gái trước mặt với đứa trẻ năm đó. Cuối cùng kết luận rằng Trâu Mông không còn là bạn nhỏ gầy gò năm nào nữa, sau vài năm cô đã cao hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn gầy nhưng đã thoát khỏi nét trẻ con, trông rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp khiến cho người ta nhìn thoáng qua liền không thể quên được.
Mọi thủ tục đều có Hứa Phong trợ giúp, hoàn thành vô cùng thuận lợi và sẽ không có gì đáng ngại.
Xử lí thủ tục xong, Trâu Khiết tìm Trâu Mông hàn huyên, Hạ Vũ Châu và Hứa Phong ở trên xe chờ cô.
Trâu Khiết trông có vẻ mệt mỏi hơn Trâu Mông tưởng tượng.
“Bà nội mấy ngày trước đã bị tạm giam, xem như là cảnh cáo, ở trong đó không được tốt lắm, bị lăn lộn một phen nên hiện tại sức khỏe bị ảnh hưởng.” Trâu Khiết nhìn Trâu Mông, trên mặt cô không có một chút cảm xúc nào, “Lưu Hải Phong hiện đang ở bệnh viện, cũng không phải ngày một ngày hai mà khỏe lại được. Kể cả có khôi phục đi nữa, thân thể này khả năng cũng đi tong rồi, chưa kể đến chuyện phải vào tù nữa.”
“Mọi chuyện thành ra nông nỗi này, con vừa lòng chưa?” Trâu Khiết hỏi cô.
“Cho nên đến bây giờ…” Trâu Mông mặt lạnh đi: “Cô vẫn cảm thấy là lỗi của con sao?”
Trâu Khiết cười: “Cô không cảm thấy là con sai mà là cảm thấy con tìm được người bạn trai thực tốt.”
Nếu không có bạn trai, có lẽ một mình Trâu Mông cũng không thể truy cứu hết mọi chuyện được.
Trên mặt Trâu Mông xuất hiện nét tươi cười: “Anh ấy thực sự rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cô…không ly hôn sao?” Trâu Mông hỏi bà.
“Ly hôn?” Trâu Khiết cười khổ, “Tình huống của cô không phải là con không biết. Ly hôn? Có lẽ đối với đám người trẻ nói tới ly hôn thực dễ dàng. Chỉ khi thật sự trải qua hôn nhân rồi mới biết được ly hôn không phải là chuyện đơn giản.”
Trâu Mông không hiểu, cô cảm thấy Trâu Khiết đáng lẽ nên ly hôn từ lâu rồi. Cho dù là ai có lỗi đi chăng nữa, cuộc hôn nhân của Trâu Khiết và Lưu Hải Phong cũng không nên tiếp tục nữa. Hơn nữa hiện tại đã là tồi tệ lắm rồi, cô không hiểu Trâu Khiết còn cố chấp điều gì nữa.
Không hiểu là vậy, nhưng Trâu Mông cảm thấy mình không cần thiết phải khuyên bà làm gì.
“Vẫn là câu nói đó, con hi vọng cô sống tốt.”
Mặc kệ trước kia bà đồng ý làm người giám hộ với mục đích gì, nhiều năm dưỡng dục như vậy cũng khiến Trâu Mông cảm kích.
“Cảm ơn con.” Trâu Khiết đánh mắt sang chiếc xe đang đỗ bên ngoài: “Cũng chúc phúc cho con và bạn trai, hy vọng hai người các con có thể duy trì mối quan hệ lâu dài.”
Mọi thứ cuối cùng cũng được giải quyết, Trâu Mông cảm thấy mình đã hoàn thành một việc gì đó vô cùng hệ trọng, nhưng cũng cảm thấy mình hình như cái gì cũng chưa làm.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Vũ Châu thấy cô đang ngẩn người.
“Nghĩ…” Trâu Mông ngẩng đầu nhìn anh: “…Bạn trai của em thật tốt.”
Hạ Vũ Châu bỗng nhiên được khen một câu, nghi hoặc mà hỏi: “Như thế nào mà lại nói vậy?”
“Chính là cảm thấy nếu không có anh, em cũng không biết mình có còn sống không nữa.”
“Làm gì có nếu.” Hạ Vũ Châu ngắt lời cô: “Đừng nói bậy.”
“Cho nên, chính là cảm thấy…” Trâu Mông chân thành nói: “…Có anh thật tốt.”
“Nếu cảm thấy anh tốt.” Hạ Vũ Châu đến bên cạnh, siết chặt cô vào lòng, ngửi tóc cô: “Anh có thể nhận một chút ân huệ không?”
“Anh lại…” Trâu Mông nhỏ giọng nói thầm: “…Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó vậy.”
“Hửm…” Hạ Vũ Châu không phản bác: “Mỗi ngày đều muốn làm.”
“Tối hôm qua đã làm rồi mà.” Đêm qua anh nói nhân ngày nghỉ lễ đầu tiên, khăng khăng lôi kéo cô làm đến hai lần.
Với tần suất vận động trên giường cao như vậy, thể lực của Trâu Mông có vẻ đã được cải thiện, cô không còn cảm thấy mệt mỏi như lần đầu tiên nữa.
Chỉ là Hạ Vũ Châu luôn muốn thử các loại tư thế ở nhiều nơi khác nhau. Trâu Mông đối với việc này vẫn còn thấy ngại ngùng, ví như vừa rồi anh muốn làm trên bàn làm việc trong văn phòng, cô liền khóc muốn quay về giường trước khi màn dạo đầu kết thúc.
Hạ Vũ Châu không có biện pháp, chỉ có thể ôm cô trở lại giường. Trâu Mông cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơ thể mềm nhũn ra, làm cũng sảng khoái hơn.
Vị trí không thể thay đổi, Hạ Vũ Châu đành làm theo tư thế của mình.
Trâu Mông bị bắt trở mình, tay đặt lên đầu giường. Nhận thấy hành động này quá mất mặt, Trâu Mông cong lưng, hai tay run rẩy đỡ.
“Nịnh Mông, hạ eo xuống nào.” Hạ Vũ Châu ấn vào sau eo, làm cô ngã xuống: “Đúng rồi, chính là như thế.”
Hạ Vũ Châu giữ lấy eo thon của cô, dùng sức làm từ phía sau.
“Sâu…sâu quá…” Trâu Mông cảm giác anh chưa từng vào sâu như vậy.
“Sướng không? Hửm?” Hạ Vũ Châu luồn tay xuống thân, giữ lấy bầu ngực cô: “Bóp vú như này có sướng không?”
“A…A ha…” Trâu Mông chân mềm cả đi, tư thế này có chút quá sức, Hạ Vũ Châu thực dùng sức cắm khiến cô có chút chịu không nổi.
“Nhịn một chút Nịnh Mông, sẽ thoải mái ngay thôi, ngoan.”
“Không được…A…Từ bỏ…A…” Trâu Mông đã chịu không nổi, buông lỏng một bàn tay, người cũng ngã về phía trước.
Hạ Vũ Châu kéo tay cô lại, tư thế đổi thành Trâu Mông quỳ trên giường, chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người chịu lực cắm từ phía sau.
“Ô ô….a…” Trâu Mông kêu khóc chói tai.
Tiếng rên rỉ như vậy vào tai Hạ Vũ Châu lại biến thành một loại hưởng thụ.
“Nhẹ một chút…a…a…” Trâu Mông lắc lắc đầu: “Không cần…a…không…”
“Anh muốn, Nịnh Mông.” Hạ Vũ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua: “hoa huy*t nước chảy muốn ngừng cũng không được, làm sao có thể không cần a?”
Hạ Vũ Châu đôi mắt đều đỏ lên, côn th*t ở giữa hai mông cô ra ra vào vào, chất lỏng trong suốt cách tầng bao cao su đều có thể nhìn thấy được bị lôi ra lôi vào.
Trâu Mông khóc lớn, nước mắt căn bản không thể khống chế nổi nữa.
“Nịnh Mông, em là làm từ nước à?”
“Không được…ưm…Hạ…Hạ…Vũ…Châu…” Trâu Mông kêu tên anh đến động lòng người: “Em…không được…a…”
Trâu Mông tới rồi, Hạ Vũ Châu cảm thụ sâu sắc côn th*t giống như bị bấm gãy, hai bên hoa huy*t vừa kẹp lại vừa run rẩy, tiểu huyệt phảng phất như được gắn động cơ, dùng sức mà hút lấy côn th*t của anh.
Không quá nửa phút, Hạ Vũ Châu bị cô kẹp đến muốn bắn ra, hung hăng thọc vào rút ra mấy chục cái, đột nhiên rút ra, đem Trâu Mông trở mình đối mặt với anh, bẻ hai chân cô ra, lần nữa cắm vào. Nộn huyệt dường như xác định là anh, mới vừa cắm vào liền gắt gao cắn chặt, thẳng đến khi anh bắn ra.
Hạ Vũ Châu bắn đến sảng khoái, giữa tiếng nức nở của cô.
“Thật thoải mái, Nịnh Mông.” Anh không lập tức rút ra mà chôn ở trong cơ thể cùng cô triền miên.
Nước mắt Trâu Mông không ngừng rơi, thở hổn hển.
“Cho anh xoa ngực đi.” Anh ôm Trâu Mông vào lòng, vươn tay sờ ngực cô: “Thật mềm.”
“Đi ra…đi ra ngoài…” Trâu Mông đẩy anh.
“Chờ anh thêm chút nữa.” Hạ Vũ Châu không chịu: “dương v*t bị em chiều chuộng, không ở trong tiểu huyệt là không thoải mái.”
“…” Cô hờn dỗi một câu: “Anh…phiền muốn chết.”
“Ha ha ha ha ha.” Hạ Vũ Châu tâm trạng thoải mái, cười sang sảng.
“Em muốn đi tắm rửa.” Trâu Mông đẩy anh không được, cố vặn người để ra ngoài.
“Khó chịu quá đi mất!” Hạ Vũ Châu ấn mông cô lại xoa xoa mấy cái.
“Anh làm sao lại…” Trâu Mông cảm giác được côn th*t trong người mình có biến hóa.
“Làm lần nữa đi, Nịnh Mông.” Hạ Vũ Châu rút ra, vội vàng kéo bao xuống, đổi một cái khác rồi đem cô đè dưới thân: “Anh còn muốn chơi em.”
“…”
Đêm nay Trâu Mông rốt cuộc cũng không đếm được mình đã cao trào bao nhiêu lần. Dù sao thì cô biết, Hạ Vũ Châu cách “một đêm bảy lần” ngày càng gần.
2351 words
01/04/2023