Edit: Vũ Vũ
Trâu Mông được Hạ Vũ Châu ôm đến trên giường, cô thật sự rất mệt, nhưng nghĩ tới gì đó thì vội nắm chặt lấy tay anh: “Phòng tắm…dọn sạch đã…”
“Được rồi.” Hạ Vũ Châu cười rồi xoa đầu cô.
Nếu cẩn thận nghĩ đến độ tuổi này thì những việc này rất hoang đường.
Trâu Mông nằm xuống giường lại không ngủ được, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra trong nhà tắm.
Thẹn thùng lại ngọt ngào.
Từng hình ảnh khiến cô mặt đỏ tim đập như thước phim quay chậm trong đầu, rõ ràng lúc bị anh làm cũng không để ý kĩ như thế.
Nghĩ đến đây mặt Trâu Mông lại đỏ lên, cô phe phẩy tay cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống. Đột nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, cô biết Hạ Vũ Châu sắp ra ngoài nên kéo chăn che mặt lại.
Hạ Vũ Châu biết thừa cô còn chưa ngủ. Đi đến mép giường rồi nằm xuống, vớt cô vào trong lòng mình.
Trong đầu Trâu Mông chỉ có một suy nghĩ: Đây là chuyện mà học sinh cấp ba nên làm à?
“Em nghĩ gì thế?” Hạ Vũ Châu hỏi cô.
“Không có gì.” Trâu Mông lắc đầu.
Hạ Vũ Châu không vội, anh biết mấy giây sau cô sẽ nói.
“Chúng ta…có phải chúng ta hơi nhanh quá…”
“Quá cái gì?”
Trâu Mông bĩu môi: “Dù sao đây cũng không phải việc học sinh cấp ba nên làm.”
Hạ Vũ Châu cười: “Vậy học sinh cấp ba thì làm cái gì? Ngày nào cũng cắm mặt vào sách vở rồi thi cử à?”
Trâu Mông cạn lời: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Không đúng! Ít nhất những việc này không dành cho học sinh ngoan như em.”
Trâu Mông cảm thấy ba chữ “học sinh ngoan” kia hẳn phải viết trong dấu ngoặc kép: “Học sinh ngoan nào giống anh? Làm hết những chuyện không nên làm rồi.”
“Cái này gọi là phát triển toàn diện.”
“…”
Trâu Mông không muốn để ý đến anh, tránh khỏi cái ôm của anh rồi dịch người sang bên cạnh.
Hạ Vũ Châu không biết xấu hổ mà sáp vào.
“Anh phiền quá đi.” Trâu Mông rầm rì nói một câu.
Hạ Vũ Châu cười rồi hôn lên tóc cô: “Cuộc sống cấp ba của chúng ta càng muôn màu muôn vẻ.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Từ trước đến nay anh không nghĩ rằng cấp ba sẽ vui sướng như vậy.”
Trâu Mông cũng không nghĩ tới, vốn dĩ yêu đương là chuyện rất xa xôi với cô chứ đừng nói là lên giường rồi sống chung.
Không nói đến chuyện hoang đường hay không hoang đường, với trạng thái bây giờ của hai người, ai mà bảo Trâu Mông là học sinh ngoan thì cô cũng chẳng dám gật đầu.
Cho dù là học sinh ngoan thì cũng không phải ngoan 100%.
Huống hồ Trâu Mông không thích bị định nghĩa, mặc kệ là học sinh ngoan hay học sinh hư, dù dùng từ nào lên người cô thì cũng kèm theo vế trước là: cha mẹ mất sớm.
Mang định nghĩa thê thảm.
Trâu Mông càng lúc càng mệt, trước khi nhắm mắt đi ngủ cô vẫn không thoát được cái ôm của anh.
Hôm sau mở mắt ra đã thấy Hạ Vũ Châu nằm bò ngủ nhưng người vẫn dính vào với cô, cô rất bội phục Hạ Vũ Châu lẫn chính mình.
Cả hai đều không chê khó chịu.
Trước kia ở nhà Trâu Mông đi ngủ toàn bọc bản thân kín mít, hận không thể giữa mùa hè cũng mặc quần áo dài, khoá kéo với cúc cài lên tận trên cùng.
Đến chỗ này của Hạ Vũ Châu, quan hệ của hai người càng thêm thân mật nên cô cũng mặc ít đi.
Như vậy càng tiện cho Hạ Vũ Châu làm bậy.
Người này rõ ràng đang nhắm mắt chưa tỉnh ngủ nhưng tay vẫn ngựa quen đường cũ mà vén áo thun cô lên, dọc theo bụng nhỏ rồi nắm lấy một bên ngực, lực độ nắm bóp làm Trâu Mông hoàn toàn có lý do rằng anh đang giả vờ ngủ.
Đấy nhìn xem, cô muốn đẩy tay anh ra nhưng vẫn không được.
Người này đúng là quá hư rồi.
“Để anh ôm một lát.” Giọng nói Hạ Vũ Châu nghèn nghẹn.
“Vậy anh ôm đi, đừng có sờ loạn.” Trâu Mông đánh vào tay anh.
Hạ Vũ Châu cười nhẹ, một tay luồn xuống dưới lưng cô rồi lật cô nhào vào lòng mình.
“Mông Mông của anh thật là đẹp.”
Trâu Mông cảm thấy anh nhắm mắt là nói dối, chưa nói đến việc anh còn chẳng mở mắt ra nhìn cô thì có người nào mới sáng dậy mặt vẫn còn ngái ngủ mà xinh đẹp đâu chứ?
So với vấn đề đẹp hay không đẹp, Trâu Mông phát hiện ra vấn đề lớn hơn chính là…
“Sao anh lại…” Anh ôm rất chặt, nơi nào đó kiêu ngạo ngẩng đầu khiến cô muốn xem nhẹ cũng khó.
“Em còn chưa quen à?” Hai Vũ Châu cười hỏi, nhận ra cô muốn đứng dậy thì dùng lực ôm chặt hơn không cho cô nhúc nhích.
“Đừng…giờ mà không dậy lát nữa thím Lưu lên gõ cửa thì sao?” Tuy mỗi ngày Trâu Mông đều ở trong phòng Hạ Vũ Chây nhưng để thím Lưu lên gõ cửa rồi phát hiện hai người ngủ chung, cô vẫn sẽ rất xấu hổ.
“Bé ngốc, em tưởng thím Lưu không biết gì à? Em yên tâm đi, thím ấy không nói gì đâu.” Hạ Vũ Châu ôm chặt cô: “Để anh cọ cọ đi, không làm đâu.”
“…” Trâu Mông biết anh nói được thì làm được, nhưng “cọ cọ” này của anh cũng mất cả buổi.
Trâu Mông mở to mắt nhìn anh, người này thật sự rất đẹp, cho dù là mới ngủ dậy nhưng vẫn không che được dung mạo tuấn lãng của anh.
Đặc biệt là lúc trên mặt anh nhiễm màu tình dục cũng đẹp đến cực kỳ.
–
Hạ Vũ Châu phát hiện Trâu Mông giận dỗi mình vì lúc ăn cơm chẳng thèm để ý đến anh.
“Không để ý đến anh?” Trâu Mông vừa mới ngồi vào bàn đọc được hai trang sách, Hạ Vũ Châu đã sáp tới gần.
Trâu Mông đẩy anh ra, vẫn không quan tâm đến.
“Đừng giận anh, đừng bơ anh mà.” Tay anh lại ôm lấy eo cô.
Lần này Trâu Mông không đẩy anh ra, cô úp sách lại rồi quay sang nhìn anh.
“Không giận nữa?” Hạ Vũ Châu xum xoe lấy lòng.
“Sắp khai giảng rồi, không thể như vậy được nữa.”
“Ừm.” Hạ Vũ Châu đều đồng ý với cô.
“Em nói nghiêm túc đấy, khai giảng xong thì chẳng mấy chốc sẽ thi đại học..” Trâu Mông nhìn anh: “Không thể quá…quá thường xuyên…”
“Được.”
“Vậy anh hứa với em, trước khi kết thúc kỳ thi đại học, đều…không được làm.”
“…” Hạ Vũ Châu cảm thấy Trâu Mông nên dứt khoát lấy mạng anh thì hơn.
“Em nói nghiêm túc.”
“…Em nhịn được sao?”
Trâu Mông trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện đó!”
“Anh có sao?” Hạ Vũ Châu tỏ vẻ vô tội.
“Anh không có!” Trâu Mông cười tủm tỉm nói: “Cho nên trước khi thi đại học xong thì đừng chạm vào em.”
Nói xong cô xoay người tiếp tục đọc sách.
“Ngay cả châm chước đường sống cũng không có?” Hạ Vũ Châu chưa từ bỏ ý định: “Vậy lỡ đâu em muốn thì sao? Em cũng không chừa đường sống cho mình à?”
Trâu Mông quay sang lườm anh một cái.
“Thật ra chúng ta có thể điều chỉnh thích hợp…Ví dụ như…”
“Không có ví dụ gì hết, anh mà còn như vậy thì em dọn về nhà ở đấy.”
Hạ Vũ Châu nhận ra cô rất quyết tâm nên không dám nói thêm gì nữa, sợ cô sẽ về nhà ở thật, vậy thì mất nhiều hơn được, suy nghĩ về sau năn nỉ ỉ ôi nhất định có cách.
Anh cúi đầu nhìn nửa người dưới của mình, có lẽ là phải để “người anh em” chịu khổ một thời gian.
********
Sau khi khai giảng, Trâu Mông một lòng nhào vào học tập, học kỳ sau của lớp 12, tiết thể dục cũng bị các môn chính chiếm dụng, ngày thường ở trong trường Hạ Vũ Châu muốn gặp cô cũng khó.
Buổi tối về đến nhà cô cũng vùi đầu vào bài thi, mỗi ngày còn bố trí cho anh một bài y hệt, đừng nói làm tình, bài thi còn làm không xong.
Trâu Mông ỷ vào việc Hạ Vũ Châu không dám “tuỳ ý làm bậy” với mình, phàm là anh có chút manh mối, nhẹ thì cô nói ngủ phòng cho khách, nặng thì đòi về nhà.
Tóm lại Hạ Vũ Châu đã hiểu được nỗi cực khổ của học sinh lớp 12 rồi.
“Hôm nay cũng không được sao?” Nay là thứ bảy, tiết tự học buổi chiều cũng tan lúc 4 giờ.
Hạ Vũ Châu vừa xuống xe đã dính lấy Trâu Mông, anh đều nhịn hơn một tháng rồi.
“Không được.” Trâu Mông đẩy anh ra: “Chúng ta đã nói xong rồi mà.”
“Không thương hại anh một chút được à?” Bộ dạng của Hạ Vũ Châu đáng thương vô cùng: “Hơn một tháng rồi..”
“Sao anh nói mà không giữ…” Còn chưa nói xong thì cửa chính đã mở ra.
“Thiếu gia và Trâu Mông tiểu thư đã về rồi.” Thím Lưu đi đến, nhỏ giọng nói với Hạ Vũ Châu: “Phu nhân đã về, ngài Hạ cũng tới.”
Hạ Vũ Châu nhíu mày: “Bọn họ đến làm gì?”
Anh kéo tay Trâu Mông đi vào trong, Vũ Trình Lâm và Hạ Đàn Hoa đang ngồi trên sofa nói gì đó với nhau, Trâu Mông chỉ nghe được mấy từ như “hạng mục” rồi “tài sản”.
Hai người ngồi trên ghế thấy có người vào thì cũng dừng lại.
Hạ Vũ Châu cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc hay thân thiết, chẳng có chút cảm xúc gì nhìn ba mẹ mình.
Không hề giống con trai lâu lắm mới gặp lại bố mẹ.
Trâu Mông nhận ra mình và Hạ Vũ Châu vẫn còn đang nắm tay, cô muốn rút ra nhưng bị anh nắm chặt.
“Hôm nay là sinh nhật con mà, đương nhiên ba mẹ phải về.” Ánh mắt Vũ Trình Lâm dừng trên người Trâu Mông nhưng không tỏ ra nghi hoặc hay kinh ngạc, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Dù sao cũng là sinh nhật 18 tuổi của con, con không muốn làm lớn nhưng ít ra cũng phải có nghi thức đầy đủ.”
Trâu Mông cau mày nhìn Hạ Vũ Châu, chỉ nghe anh cười lạnh một tiếng: “Chuyện này quan trọng à?”
Trâu Mông cảm nhận được tay mình bị nắm chặt hơn.
“Ông ngoại con cũng định tới nhưng bác sĩ nói gần đây nhiệt độ ở Tư thành giảm mạnh, thân thể của ông không tiện đi xa mệt nhọc.”
“Tôi nói rồi, không cần thiết.” Hạ Vũ Châu nhìn bọn họ: “Các người đừng làm bộ làm tịch, tôi cũng không cần phối hợp với mấy người làm những chuyện tôi không thích. Một cái sinh nhật thôi mà, đừng tỏ vẻ như năm nào sinh nhật tôi mấy người cũng có mặt vậy.”
“Vũ Châu…” Hạ Đàn Hoa đứng lên, vỗ vai anh: “Đừng nói chuyện với mẹ con như thế.”
Nói xong ông ta nhìn Trâu Mông: “Không giới thiệu một chút về bạn gái à?”
Hạ Vũ Châu kéo Trâu Mông ra sau mình: “Còn cần tôi giới thiệu? Không phải mấy người đã tra xét kỹ càng rồi sao?”
Hạ Đàn Hoa không phủ nhận, hơi mang ý cười nhìn bọn họ: “Con không cần tỏ rõ địch ý như vậy đâu, ba mẹ cũng đâu đến mức cổ hủ. Ba từ Mỹ về, tốt xấu gì cũng phải nể mặt người lớn, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Giờ cơm chiều, Trâu Mông cảm thấy bữa ăn hôm nay như thể đang nhai sáp, khó nuốt xuống được. Bầu không khí này còn khó chịu hơn lúc trước cô ở nhà rất nhiều, nếu mỗi ngày đều phải ăn như vậy thì sớm muộn gì cũng ung thư dạ dày.
Cơm nước xong, Hạ Vũ Châu kéo cô lên lầu với lý do làm bài thi, Trâu Mông hơi khom người chào ba mẹ anh.
Hiếm khi Hạ Vũ Châu trầm mặc.
Ít nhất là sau khi bọn họ ở bên nhau, anh chưa bao giờ im lặng như vậy.
Trong lòng Trâu Mông có hơi giận nên cũng im lặng theo.
Nghẹn hồi lâu, hai người đồng thanh nói:
“Anh…”
“Tại sao lại lừa em?”
2198 words
02/05/2023