Edit: Vũ Vũ
(*Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác – hoàn cảnh đẩy đưa)
“Em…Em nói cái gì?” Hạ Vũ Châu không dám tin vào tai mình.
“Em nói…Em cùng anh sang Mỹ du học.”
Hạ Vũ Châu nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Vốn dĩ em đâu có muốn đi.”
“Không phải, thật ra hôm nay cô đến tìm em là để thương lượng, thành tích tiếng Anh của em không tệ, sang Mỹ du học em thấy cũng không thành vấn đề.” Trâu Mông cúi đầu: “Nhưng…em muốn thi đại học xong rồi mới đi.”
“Em…thật sự nguyện ý sang Mỹ du học sao?” Hạ Vũ Châu vẫn không thể tin nổi: “Là em tự nguyện thật sao?”
Trâu Mông nhìn Vũ Thành Lâm rồi lại nhìn Hạ Vũ Châu: “Em nghiêm túc, cũng là tự nguyện.”
Vũ Thành Lâm lấy cớ nghe điện thoại rồi đi trước, Trâu Mông khẽ thở ra.
“Thật ra em không cần thỏa hiệp vì anh đâu, vốn dĩ anh cũng chẳng muốn đi du học.” Hạ Vũ Châu nhìn cô.
“Nhưng cô nói rất đúng, anh có trách nhiệm của bản thân, đi sang Mỹ du học đúng là lựa chọn tốt nhất dành cho anh.” Trâu Mông cười cười: “Anh vui lên đi, cơ hội này bao nhiêu người muốn mà không được đấy.”
“Mông Mông…” Hạ Vũ Châu vẫn chưa dám tin: “Em không lừa anh đấy chứ?”
Ánh mắt Trâu Mông hơi né tránh: “Sao có thể chứ?” Sau đó cô nghịch ngợm, mang theo ý vui đùa mà hỏi một câu: “Nếu em lừa anh thật thì anh sẽ làm gì?”
Hạ Vũ Châu véo mũi cô: “Anh nhất định sẽ không tha thứ cho em.” Nói xong anh buông tay ra, ôm Trâu Mông vào lòng: “Cho nên em đừng bao giờ lừa anh.”
Một lát sau mới nghe thấy cô đáp lại: “Ừm.”
********
“Cậu điên rồi sao?” Nhậm Giáng Nhã nghe Trâu Mông nói xong, nhịn không được kêu lên ngay trong lớp học.
Mấy bạn học đang chăm chú làm bài cũng quay lại nhìn cô nàng.
Trâu Mông vẫy tay ý bảo cô nàng đừng kích động: “Suỵt…”
Nhậm Giáng Nhã cảm thấy bản thân có chút mất khống chế nên đè thấp giọng hỏi cô: “Không phải…nhưng tại sao chứ?”
Trâu Mông khẽ thở dài: “Mình cảm thấy đó là biện pháp tốt nhất rồi.”
“Rõ ràng không phải!” Nhậm Giáng Nhã kích động.
“Cậu nói cho dù mình có làm gì thì cũng ủng hộ mình mà?”
“…” Nhậm Giáng Nhã hơi hé miệng lại chẳng biết nên nói gì, im lặng một hồi mới nói tiếp: “Mình vĩnh viễn ủng hộ cậu, nhưng cậu cũng suy nghĩ kỹ lại đi.”
Tuy rằng cô nàng cũng biết hẳn là Trâu Mông cũng không muốn suy nghĩ kỹ thêm nữa.
********
“Anh nhìn em chằm chằm vậy làm gì?” Trâu Mông cùng Hạ Vũ Châu đang ngồi trước bàn học làm đề thi: “Anh không làm bài thì chơi game đi.”
Hạ Vũ Châu không thi đại học nên cũng chẳng nghiêm túc như trước: “Anh chỉ muốn nhìn em thôi, cứ luôn cảm thấy không được chân thật.”
“Anh phiền quá đi.” Trâu Mông đẩy anh.
Đẩy không ra mà anh vẫn còn quấn lấy cô: “Đêm nay chúng ta ngủ chung đi mà.”
“Không được, cô vẫn còn chưa đi đâu đấy.”
Mấy ngày nay Vũ Trình Lâm ở nhà nên Trâu Mông đều ngủ trong phòng cho khách. Hạ Vũ Châu nói không cần làm vậy nhưng cô vẫn kiên trì.
“Vậy để anh đi hỏi xem khi nào bà ta đi.” Anh làm bộ đứng dậy.
“Này…đừng mà.” Trâu Mông giữ chặt anh: “Anh đã xin lỗi mẹ anh chưa?”
Hạ Vũ Châu gãi đầu: “Chuyện đó nói sau đi.”
“Cái gì mà nói sau, anh đã hứa với em rồi mà?” Trâu Mông buông bút xuống rồi nhìn anh: “Hứa mà không giữ lời.”
“Anh…” Hạ Vũ Châu xoắn xuýt: “Bà ta cũng đâu có để bụng, cần gì phải xin lỗi.”
“Nhưng cô là mẹ anh.” Trâu Mông cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đừng đối xử với mẹ mình như vậy.”
Hạ Vũ Châu biết ba mẹ có ỹ nghĩa thế nào với Trâu Mông, vội vàng xoa đầu cô: “Được rồi được rồi, anh đi xin lỗi ngay, để anh cõng cành mận gai rồi quỳ xuống nhận tội vậy.”
“Đừng cãi nhau với cô đấy.” Trâu Mông đẩy anh: “Đi nhanh đi.”
Hạ Vũ Châu hôn lên má cô một cái: “Xin tuân mệnh.”
Lúc anh đi đến cửa phòng làm việc ở tầng một, cửa không đóng kín, bên trong truyền ra giọng nói của Vũ Thành Lâm.
“Vậy để đoàn luật sư chuẩn bị đi.” Hạ Vũ Châu nhìn thấy ngón tay của bà kẹp một điếu thuốc: “Cứ chuẩn bị trước, ừ…Khoảng năm triệu nhân dân tệ.” (khoảng 17.000.000.000vnd)
Tắt điện thoại, bà hút một hơi thuốc, lúc quay đầu lại đã thấy Hạ Vũ Châu đứng ngoài cửa, Vũ Thành Lâm hơi sửng sốt.
Bà đi đến cạnh bàn dập thuốc rồi có hơi xấu hổ hỏi: “Có…có việc gì à?”
Bao nhiêu năm trôi qua, mẹ con bà rất ít khi mặt đối mặt với nhau, Hạ Vũ Châu cũng có chút ngượng.
“Công ty…Xảy ra chuyện sao?”
Vũ Thành Lâm thấy bất ngờ vì anh lại quan tâm chuyện công ty, vì trong mắt bà mà nói, trong những người hy vọng công ty đóng cửa nhất định có Hạ Vũ Châu.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Vũ Thành Lâm tránh nặng tìm nhẹ: “Hoạt động bình thường nhất định sẽ tồn tại vấn đề, rất nhanh sẽ giải quyết êm xuôi thôi.” Bà nhìn Hạ Vũ Châu: “Con thì sao? Tìm mẹ có chuyện gì?”
“Con…” Anh có chút co quắp: “Là…con…”
Vũ Thành Lâm cũng đoán được ý của anh: “Được rồi, mẹ biết con muốn nói cái gì.” Bà hơi mỉm cười: “Không cần vậy đâu, con nói không nên lời, mẹ nghe xong cũng mất tự nhiên.”
Hạ Vũ Châu muốn thử nói lần nữa nhưng cuối cùng vẫn thấy rất xấu hổ.
“Cho con.” Vũ Thành Lâm lấy một tập hồ sơ đưa cho anh: “Cái này là tư liệu du học, con xem rồi bắt đầu chuẩn bị trước đi.”
Hạ Vũ Châu nhận lấy rồi lật xem mấy tờ, anh không đọc kỹ mà chỉ lướt qua: “Tháng sau đã đi rồi. Quá…”
Thật ra anh muốn nói là “nhanh quá”, vì anh muốn ở nhà cùng vượt qua kỳ thi đại học với Trâu Mông.
“Học tiếng nên phải đi trước, tháng sau đã là gấp lắm rồi.” Vũ Thành Lâm biết anh nghĩ gì: “Visa du học của Trâu Mông không làm nhanh vậy được, chờ con bé thi xong mẹ sẽ làm visa cho nó sang đó chơi một tuần với con coi như làm quen hoàn cảnh trước, đến khi hoàn thành các thủ tục du học thì tính tiếp.”
Vũ Thành Lâm thấy Hạ Vũ Châu do dự, bà khẽ lắc đầu, thật sự chẳng biết đứa con trai này của mình giống ai, nhà bọn họ vậy mà lại sinh ra một kẻ si tình.
“Không ngờ rằng một cô gái lại có sức ảnh hưởng lớn với con như vậy. Nhưng…” Vũ Thành Lâm thở dài: “Có một số việc, mẹ là thân bất do kỷ.” Bà vừa nói xong vừa nhìn vào mắt Hạ Vũ Châu: “Con…cũng như vậy.”
Hạ Vũ Châu trầm tư một lát: “Con biết rồi.”
Nói xong anh cầm hồ sơ rồi quay người đi, lúc đi đến cửa, anh thở phào một hơi, khẽ quay đầu: “Con…xin lỗi…”
Trong tay Vũ Thành Lâm kẹp điếu thuốc, tay kia run lên không bật được lửa. Bà hơi dừng một chút rồi chậm rãi buông tay xuống.
Trong nháy mắt Hạ Vũ Châu đi ra cửa, Vũ Thành Lâm gọi tên anh: “Vũ Châu…”
“Hả?”
“Mẹ xin lỗi con…về rất nhiều chuyện.”
Hạ Vũ Châu không ngờ rằng mình có thể nghe được những lời này từ miệng của bà, anh hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại cũng không nói gì mà đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Ra ngoài rồi nhưng anh vẫn chưa thể quen được câu xin lỗi mà Vũ Thành Lâm nói, những chuyện này chưa từng xảy ra với hai mẹ con họ.
Anh cười cười nghĩ, có lẽ đây là một khởi đầu tốt đẹp.
********
Sau khi vào tháng năm, kỳ thi đại học tới gần, không khí càng ngày càng căng thẳng. Thứ hai Hạ Vũ Châu phải đi, Trâu Mông không có cách nào đi tiễn anh được.
“Haiz…” Hạ vũ Châu thở dài.
Lỗ tai Trâu Mông cũng sắp chai dần vì những lần thở dài của anh: “Sao anh thở dài nhiều thế?”
“Bây giờ em đừng có chê, mấy hôm nữa em muốn nghe cũng không được đấy.” Hạ Vũ Châu ăn vạ bám dính lấy cô.
Trâu Mông đẩy anh: “Ơ thế em lại càng được thanh tịnh.”
Hạ Vũ Châu nhân cơ hội ôm cô, trời tháng năm đã bắt đầu nóng lên, Trâu Mông tắm xong chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình rồi ngồi làm bài, tóc còn chưa khô hẳn, sờ vào mang theo cảm giác ươn ướt lành lạnh.
Ngón tay anh quấn lấy tóc cô rồi thưởng thức, mùi thơm của tóc quanh quẩn nơi chóp mũi, Hạ Vũ Châu dùng sức hít một hơi, đã lâu rồi anh không được ngửi mùi này.
“Thơm quá.” anh không nhịn được mà cảm thán.
Trâu Mông cạn lời, cô vẫn luôn dùng dầu gội này, làm gì có thơm như anh nói.
“Mông Mông.” Hạ Vũ Châu vén tóc cô lên rồi hôn vào cổ cô.
“Này, ngứa em.” Hơi thở dồn dập quét qua cần cổ, Trâu Mông nhịn không được mà rụt cổ lại.
“Chỉ có mỗi cổ bị ngứa thôi à?” Hạ Vũ Châu đẩy ghế dựa đến bên ngăn tủ.
Trâu Mông bị anh vây trong một góc nhỏ hẹp.
“Hửm, Mông Mông? Chỉ ngứa cổ thôi sao?”
Thật ra cũng không phải, tuần sau tới kỳ kinh nguyệt, mấy ngày trước khi tới tháng thì phương diện nào đó rất mẫn cảm, hơn nữa khi Hạ Vũ Châu muốn động tay động chân, hôn hôn sờ sờ đủ chỗ, vài lần cô suýt chút nữa không chịu nổi mà thỏa hiệp.
“Đừng mà…” Trâu Mông gập chân lại cản anh.
Hạ Vũ Châu thuận thế kéo lấy mắt cá chân cô, tay Trâu Mông cũng theo thói quen ôm lấy cổ anh.
“Xem ra Trâu Mông cũng muốn.”
“Em…em không muốn.” Ánh mắt Trâu Mông né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Ồ, vậy thì là anh muốn.” Hạ Vũ Châu không che giấu: “Mông Mông, cho anh được không?”
Trâu Mông nuốt nước bọt, giọng nói của anh hơi khàn, trong lòng cô cũng căng thẳng theo.
Hạ Vũ Châu nhìn ra sự dao động của cô, ngược lại còn buông lỏng tay, bày ra vẻ mặt tủi thân: “Anh sắp đi đến nơi rồi…Lần này sang đó chắc anh sẽ nhớ em đến nỗi không ngủ được mất, haiz…Em không muốn tội nghiệp anh thì thôi vậy…”
Anh biết Trâu Mông sẽ chịu thua.
Quả nhiên lúc anh giả bộ muốn đứng dậy thì Trâu Mông kéo lấy vạt áo anh: “Đi…đi về phòng…”
“Được.” Anh vui vẻ bế Trâu Mông lên, đi nhanh về phòng.
Trâu Mông cảm thấy mình ngã xuống giường, trời đất xung quanh cũng quay cuồng, cô còn chưa kịp ngồi dậy thì Hạ Vũ Châu đã đè cả người lên.
Anh ôm lấy mặt cô rồi bắt đầu hôn, anh ngậm lấy cánh môi, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, đầu lưỡi duỗi vào trong, tinh tế mơn trớn rồi mút lấy lưỡi cô.
“Ưm…” Trâu Mông dần không thở nổi, tay cũng dùng sức đẩy anh.
Hạ Vũ Châu buông cô ra, nhìn môi cô bị hôn đến mức hơi sưng lên, miệng khẽ nhếch thở phì phò: “Bình thường hôn ít quá nên mới hôn một lúc mà em đã không chịu được rồi.”
Trâu Mông chu miệng: “Nào có…”
Hạ Vũ Châu kéo cô dậy, nắm lấy eo cô: “Vậy hôm nay cho em ở bên trên được không?”
2140 words
12/05/2023