Edit: Chu
Cuối mùa thu, Trâu Mông và Đổng Hân Kỳ nhận được thiệp mời đến Hong Kong tham dự hôn lễ của bạn học.
Hạ Vũ Châu đi cùng cô, cả hai đến sớm hơn Đổng Hân Kỳ hai ngày. Rốt cuộc đã từng sống ở đây ba năm, dù không rành lắm nhưng Trâu Mông vẫn có chút quen thuộc.
“Anh xem.” Trâu Mông đứng bên đường chờ đèn đỏ, “Nơi này chính là cao ốc nổi tiếng ở đây.” Cô lại chỉ về phía đối diện: “Bên kia từng là hải cảng của thành phố.”
“Nghe nói ở đây phức tạp lắm đúng không?”
“Ừm, rất nguy hiểm.” Trâu Mông quay đầu lại nhìn thoáng qua, bốn ký tự to lớn màu vàng rực rỡ trên đỉnh dường như cũng không ngăn được bầu không khí ngột ngạt của hành lang phía dưới. “Người nào không biết hẳn sẽ không cảm thấy đáng sợ.”
Đèn đỏ sáng lên, hai người nắm tay nhau đi qua đường, “Thật ra lúc vừa đến Hong Kong, có một lần em cùng Đổng Hân Kỳ vì bị chỉ đường sai nên đã ghé Mĩ Lệ Đô bên cạnh để mua bánh quy.”
Hạ Vũ Châu nghe đến đây, bỗng nắm tay cô chặt hơn, “Không sợ sao?”
“Lúc đầu thì không sợ, nhưng sau đó lại có mấy người nước ngoài dùng tiếng Quảng Đông sành sỏi nói vài câu ghê tởm, Đồng Hân Kỳ lập tức kéo em chạy đi.” Trâu Mông nghĩ nghĩ, “Khi trở về, tụi em đã kể cho những bạn học khác nghe, bọn họ đều nói tụi em điên rồi khi dám đến nơi đó.”
Sau khi băng qua đường, Trâu Mông ngoảnh đầu nhìn lại rồi cảm thán: “Em cảm thấy cách gọi “Cao ốc Trùng Khánh” ít nhiều đối với người nội địa sẽ cảm thấy thân thiết hơn một chút, nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ cách một con đường, một bên là thời thượng và sang trọng, một bên lại tràn lan tội ác.”
Dọc đường đi, cô chia sẻ với Hạ Vũ Châu về cuộc sống của mình tại thành phố này.
Trâu Mông muốn đi đến đi Thành phố Cảng để mua một đôi giày cao gót, có lẽ cô đã quên bỏ nó vào khi sửa soạn lại vali.
“Đôi nào đẹp?” Mỗi chân Trâu Mông xỏ một chiếc giày, hỏi Hạ Vũ Châu, tuy rằng màu sắc khác nhau, nhưng chúng đều rất hợp với trang phục cô đã chuẩn bị để dự đám cưới, hơn nữa cũng thích hợp để mang hằng ngày.
“Đều đẹp cả.” Hạ Vũ Châu ngồi ở trên sô pha nhìn cô thử giày, “Mua hết đi.”
Trâu Mông bĩu môi, suy nghĩ, “Cũng được.”
Hạ Vũ Châu mỉm cười, ra hiệu cho người phục vụ: “Lấy hết hai đôi này.” Sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi tính tiền.
Đổi lại là trước kia, chắc chắn Trâu Mông sẽ từ chối, nhưng hiện tại cô đã quen dần, chỉ cần không phải món đồ quá đắt, cô đều sẽ nhận.
Doãn Tây Nguyệt luôn khuyên cô nên thản nhiên tiếp nhận lòng thành của Hạ Vũ Châu đối với cô, cho dù là bằng bất kỳ cách nào, việc nhận quà đều có thể khiến cho hai bên cảm thấy vui vẻ. Quả thật cô cũng nhận ra, những lần cô nhận quà của Hạ Vũ Châu, anh đều sẽ rất vui vẻ, và bản thân cô cũng vậy.
Hơn nữa, tài sản của cô tuy rằng ít hơn Hạ Vũ Châu và vĩnh viễn cũng sẽ không nhiều hơn anh, nhưng ít nhất cô cũng được coi là một tiểu phú bà, so với những ngày tháng kinh tế eo hẹp trước kia, hiện tại cô đã có thể mua quà tặng lại Hạ Vũ Châu.
Nhưng Hạ Vũ Châu luôn có một chút tính nết “Được một tấc lại muốn tiến một thước” trên người, ví dụ như khi đi mua giày, anh sẽ muốn mua thêm quần áo, trang sức và túi xách, dù thế nào cũng phải phối cho cô thật phù hợp.
********
“Mình nói này.” Đổng Hân Kỳ và Trâu Mông dựa lưng vào lan can, cô nàng bẻ ngón tay nói với Trâu Mông: “Cậu đã tham dự hôn lễ của đồng nghiệp, hôn lễ của bạn thân, hôn lễ của bạn học. Vậy khi nào mới đến lượt cậu đây?”
Trâu Mông cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng không phải do cô mà.
Trước kia cùng Nhậm Giáng Nhã thảo luận, bọn cô đều hỏi, “Đường Lâm cầu hôn như thế nào?”
Nhậm Giáng Nhã lúc ấy đã trả lời rằng: “Vô cùng đơn giản, thẳng nam cầu hôn mà, chẳng có chút mới lạ gì cả! Mình có thể dễ dàng tìm thấy nhẫn trong nhà đấy. Lúc cầu hôn còn bao cả một nhà hàng nữa chứ, đây mà là cầu hôn gì… trông như đang muốn chia tay mình hơn, nếu đúng là vế sau, anh ấy có lẽ đã chết ở trong nhà hàng vào ngày hôm đó rồi. Mình cũng rất mệt mỏi vì màn cầu hôn này, rõ ràng mình đã biết hết cả rồi, nhưng vẫn phải phối hợp với anh ấy.”
Sau đó, có một lần Hạ Vũ Châu dẫn cô ra ngoài ăn, cũng bao cả một nhà hàng. Trâu Mông âm thầm chờ mong trong lòng, nhưng cuối cùng khi về đến nhà, cũng không chờ được một lời cầu hôn từ anh.
Làm đến mức khiến cô tự cảm thấy bản thân đang vô cùng muốn được gả đi.
“Có phải cậu ta không muốn kết hôn không?” Đổng Hân Kỳ hỏi cô, câu hỏi vừa tuôn ra, cô nàng liền tự phủ định câu hỏi của mình, “Không đúng, Tiểu Nhã nói cậu ta mới 18 tuổi đã muốn cưới cậu rồi mà.”
“Nói thật, mình cũng không biết.” Thật ra Trâu Mông cũng không thèm để ý đến vấn đề này, trạng thái sinh hoạt của cô cùng Hạ Vũ Châu hiện tại dường như chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận mà thôi.
Nhưng đôi khi bị người khác hỏi đến, cô cũng sẽ có chút thắc mắc, vì sao Hạ Vũ Châu vẫn chưa cầu hôn.
“Hey, Zoey, Kiki…” Cô dâu đến cụng ly với bọn họ, sau đó dùng tiếng Quảng Đông nói: “Mình thật sự rất vui khi hai cậu có thể đến dự đám cưới của mình.”
Quan hệ giữa hai người cùng cô dâu rất tốt, cả hai đều là du học sinh từ Đại lục đến đây, có thể gặp được người bạn bản xứ nhiệt tình không phải là chuyện dễ dàng.
Trâu Mông khen cô ấy, tiếng Quảng Đông của cô vô cùng lưu lát: “Chúc mừng cậu nha, hôm nay xinh đẹp lắm đấy.”
“Các cậu cũng vậy, chúng ta đã hơn một năm không gặp nhau rồi, trông hai người đều rất vui vẻ.” Lần gặp mặt trước đó là khi cô ấy đến du lịch ở Đại lục.
Ba cô gái hàn huyên trong chốc lát, cô dâu lại bị gọi đi.
Hai người không tham gia buổi party tối, lưu luyến nói lời tạm biệt với cô dâu rồi rời đi.
“Muốn đến quán bar trước đây chơi một chút không?” Đổng Hân Kỳ đề nghị, “Gọi thêm Hạ Vũ Châu đến cùng.”
“Cũng được.” Trâu Mông lấy điện thoại, chuẩn bị gửi Wechat cho Hạ Vũ Châu.
“Zoey…” Sau lưng có người gọi tên Trâu Mông.
Cô quay đầu, là một bạn nam học cùng lớp, cô lịch sự chào hỏi: “Hello…”
“Đã lâu không gặp.” Bạn học nam dùng tiếng phổ thông bập bẹ chào lại cô, rồi nhìn Đổng Hân Kỳ, “Đã lâu không gặp Kiki…”
Đổng Hân Kỳ có thể nhìn ra một chút gì đó từ ánh mắt và động tác của người bạn học này, hình như đã vội vàng đuổi tới đây, có lẽ không chỉ muốn chào hỏi một chút rồi thôi.
“Thật ra, Zoey, tôi…” Bạn học nam gãi gãi đầu, “Tôi muốn hỏi, cậu… Hiện tại cậu đã có bạn trai chưa?”
Lúc còn đi học cậu ta đã rất thích Trâu Mông, nhưng khi đó cô quá khó tiếp cận, nghe nói có nhiều người có điều kiện xuất sắc hơn cả cậu ta đã bị cô từ chối lời tỏ tình. Cậu bạn học này nghĩ rằng rất khó khăn mới được gặp lại cô, nên cố gom hết dũng khí thử một lần.
“Xin lỗi cậu nhiều lắm.” Trâu Mông dùng tiếng Quảng Đông trả lời cậu ta, đột nhiên nhìn thấy Hạ Vũ Châu đang đi về phía bọn cô, cô mỉm cười nói với cậu ta: “Chồng tôi đến đón tôi rồi.”
Trâu Mông giới thiệu hai người với nhau một chút, cậu bạn học kia tự biết bản thân đã không còn cơ hội, hàn huyên hai câu liền rời đi.
“Có phải cậu ta thích em không?”
“…”
“…Đm.” Đổng Hân Kỳ thật sự nhịn không được, “Tôi thật sự rất muốn biết, sao cậu có thể nhận ra được vậy?”
“Ánh mắt cậu ta cứ dán chặt vào người Trâu Mông như vậy, sao tôi có thể không nhận ra?”
Đổng Hân Kỳ không khỏi cảm thán rằng radar nhỏ của Hạ Vũ Châu quá nhạy bén.
“Đúng rồi, Trình Ngôn vừa tới đây, hai người có muốn gọi cậu ta đi đến quán bar cùng không?”
“Khụ khụ khụ…” Đổng Hân Kỳ ho khan một trận, “Anh ta… Tới đây làm gì?”
Trâu Mông nhìn Đổng Hân Kỳ, cô cảm thấy mỗi lần nghe thấy cái tên Trình Ngôn này, Đổng Hân Kỳ luôn biểu hiện có chút khoa trương.
Đổng Hân Kỳ bị cô nhìn chằm chằm đến mức có chút khẩn trương, bèn bồi thêm một câu, nói với Hạ Vũ Châu: “Tình bạn của hai người tốt quá ha, cậu đến Hong Kong, anh ta liền đi theo đến.”
“Ngày mốt cậu ta sẽ bay sang Úc, hình như hai ngày ở Hong Kong này là để bàn bạc hạng mục gì đó.” Hạ Vũ Châu ôm Trâu Mông, “Đi thôi, chúng ta đến chỗ nào?”
Đổng Hân Kỳ do dự một chút, cô nàng muốn nói bản thân không đi, nhưng lại nhớ tới vừa rồi là do chính cô nàng đã đề nghị đi đến quán bar, nếu hiện tại nói không đi, rõ ràng là cố tình rồi. Cuối cùng, chỉ đành yên lặng đuổi theo.
Ba người đi đến Vịnh Đồng La, ở đó có một quán bar nằm trong con hẻm nhỏ, nói là quán bar nhưng thật ra đây chính là một quán rượu nhỏ ven đường.
Lúc Trình Ngôn tới, bọn họ đều đã uống một bát lớn rượu vào bụng.
Trâu Mông dựa vào người Hạ Vũ Châu, nhìn tiệm kem đối diện đang có hàng người dài đứng đợi: “Em muốn ăn kem sầu riêng của tiệm đó.”
“Anh đi mua.” Anh hỏi Đổng Hân Kỳ, “Cậu muốn ăn vị gì?”
Đổng Hân Kỳ gật gật đầu, “Tôi muốn kem nhãn, cảm ơn.”
Chờ Hạ Vũ Châu đi sang đường, Đổng Hân Kỳ mới nói: “Đã quá à, được chỉ huy tổng giám đốc đi mua đồ ngọt cho tôi.”
Trâu Mông nhìn anh đứng xếp hàng một hàng, cảm thấy có chút không vui, cô nói với hai người đối diện: “Tôi đi cùng anh ấy.”
“Vừa rồi anh ghen phải không?” Trâu Mông mỉm cười, dùng tiếng địa phương hỏi Hạ Vũ Châu.
Hạ Vũ Châu cũng dùng tiếng địa phương trả lời, khi còn anh nhỏ sống ở Ninh Thành, nên không nói tiếng Tư Thành rõ bằng Trâu Mông: “Cũng không hoàn toàn, có chút ghen, lại có chút kiêu ngạo.”
“Hửm?”
“Vợ của anh được nhiều người thích như vậy, không phải anh nên kiêu ngạo hay sao?”
Trâu Mông cười cười, kéo cánh tay anh.
“Chậc chậc chậc.” Anh lắc đầu, “Thế nên bỗng cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương, không muốn ghen nữa.”
Trâu Mông nhìn dáng vẻ vừa tự tin lại vừa đắc ý của anh, nhịn không được bật cười, người này dù trẻ con nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Xác định Trâu Mông đã đi đến bên cạnh Hạ Vũ Châu, Đổng Hân Kỳ mới quay đầu nhìn Trình Ngôn, trong mắt có chút tức giận: “Sao anh lại tới đây?”
Trình Ngôn cũng không bực, uống một ngụm rượu: “Gần đây em cứ trốn tôi làm gì?”
Đổng Hân Kỳ bĩu môi, “Tôi trốn lúc nào?”
“Điện thoại không nhận, WeChat không trả lời, không phải trốn tôi thì là cái gì?” Trình Ngôn hỏi cô nàng: “Vì sao lại né mặt tôi?”
“Không có gì, bận thôi.” Đổng Hân Kỳ đáp cho có lệ.
“Hôm nay cũng bận à?” Hôm nay cậu ta cũng nhắn tin cho cô nàng, thậm chí trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…” Nhưng đợi mãi vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của cô nàng.
“Ừm… Bận…”
Trình Ngôn giật giật khóe miệng, Đổng Hân Kỳ thấy cậu ta không tiếp tục nói chuyện, nên quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện mặt cậu ta đang cách mình gần rất, vội vàng muốn tránh đi, nhưng đã chậm. Trình Ngôn nghiêng người về phía trước, tay bợ đầu cô nàng, sau đó đặt một nụ hôn lên môi Đổng Hân Kỳ.
“…” Đổng Hân Kỳ đợi cậu ta thả lỏng một chút liền đẩy người ra, cô nàng sờ môi mình: “Anh điên rồi sao?!”
Cô nàng quay đầu nhìn Trâu Mông và Hạ Vũ Châu đã đi vào bên trong cửa hàng, hẳn là không nhìn thấy.
“Rốt cuộc là tôi đáng xấu hổ tới cỡ nào?”
“Là mối quan hệ chúng ta rất xấu hổ!” Đổng Hân Kỳ bĩu môi, “Anh muốn nói cho cả thế giới biết rằng mối quan hệ của chúng ta là fwb sao?”
(*là viết tắt của từ “Friends with benefits” trong tiếng Anh, được ra đời trên nguyên lý: Tình bạn kết hợp với tình dục nhưng không phải tình yêu, nhằm chỉ những mối quan hệ “trên tình bạn dưới tình yêu”, khi cả 2 người trong mối quan hệ sẽ trao cho nhau những những lợi ích về thể xác và vật chất dựa trên sự tự nguyện, và không cần phải ràng buộc về bất cứ điều gì như danh phận, thời gian.)
“Nhưng tôi cũng đã nói rồi, chúng ta có thể thay đổi mối quan hệ này…..”
“Đừng nói nữa…” Đổng Hân Kỳ nhìn thấy Trâu Mông và Hạ Vũ Châu đã mua xong, đang đi về bên này, cô nàng lập tức cắt ngang câu nói của Trình Ngôn.
“Thiếu chút nữa mình quên mất, tiệm bánh ngọt đó không sử dụng WeChat Alipay, chỉ thu tiền mặt và còn không chấp nhận tờ tiền có mệnh giá một ngàn dollar Hong Kong. Đúng lúc trên người anh ấy thì chỉ có một ngàn tiền mặt.”
(1 Dollar Hong Kong (1 HKD) = 3.045,38 VND – ngày 04/08/2023)
Trâu Mông đưa đồ ngọt cho cô nàng, “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Đổng Hân Kỳ giải thích: “Nóng quá, ngẫm lại Tư Thành đã gần đến mùa đông, mà bên này vẫn còn hai mươi mấy độ.”
“Cũng không nóng lắm mà…” Trâu Mông nếm một ngụm kem sầu riêng lạnh như băng: “Ưm… Vẫn là hương vị cũ!”
Trâu Mông đưa Hạ Vũ Châu nếm một miếng, “Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Đổng Hân Kỳ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn sang Trình Ngôn, mút một ngụm, tự mình ăn.
Sau khi kết thúc, bốn người cùng nhau trở lại khách sạn.
Đổng Hân Kỳ đến trễ hai ngày, phòng hai người Trâu Mông và cô nàng không cùng một tầng, chờ sau khi Trâu Mông cùng Hạ Vũ Châu ra khỏi, cô nàng hỏi Trình Ngôn trong thang máy: “Sao anh cũng ở khách sạn này vậy?”
“Em nói xem, vì sao?”
Thang máy vừa lúc lên đến tầng của Đổng Hân Kỳ, Trình Ngôn ôm bả vai cô nàng, cùng nhau đi ra ngoài.
“Anh… Về phòng của mình đi..” Cô nàng đẩy tay Trình Ngôn ra.
“Tôi không có thuê phòng.”
“Cái gì?” Đổng Hân Kỳ bắt lấy tay cậu ta, nhìn thẻ phòng cậu ta đang cầm, vừa rồi không phát hiện, hiện tại nhìn kỹ lại mới thấy rõ nó là một thẻ ngân hàng có màu sắc giống với thẻ phòng.
Chẳng trách vừa nãy cậu ta không thể dùng thẻ để quẹt thang máy.
“Dựa vào đâu chứ, tôi đã trả tiền phòng rồi.” Cô nàng bước nhanh hơn, chặn cửa phòng mìng lại.
Trình Ngôn xoa đầu cô nàng, “Tôi trả cho em gấp mười lần.” Dứt lời, thừa dịp Đổng Hân Kỳ đang tính tiền phòng, cậu ta cầm lấy thẻ phòng trong tay cô quẹt một cách công khai rồi đi vào.
“Ơ… Anh…” Đổng Hân Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị vào trong, sau đó đè lên trên tường, “Ôi…”
Trâu Mông bên này cũng không tốt hơn là bao, tuy Hạ Vũ Châu nói không ghen, nhưng vẫn đè chặt cô, đổi hết tư thế đến tư thế khác, bắt cô nói đi nói lại một câu “Chỉ thuộc về một người duy nhất là anh.” Thẳng đến khi cô mệt đến hôn mê anh mới chịu bỏ qua.
*******
Đi Hong Kong bốn ngày, thứ hai đi làm lại công việc đã chất đống, bận rộn cả một ngày, đến tầm 4 giờ chiều mới rảnh rỗi.
Hạ Vũ Châu hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.
Trâu Mông mới vừa nhập được hai chữ, bỗng nhận cuộc gọi đến, nhìn thấy dãy số xa lạ hiện trên màn hình, cô lập tức từ chối.
Trở lại giao diện WeChat, cô tiếp tục gõ chữ, còn chưa kịp ấn gửi đi, dãy số vừa rồi lại hiện lên.
Trâu Mông ấn vào nút chấp nhận: “Alo.”
“Trâu Mông phải không?” Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành.
“Cô là?”
“Tôi là Vũ Thành Lâm, mẹ của Hạ Vũ Châu.”
3078 words
07.08.2023