Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 25: Xem thường tôi à



Dị hạch gắn ở ngón út tay trái Nặc Lan tỏa ra ánh sáng màu trắng bợt, cùng cấp với hạch bạc cấp 1 hạch phòng ảo – lấy vật trong tranh trong tay Úc Ngạn, thuộc hạch trang bị giống gậy bóng chày kiêu ngạo, nhưng kiếm ánh sáng của cô có thể tự do thu vào dị hạch, chém đứt tường gạch xi măng dễ như cắt bánh ngọt.

Màu bạc ở ngón út tay phải thì đậm hơn ít nhất cũng phải bạc cấp 2, chưa xác định được sức mạnh ra sao.

Khi chém kiếm kia nó mang theo dải sáng tạm thời, khi dải sáng biến mất toàn bộ tường gạch nghiêng theo vết kiếm cuối cùng đổ sụp xuống đất, nhà máy bị mất một góc tường, chiếc xe tải phía sau mất chỗ trú ẩn.

Khói bụi tan đi, mấy người nhìn nhau, ba gã đàn ông cầm súng bỏ chạy gọi hai tên đang chuyển hàng lên để tẩu thoát.

Người lái xe đạp mạnh chân ga, xe tải lập tức tăng tốc về hướng ngược lại với Nặc Lan, cô đạp lên mép tường bị chém đứt, dùng thanh kiếm ánh sáng chém trái phải, tạo thành các bậc thang hình răng cưa trên mép tường để đệm chân, sau đó nhảy lên phía trước rồi vung kiếm trước khi tốc độ của xe tăng lên hoàn toàn.

Một góc thùng chở hàng của chiếc xe bị cắt gọn gàng, lớp vỏ sắt thép rơi xuống đất va đập rồi lăn trên con đường hẹp, tạo ra tia lửa điện khắp nơi.

Nhưng khoảng cách giữa người và xe ngày càng xa, không còn hy vọng đuổi theo xe, cuối cùng Nặc Lan cũng giảm tốc độ giận dữ hét to một tiếng, cắm ngược kiếm ánh sáng xuống dưới chân.

“Hôm nay không phải ngày tốt để làm việc.” Nặc Lan nghịch chiếc bông tai xúc xắc rỗng, sáu mặt xoay tròn, “Là điềm xấu, không biết thi kiểm tra có gặp rắc rối gì không nữa.”

Cô vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đen xuất hiện ở vị trí gần nhất với chiếc xe tải. Mặc bộ mũ trùm đen nhánh, khuôn mặt của y bị bóng tối bao phủ dưới bóng của chiếc mũ trùm đầu.

“Hửm? Không phải dân thường.”

Bộ mũ trùm đen nhánh giúp y có tốc độ nhảy của một con mèo, vào khoảnh khắc đối mặt với mặt sẹo Úc Ngạn vẫn đang thất thần suy nghĩ về hướng đầu xe và vết bánh xe khi nó lao tới, dự đoán chiếc xe sẽ rẽ phải sau khi bắt đầu chạy trốn.

Úc Ngạn chạy chéo sang đầu bên kia của nhà máy bỏ hoang, nhảy lên bám tay vào mép tường rồi trèo qua đầu tường, khéo léo tiếp đất.

Y đưa tay ra sau, cầm gậy bóng chạy kiêu ngạo cắm ngược trong túi, khi một góc thùng chở hàng của xe tải bị chém đứt lăn lốc trên đường, y dùng sức xoay người vung gậy đập vào góc sắt lá hình nón.

Sắt lá bay ra ngoài, lao về phía trước theo vòng parabol như dự đoán của Úc Ngạn rồi đâm thẳng vào lốp trước của chiếc xe tải, chiếc xe tải đã tăng tốc chuyển sang trạng thái chuyển động nhanh, bánh trước nổ tung khiến xe trượt mạnh, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai và mùi cao su cháy khét, bốn vết hằn đen sâu in trên con đường hẹp, cả chiếc xe quay vòng lao thẳng vào rãnh bên đường.

Ba người trong tổ tuần tra xem hết một màn này, kinh ngạc nhìn nhau: “Ai vậy, người của chúng ta à?”

Nhân viên điều tra dẫn đầu liên lạc với đài chỉ huy: “Kiểm tra thanh niên áo đen kia.”

Đài chỉ huy trả lời: “Là thực tập sinh tổ 1 tổ trật tự khẩn cấp Úc Ngạn, do Chiêu Nhiên phụ trách dẫn dắt.”

Nhân viên tuần tra nghe xong, vội vàng dùng bộ đàm gọi cho Nặc Lan: “Tiểu Lan, áo đen là người của chúng ta, tuyệt đối đừng làm cậu ta bị thương.”

Nặc Lan thấy xe tải bị lật lao vào rãnh bên đường, lập tức rút kiếm đuổi theo. Chiếc xe lật nghiêng lao thẳng xuống rãnh, phần đầu và thùng chở hàng biến dạng hoàn toàn, gã mặt sẹo lái xe tức giận đập mạnh vô lăng, đập vỡ kính cửa bị kẹt rồi nhảy ra ngoài, rút ​​súng lục trong ngực ra bắn một phát về phía Nặc Lan đang đuổi theo.

Khẩu súng lục không có đầu nồng giảm thanh, tiếng đạn xuyên qua không khí rung chuyển màng nhĩ, Nặc Lan không né tránh mà ngay lập tức giơ tay lên, thanh kiếm lao ra từ hư ảo chém bay viên đạn bay về phía trước làm đôi, tia lửa bay khắp nơi.

Ba người cầm súng bỏ xe chạy trốn, vừa chạy trốn vừa điên cuồng bóp cò về phía Nặc Lan, những viên đạn bay tán loạn, vẽ những đường chéo nguy hiểm trên không trung.

“Tôi cá là kỹ năng bắn súng của mấy người rất tệ.” Nặc Lan không chút sợ hãi lao tới xe tải, hai tay nắm chặt kiếm rồi chém xuống, ánh sáng từ lưỡi kiếm chém qua cánh tay của gã mặt sẹo, lúc đầu gã chỉ cảm thấy như bị một sợi dây mảnh cắt qua, không ngờ hai giây sau bàn tay cầm súng của gã mặt sẹo nối liền nửa cẳng tay trượt dọc theo đoạn cắt sắc nhọn, bàn tay bị đứt lìa trượt xuống đất.

Phần cẳng tay bị đứt đã bị tia laser đốt cháy đến mức không thể chảy ra một giọt máu nào. Mặt sẹo sợ hãi choáng váng, phải rất lâu mới ôm lấy cánh tay bị đứt, đau đớn lăn lộn trên mặt đất gào thét điên cuồng.

Những người khác nhìn thấy đại ca của mình ngã xuống đất, lập tức xua tan ý nghĩ phản kháng, chạy tán loạn tránh xa Nặc Lan.

Nhưng họ đã quên mất một người.

Úc Ngạn đã đứng chặn đường thoát của họ, hai tay cầm gậy bóng chày kiêu ngạo, chống xuống mặt đất giữa hai chân, mũ trùm đen nhánh che kín khuôn mặt chỉ để lại một hố đen.

Y hoàn toàn không phải là người nhiệt tình giúp đỡ đồng nghiệp, lý do đơn giản khiến Úc Ngạn làm những việc không liên quan đến mình là vì y thích ba khẩu súng trong tay những gã này.

Úc Ngạn giơ gậy lên, một gậy một đầu, gậy gỗ nặng nề đánh vào đầu phát ra tiếng kêu giòn tang, một người trong đó giơ súng bóp cò về phía y, Úc Ngạn cúi người tránh né, nhanh chóng tiếp cận như một con mèo, nện một gậy lên đầu đối phương, đối phương hét lên thảm thiết, khẩu súng trong tay bay lên, Úc Ngạn giơ tay khẩu súng rơi thẳng vào lòng bàn tay y.

Trong đám người đó vẫn còn một người đang cầm súng, gã thở phì phò bò dậy, quay đầu thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình.

Úc Ngạn vác gậy bóng chày, cầm súng đứng trước mặt gã.

Người nọ run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm toàn thân, gã ngoài mạnh trong yếu cười lên, bước lên một bước đầu đối diện với họng súng, nở nụ cười khiêu khích nói: “Này, nhìn mày không giống dân trong nghề, thu súng của tao, mày biết dùng không?”

Ba công ty săn giết dị thể phải thực hiện thỏa thuận không được dùng súng khi làm việc, tổ tuần tra Subway cũng được yêu cầu không được nổ súng trong khi tuần tra, một số người cố tình tận dụng kẽ hở của quy tắc này, dù gì thì ngoài bảy bước súng nhanh hơn nhiều vũ khí, trong vòng bảy bước súng vừa nhanh vừa chuẩn.

Sự cạnh tranh giữa ba công ty săn giết dị thể khốc liệt hơn nhiều so với các công ty thương mại thông thường, các công ty đối thủ sẽ tìm kiếm thế lực thứ ba không bị ràng buộc để điều tra tình báo hoặc buôn lậu mẫu vật.

Chỉ cần không xảy ra xung đột công khai, chính phủ sẽ không can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa các công ty săn dị thể, vì đây không còn là cuộc chiến giữa những người bình thường nữa, mà là cuộc chiến liên quan đến dị thể và vật dẫn đầy rẫy nguy hiểm và thuốc súng, một cái tác động đến nhiều cái.

“Tôi là cộng tác viên.” Một tay Úc Ngạn cầm đầu tuýt chạm vào đầu vai, nạp đạn lên nòng, phát ra tiếng máy móc cạch vang, y duỗi thẳng cánh tay, nhanh chóng bắn một phát súng vào cánh cửa cách đó hai mươi mét.

Tay cụt cầm súng của mặt sẹo rơi xuống đó, viên đạn trúng vào bàn tay bị chém đứt, lòng bàn tay bị nổ tung, nhưng khẩu súng trong tay gã vẫn nguyên vẹn rơi xuống đất.

Người cuối cùng tái mặt, chậm rãi giơ tay đầu hàng, ném khẩu súng trên tay xuống chân.

Nhân viên tổ tuần tra Subway rối rít chạy tới, trói những kẻ đang nằm la liệt trên mặt đất, chuẩn bị áp giải về, vài nhân viên mặc đồ bảo hộ cẩn thận di chuyển hàng hóa trong thùng xe, trong đó có một thùng hàng hóa bị hư hỏng bên ngoài, không biết có bị rò rỉ gì không.

Úc Ngạn cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, đầu tiên là lén lút bỏ ba khẩu súng vào túi đeo vai, sau đó ngồi xổm xuống một con mương nước bị khuất, nhặt từng viên đạn dưới đất lên.

“Cậu là ai?”

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ một nơi rất gần, Úc Ngạn ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt to với hàng mi dày.

Nặc Lan đứng sau lưng y, hai tay chống lên đùi khom lưng nhìn đỉnh đầu Úc Ngạn, xúc xắc treo trên dái tai cô vẫn đang quay, mái tóc dài đen trắng rũ xuống thái dương.

Úc Ngạn thu dọn đồ vật xong nhanh chóng kéo túi lên rồi co cẳng bỏ chạy, không ngờ lại bị cô túm lấy cổ áo lại, sức cô rất lớn kéo Úc Ngạn đến trước mặt mình.

“Làm gì thế.” Nặc Lan mò mẫm vào hố đen dưới mũ trùm đen nhánh, nắm mặt Úc Ngạn rồi kéo y ra khỏi mũ trùm, “Mấy tuổi? Họ không thuê lao động trẻ em đấy chứ?”

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp mạnh mẽ, bóng mắt lệch sáng cực đậm và đôi môi đỏ mọng khiến Úc Ngạn không biết nói gì.

Úc Ngạn sợ nhất là nói chuyện với người lạ đặc biệt là con gái, trầm ngâm hồi lâu vẫn không biết nên nói gì, mặt bị bóp đau y trả lời mơ hồ: “Năm 99, là thực tập sinh của tổ trật tự khẩn cấp.”

“À… là người ngài Chiêu dẫn, hèn gì bọn họ bảo tôi không được làm cậu bị thương.” Nặc Lan nhếch lên khóe môi, ngón tay cái xoa gò má ửng đỏ của Úc Ngạn, “Ngài Chiêu mà có hỏi thì nói mình tự té, biết chưa?”

Dây kéo sau lưng Úc Ngạn khẽ trượt xuống, khóa kéo không đúng lúc lại kêu meo meo.

Úc Ngạn: “…”

“Ồ.” Nặc Lan che miệng lại, hưng phấn hỏi: “Quần áo này cậu mua đâu thế, cho tôi đường link…”

“Mũ trùm đen nhánh do thương nhân nửa đêm tới nhà chào hàng.” Úc Ngạn buộc phải trả lời.

“À… Thế chắc hết hàng rồi… Tôi cũng thích mua đồ của thương nhân nửa đêm.” Nặc Lan lắc con xúc xắc đang quay trên tai: “Tôi cũng mua rất nhiều.”

Úc Ngạn nhìn cô từ đầu đến chân, đoán rằng tất cả trang phục của cô đều có thuộc tính, chiếc váy trên người giống như đồng phục của dealer, tạo cho người khác cảm giác như một con bạc cuồng nhiệt.

Úc Ngạn tìm lý do thoát thân, đi vòng quanh bệnh viện Huyện Cổ theo yêu cầu của người phỏng vấn, sau khi xác nhận không có gì bất thường, y quay trở lại ga trang viên Pisa, không ngờ cô gái kia vẫn đang đợi y ở ngoài sảnh nhà ga.

“Này, em trai. Xe tổ tuần tra đầy để tôi một mình đi tàu điện ngầm đến công ty, tiện đường không?”

Úc Ngạn khẽ ngây người, chờ phản ứng lại thì y đã gật đầu.

Y ngay lập tức cảm thấy quần áo và phụ kiện của cô không bình thường, chiếc váy dealer có lẽ có thuộc tính điều khiển ý thức người khác, giống như dealer trên bàn đánh bạc.

Hai người cùng nhau bước vào trạm, vì trang phục khá đặc biệt nên có rất nhiều ánh nhìn tò mò của một số hành khách nhưng Úc Ngạn vẫn thờ ơ nắm tay vịn, nhìn chằm chằm vào sân ga cũ đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ.

Dị thể hoành hành phạm vi an toàn ngày càng nhỏ, dân số thường trú ở thành phố Hồng Ly đã giảm bớt 1/3, những trạm dừng thiếu bảo trì phù hợp với thành phố đang suy tàn.

Nhưng vẫn có rất nhiều người không muốn rời đi, có lẽ vì họ sống trong cảnh nghèo khó không thể ra ngoài, hoặc vì chiếc mũi nhạy cảm đánh hơi được những cơ hội kinh doanh từ dị thể.

“Nghe nói những tòa nhà cũ này đã được sếp lớn mua lại.” Nặc Lan chỉ vào khu bỏ hoang lướt ngang qua ngoài cửa sổ.

“Bán được không? Có lẽ sẽ không có cư dân mới nào chuyển đến.”

“Ha Ha, ai mà biết được. Hai mươi phút nữa sẽ đến trạm Đê Kiến.” Nặc Lan liếc nhìn biển hiệu trạm trên bảng điện tử, chân cô hơi nhức vì đứng trên giày cao gót quá lâu, nhưng không còn cách nào khác, những món của Thương gia nửa đêm phải mặc với nhau mới có thể đạt hiệu quả tối đa.

Khi những hành khách xung quanh nghe cô cười nói nhắc đến trạm “Đê Kiến”, họ lập tức im lặng, vội vàng thu ánh mắt lại thậm chí còn lặng lẽ rời đi, kính sợ nhường lại vài ghế trống.

Úc Ngạn tìm một chỗ trống gần đó, mời Nặc Lan ngồi xuống.

“Ngoan lắm.” Nặc Lan cũng không ngại, lại véo mặt Úc Ngạn qua lớp mũ trùm rồi ngồi xuống chiếc ghế trống.

Chủ yếu là do cô quá cao, lại còn đi giày cao gót mười centimet, Úc Ngạn cứ mải nghĩ đến cảnh tượng——toa tàu hơi rung nhẹ, cô gái mất thăng bằng, giày cao gót đâm vào chân y, máu trào ra.

Sau khi Nặc Lan ngồi xuống, hai tay đặt tự nhiên lên đùi, Úc Ngạn tò mò nhìn hai ngón út không trọn vẹn trên bàn tay cô.

“Lúc trước bị chặt đứt ở sòng bạc,” Nặc Lan thoải mái giơ tay lên cho y xem, “Có chơi có chịu, sau đó tôi rời khỏi nơi đấy.”

“Đánh bạc?”

“… Ừm… Bản tính vậy đó, ngứa tay không nhịn nổi.” Nặc Lan cười nói, “Cậu xem tôi có hai rãnh gắn hạch, đều gắn hạch mù.”

Úc Ngạn mở to hai mắt. Phải biết rằng vẫn dẫn con người bình thường chỉ có thể được gắn một hạch trong suốt cuộc đời, không thể thay thế, ấy mà cô lại dám đặt cược hạch mù lên người mình, nếu cược ra được hai hạch cấp bạc thì vui mừng nhưng lỡ xui xẻo mở ra hạch cấp thấp bị giới hạn số lần sử dụng, số phận của cô thậm chí sẽ thay đổi theo đó.

Một kẻ đánh bạc đến mức cực đoan cũng chỉ như vậy thôi.

Hành khách trên tàu dần dần thưa thớt, mãi khi đến “trạm Đê Kiến”, trong toa vắng vẻ chỉ còn hai người bọn họ.

Trụ sở Subway được đặt ngay trạm nhà ga này, thực ra các phân khu lớn nhỏ trải khắp hệ thống tàu điện ngầm trong thành phố, tạo thành một mạng lưới hoạt động khổng lồ.

Sau khi xuống tàu, xung quanh hoàn toàn tối đen khác hẳn với các trạm khác, những con thú có khứu giác nhạy bén có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm lan tỏa trong không khí.

Ngoài ra, trạm ga này không có lối ra mặt đất mà chỉ có một thang máy đi xuống, trong khe hở thang máy có một ánh đèn đỏ, trong không gian tối đen chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt này.

Thang máy rất dài, mất khoảng nửa phút mới thấy ánh sáng, lối vào dưới lòng đất trở nên rực rỡ, các vệ sĩ mặc vest đen đứng tách thành hai nhóm ở hai bên thang máy.

Úc Ngạn trở nên cảnh giác, vì trạm kiểm soát an ninh Subway không kiểm tra túi của nhân viên, không biết ở đây có kiểm tra không vì trong túi y có ba khẩu súng.

Quả nhiên, vệ sĩ chặn hai người lại, đầu tiên so sánh ảnh trên thẻ phân phận, sau đó dán thẻ thân phận vào đầu đọc thẻ, yêu cầu quét dấu vân tay, xác nhận thông tin xong mới trả lại cho hai người họ.

“Nghiêm ngặt vậy. Nhưng nếu đem súng về nhà rồi quay lại thì không kịp mất.” Úc Ngạn hối hận trong lòng.

Vệ sĩ áo đen mở từng chiếc túi của hai người ra kiểm tra cẩn thận, thậm chí còn mở máy phân tích lưu trữ hạch của Úc Ngạn để kiểm tra số lượng và chủng loại, sau đó kéo khóa lại ra hiệu bọn họ đi qua.

Úc Ngạn sửng sốt, súng ở đây không được coi là hàng cấm à?

Nặc Lan quen thuộc với địa hình Subway hơn Úc Ngạn nên cô dẫn Úc Ngạn đến thang máy, nhấn nút lên tầng. Thang máy từ tầng hầm 8 đi lên tầng 1, cửa từ từ mở ra hai bên.

Nội thất của công ty xa hoa hơn nhiều so với tưởng tượng của Úc Ngạn, vốn y tưởng toàn bộ công ty đều nằm dưới lòng đất, có lẽ sẽ tối tăm nhưng nơi này lại nguy nga lộng lẫy, ánh đèn sáng tỏ khiến người ta quên mất rằng mình đang ở dưới mặt đất mấy chục mét.

Một vệ sĩ mặc đồ đen đang chờ trong thang máy, ấn nút giúp hai người, đưa họ đến tầng nơi các thực tập sinh làm bài kiểm tra viết.

Ngoài phòng thi có mười thực tập sinh đang chờ thi, trong đó còn có vài người cầm một cuộn tài liệu in, vừa đi loanh quanh vừa học thuộc lòng. Đứng trước cửa có một thanh niên mặc quần áo thể thao màu đỏ lửa, hai tay kê đầu ung dung dựa vào tường, không khí xung quanh nóng bừng, đốt cháy cây cảnh đặt trong hành lang.

Lúc trước ở Cục Diều Hâu y từng có cơ duyên gặp mặt cậu ta một lần, trên ngực cậu ta đeo thẻ thân phận, cột họ tên viết 3 chữ “Hỏa Diễm Khê”, nơi cổ họng cậu ta gắn một dị hạch đỏ như máu đang cháy, chuyển động trái phải như con mắt.

Cậu thanh niên vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Úc Ngạn, đánh giá Úc Ngạn từ đầu đến chân, hơi nhếch cằm, nở một nụ cười khinh miệt.

Úc Ngạn không tỏ vẻ gì lấy điện thoại ra xem thử, quả nhiên người phỏng vấn để lại tin nhắn.

Boss: “Đến chưa? Không phải thí sinh không được vào tầng đó, tôi đang ở văn phòng, khi nào xong thì nhắn tin cho tôi hay rồi đợi tôi ở cửa.”

Úc Ngạn: “Đến rồi.”

Boss: “Đừng căng thẳng, thật ra cậu không cần ganh đua thành tích với người khác. Tôi không quan tâm nhiều đến thứ hạng, thứ hạng chỉ là cái cớ thôi, thực tập sinh kỳ này ai cũng có thực lực, gần như không có khả năng bị loại.”

“À mà, nhớ đừng để người khác biết cậu có thể đổi hạch.”

Thái độ quyết thắng của Chiêu Nhiên khác hẳn lúc trước, có lẽ sáng nay anh đã biết được thực lực của các thực tập sinh tham gia kỳ thi.

Đã quen với giọng điệu tự tin của Chiêu Nhiên, Úc Ngạn bỗng cảm thấy không vui, liền gửi ngay một tin nhắn thoại.

*

Chiêu Nhiên đang ngồi trong văn phòng, hai tay ôm đầu gục xuống bàn, vuốt loạn mái tóc rối bù của mình.

“Hai lão già kia tìm đâu ra hai thực tập sinh này… một người gắn hai hạch, toàn bộ đều là hạch cấp bạc, một người thì gắn hạch loại dị hóa đỏ cấp ba, còn yêu cầu người phỏng vấn không được cung cấp tài nguyên cho thực tập sinh.” Chiêu Nhiên vô vọng gục xuống bàn, linh hồn như khô héo, “Thôi kệ đi, sao cũng được, thi cử không phải là điểm cuối của cuộc đời, kết quả thi cũng không thể đo lường được giá trị của cuộc sống.”

Ting Ting, Úc Ngạn gửi tin nhắn thoại tới.

Úc Ngạn: “Người phỏng vấn, anh xem thường tôi à?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.