Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 3: Gặp bố mẹ



Tắt đèn ở đầu giường, Tô Hạ liền cuộn mình sang phía bên phải giường, rõ ràng là khẩn trương muốn chết, còn phải cố gắng chống đỡ không dám thở mạnh. Phía bên kia giường hơi lõm xuống một chút, Kiều Việt đã nằm lên rồi.

Hai người đáp chăn riêng, Tô hạ cảm thấy không mở thảm điện thì rất lạnh, cuộn chăn một vòng cũng ngủ không được, phía bên cạnh vừa vặn truyền đến tiếng hít thở.

Nhịn không được khẽ trở mình một cái, một màu đen bao trùm, đến cả mặt Kiều Việt cũng không thấy rõ. Anh hình như đã ngủ rồi, hô hấp vững vàng mà yên ổn.

Tô Hạ chắp tay để bên sườn mặt, nhìn anh đến xuất thần.

Từ khi gả cho anh tới giờ, cô không ngừng lên mạng tìm hiểu từ khóa “Bác sĩ không biên giới”, những nơi anh dừng chân, nguy hiểm mà anh đối mặt, thậm chí cả những việc cần phải làm, cô cũng lẳng lặng khắc ghi vào trong tim.

Cứ nghĩ anh trở về rồi thì hai người sẽ có nhiều đề tài chung để nói, nhưng vừa nhìn thấy Kiều Việt, tất cả ngôn từ đều bay đi đâu mất.

Cô gái nhỏ có chút uể oải, thở ra một cái.

Không biết lúc nào thì ngủ mất, cũng không biết lúc nào thì tiềm thức bắt đầu trở nên khó chịu. Trong khoang mũi giống như bị tràn nước, có thể cảm nhận được mùi từ trong cổ họng càng ngày càng mãnh liệt. Lúc cảm giác không thoải mái tích lũy đến đỉnh điểm, Tô Hạ giật mình tỉnh lại, miệng há to thở, hô hấp như bị sặc, ho một cái nước mắt liền chảy ra.

“Sao vậy?”

Thanh âm của Kiều Việt không có vẻ gì là buồn ngủ, anh mở đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhạt làm cho Tô Hạ theo bản năng lấy tay che mặt.

Anh rất nhanh phát hiện Tô Hạ không bình thường, nghiêng người nắm lấy tay cô đang che trên mặt, chóp mũi và khóe miệng toàn là màu đỏ, máu vẫn còn dính bên ngoài: ” Đừng nhúc nhích, chảy máu mũi.”

Tô hạ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt trong suốt vừa sâu vừa đen của anh, khoang mũi nóng lên, có cảm giác cái gì cũng muốn chảy ra ngoài, cô chùi qua một cái liền cảm thấy không đúng, lại đưa ra trước mặt xem…

Vừa định thét chói tai thì miệng đã bị bụm lại, ngón tay thon dài của người đàn ông nhanh chóng lướt nhẹ sát qua khóe miệng cô, cảm giác đầu ngón tay mềm mại, phía trên còn có máu.

Tô Hạ đã ý thức được tình huống hiện giờ, có chút hoảng sợ không dám sờ cái mũi đang chảy máu, trong miệng cũng toàn mùi máu tươi, lại cúi xuống nhìn áo gối, vết máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt.

“Em, em bị làm sao vậy?” Cô sờ sờ cái mũi nói giọng ồm ồm, trên lông mi vẫn còn dính nước mắt. Trước khi ngủ còn nghĩ đến Kiều Việt…hay tại vậy nên mới chảy máu mũi?

Người đàn ông xuống giường đi sang phía cô, vén chăn của Tô hạ lên, cô gái nhỏ co rúm lại: “Hơ.”

Anh dừng động tác lại, đem chăn bông cuộn lại phía sau cô, cúi người ấn vào ót Tô Hạ: “Đừng ngửa cổ, máu mũi sẽ chảy ngược vào cổ họng.”

Máu mũi chảy ngược…

Tô Hạ là lần đầu gặp phải tình huống như vậy, có chút sợ hãi: “Em trước giờ chưa từng bị chảy máu mũi.”

“Đứng lên, vào nhà vệ sinh.”

Cô ngơ ngác đi theo anh, tay anh vẫn để sau ót cô, chiều cao chênh lệch khiến cho Tô Hạ cảm thấy chính mình là cây gậy ba toong đội lốt người của Kiều Việt.

“Cúi thấp xuống một chút.”

Tới bên cạnh bồn rửa mặt, Kiều Việt để cô cúi người xuống, lúc vặn mở vòi nước Tô Hạ liền kêu lên: “Đừng đừng đừng, bên này là nước lạnh đó.”

“Thì phải dùng nước lạnh.” Người đàn ông phía sau đơn giản trả lời, chìa tay ra thử một chút, tay bắt đầu vén tóc của Tô hạ lên.

Tóc trong lòng bàn tay mềm mại mảnh mai, lạnh lẽo trơn bóng suýt thì không giữ được, động tác của Kiều Việt nhẹ nhàng, đem che chắn không để nước lạnh bắn vào cổ Tô hạ.
“A.” Cô gái nhỏ phía dưới bắt đầu vặn vẹo kháng cự: “Lạnh lạnh lạnh.”

“Đừng nhúc nhích.”

Anh trầm giọng nói một câu, Tô Hạ lập tức không dám động đậy. Nhưng mấy cái vỗ nhẹ nhàng phía sau cổ cũng khiến cái cổ mảnh khảnh của cô nhịn không được phát run lên, cảm thấy nổi da gà.

Động tác của Kiều Việt cũng nhẹ đi một chút.

Mấy tiếng ba ba trong nhà vệ sinh cứ mập mờ vang vọng lại, trong nháy mắt Tô Hạ lại cảm thấy không tốt. Cô không an phận lại muốn ngẩn đầu lên, lại bị Kiều Việt đè mạnh cái ót xuống: “Ngoan một chút.”

“Lạnh.” Vành tai từ từ đỏ ửng lên.

Kiều Việt dừng một chút, lúc sau thời gian nước nóng trong lòng bàn tay cũng lâu hơn.

Ngọn đèn mờ ảo ấm áp, Tô Hạ trong gương đang rửa mặt, động tác giống y như con mèo nhỉ, từ từ chậm rãi lau đôi mắt tinh tú, hai má trơn bóng hiện ra dưới ánh đèn, lộ ra gương mặt trắng sữa.
Kiều Việt thu hồi tầm mắt: “Tối hôm nay em ăn cái gì?”

Tô Hạ vừa ùng ục súc miệng, vừa mơ hồ trả lời: “Thì lẩu chứ gì.

Cô vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa suy nghĩ, ăn lẩu là chuyện bình thường thôi mà, sao mà chảy máu mũi được. Thịt bò cô ăn cũng được mấy miếng đâu, đồ ăn thì ăn không ít, theo đạo lý thì không có khả năng.

Người đàn ông nghe vậy, mi tâm liền nhăn lại: “Vậy chắc là không phải tại lẩu.”

“A, đúng rồi, canh.” Tô Hạ giật mình, sau khi nhổ ngụm nước súc miệng cuối cùng ra liền tức tối: “Em ngửi thấy có mùi hải sản, có phải tại nó không?”

Ánh mắt Kiều Việt dừng trên mặt Tô Hạ, như đang tìm tỏi nghiên cứu gì đó, ánh mắt đó làm cô khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Quên đi.” Anh chậm rãi rửa tay dưới vòi nước, thói quen của người học y: “Vẫn chẳng biết lo lắng gì cả.”
Phía bên này cô không cách nào ngủ được, chỗ nào cũng là vết máu loang lổ, nhìn một cái đã thấy sợ. Tô Hạ đem vỏ chăn và áo gối bị dơ vào phòng tắm, quay lại rồi mới bắt đầu sầu não.

Trong tủ không còn chăn dư nữa rồi, làm sao bây giờ?

Kiều Việt đứng bên giường một hồi, giở chăn lên: “Em ngủ đi.”

“Vậy anh thì sao?”

Anh ngồi lên sô pha cạnh giường, hai tay khoanh trước ngực: “Lệch múi giờ.”

Từ bé đến giờ Tô Hạ chưa đi nước ngoài bao giờ, không biết cảm giác bị lệch múi giờ là như thế nào. Nhưng thực ra trước kia có mua đồ nước ngoài trên mạng cũng thường xuyên gặp một số chủ tài khoản giới thiệu thuốc melatonin chữa mất ngủ, đặc biệt là khi bị lệch múi giờ, ít nhiều cũng có khái niệm về trường hợp này.

Nhưng trong phòng lạnh như vậy, anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, vì bị lệch múi giờ mà ngồi trên sô pha, ai mà tin? Huống gì mắt anh còn mang thần sắc nhợt nhạt mệt mỏi như thế kia.
Tô Hạ không biết gần đây anh bận cái gì, có một số việc anh không nói, cô cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua gần đây tình hình ở Ai Cập không tốt lắm, virus Ebola còn chưa đi hết thì lại xuất hiện Zika, trước khi về nước còn phải cách ly kiểm tra ba ngày, Kiều Việt căn bản không ngủ được tí nào, đây đều là những điều Tô Hạ không biết.

Cô do dự, cũng trèo lên trên giường: “Em thật sự không mệt, anh nghỉ ngơi đi.”

Trải qua một trận khó chịu như vậy, cơn buồn ngủ của Tô Hạ cũng không còn nữa. Cô thuận tay lấy laptop ở đầu giường lên mở ra, bài báo viết dở buổi chiều còn thiếu một phần kết nữa.

Tin tức có từ chiều hôm qua, ngày hai mươi chín ở tòa nhà cao nhất thành phố D có 5 người dọa nhảy lầu để uy hϊếp đòi tiền lương, vải trắng chữ đen treo từ trên mái nhà nhìn rất dọa người, công khai lên án tập đoàn Cường Thịnh.
Cũng may 5 người kia được động viên đi xuống, cô nhận được nhiệm vụ đi phỏng vấn, cuối cùng mới liên hệ được với tập đoàn Cường Thịnh, mới phát hiện sự thât không phải là bọn họ nợ tiền lương. Tập đoàn đã đem đủ số tiền giao cho công ty xây dựng Ngũ Tinh, khoản tiền công trình của bọn họ hẳn là phải do công ty xây dựng Ngữ Tinh thanh toán.

Nhưng chính bọn họ tới giờ cũng không thể liên hệ với đương sự bên Ngũ Tinh, dựa vào tình hình bên đó do bạn bè nói, tổng giám đốc của Ngữ Tinh chơi cổ phiếu chứng khoán mất cả vốn lẫn lãi, đã sớm mất liên lạc. Cô giải trích rõ lý do với 5 người kia, đối phương lại nói lời né tránh, vẫn khăng khăng là tập đoàn Cường Thịnh sai, hơn nữa phải đền tiền mình gấp nhiều lần.

Phòng quan hệ xã hội của tập đoàn cảm thấy ảnh hưởng không tốt, đã dự định âm thầm trả cho bọn họ năm mươi vạn. Nhưng Ngũ Tinh đã chạy mất rồi, bọn họ nghĩ khó mà đòi được tiền, vì thế giữ mãi không buông.
Tô Hạ đeo kính lên, mười ngón tay gõ cách cách như bay trên bàn phím, “…Có thể đi tố tụng để bảo vệ quyền lợi và lợi ích hợp pháp của mình, chứ không phải dùng cách nhảy lầu uy hϊếp, một phương thức cực đoan để thương lượng tiền lương, lợi dụng sự đồng cảm của xã hội và sự bảo vệ hàng đầu các nhóm yếu thế gây mất trật tự công cộng, là điều mà pháp luật nghiêm cấm…”

Chờ đến khi đánh xong đoạn này, cô duỗi thẳng hai chân, phát hiện Kiều Việt đang ngồi trên sô pha nhìn mình …

Cô gái nhỏ ở trên giường có chút ngượng ngùng, cuối cùng nhẹ nhàng vén chăn lên: “Anh…cũng lên đi, không sao đâu.”

“Chúng ta kết hôn rồi mà, hơn nữa cũng chỉ ngủ một chút thôi…” Cô càng nói càng thấy ngại, cuối cùng mở miệng nhấn mạnh: “Chỉ đơn thuần đắp chăn bông ngủ thôi.”
Kiều Việt cười khẽ, đứng dậy tắt đèn, âm thanh trầm thấp cách một lúc sau mới truyền đến: “Được.”

Giấc ngủ này thực an ổn, lúc Tô Hạ tỉnh lại liền phát hiện mình đang rúc trong lòng Kiều Việt, trên đỉnh đầu là hơi thở ấm nóng của anh…

Kiều Việt giang tay nằm bên cạnh, ngũ quan anh tuấn, không vì mặc bộ quần áo ngủ màu lam mặc ở nhà mà làm mất đi khí chất xuất chúng.

“Dậy rồi.”

Tô Hạ ngượng ngùng lăn một vòng ra ngoài, đầu vùi vào trong chăn: “Vâng.”

Mẹ Tô đã sớm làm một bàn đầy đồ ăn sáng, mùi vị từ nam đến bắc, từ cháo gạo kê tới mì sợi, gì cũng có. Nhìn thấy hai người từ trên lầu đi xuống liền cười toe toét: “Sao không ngủ nhiều thêm một tí?”

“Thần Thần đâu mẹ?”

“Chào buổi sáng ba mẹ.” Cô gái nhỏ Tô Thần đúng giờ từ trên lầu đi xuống, rõ ràng còn mang bộ dáng buồn ngủ, vừa nhìn đến Tô Hạ thần sắc liền tỉnh táo, vụng trồm cười rồi ngồi xuống.
“Tối hôm qua cảm giác thế nào?”

Tô Hạ ù ù cạc cạc: “Cái gì thế nào?”

Tô Thần lấy tay chọc chọc cô, cười đen tối: “Em ở phòng bên cạnh chờ lâu ơi là lâu, chị giấu kỹ quá nha, em vừa định ngủ thì nghe thấy động tĩnh, dữ dội thật đấy.”

Tô Hạ xém chút nữa phun ngụm cháo kê trong miệng ra: “Cái gì vậy?”

“Cái gì mà nhẹ một chút, cái gì mà đừng nhúc nhích, ba ba ba.” Cô gái nhỏ thì thầm vào tai cô, cuối cùng cười gian một cái vỗ tay hoan nghênh, dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Mấy âm thanh như vậy ấy.”

“Không được nói, không ai bảo em câm điếc đâu.” Tô Hạ gắp trái trứng bồ câu cho vào trong miệng, sau đó cũng không dám nhìn Kiều Việt nữa.

Thẩm Tố Mai ngồi cách xa không nghe thấy hai người nói gì, còn cười giải thích với Kiều Việt: “Hai đứa bé này trước giờ tình cảm rất tốt, lúc Hạ Hạ còn cao hơn Thần Thần còn đánh nhau, nhưng vài năm nay Thần Thần đã cao tới một mét bảy, Hạ Hạ thì không cao thêm nữa, quan hệ hai đứa mới dịu đi.”
Tô Hạ dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nói vậy chẳng phải nói con đánh không lại Thần Thần mới chịu hòa sao.”

Thẩm Tố Mai cười: “Chẳng lẽ không đúng? Từ nhỏ đến lớn con y như con khỉ, ai biết sau một đêm lại đổi tính.”

Nói tới đây, nét cười trên mặt Tô Hạ từ từ biến mất, không khí trở nên trầm mặc.

Kiều Việt vừa lúc buông bát, phá vỡ không khí trầm mặc ngượng ngùng: “Ba, mẹ, nếu có thể, con muốn ngày mau đưa Hạ Hạ về thành phố N đón năm mới.”

Thành phố N? Nhà Kiều Việt?

Tô Hạ liền choáng váng, bởi vì kết hôn hai năm rồi, cô ở trong hôn lễ mới gặp mẹ Kiều và ba Kiều, về sau tới ngày nghỉ sẽ ân cần gọi điện thoải hỏi thăm, hai bên đều là vì lịch sự.

Muốn đến thành phố N thăm bọn họ?

Cô bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.