Động tĩnh bên trong không nhỏ.
Kiều Việt đứng ở cửa một lúc lâu, bỗng nhiên có chút không xác định.
Không xác định nên đi, hay là nên ở lại.
Nhưng bây giờ Hạ Hạ vừa nhìn thấy anh là kích động. Anh nghĩ, mình nên tránh đi một lúc.
Vài người đứng trong sân, thấy anh bước ra vội vàng tìm việc gì đó để làm, chẳng qua cũng vì chột dạ nghe lén người ta nói chuyện, rõ ràng khó mà che giấu.
Tâm trạng Kiều Việt không tốt, đứng trong sân một hồi, sau đó buồn bực bước vào trong lều.
Tả Vi vừa rồi vất vả lắm mới đuổi được người gấu đi, bây giờ bỗng nhiên lại thấy có người vén rèm lên, theo phản xạ có điều kiện giấu điếu thuốc lá đi. Lại phát hiện ra người đi vào là Kiều Việt, vừa đau lòng điếu thuốc vừa tức tối: “Tôi tốt xấu gì cũng là phụ nữ, anh trước khi vào có biết gõ cửa hay không hả?”
Kiều Việt không lên tiếng, kéo một cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, mặt không biến sắc nhìn cô ta chằm chằm.
Sống lưng truyền đến cơn ớn lạnh, Tả Vi cố gắng hết sức quơ tay: “Sao thế?”
Kiều Việt cúi đầu nghịch con dao cắt nha đam lúc nãy.
“A,” Tả Vi bất ngờ cười đầy ý vị: “Không chịu nghe lời tôi? Thật sự đi trêu ghẹo loài sinh vật một tháng mất máu 7 ngày đó?”
Kiều Việt trầm mặc, lúc này mới mở miệng: “Tôi để cô ấy đi.”
“Vậy cô ấy nghĩ sao?”
“…Cô ấy bảo tôi đi đi.”
“Phì…” Tả Vi thật muốn cười to, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe tiếng xương cốt run rẩy, cuối cùng chỉ phát ra được âm thanh kỳ dị như bị người bóp cổ: “Ga..”
Vội vàng lấy tay ôm cổ, cố gắng hít sâu, cố gắng áp chế cơn đau: “Chết mất thôi.”
“Tôi nói này, anh có phải đồ ngốc không?”
“Nhưng nhìn anh cũng có khá có tiềm năng.”
“Rốt cục cũng là vì trước giờ chưa bao giờ phải dỗ dành phụ nữ.”
“Khoảng thời gian này nói anh đi đi tức là muốn anh ở lại, anh lại nghe lời đi thật rồi.”
Cô gái này trước giờ nói chuyện đều rất độc miệng, tiếng Anh tiếng Pháp hỗn loạn, châm chọc người khác từng chút một.
Kiều Việt đau đầu xoa mi tâm: “Tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi sẽ khóc.”
Ánh mắt đỏ hoe, rất đau lòng.
“Chỉ sợ lúc anh đi rồi lại khóc càng dữ dội.”
Tả Vi vẫn còn muốn nói thêm, nhưng đúng lúc đụng phải ánh mắt của Kiều Việt, đành thôi. Cô đưa điếu thuốc lên chóp mũi ngửi lấy hơi đỡ thèm: “Chuyện anh muốn cô ấy về, nguyên nhân có nói rõ ràng với cô ấy không?”
Anh tựa vào cột nhà, hởi ngửa đầu lên thở dài, rối rắm suy nghĩ.
“Tôi biết, cái khó chính là không thuyết phục được cô ấy liền…nói vài lời quá đáng.”
Kích cô rời đi.
Tả Vi nghịch nghịch ván giường, cười lạnh: “Kiều Việt, anh không có kinh nghiệm rồi, tôi cũng không thích phong cách phương Đông của các anh, vì sao không nói thẳng ra, lại cứ thích nói lời làm tổn thương người khác?”
“Tôi hiểu rồi.” Tả Vi híp mắt xem thường: “Tô không phải kiểu người hay để ý, cô ấy tức giận không phải vì anh muốn cô ấy quay về, mà là vì anh không tôn trọng cô ấy, không bàn bạc trước với cô ấy, không hỏi ý kiến cô ấy, ngay cả lý do thực sự là gì cũng không nói cho cô ấy biết.”
Hai tay Kiều Việt vẫn đặt trên đùi, bây giờ chậm rãi chống người đứng lên.
Anh bất ngờ đứng dậy làm Tả Vi giật mình.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Quay lại.”
“Anh đứng lại.” Tả Vi thực sự bị đôi vợ chồng son này quay như chóng chóng, cô cau mày: “Cứ đi thế thôi à?”
Bác sĩ Kiều đứng ở cửa: “?”
“Giải thích cũng phải có thành ý.”
Giải thích…
Anh muốn đi giải thích.
Thành ý không phải là anh đây ư?
Tả Vị tựa vào đầu giường: “Phụ nữ rất thích dỗ dành.”
Kiều Việt trở lại ký túc xá, Tô Hạ đang buồn rầu thu dọn hành lý.
Anh đứng ở cửa một lúc lâu mà vẫn không thấy người trong phòng có phản ứng gì, vì thế đành thấp giọng khụ một cái nhắc nhở.
Tay Tô Hạ ngừng lại, sau đó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, quay mặt đi, đối lưng với anh.
Bác sĩ Kiều có chút xấu hổ.
Cuối cùng cần thẩn tiến đến gần, đang chuẩn bị ngồi lên giường —
“Đứng lên.”
Bác sĩ Kiều lập tức đứng lên.
Tô Hạ bình tĩnh đem quần áo trên giường gấp gọn cất vào vali, bởi vì động tác mạnh, phát ra tiếng lùm bùm.
“Anh giúp em -“
Thấy cô chuẩn bị dựng vali lên, Kiều Việt đưa tay ra giúp, Tô Hạ liền gạt tay anh ra.
Thân hình nhỏ bé vừa quay đi, chạy đến một ngăn tủ khác, dường như vẫn còn quên đồ gì đó.
Kiều Việt: “Hạ Hạ.”
Tô Hạ trực tiếp bịt hai tai lại, tự mình bận việc của mình, không muốn nhìn đến anh.
Không để cho anh giúp, không nói chuyện cùng an, thậm chí còn không thèm nhìn anh.
Tay Kiều Việt đã đổ đầy mồ hôi, mắt thấy Tô Hạ lại sắp lướt qua mình chuẩn bị lấy cái gì đó, bác sĩ Kiều nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô từ phí sau: “Vẫn còn giận sao, hửm?”
Anh biết đối với tiếng “hửm” của mình cô không có cách nào chống cự, Tô Hạ vừa nãy còn giãy dũa giờ đã an tĩnh rất nhiều.
Kiều Việt nhẹ nhàng thở ra, đưa vật đang cầm trong tay ra trước mắt Tô Hạ: “Ngoan, đừng giận.”
Một bông hoa tươi.
To lớn mà diễm lệ, mang theo một chút nước mưa, đỏ rực.
Tô Hạ sửng sốt.
Ông trời có mắt, có công mài sắt, có ngày nên kim, bác sĩ Kiều cũng biết tặng hoa rồi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cảm giác khó chịu trong lòng đều tan biến rồi.
Nhưng như thế thì có vẻ dễ dàng cho anh quá. Lời nói của anh khi đó, giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại cơn giận dỗi lại nổi lên, Tô Hạ làm mặt nghiêm, xoay đầu nói dối: “Bớt xum xoe đi, em dị ứng với hoa.”
“Cái này em không dị ứng đâu.”
Kiều Việt khẳng định.
“Làm sao anh biết?”
“Có mấy hôm sau khi ăn cơm chiều cùng em tản bộ, em cũng chạy lại chỗ này nhìn một lúc, có khi còn đưa tay ra sờ nữa.”
Sắc mặt Tô Hạ giãn ra một chút.
“Nhưng anh nói với em hoa này là hoa bắt muỗi.”
“Không phải cũng rất có ích sao?” Kiều Việt nhìn cô cười: “Giống như em vậy, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.”(*)
Giọng nói trầm thấp của anh rất có sức hút, bây giờ còn đang cố lấy lòng Tô Hạ, tận lực nói chuyện với cô, lời nói lọt vào tai cũng sắp khiến lỗ tai mang thai rồi.
Tô Hạ không duy trì được vẻ lạnh nhạt nữa, nhưng cũng đang cân nhắc.
Có thể làm? Không phải lúc trước nói mình không tốt sao?
Vậy rốt cuộc là làm gì ?
(*):Kiều Việt dùng từ 能干,ngoài nghĩa “giỏi giang”, thì nghĩa thấy trên mặt chữ là “có thể làm”. Thế là bạn Hạ Hạ nghĩ ngay đến chuyện gì đó =)))))))))))))))))))))*
Tô Hạ nháy mắt liền hiểu, giãy dụa thoát khỏi lồng ngực anh, hai mắt trừng anh: “Lưu manh.”
Kiều Việt đúng là không có ý kia, nhưng sau khi nghe Tô Hạ nói câu này lại có chút trầm mặc, sau đó lại cảm thấy áp lực, dở khóc dở cười. Anh cắn răng đem cô gái nhỏ kéo lên ngồi trên đùi anh: “Suốt ngày em cứ nghĩ cái gì vậy?”
Tô Hạ im miệng không nói lời nào.
Anh thở dài: “Hạ Hạ, lúc trước anh đã nói qua rồi, giờ muốn giải thích với em một chút.”
Thân thể Tô Hạ cứng đờ, đầu chậm rãi cúi xuống, vô thanh vô tức.
“Nói thật với em,” Kiều Việt cười khổ, “Thời gian anh ở châu Phi quả thực không ngắn, nhưng năm nay khí hậu đặc biệt khác thường. Anh sợ sau này sẽ có đại dịch, anh không muốn hai người chúng ta đều mắc kẹt ở chỗ này.”
“Ý nghĩ này đã tồn tại trong đầu anh rất lâu rồi, nhưng thời điểm cây cầu bị gãy, ngay sau đó tín hiệu cũng bị cắt đứt, anh không có cách nào đưa em ra ngoài. Nhưng bây giờ khác rồi, máy bay trực thăng chắc chắn sẽ đến đón Tả Vi, đây là cơ hội tốt nhất để đưa em ra ngoài, nói không chừng cũng là cơ hội…duy nhất trong suốt khoảng thời gian sắp tới.”
Tô Hạ muốn đưa tay che mắt lại, Kiều Việt cầm tay cô kéo ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Nghe anh nói có được không?”
“Anh biết…em luyến tiếc nơi này, cũng không muốn bỏ chạy. Nhưng mà Hạ Hạ, anh hi vọng em được an toàn, không phải chịu bất kỳ tổn thương gì cả. Lúc nãy anh có nói những lời quá khích để kích em đi, anh sai rồi. Đây mới là những lời thật lòng của anh.”
Lúc anh nói ra những lời này giọng nói rất nhẹ nhàng, như một đám mây, động tác mạnh cũng có thể làm vỡ.
Kiều Việt từ trước tới nay chưa hề nói qua những lời này…những lời biểu lộ hết tâm tình của lòng mình.
Đây là lần đầu tiên.
Có chút bất đắc dĩ, có chút vô lực, nhưng nhiều nhất chính là vì quan tâm, để ý.
Anh đang thay đổi.
Tô Hạ thực sự cảm nhận được.
Bỗng dưng muốn khóc, cũng khó chịu. Tâm nguyện chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đạt được, rất muốn khóc.
Như vậy cô cũng muốn thay đổi
Đối nội, phải làm một người vợ tốt. Đối ngoại, không nên quá bám dính lấy anh nữa.
Mà phải là cùng anh sóng vao đứng thẳng, cùng nhau đối mặt với sóng gió của cuộc đời.
Tuy rằng hiện tại năng lực của cô còn chưa đủ, nhưng ít ra bây giờ, cô nên quay về rồi.
Trở về để anh không phải lo lắng nữa. Sau đó đem tất cả những tư liệu mà mình ghi chép được biên tập thật tốt, dùng ngòi và con chữ sóng vai với anh.
Khiến cho nhiều người khác hiểu được công việc của bọn họ, giúp đỡ bọn họ…trở thành một phần trong số họ.
Hốc mắt Tô Hạ nóng lên: “Được.”
Kiều Việt dừng một chút: “Hả?”
“Chờ máy bay đến, em sẽ theo bọn họ về.”
Tô Hạ ngẩng đầu, ngón tay lướt dọc theo cằm của Kiều Việt đi lên trên, ôm lấy khuôn mặt anh: “A Việt.”
Kiều Việt kề sát đầu: “Em gọi anh là gì?”
“A Việt,” cô cúi đầu cười, quỳ gối trên đùi anh, hai tay ôm lấy đầu Kiều Việt: “Em về rồi, sau này có bận cũng ko được bỏ bữa.”
Anh nhìn cô, con ngươi sâu hút, như phải nhớ kỹ từng lời cô nói.
“Được.”
“Thấy nguy hiểm không được xông lên đầu tiên, anh có trách nhiệm, nhưng anh vẫn còn gia đình, phải cân nhắc thật kỹ trước khi ra quyết định.”
“Được.”
“Nếu có tín hiệu, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
“Còn nữa…,” khóe miệng Tô Hạ giương lên, rõ ràng muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra: “Phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Kiều Việt hít sâu một hơi.
Anh giữ chặt gáy Tô Hạ, hai người vội vã đến gần, nụ hôn triền miên rơi xuống.
Kiều Việt hôn dùng lực, Tô Hạ cũng gắt gao theo anh, anh giữ chặt cái ót của cô, cô ôm chặt cổ anh, có loại cảm giác chỉ hận không thể dung hòa hai cơ thể làm một.
Tuy rằng mãnh liệt nhưng không hề mang theo tia du͙ƈ vọиɠ nào.
Tất cả đều là cảm giác quý trọng, đau lòng, cùng cảm giác yêu thương tràn ngập.
Ánh nắng chiều xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt hai người, lúc này đang từ từ tách ra.
Kiều Việt đưa tay quấn lấy sợi toc rơi trước mặt Tô Hạ ra, vén lên trán cho cô, cuối cùng lại đến gần, kề sát môi cô nhẹ nhàng bật ra một câu nói.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng cô nghe thấy.
Tô Hạ mở to hai mắt, tiếp đó hạnh phúc ôm chặt lấy anh.
“Lặp lại lần nữa.”
Kiều Việt ôm cô đứng dậy, cô gái trên người vẫn như gấu Koala quấ chặt lấy anh.
Tô Hạ khóc huhu nói: “Lặp lại lần nữa.”
Anh giả vờ ho khan, xoay mặt đi.
Trong nháy mắt đó, vừa hay là lúc hoàng hôn, cả không gian nhuộm sắc hồng.
“Anh yêu em.”
Tô Hạ nhìn anh, ánh mắt sáng lên: “Em cũng vậy.”
Kiều Việt ôm cô đưa lên cao, giống như cách bế em bé ngày đó.
Tô Hạ cười haha, cô cũng kh6ogn sợ, vì Kiều Việt sẽ không buông tay.
Tất cả nỗi buồn lúc trước dường như không còn nữa, cô cười híp mắt: “Em cũng vậy, em cũng vậy.
“Rụt rè một chút.” Kiều Việt nhịn cười bế cô xuống: “Nhìn em kìa.”
“Làm sao? Hôm nay ông xã vừa tặng hoa vừa thổ lộ với em, em rụt rè để làm gì.” Cô cười hì hì, vừa định nói gì đó, bên tai đã truyền đến tiếng xé gió.
Là tiếng cánh quạt,
Kiều Việt cũng đã nghe thấy.
Nét cười vẫn vương ở khóe miệng, nhưng lòng Tô Hạ đã chùng xuống.
“Có phải là…máy bay trực thăng không?”
Nhanh như vậy sao?