Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 51: Cho Con



Trên núi hôm nay có người kết hôn, ba giờ sáng Yến Chiêu mới về đến nhà, chỉ lấy đồ ăn thừa ăn qua loa, sau đó thay quần áo xuất phát.

Dựa theo tập tục, sáng sớm họ đến nhà cô dâu hát sơn ca, còn dùng bả vai khiêng cô dâu đi vòng quanh núi một vòng, chờ chú rể tiếp người thân bạn bè xong, còn đi theo sau nháo động phòng. Mãi cho đến mười giờ đêm, Yến Chiêu mới được về, anh còn bị chuốc rượu, cả người toàn mùi rượu.

Lúc Kiều Khương mở cửa, anh đang tựa vào khung cửa lim dim sắp ngủ, mí mắt dính cả vào nhau, nhưng anh muốn gặp Kiều Khương một lát, khi nhìn thấy người không nhịn được muốn ôm cô vào lòng, vẫn chưa đưa tay ra, Kiều Khương nhíu mày lùi về sau một bước: “Cách xa một chút.”

Anh đành phải lùi về sau hai bước, âm thanh say rượu khàn khàn:

“Sao em không trả lời anh?”

Anh gửi ảnh chụp cho Kiều Khương, cô dâu chú rể tay trong tay đang vượt qua chậu than, còn có một dòng tin nhắn:【 Hôm nay anh đi đám cưới. 】

“Đến hỏi tôi chuyện này?” Kiều Khương nhướng mày nhìn anh, Yến Chiêu uống rượu xong, cả mặt đều hồng, tròng mắt cũng đỏ lên, lúc nói chuyện nhìn thấy cả gân xanh trên cổ.

“Ừm” Anh gật đầu, lại lắc đầu, một bàn tay lấy từ trong túi ra một nắm kẹo đưa đến trước mặt cô: “Kẹo mừng.”

Cao Kim Lan thường xuyên nói ăn kẹo mừng sẽ lây không khí vui mừng, đầu năm sau đại cát đại lợi.

Kiều Khương không nghĩ đến người này cũng cổ hủ mê tín, tay nhúp một viên kẹo từ tay anh, còn tưởng là vị cam, dù sao gói cũng là màu vàng, không nghĩ đến là kẹo dẻo vị quýt. Cho vào miệng xong, Yến Chiêu cười hỏi cô:

“Ăn ngon không, anh đã chọn từ đĩa kẹo, còn nhiều vị lắm, nhưng thấy vị này biết em sẽ rất thích, cho nên…anh lấy rất nhiều.”

2

Anh đưa tay vào móc từ túi khác ra, tất cả đều là kẹo dẻo vị quýt.

Khi uống say anh nói rất nhiều, nhìn kiểu ngốc ngếch, còn có chỗ….. đáng yêu.

Kiều Khương cắn cắn kẹo mềm, đối với những vị khác tỏ vẻ không cần, Yến Chiêu nhét hết vào tay cô, tay quá nhỏ, cầm không được nhiều như vậy, trong khi đưa vào tay cô lại rơi xuống đất, anh cúi xuống nhặt.

Đưa tay nhặt nhặt, quỳ rạp trên đất bất động.

Kiều Khương: “?”

Cô nhấc chân đá đá: “Ê, ăn vạ à?”

Cả một ngày một đêm Yến Chiêu không ngủ, ngày còn giúp người khác ở đám cưới, tối lại uống nhiều rượu, người trong làng đều muốn đưa anh về nhà, nhưng anh lại đòi xuống xe ở khu biệt thự lưng chừng núi, một người say khướt mà đi một trăm mét đến trước cửa nhà Kiều Khương, vì muốn nhìn cô một cái, đưa kẹo mừng cho cô.

Kiều Khương ngồi xổm xuống, nhặt viên kẹo bên cạnh mũi Yến Chiêu lên, sau đó cúi đầu nhìn mặt anh. Cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của anh, lông mi còn khá dài, cô đưa tay gảy gảy. Lông mày Yến Chiêu hơi to và dày, mũi rất cao, khi về anh đã cạo râu, cằm sạch sẽ, không có cảm giác nhặm nhặm ma người, không biết có phải chưa quen mắt nhìn kỹ hay không, mà bỗng nhiên Kiều Khương còn thấy Yến Chiêu nhìn cũng khá đẹp trai.

3

Cô về phòng cầm di động, đưa đến trước người anh chụp bức ảnh.

Cao Kim Lan chưa ngủ sâu, nghe thấy tiếng gì đó loáng thoáng ngoài cửa, vừa mới đi ra đã bị cảnh này dọa sợ: “Sao lại thế này? Sao có người nằm ở đây?”

Bà đi đến gần, nhận ra là Yến Chiêu, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt anh: “Yến Chiêu? Không sao chứ? đây là uống say? hay là hôn mê? Có muốn gọi 120 không?”

“Ngủ rồi.” Kiều Khương xem lại ảnh, nhìn rất buồn cười, chọn gửi cho Trương Đông Đao một cái.

“Ngủ rồi?” Cao Kim Lan ngạc nhiên hỏi: “Không phải, sao cậu ta lại ngủ ở đây, đất sao nhiều kẹo thế này?”

Kiều Khương véo véo viên kẹo dẻo vị quýt trong tay, khóe môi cong lên: “Cho con.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.