Gã Chó Má - Tô Mã Lệ

Chương 57: Đông Vui



Yến Chiêu ăn xong sủi cảo sẽ rời đi, anh chào Kiều Khương trên bàn cơm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Anh đi đây.”

Trong ấn tượng, hình như lúc nào anh cũng nói lời này, giống như trong phim truyền hình, chồng chào vợ trước khi ra cửa đi làm. Cao Kim Lan đưa anh ăn miếng trái cây, ba Yến và mẹ Yến cũng đứng dậy tạm biệt, một nhà ba người Miêu Tuyết cũng đứng dậy chào xong rời đi, tất cả mọi người đều động, chỉ có Kiều Khương ngồi yên tĩnh ở trên bàn, cách một dám người đang chen chúc, nhìn vào đôi mắt Yến Chiêu.

Một lát sau, cô hất hất cằm.

1

Yến Chiêu đi đến cửa, lại quay đầu nhìn cô một lần nữa, Cao Kim Lan hỏi anh rơi đồ gì phải không?

Kiều Khương cầm di động xem tin tức, bên tai nghe tiếng âm thanh khàn đục của anh, nói: “Không có”. Cô ngẩng đầu lên nhìn, người đã đi xa.

Cao Kim Lan đi vào bếp uống thuốc, dì giúp việc vội vàng thu dọn phòng bếp, mới vừa đông vui nhộn nhịp thoáng chốc đã lạnh lẽo hơn nhiều, Kiều Khương hỏi Cao Kim Lan có muốn đi dạo phố không, bà lo vướng chân cô bận việc nên lắc đầu nói không đi.

Kiều Khương không bận việc gì, chẳng qua hẹn người khác uống cà phê, người này không phải ai khác, là ba của Trương Đông Đao, ông Trương Bằng Côn.

Lúc Trương Đông Đao vừa mới yêu đương với Trình Tất Dự, Trương Bằng Côn đã tìm Kiều Khương một lần, hi vọng cô giúp đỡ, làm sao để hai người này chia tay. Nói cho cùng, tiếng xấu của Trình Tất Dự lan xa, Trương Bằng Côn không ưa anh ta, nhưng người mà con gái mình thích, ông cũng không thể dùng thủ đoạn làm Trình Gia xuống dốc, đành phải xin Kiều Khương giúp đỡ, hi vọng cô có thể khuyên Trương Đông Đao vài câu, ít nhất chuyện tình cảm đừng nhúng tràm.

1

Nơi hẹn là một quán cà phê bình thường, lúc này đã gần năm giờ chiều, Kiều Khương gọi hai ly cà phê, phục vụ vừa đem tới, Trương Bằng Côn cũng đến, chắc ông vừa từ công ty đến đây, vẫn còn mặc vest, nói với cô ngại quá mình đến muộn.

Kiều Khương lắc đầu: “Không sao, cháu cũng vừa đến.”

Trương Bằng Côn đưa một xấp tư liệu trong tay đến trước mặt Kiều Khương:

“Kiều Khương, Đông Đao với cháu là bạn tốt, theo như lời cháu nói. Trình Đống gần đây có người mật báo. Kỷ Kiểm ủy sẽ điều tra, cháu dẫn Đông Đao qua nhà cháu một thời gian, tách nó với Trình Tất Dự ra, đừng có tham gia vào cục diện rối loạn này.”

Kiều Khương lật vài trang tư liệu, đều là ba của Trình Tất Dự là Trình Đống. Hành trình của ông ta, gặp người nào, nhận quà gì, ảnh chụp rất đầy đủ.

“Cái này cho cháu.” Mặt Trương Bằng Côn là một người ba nghiêm khắc, nhưng đối với con gái Đông Đao lại hết mực cưng chiều, ngay cả khi nhắc đến tên cô nàng, âm thanh cũng trở nên nhẹ nhàng: “Để phòng ngừa Trình Tất Dự tìm Đông Đao gây chuyện, cháu cứ đem tài liệu này vứt vào mặt nó.”

“OK.” Kiều Khương uống ngụm cà phê, cầm tư liệu về: “Chú cảm thấy Trần Chúng Thăng thế nào?”

“Chẳng ra gì.” Trương Bằng Côn thở dài: “Ánh mắt Đông Đao nhà chú chọn bạn trai bằng nửa cháu thì tốt rồi.”

Kiều Khương nhướng mày, không nói gì, cầm lấy văn kiện đứng dậy đi ra ngoài: “Cháu trả tiền rồi, chú Trương cứ uống cà phê đi, cháu phải đi đây.”

Trương Bằng Côn nhìn bóng dáng lưu loát của Kiều Khương, nhịn không được thở dài, không biết vì sao Trương Đông Đao ở bên cạnh Kiều Khương lâu như vậy, mà chẳng học được nửa điểm nào từ cô, ông còn muốn đào Kiều Khương từ Hoàng Thân về tập đoàn của mình.

Kiều Khương lái xe đến bệnh viện, mua một bó hoa tulip màu cam. Trần Chúng Thăng ở phòng bệnh riêng, thân phận của cậu ta hoàn toàn có thể ở tại phòng cao cấp, nhưng người này tương đối giản dị, chỉ ở tại phòng bệnh bình thường.

Kiều Khương đi đến gõ hai lần trên cửa, tuy đã đoán được người ra mở cửa sẽ là Trần Chúng Thăng, nhưng lúc đối phương mở cửa, vẫn bị kinh sợ: “Bị thương nghiêm trọng thế này?”

Một bên mắt Trần Chúng Thăng bầm tím, may không vào con ngươi, chỉ có lớp da xanh bao quanh, nghỉ ngơi vài ngày nữa vết máu bầm sẽ biến mất, nhưng bây giờ người khác nhìn vẫn cảm thấy sợ.

“Kiều Khương?” Trương Đông Đao nghe thấy tiếng cô, nhảy từ trên giường bệnh xuống chạy đến: “Ôi, Tulip! Cảm ơn!”

Cô nàng nhận hoa từ tay Kiều Khương, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó ôm Kiều Khương: “Sao cậu lại đến đây, đến gặp mình hả? Chúng Thăng bê ghế lại đây.”

Trần Chúng thăng thành thật đi bê ghế đến.

Kiều Khương đóng cửa phòng bệnh vào: “Mẹ tớ muốn gặp cậu, cậu sang bên đó ở vài ngày.”

“A?” Trương Đông Đao vui vẻ cười rộ lên: “Thật vậy hả? Được, để tớ về nhà dọn đồ.”

Trần Chúng Thăng giơ tay lên: “Mình cũng đi.”

“Cậu đi làm gì?” Trương Đông Đao hung dữ nhìn cậu: “Cậu ở lại đây, không được đi theo mình.”

Trần Chúng Thăng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu nói muốn chăm sóc mình.”

Trương Đông Đao nhìn mặt buồn rầu của cậu ta, lại nhớ đến lời bà mẹ cậu đã nói, nhỏ giọng nói với Kiều Khương: “Vậy cậu ta làm sao giờ?”

Kiều Khương không cần đoán cũng biết, mẹ cậu ta sốt ruột, không muốn con trai mình chịu tủi thân, nói cách khác là vừa đe dọa vừa dụ dỗ lừa Trương Đông Đao đến đây. Kiểu gì cũng nói là nếu cô nàng không đến, bà sẽ báo cánh sát mấy vụ ăn chơi trác tác của Trình Tất Dự, tiểu thư đơn thuần Trương Đông Đao liền tin ngay.

1

“Cậu cũng phải về thu dọn đồ đạc hả?” Kiều Khương nhìn Trần Chúng Thăng hỏi.

Trần Chúng Thăng sửng sốt, ý thức được gì đó, nhanh chóng lắc lắc đầu, mặt vui vẻ:

“Không cần, không cần đâu, đồ của tớ tùy tiện mặc, có thể sang bên đó rồi tự mua, gì cũng tự mua được.”

Trương Đông Đao kéo cánh tay Kiều Khương, vẻ mặt khó hiểu: “A, cậu làm gì thế? Thật sự muốn dẫn cậu ấy theo?”

“Cho cậu một giờ thu dọn đồ đạc.” Kiều Khương búng búng cánh hoa Tulip trong tay cô nàng: “Cho cậu ấy đi theo, đông người càng đông vui.”

“?” Trương Đông Đao khiếp sợ nhìn cô:

“Cậu làm sao vậy? trước đây ghét nhiều người cơ mà.”

“Phải không.” Kiều Khương nhớ tới lúc trưa một đám người đông vui nhộn nhịp làm sủi cảo, lông mày nhếch lên: “Đông vui chút cũng không tồi.” 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.