Cho dù cậu ta bị loại thì cũng phải kéo người chôn cùng! Số 7 quyết tâm! Cậu ta kéo chiếc ô phòng thủ ra, nhắm thẳng về hướng cô gái đang tấn công mình.
Cậu ta định dùng sức mạnh của mình khống chế đối phương, sau đó bắn súng vào bảng tên cô nàng.
Tiểu Doãn không tránh không né, yên lặng nhìn số 7 xông tới.
Chờ khi đối thủ đến ngay trước mắt mình, cô nàng buông tay, để mặc súng nước rơi xuống đất.
Cô nàng nắm lấy cánh tay của số 7, nhanh chóng áp sát, đột ngột dùng sức, mạnh mẽ quăng người cậu ta đi.
Một cú ném qua vai xinh đẹp đã hoàn thành!
Số 7 ngã trên mặt đất, mắt nổi đầy sao, không thể tin nổi mình đã gặp chuyện gì.
Tiểu Doãn phủi quần áo, đắc ý cười nói: “Lần trước bị người khác dễ dàng xé bảng tên, mất hết thể diện người chơi lv2 nên lúc về tôi đã tập luyện đấy! Thế nào, cảm giác không tồi chứ?”
Hứa Giai vội vàng chạy đến.
Mặc dù số 7 đã ngã nằm trên mặt đất, nhìn trông rất thê thảm, nhưng cô vẫn đến bên cạnh Tiểu Doãn, căng thẳng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Chẳng lẽ đây chính là tình cảm đồng đội trong truyền thuyết đó à?
Tiểu Doãn hất cằm, kiêu ngạo nói, “Đừng xem thường tôi nhé!”
Hứa Giai tự hỏi, chuyện này liên quan gì đến xem thường nhỉ?
“Cô chết rồi thì sẽ không thắng lợi tuyệt đối nữa.
Mất mấy chục nghìn tệ đấy, không thể để cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn được”.
Hứa Giai nhấn mạnh vào trọng tâm.
Tiểu Doãn, “…”
Cô nàng có thể chửi bậy không? Tình cảm đồng đội cái con khỉ!
Chiến thắng tuyệt đối? Những người này cùng một đội sao?
Số 7 dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Ánh mắt cậu ta dần dần chắc chắn, nghĩ thầm, cho dù thế nào cũng không thể họ toàn thắng được.
Cậu ta quẹt khóe miệng, kiên cường đứng dậy, sau đó đổi mục tiêu tiến đến.
Không thể đánh cô nàng đội trắng thì tấn công cô nàng đội xanh cũng được, phải không?
Ai ngờ mới đến gần mục tiêu, mục tiêu lại tóm khuỷu tay cậu ta, quét chân, hất ngã…
“Thực ra là tôi cũng có luyện võ đấy”.
Hứa Giai cười vô tội.
Số 7 nằm trên mặt đất, cảm thấy mình trọng thương rồi, tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hứa Giai cúi người, lật số 7 lại, sau đó bảo Tiểu Doãn ra tay: “Nhanh chóng kết thúc trò chơi thôi”.
Cô không tìm được rương báu, lại loại liên tiếp mấy người, dung dịch trong súng đã hết cho nên không thể tấn công nữa.
Tiểu Doãn gật đầu, nhặt súng nước bên chân lên, quả quyết bắn vào bảng tên của số 7.
Súng nước bắn chuẩn xác vào bảng tên.
Lúc này, cô nàng mới lạnh lùng nói một câu: “Đừng coi thường phụ nữ”.
Số 7: Tôi bị điên mới coi thường mấy người sau khi bị chà đạp thê thảm đến thế này…
Loa phát thanh thông báo: “Người chơi số 7 OUT! Người chơi số 7 OUT!”.
Đồng hồ màu đen trên tay phải lại “Tít tít tít” nhắc nhở.
Hứa Giai cúi đầu nhìn.
[Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng giành cho người thắng cuộc]
[Chúc mừng ba nữ thích khách nhận được thắng lợi tuyệt đối (ba người cùng sống sót)]
[Chúc mừng bạn đã trở thành người chơi lv2. Cấp bậc hiện tại của bạn là lv2.
Nếu tiếp tục thắng thêm năm trò chơi khác, đồng thời có tỷ lệ thắng là 30% trở lên, bạn sẽ trở thành người chơi lv3.
(Tỷ lệ thắng hiện tại của bạn là 100%.
Bạn đã tham gia bốn trò chơi, chiến thắng bốn lần)]
[Đồng hồ có thể hiển thị thông tin của những người chơi có cấp độ thấp hơn, hiện giờ bạn có thể xem thông tin của người chơi lv.0 và người chơi lv1]
[Chúc mừng bạn đã giành được MVP của trò chơi lần này.
(Người chơi số 2 và số 3 đều có thành tích xuất sắc, khó phân cao thấp, hai người cùng giành được MVP)]
[Ba mươi giây sau bạn sẽ được đưa ra khỏi trò chơi]
[Chú ý: Sau khi rời khỏi trò chơi, bạn không được phép đề cập đến Gameshow vô hạn với bất cứ người nào không phải người chơi]
Lúc này, Tư Hải mới vội vàng chạy đến nơi.
Nghĩ đến mấy trăm nghìn tệ sắp chạy vào tài khoản, tâm tình Hứa Giai sung sướng hơn hẳn.
Cô vẫy vẫy tay, tạm biệt đồng đội “Hợp tác vui vẻ, hẹn gặp lại”.
Tiểu Doãn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tuyệt đối đừng gặp lại.” Bởi vì người nào đó mà cô nàng sắp có bóng ma tâm lý với ban công luôn rồi.
Tư Hải thì bày tỏ: “Nếu gặp lại thì hi vọng vẫn là đồng đội”.
Làm đối thủ với cô mệt quá, còn khó thắng, ngẫm lại chẳng lời lãi là bao.
Hứa Giai cười.
Ba mươi giây nhanh chóng lướt qua.
Cảnh vật xung quanh biến đổi, trong nháy mắt, cô đã trở lại gian phòng của mình.
Mệt mỏi kéo đến, Hứa Giai ngã xuống giường, mặc kệ chính mình chìm vào giấc ngủ.
Tin nhắn thứ nhất:
[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 300.000,00 tệ tiền thưởng (dành cho người chiến thắng).
Số dư còn lại: 300.000,00 tệ]
Tin nhắn thứ hai:
[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 100.000,00 tệ tiền thưởng (chiến thắng tuyệt đối).
Số dư còn lại: 400.000,00 tệ]
Tin nhắn thứ ba:
[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 100.000,00 tệ tiền thưởng (MVP).
Số dư còn lại: 500.000,00 tệ]
Tin nhắn thứ tư:
[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 80.000,00 tệ tiền thưởng (Thưởng loại bỏ người chơi, loại một người được thưởng 20.000 tệ).
Số dư còn lại: 580.000,00 tệ]
Tin nhắn thứ năm:
[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 29.000,00 tệ tiền thưởng (Người chơi lv1, tiền thưởng tăng 5%).
Số dư còn lại: 609.000,00 tệ]
“Kiếm tiền thật dễ”.
Hứa Giai xúc động thở than.
Cô chuyển tiền về nhà để bố mẹ chi tiêu.
Vì chuyện gameshow vô hạn không được kể với người khác, nên cô chỉ gửi cho bố mẹ 20.000 tệ, để bố mẹ không nghi ngờ.
Nhưng dù thế, mẹ Hứa vẫn không yên lòng.
Sau khi cô gửi tiền về được khoảng một phút, mẹ đã gọi điện đến hỏi: Đang yên đang lành, sao lại chuyển tiền cho mẹ?”
Hứa Giai thuận miệng nói dối: “Con mới đổi việc, lương thưởng rất cao.
Tiền lương mỗi tháng được mấy vạn, mỗi quý cũng có tiền thưởng.
Mẹ cứ yên tâm tiêu đi, tiền lúc nào cũng có thể kiếm lại được”.
Mẹ Hứa giật mình: “Con gái, có phải con bị lừa rồi không?” Làm gì có công việc nào tốt như thế chứ?
Hứa Giai tự nhủ trong lòng, ai muốn lừa người mà cho người bị hại những một hai triệu tệ chứ?
“Không có đâu mẹ, con may mắn lắm mới tìm được công việc hợp với mình.
Con giỏi lại có năng lực nên tiền lương mới cao như vậy, người thường kém xa con”.
Hứa Giai chân thành nói.
Lúc này mẹ Hứa mới yên lòng.
Trong lòng bà đúng là con gái bà luôn rất xuất sắc, người bình thường không thể nào bằng!
Trò chuyện thêm một hồi, mẹ Hứa không nỡ cúp điện thoại.
Hứa Giai nằm trên giường, bấm đầu ngón tay tính toán, xem xem mình phải kiếm bao nhiêu tiền mới có thể yên tâm cả đời không đi làm nữa.
Mình có nhà rồi, tốt nhất cũng nên mua cho bố mẹ một căn.
Giá nhà ở mấy năm nay ngày một tăng, nếu suy xét cho tương lai, thì có lẽ cô nên đầu tư mua thêm hai căn nữa.
Mấy sản phẩm quản lý tài sản khoảng chừng triệu tệ không nguy hiểm lắm có lẽ cũng nên mua.
Còn phải mua mấy loại bảo hiểm, tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bảo hiểm xã hội thì mình có thể bỏ ra, bảo hiểm của công ty mua cho thì phải mua cái khác.
Tính toán qua lại, có lẽ cần đến tầm 6 triệu tệ nữa, tương đương với việc thắng mười trò chơi.
“Khó trách mọi người đều nói không được chọn sai nghề, hiệu suất kiếm tiền đúng là không giống nhau!” Giờ phút này, tâm trạng Hứa Giai càng thêm kích động, cảm thấy chính mình sắp đi đến đỉnh điểm của cuộc đời.
**
Một đêm mất ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Giai bắt đầu rời giường chạy bộ.
Cho dù cô chỉ mới chơi có 4 trò chơi nhưng cô phát hiện được một điều, rèn luyện thân thể là một việc tốt.
Chẳng những cô chạy ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh nhẹn, còn có thể đánh lén bất cứ lúc nào.
Tập luyện nhu thuật cũng có hiệu quả không tồi, lần đầu cô dùng nhu thuật trong trò chơi cương thi, thành công bắt được Tiểu Doãn, đánh cho cô nàng một đòn phủ đầu.
Lần thứ hai trong trò chơi vừa rồi, cô đánh ngã số 7, khiến cậu ta tan nát ý chí chống lại các cô.
Thế nên, Hứa Giai cảm thấy mình nhất định phải khắc khổ rèn luyện thêm!
Một ngày trôi qua.
Chiều tối hôm đó, Hứa Giai mang theo vẻ mặt nhạt nhẽo, gõ vang cửa lớn nhà hàng xóm.
Cửa rất nhanh được mở ra.
“Sao thế?” Thấy thanh mai chủ động tìm mình, Tề Viễn hơi ngạc nhiên.
Hứa Giai mang theo vẻ mặt như đưa đám: “Tập hăng quá, trẹo chân rồi”.
Tề Viễn, “…”
Anh đỡ lấy Hứa Giai, dẫn người vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Đỡ người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, anh ngồi xuống một bên, lo lắng hỏi thăm: “Đến bệnh viện chưa?”
“Rồi”.
Hứa Giai đau khổ: “Bác sĩ nói là nửa tháng nữa mới khỏi”.
Nghe xong cô như bị sét đánh, cảm thấy tiền mặt như đang múa may bay khỏi tay mình.
Tâm trạng buồn bực nên về nhà rồi còn không vào, chạy sang trúc mã kể khổ.
“Để tớ xem nào”.
Tề Viễn nhíu mày.
Hứa Giai ngoan ngoãn nâng chân phải lên.
“Sưng như cái bánh bao rồi…” Tề Viễn thở dài.
Hứa Giai buồn bã vô cùng: “Bác sĩ nói một tràng từ ngữ chuyên nghiệp, tớ không hiểu nổi.
Dù sao cuối cùng kết luận chính là bị thương nặng, cần nghỉ ngơi”.
“Chưa hẳn đâu”.
Tề Viễn đứng lên, đi đến bên tủ, lúc quay lại trên tay có một hộp thuốc mỡ.
Anh lại ngồi xuống bên cạnh thanh mai nhà mình, nâng mắt cá chân cô đặt lên đầu gối, sau đó mở hộp thuốc, bôi lên chân cô.
“Thuốc nhập khẩu, một người bạn du lịch mang về cho, dùng cho trật chân rất tốt”.
Tề Viễn vừa nói, vừa xoa bóp: “Lúc trước tớ tập luyện bị thương thường dùng loại này, hiệu quả không tồi”.
“Đau, nhẹ tay, nhẹ tay thôi!!” Hứa Giai hít sâu một hơi, không nhịn được đẩy đẩy anh.
“Muốn khỏi nhanh hay khỏi chậm?” Tề Viễn ngừng tay, hỏi ý kiến người bị thương.
Hứa Giai cắn chặt răng: “Tớ muốn nhanh khỏi, cậu tiếp tục đi”.
Tề Viễn rũ mắt, che giấu bất lực trong lòng.
Thực ra anh xoa bóp rất nhẹ, nhưng người bị thương nào đó vẫn không chịu nổi.
Không biết có phải ảo giác hay không, được xoa bóp một hồi, Hứa Giai cảm thấy đúng là không đau như lúc nãy nữa.
Cô ngạc nhiên chọc chọc chỗ bị thương, đầy mong đợi hỏi: “Cố nhịn đau xoa bóp mỗi ngày, ba ngày có thể khỏi hẳn không?”
Ba ngày…!Tề Viễn thu hộp thuốc lại, lườm cô gái nào đó: “Cậu tưởng mình uống thuốc tiên đấy hả?”
Hứa Giai suy sụp, ỉu xìu hỏi: “Vậy phải bao lâu?”
Tề Viễn từ chối cho ý kiến: “Khó nói lắm, phải xem tình hình hồi phục của cậu thế nào nữa”.
“À mà…” Hứa Giai không quá tự tin, hỏi anh: “Tớ có thể đến tìm cậu nhờ xoa bóp mỗi ngày không?”
Khóe miệng Tề Viễn nhếch lên, trên mặt lại tỏ ra băn khoăn: “Thuốc mỡ chỉ còn hộp này nữa thôi”.
Hứa Giai giơ tay nói: “Đợi tớ khỏi sẽ tìm mua cho cậu! Tự ra nước ngoài mua cho cậu cũng được!”.
“Mỗi ngày phải xoa bóp cho cậu nửa tiếng, phiền phức lắm”.
Tề Viễn cố ý tỏ vẻ ghét bỏ.
“Ồ…” Hứa Giai ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nói thầm: “Vậy thì thôi…”
Từ trước đến giờ cô không thích làm phiền người khác.
Tề Viễn nghẹn không nói nên lời.
Sau từ bỏ nhanh thế? Sao không tiếp tục đòi hỏi anh chứ? Chỉ cần cô làm nũng hai câu, chắc chắn anh sẽ mềm lòng đồng ý.
Anh cảm thấy chắc là mình không đợi được thanh mai làm nũng xin xỏ rồi, đành ho nhẹ một cái, tự sửa lời: “Được rồi, dù sao cũng là thanh mai trúc mã với cậu, giúp cậu một lần cũng được”.
Lúc nói những lời này, không hiểu sao Tề Viễn cảm thấy mình thật đáng thương – người cần giúp là cô ấy, sao mình lại phải chạy đến trước cơ chứ?
Hứa Giai lập tức vui mừng, cười xán lạn: “Tốt quá!”
Tề Viễn động lòng.
Anh đột nhiên cảm thấy, chỉ là chuyện nhỏ, so đo làm gì.
Cô ấy vui vẻ là tốt rồi..